“Ngày mùng bốn tháng một năm nay, Đế Lâm chiến bại ở tỉnh Ba Đặc Lợi trước quân ta.
Việc này nhất định Tông gia ngài cũng nghe nói. Sau khi thất bại Đế Lâm cực kỳ hối hận, hạ lệnh toàn quân đầu hàng quân Vương sư. Tổng trưởng trước của nước ta là Tử Xuyên Trữ điện hạ khoan dung đại lượng, hạ lệnh đặc xá toàn bộ phản quân. Ngày mùng năm tháng một năm nay Đế Lâm đã khôi phục lại chức vụ Trưởng giám sát. Khi Đế Lâm đi thị sát biên giới phía tây nam, không may bị quân đội quý quốc mưu hại. Tông gia ngài đã hiểu chưa?” O Lâm Duệ thật sự không thể nào chống đỡ được. Tử Xuyên Tú ngang ngược nhưng cách nói của hắn rất có lý, hoàn toàn ăn khớp với nhau. Đương nhiên không thể nói là Lâm Duệ không có cách bác bỏ quan điểm của Tử Xuyên Tú nhưng vào lúc này không một ai muốn tranh cãi với Hoàng đế một đế quốc đang nắm giữ một thực lực khủng khϊế͙p͙. Đối phương chỉ muốn lấy cớ mà thôi.
Lâm Duệ khó nhọc nói: “Bệ hạ, hạn ngạch bồi thường quý quốc liệt kê ra quá lớn, nước ta thật sự không thể trả được. Bệ hạ, xin ngài hãy nề tình cảm ngày xưa, giơ cao đánh khể.
“Tông gia, ngài hãy yên tâm. Một khi nước ta đã đưa ra phương án này, đương nhiên đã suy tính tới hoàn cảnh của quý quốc, cũng đã tính tới khả năng quý quốc rơi vào tình trạng khó khăn về tài chính. Chúng ta cũng đã nghĩ ra phương án giải quyết hộ quý quốc”.
“Thỉnh giáo Bệ hạ?” “Chúng ta đã tính toán qua. Quý quốc có năm mươi vạn quân đội. Lượng quân phí hàng năm chỉ sợ không dưới ba trăm triệu ngân tệ. Chỉ cần quý quốc giảm số lượng quân đội này.
chỉ để lại cảnh sát để duy trì trật tự, tiền quân phí tiết kiệm hàng năm thừa chi trả cho chúng ta. Giải quyết vấn đề vũ trang của Hà Khâu chính là điều kiện thứ ba của chúng ta.
“Giải trừ võ trang? Bệ hạ, ngài có vẻ khinh người quá mức”.
Tử Xuyên Tú hỏi ngược lại: “Vì sao không thể? Hà Khâu kiên quyết có lực lượng quân đội hùng mạnh, mục đích là gì? Chẳng lẽ còn muốn uy hϊế͙p͙ nước ta sao?
“Nước ta binh lực yếu ớt, sao có thể là mối uy hϊế͙p͙ với quý quốc? Quân đội của nước ta hoàn toàn là để bảo vệ bản thân mình. Một khi không có quân đội, chúng ta sao có thể bảo vệ mình trước sự xâm phạm của Lưu Phong gia và Uy Khấu từ biển tebin “Tông gia, ngài hoàn toàn có thể yên tâm. Vì để tiêu trừ sự lo lắng của quý quốc, ứng với yêu cầu của chính phủ quý quốc, nước ta sẽ phái quân đội tiến vào đồn trú những khu vực quan trọng của quý quốc, bảo vệ thành thị và biên giới của quý quốc. Quân đội nước ta phái tới hoàn toàn có đủ năng lực bảo vệ hòa bình nội địa Hà Khâu. Xin Tông gia ngài hãy tin tưởng lực chiến đấu của bọn họ. Bọn họ sẽ dùng thực tế chiến đấu để chứng minh cho ngài xem.
Nhìn sắc mặt xanh lét của Lâm Duệ, Tử Xuyên Tú còn bỏ thêm một câu: “Đương nhiên Lưu Phong Sương điện hạ cũng cực kỳ tán đồng với cách xử trí của nước ta. Ngài ấy cho rằng hòa bình trên đại lục cần phải gắn với trật tự, Những cường quốc cần bảo vệ những nhược quốc. Đây chính là đạo lý hiển nhiên. Có sự cam kết của Phong Sương điện hạ, quý quốc tuyệt đối sẽ không bị nhà Lưu Phong xâm phạm như trước đây.
