Khi Lâm Duệ gặp lại Tử Xuyên Tú, bầu không khí của buổi gặp gỡ không có vẻ giương cung, kiếm tuốt trần sẵn sàng mà ngược lại còn vô cùng thân thiết. Tử Xuyên Tủ tự mình ra tận phòng khách nghênh đón, hắn bắt tay Lâm Duệ nói: “Hoan nghênh hoan nghênh. Tông gia quang lâm Đế Đô, không kịp nghênh đón, thứ cho ta vô lễ.
“Đâu có là ta lỗ mãng tới, quấy rầy Điện hạ.
Lâm Duệ quan sát, đánh giá Tổng trưởng nhà Tử Xuyên đang đứng trước mặt mình. Lúc này Tử Xuyên Tú không giống như thống lĩnh của Đán Nhã hai năm trước, ánh mắt của hắn càng thâm thúy, khí chất càng thâm trầm. Tuy Tử Xuyên Tú vẫn mặc bộ quân phục như hàng ngày nhưng mái tóc bạc trắng của hắn đã nhắc nhở Lâm Duệ rằng: người tay không soán vị trẻ tuổi nhất từ trước tới nay vì có được địa vị ngày hôm nay đã phải nỗ lực, trả một cái giá nặng nề tới cỡ nào.
O Trong khi hàn huyên, trước tiên Lâm Duệ chúc mừng Tử Xuyên Tú đảm nhận vai trò thủ lãnh gia tộc, nói Tú Xuyên bệ hạ là con người thân tình, nay đảm nhận ngôi vị đứng đầu gia tộc chính là may mắn của hai nước.
Tử Xuyên Tú chỉ cười hờ hững, từ chối nêu ý kiến.
“Năm xưa khi ở thành Đán Nhã, nhìn thấy phong thái của Bệ hạ,khi đó tại hạ đã cả gan dự đoán, sau này Bệ hạ nhất định là nhân vật phi phàm trong thiên hạ. Thế nhưng khi đó tại hạ tuyệt đối không thể đoán ra, Bệ hạ oai hùng tuyệt thế, quật khởi thần tốc, trong thời gian gần hai năm trời đã làm nên bá nghiệp. Thành tựu này chỉ sợ từ cổ chí kim không có người thứ hai”.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Tông gia quá khen. Năm đó dù ta chỉ là thống lĩnh Hắc Kỳ quân, Tông gia ngài đã trợ giúp rất nhiều. Điều này ta luôn ghi nhớ”.
“Ngươi nhớ là tốt rồi” Lâm Duệ thầm tự nhủ trong lòng nhưng bề ngoài thì xua tay vẻ thoải mái: “Chút việc nhỏ, hà cớ Bệ hạ bận tâm. Có thể trợ giúp chút ít cho bá nghiệp của Bệ hạ chính là vinh dự lớn lao của Lâm thị Hà Khâu chúng ta”.
không dám vong ân nhưng Tử Xuyên Tú bất tài, đã thụ cậy của cả dân chúng trong nước.
Ta thật sự không dám vì tình riêng mà bỏ thù chung. Vì vậy ta nhất định đòi món nợ này cho đất nước.
ta?" “Việc Lâm gia trợ giúp cho ta chính là cá nhân, ta tuyệt đối Lâm thị gây ra tổn thất cho nước ta chính là oán thù chung.
nhưởng ngôi của Tổng trưởng trước lên ngôi, là niềm trông Lão Trư Khi biết đã chuyển sang chủ đề chính, sắc mặt Lâm Duệ nghiêm trọng ông ta trầm giọng nói: “Đoạn thời gian trước, cục diện hỗn loạn, xảy ra nhiều chuyện. Nếu như nói nước ta vô tình hay hữu ý gẫy nên tổn hại cho quý quốc. Hai nước vì đó mà có chút hiểu lầm là chuyện có thể hiểu được. Không biết Bệ hạ muốn nói tới chuyện nào? Có lẽ ta có thể giải thích cho Bệ hạ những hiểu lầm này”.
khon% o man avo “Vào tháng hai năm ngoái, sao quân đội quý quốc xâm lấn vùng tây nam của nước “Đây thật sự là một hiểu lầm. Tháng một năm ngoái, quý quốc xảy ra phản loạn, quân chủ quý quốc Tham Tinh điện hạ, còn cả La Minh Hải đại nhân, Tư Đặc Lâm đại nhân và mấy trọng thần lần lượt bị hại. Phản đảng Đế Lâm nắm giữ quốc gia. Bởi vì hai nước chúng ta trước sau như một có tình hữu nghị bền chặt, vì để trợ giúp quý quốc dẹp phản loạn, quân đội nước ta đã vào vùng tây nam của quý quốc, là để trợ giúp quý quốc tiêu diệt phản đảng.
khôi phục trật tự đất nước.
Chi tiếc là phản quân hùng mạnh, quân ta yếu ớt, mặc dù cố gắng chiến đấu nhưng cuối cùng vẫn thua trận. Cũng may Bệ hạ anh tư thần võ, thiên binh Viễn Đông quét ngang đông nam, cuối cùng chiến thắng phản nghịch. Mặc dù nước ta bị thua nhưng đã hỗ trợ tiêu hao chút binh lực phản quân, coi như là tham gia hỗ trợ Bệ hạ”.
Nhóm dịch: Huntercd “Vì sao Lâm gia lại thu nạp Mã Duy, tội phạm chiến tranh bị truy nã của chúng ta? Vì sao phải người này vào vùng biên giới, giết hại quân dân nước ta, khiến máu người vô tội chảy?
Lâm Duệ đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước Tử Xuyên Tú nói: “Chúng ta thật sự xin lỗi quý quốc về chuyện này. Năm đó Mã duy dùng tên giả tới gia nhập chúng ta. Vì chúng ta không hiểu rõ thân phận của y, đã cho y tham gia quân đội Hà Khâu. Hết lần này tới lần khác, y thể hiện bản lĩnh, lại còn dùng lời nói ngon ngọt, lừa gạt để leo lên chức vụ cao. Khi ta quay về nhất định sẽ trừng phạt đám ăn hại trong phòng bảo vệ. Chính phủ Lâm gia, dùng người mình không biết rõ. Đây chính là trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm. Chúng ta nhất định sẽ bồi thường xứng đáng cho quý quốc.
“Quý quốc tập kích giết chết Trưởng giám sát Đế Lâm, vậy là xảy ra chuyện gì?
“Chuyện này cũng do chính Mã Duy tự động làm, hoàn toàn không liên quan tới hội trưởng lão Lâm thị. Nghe nói là Mã Duy và Đế Lâm có mối thù oán cá nhân. Y nghe nói Đế Lâm thất bại trốn về tây nam, y đã tự động điều binh mã bộ hạ tập kích. Thế nhưng Đế Lâm là một phản tặc, nói gì thì nói cũng nên coi là chúng ta đã gián tiếp trợ giúp quý quốc”.
“Ai nói Đế Lâm là phản tặc?” “Điều này là thời gian trước đây ta đọc thông cáo của quý quốc “Một chiến sĩ trung thành với gia tộc, một của loài người. Một chỉ huy, một danh tướng Tử Xuyên Tú thản nhiên nói: “Tông gia, ngài nhìn lầm rồi. Ta là Tổng trưởng gia tộc, ta cho rằng Đế Lâm không phải là phản tặc, ngài có có ý kiến gì sao?” Lâm Duệ cười gượng vẻ bất đắc dĩ. Phản tặc nhà Tử Xuyên đương nhiên có thể do Tổng trưởng nhà Tử Xuyên định đoạt. Năm xưa Tử Xuyên Tham Tinh có thể chính mình coi Tử Xuyên Tủ chính là phản tặc, chỉ trong nháy mắt hắn đã trở thành anh hùng dân tộc. Hiện nay tới lượt Tử Xuyên Tú trở thành Tổng trưởng gia tộc, đương nhiên chính hắn cũng có Lâm.
nặuyền kết luận trường hợp của Đế our sauce. VI Cảm ơn các VIP đã anh hùng công lao vĩ đại bảo vệ nền văn minh chiến gia, trung thành với cương vị Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Trư khi tuần tra biên giới phía tây nam đã bất công tác, Trưởng giám sát, đại nhân Đế Lâm trong hạnh bị đám phi Lâm gia vô sĩ đánh lén, anh dũng hy sinh vào tháng hai năm bảy trăm tám mươi bảy, lừng lẫy thiên cổ, gia tộc đã bí mật truy phong Vũ An hầu. Đây là đánh giá chính thức của gia tộc đối với Đế Lâm. Chúng ta chuẩn bị công bố với bên ngoài. Ngài thấy thế nào?