Lão Tru Lúc này sắc mặt xanh lét của Lâm Duệ chuyển sang trắng bệch. Trước đây vốn Lâm gia có thể là một trong ba chân vạc của cục diện chính trị đại lục hoàn toàn nhờ vào việc nhà Tử Xuyên và nhà Lưu Phong liên tục đối nghịch với nhau, khi đó mọi việc đều thuận lợi với Lâm gia yếu kém, tùy cơ ứng biến nhưng hôm nay chẳng những nhà Lưu Phong phân chia, suy yếu mà Lưu Phong Sương. phải có thực lực nhất trong nhà Lựu Phong còn liên kết với nhà Tử Xuyên. Điều này đối với Lâm gia chẳng khác này một cú đấm có tính chất hủy diệt.
Lâm Duệ trầm tư một lúc rất lâu, sắc mặt ông ta biến đổi thất thường. Lát sau ông ta khó nhọc lên tiếng hỏi: “Bệ hạ, trong mấy điều kiện này, chẳng lẽ không thể thương lượng một con đường sống sao?
Tử Xuyên Tú nhìn thẳng vào mặt Lâm Duệ, thản nhiên nói: “Không có con đường sống.
không giảm bớt. Tông gia, sự lựa chọn của quý quốc không có nhiều. Chấp nhận hay bị hủy diệt. Thật ra nếu như theo mong muốn của ta, ta càng hy vọng quý quốc từ chối những điều kiện này.
“Bệ hạ, Lâm thị Hà Khâu tự hỏi không bạc đãi với ngài thậm chí chúng ta còn tưng giúp đỡ ngài. Vì sao ngài lại hà khắc với nước ta như vậy? Điều kiện của ngài khiến chúng ta vạn kiếp bất phục.
‘Tông gia, điều này các ngài hãy tự hỏi chính mình. Có một số việc mặc dù các người tự cho là tiến hành cực kỳ bí mật nhưng tuyệt đối không thể che dấu mọi người. Lâm thị quá giàu có. Một lượng tiền bạc khổng lồ như vậy đặt trong tay một đám người chỉ quen lập âm mưu quỷ kế là sự uy hϊế͙p͙ quá lớn đối với chúng ta. Ta và Phong Sương điện hạ tuyệt đối không thể yên tâm. Với những hành động tác oai tác quái của Lâm gia, ta có thể cho các ngài lựa chọn là đã nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, là cực kỷ khoan dung. Nếu như muốn chúng ta yên tâm thì một là xóa tan tiền bạc của các ngài hai là các ngài ôm tiền và biến mất.
Lâm Duệ cười gượng lắc đầu nói: “Sớm biết có ngày hôm nay, năm xưa chúng ta ...” Lâm Duệ dừng lại nhìn Tử Xuyên Tú, trong mắt tràn ngập sự hối hận.
“Đúng vậy. Năm xưa trong hoàn cảnh đó, Tông gia ngài muốn diệt trừ ta thật sự dễ dàng.
Tới tận bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao các ngài lại hạ thủ lưu tình?
“Bệ hạ trứng gà không thể đặt hết vào một cái giò. Huyết mạch của Quang Minh Hoàng triều cũng tuyệt đối không thể chỉ dựa vào truyền thừa của Hà Khâu. Chúng ta hy vọng có một chi nhánh bí mật bên ngoài nhưngài. Cho dù Lâm thị Hà Khâu đột ngột gặp đại họa bị tiêu diệt toàn bộ thì huyết thống Lâm thị vẫn có thể được tiếp tục truyền lại, không đoạn tuyệt. Thế nhưng không ai ngờ, huyết mạch trôi nổi bên ngoài đột nhiên hùng mạnh ngược lại còn chén ép người trong tộc tới nghẹt thở. Thật sự là ý trời khó lường”.
Khi biết chuyện tới mức này tuyệt đối không phong thái và khí chất thường ngài.
Nhóm dịch: Huntercd thể mới n Cảm ơn các VIP đã ủ com Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham andan Pandan.vn Hội tụ đam mê Tử Xuyên Tú chân thành nói: “Tông gia, việc công là việc công nhưng luận về tình cảm cá nhân, ta thật sự không có ác cảm với ngài mà còn rất biết ơn. Những chuyện trước kia trong quá khứ ta có thể không quan tâm. Thế nhưng sau này tốt nhất Lâm gia hãy biết an phận thủ thường không nên nhiều chuyện, cũng như không nên làm khó ta”.
Lão Tre chống lại, Lâm Duệ đã khôi phục lại Lâm Duệ cười, cúi đầu thật sâu nói: “Nếu như Bệ hạ lên ngôi, thiên hạ sắp thống nhất, sau ba trăm năm vẫn là Quang Minh Hoàng Lâm thị ngồi trên vị trí này, chúng ta hoàn toàn không có oán hận, cần gì phải nhiều chuyện? Sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, càng ngày ta càng tin rằng có một số việc quả thật Bệ hạ làm tuân theo ý trời. Xin Bệ hạ hãy yên tâm, Lâm thị Hà Khâu tuyệt đối không có dũng khí ngỗ ngược làm trái ý trời. Nước ta hoàn toàn chấp nhận điều kiện của ngài”.
Lâm Duệ nói tin tưởng vào ý trời, Tử Xuyên Tú cực kỳ đồng tình. Giây phút này hắn nghĩ tới người bảo vệ vạn năm cường hãn và đẫm máu với cơn thủy triều đen thú nhân tộc đã man ở Đông Đại Hoang, nền văn minh Chúng Thần huy hoàng người trước ngã xuống người sau tiến lên, truyền đời hàng trăm năm. Tiếng động ầm ĩ của bình nguyên Lam Hà, đế quốc buổi bình minh và hoàng hôn. Quang Minh Lâm thị người bảo vệ thứ ba mươi, hơn vạn năm qua không ngừng theo đuổi bá quyền. Sự giết chóc, núi thây biển máu đã hun đúc nên Hoàng triều bất diệt.
Quang Minh Hoàng hiện thời trang trọng nói: “Như vậy Trẫm rất vui.
Sáu tháng sau. Thánh Linh Điện nhà Tử Xuyên.
Sàn nhà đá hoa cương hai màu đen trắng hàng tùng nguy nga trước điện phủ, cây Ưng kỷ đỏ tươi tung bay, tấm biển “chính khí trường tồn, lưu danh thiên cổ. Mặc dù mưa gió thế gian thay đổi bất thường nhưng có nhiều nơi không bị ảnh hưởng của mưa gió. Người thống trị quốc gia đã thay đổi nhưng Thánh Linh Điện vẫn duy trìbầu không khí trang nghiêm vốn có của mình, giống như lần đầu tiên Tử Xuyên Tú bước vào đây. Tử Xuyên Tú lặng lẽ đứng trước bài vị của Tư Đặc Lâm, lặng lẽ liên hệ với linh hồn người bạn cũ của mình.
Doan ha “Nhị ca, hôm nay là sinh nhật của nhị ca. Ta tới thăm người. Mấy ngày này nhị ca có khỏe không? Có một chuyện khiến ta rất xấu hổ không dám tới đây gặp nhị ca vì ta đã trở thành Tổng trưởng nhà Tử Xuyên. Ta biết nhị ca sẽ trách ta, nhị ca vẫn trung thành, tận tâm với nhà Tử Xuyên nhưng ta thật sự không còn cách nào khác. A Trữ, cô ấy không chịu làm, muốn đẩy sang cho ta. Hội nguyên lão cũng bắt buộc ta, còn cả rất nhiều người tới nói khiến ta không thể không làm nếu không bọn họ sẽ không sống được. Được, được, ta thừa nhận, ta dối trá, ta hèn hạ. Thật ra ta cũng vậy, ta cũng muốn làm. Dù gì đi nữa một tổng trưởng nghe uy phong hơn nhiều một tổng thống lĩnh. Nhị ca có tha thứ cho ta không? Nhị ca không nói coi như đã tha thứ cho ta. Hừ, ta chính là người xấu, còn nhị ca thế nào?
Ánh mắt Tử Xuyên Tú chuyển sang bài vị của Đế Lâm. Khác với những linh vị bằng ngọc trắng khác, linh vị Đế Lâm chỉ làm bằng đá cẩm thạch màu đen: “Đế Lâm, trưởng giám sát nhà Tử Xuyên.
đám “Đại ca,ta đã xử lý thỏa đáng đại thủ của đại ca. Mã Duy và toàn bộ đồng đảng của y đã bị đưa tới Đế Đô. Ta đã giao toàn bộ cho Bạch Ha, thuộc hạ cũ cả đại ca xử trí. Ta không biết cụ thể Mã Duy chết như nào nhưng ta có nghe nói Bạch Hạ giết Mã Duy trong vòng một tuần. Điều này chứng tỏ phòng giám sát của đại ca là những chuyên gia.
Linh vị của đại ca cũng chuyển vào Thánh Linh Điện rồi, đặt bên cạnh linh vị của đại ca.