Lâm Duệ lắc đầu cười khổ: “Bệ hạ, việc nhà Tử Xuyên đương nhiên ngài định đoạt, ta thật sự không dám dị nghị.
“Tông gia, lần thứ nhất là ngẫu nhiên, lần thứ hai trùng hợp, lần thứ ba chính là hành động ác ý. Lâm thị liên tục xâm phạm nước ta, xâm chiếm lãnh thổ nước ta, giết hại dân chúng nước ta, giết hại Đại tướng công huân trác tuyệt của nước ta. Một loạt sự kiện này chứng tỏ quý quốc ôm mối thâm thù, địch ý, ác ý sâu nặng với nước ta. Sự tồn tại của quý quốc chính là mối uy hϊế͙p͙ nguy hiểm với nước ta”.
Nụ cười của Lâm Duệ trở nên cứng đơ. Ông ta nghiêm nghị ngồi thằng người. Vào thời khắc này sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của hậu duệ Quang Minh Hoàng triều đã xuất hiện trên người ông ta. Lâm Duệ nhìn thẳng vào mắt Tử Xuyên Tú, nói rất chậm rãi, giống như từng từ, từng lời như có thiên quân vạn mã: “Bệ hạ, ta có thể hiểu những lời này là lời tuyên chiến không?” Tử Xuyên Tú cười mà như không cười: “Phải thì sao nào mà không phải thì sao nào?” “Bệ hạ, mặc dù gia tộc Lâm thị là một nước nhỏ yếu nhưng Hoàng thất chúng ta truyền thừa từ đế quốc Quang Minh, chúng ta cũng có tôn nghiêm và kiên trì của mình. Mặc dù biểu hiện của nước ta trong cuộc chiến tranh lần trước không tốt nhưng Bệ hạ không nên vì đó mà coi thường nước ta. Lần chiến tranh trước chỉ là một cuộc chiến tranh tao ngộ chiến quy mô lớn ở biên giới mà thôi, không phải thể hiện thực lực chính thức của nước ta.
Nếu như quý quốc thật sự muốn khiến nước ta diệt vong dân chúng nước ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho Bệ hạ rằng: một dân tộc đã không còn đường lui sẽ kiên quyết chống lại tới cùng bằng một cách hung tàn nhất.
Hơn nữa Bệ hạ không nên quên nước ta được thanh kiếm của Quang Minh Vương bảo vệ. Bệ hạ mới lên ngôi, tương lai tốt đẹp còn mấy chục năm nữa để hưởng thụ. Ta chân thành khuyên Bệ hạ tốt nhất là không nên lấy thân mình làm thử. Trăm vạn hùng binh cũng không chắc có thể ngăn được một kiếm tuyệt thế. Chuyện Lưu Phong năm xưa có lẽ là một tấm gương cho Bệ hạ”.
“Ồ? Năm ngoái quý quốc cũng đã giao tranh với Đế Lâm, tại sao không thấy Minh Vương điện hạ ra tay?” “Minh Vương điện hạ là thế ngoại cao nhân nhàn vân dật hạc. Lão nhân gia người đương nhiên sẽ không vì chuyện giao tranh của người thường mà xuất chiến nhưng nếu cuộc chiến có liên quan tới sự tồn vong của Hoàng thất Quang Minh thì đương nhiên sẽ là chuyện khác.
Dù sao năm xưa lão nhân gia cũng hứa bảo vệ Hoàng thất Quang Minh”.
“Nếu hai bên đổi chiến đều là hậu duệ của Quang Minh? Tông gia, khi đó ngài có nắm chắc Minh Vương điện hạ nhất định sẽ đứng về bên Hà Khâu không?” Lần đầu tiên Tử Xuyên Tú luôn bình tĩnh của Lâm Duệ.