Vì chuyện này mà hội nguyên lão phản ứng ghê gớm, nói là một đại phản tặc sao có thể nhập Thánh Linh Điện? Sau đó gay gắt tới mức ta phải nổi giận: các người là Tổng trưởng hay ta là Tổng trưởng? Ngay lập tức bọn họ đổi giọng nói công tích cả đời của đại ca vẫn bao trùm:
đánh Ma tộc bảo vệ Đế Đô mặc dù cuối cùng phạm sai lầm nhưng dù sao phần lớn cuộc đời công việc của mình mà. Công lớn hơn tội có tư cách nhập Thánh Linh vẫn làm tốt đại ca Điện.
Đại ca, đừng nóng vội. Ta biết người đại ca quan tâm nhất chính là chị dâu Lâm Tú Giai và Đế Địch. Ta đã tìm được hai người bọn họ. Đại ca cũng thật giảo hoạt, đem dấu hai người bọn họ ở một nơi hẻo lánh như vậy, hại ta khổ cực tìm vất vả. Vì đại ca muốn bọn họ che dấu thân phận, sống như người bình thường nên ta không làm phiền bọn họ, chỉ phái người âm thầm bảo vệ bọn họ. Đại ca hãy yên tâm, khi Đế Địch trưởng thành, ta sẽ sắp xếp cho nó dục tốt nhất, tự mình nói với nó: cha nó chính là anh hùng đầu đội trời, được nhận sự giáo chân đạp đất.
Đại ca muốn Đế Địch trở thành người như thế nào? Trở thành một võ tướng oai hùng như đại ca hay trở thành một học giả uyên bác? Hay dứt khoát cho nó một cuộc sống quý tộc, quan viên không có lý tưởng?. Điều này đại ca hãy suy nghĩ hộ ta đi!
Không vội, đại nhé!
ca, thời gian còn dài, còn mấy chục năm nữa. Đại ca hãy từ từ suy nghĩ hiểu hai người Đại ca, nhị ca, gần đây có chuyện khiến ta rất phiền não. Đó chính là hôn nhân của ta. Ta biết chuyện này. Nhị ca vẫn có vẻ chưa hiểu lắm. Công chúa Phong Sương là bạn gái của ta. Gần đây thông qua con đường ngoại giao chính thức, cô ấy tỏ ý muốn được gả cho nhà Tử Xuyên chúng ta còn nói là vì hòa bình, thống nhất của đại lục. cô ấy tình nguyện gả cho ra. Đại ca, ta biết đại ca định nói gì. Đại ca chuẩn bị bĩu môi: đôi cầu nam nữa còn đang vờ vĩnh giả bộ. Rõ ràng là hai bên ngoại tình với nhau mà còn giả bộ hy sinh vì việc chung. Chuyện này vốn vô cùng bí mật nhưng không hiểu vì sao lại truyền ra ngoài. Ta nghi ngờ rằng chính nha đầu Phong Sương kia cố ý thả tin tức ra ngoài. Tình hình này, lại bây giờ rất chấn động. Hội nguyên lão, phòng thống lĩnh, người người đều góp ý. Có người họ nói nếu như nhà Tử Xuyên và Lưu Phong Sương kết thông gia, thiên hạ sẽ tán thành. Bọn không còn đối thủ, việc thống nhất đại lục nhanh chóng hoàn thành. Cũng có người phản đối, khụ .. bọn họ nói ta không thể ích kỷ như vậy. Chị dâu Lý Thanh chạy tới nói với lo lắng cả đêm không ngủ, khóc lóc tới mức hai r i mắt cũng đỏ hoe.
Ta lòng. Nhiều năm qua đi, ta vẫn biết khụ khụ ta, nói A Trữ rất yêu thương A Trữ, có cảm giác không tình cảm của cô ấy với ta.
liêu phòng thống lĩnh đã phân tích giúp ta, nói nế như lấy Phong Sương sẽ có lợi cho việc thống nhất thiên hạ của ta. Lấy Tử Xuyên Trữ chỉ có lợi trong việc thu phục lòng người, củng cố căn khốn đó trở thành người câm điếc. Khi ta bức bách quá thì chúng nói: việc này cần dựa vào sự khiến ta tức chết. Ta đang nuôi dưỡng một đám ăn hại! Rốt cuộc Mạc cơ của chính quyền mới. Ta hỏi là cuối cùng nên lấy người nào thì cả lũ thánh tài của Bệ hạ. Thật ta đã hiểu vì hạ chính sao năm xưa Tử Xuyên Tham Tinh hận ta như vậy. Có ông chủ nào mà không hận thủ là kẻ trộm ăn không ngồi rồi hưởng tiền lương?
đành an