“Tông gia ngài sớm đã đã hơn t thất thanh hỏi: “Bệ hạ, ngài có ý tứ gì?” hiểu rõ ý của ta. . Ở bên Ma tộc, bọn họ cũng bảo ta là Quang Minh Hoàng, có người còn bảo ta chính là Huyết Nhãn Hoàng”.
Lâm Duệ trầm ngâm. Một lúc sau ông ta châm rãi lên tiếng: “Bệ hạ, xin mời hãy nói điều kiện của ngài đi. Chỉ cần nước ta không diệt vong cam đoan Hoàng thất truyền đời, mọi người có thể thương lượng với nhau”.
“Điều thứ nhất: tất cả hung thủ mưu sát Đế Lâm phải bị nghiêm trị. Mã Duy, tội phạm chiến tranh phải bị dẫn độ về nước ta.
nhìn thấy sự hoảng hốt, kinh hoàng xuất hiện trên gương mặt Đây là điều mọi người đều đã tính trước nên Lâm Duệ nhanh chings đáp ứng một cách rất hào phóng: “Tuân theo ý chỉ của ngài, Mã Duy và bộ hạ cua y đều bị xử tử. Ngài yên tâm:
Mã Duy và đồng đảng của y đã bị chính phủ Lâm gia chúng ta khống chế, tổng cộng năm trăm hai mươi tám người. Chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, tất cả chubgs lập tức sẽ bị ngàn hai rơi đầu”.
“Thứ cho nước hai: trong lần chiến tranh trước, chính phủ quý quốc đã giết hại vô số quân dân vô tội nước ta, mưu hại trưởng giám sát nước ta, cần phải trừng phạt. Quý quần phải bồi thường ta ba trăm tấn vàng. Còn nữa sau này quý quốc hàng năm, hàng tháng hàng ngày đều phải trả năm mươi phân vàng hay có thể trả bằng tiền có gia trị tương đương để làm trợ cấp nuôi dưỡng gia quyến của người bị hại. Kỳ hạn trả tiền tạm thời ấn định trong vòng một trăm năm. Tới khi đó có lẽ những người thân của người bị hạ đã chết hết rồi. Nước ta là nước và tín nghĩa, nhất định sẽ không để quý quốc mang gánh nặng này trên lớn hiểu đạo nghĩa lung".
trước Sắc mặt Lâm Duệ trắng bệch. Ông ta giơ tay nói: “Bệ hạ, ta có ý kiến: lần chiến tranh quý quốc giết hạ quân dân nước ta chỉ sợ không ít hơn so với Mã Duy. Nếu như Bệ hạ tự xưng là một nước hiểu đạo nghĩa, vậy quý quốc cũng cần phải bồi thường.
Tử Xuyên Tú trọn mắt nói: “Đó là chuyện do phản quân Đế Lâm làm. Ngài hãy đi tìm Đế Lâm mà đòi”.
còn nói Đế Lâm là Trưởng phản quân? Sao ngài có thể là Suýt nữa Lâm Duệ ngất xỉu: “Bệ hạ, mới rồi không phải ngài giám sát của quý quốc sao? Tại sao bây giờ y lại trở thành người lật lọng như vậy?” “Ôi, Tông gia, ngài sao lại như vậy? Ta cũng rất xấu hổi nói với ngài rằng: là người đứng đầu một đất nước, lĩnh ngộ thấp quá không thể tiếp kiến người khác. Đất nước chúng ta là một nước lớn hiểu đạo nghĩa, có tín nghĩa, đương nhiên sẽ không nuốt lời với nước bạn.
Chuyện đơn giản như vậy tại sao ngài lại không hiểu? Tháng một năm ngoái đến tháng một năm nay Đế Lâm và bộ hạ của hắn làm phản. Vào thời gian đó bọn họ là phản quân nên đương nhiên gia tộc không chịu trách nhiệm về hành động của bọn họ. . Điều này ngài có hiểu không?” Lâm Duệ yên lặng gật đầu.
p://ar n