Tử Xuyên Tam Kiệt web Đại kết cục triip “Ta thật sự không thể quyết định chuyện này. Đại ca, nhị ca, hai người hãy cho ta một chủ ý. Hãy nói cho ta biết ta nên lấy người nào? Nếu như khói hương ngả về bên trái thì chính là Phong Sương. Nếu như khói hương bay về bên phải thì lấy Tử Xuyên Trữ. Ôi, ta hoa mắt hay sao? Tại sao khói hương một nửa bay về bên trái, một nửa bay về bên phải? Chẳng lẽ hai ca ca muốn ta lấy cả hai người bọn họ sao? Điều này có vẻ rất khoa trương đó nha. Ôi, vì sự ổn định của thế cục đất nước, cũng như vì sự thống nhất của đại lục, ta chỉ đành biết hy sinh bản thân làm điều đó thôi ....
“Tại sao lư hương đột nhiên đồ xuống? Hai người tức giận sao? Đúng là nhị ca, người trước sau luôn giả bộ đứng đắn” Tử Xuyên Tú lầm bầm: loại chuyện này đàn ông đều muốn mà. Không phải nhị ca đã có Lý Thanh mà còn vẫn ve vãn Tạp Đan sao? Hay hay hay ta không nói nữa, ta không nói nữa. Nhị ca, ca hiển lĩnh cũng không nên phô trương như vậy chứ. Lư hương lại đứng lên rồi”.
Tử Xuyên Tú cười, nước mắt từ trong đôi mắt của Tổng trưởng trẻ tuổi nhà Tử Xuyên chậm rãi chảy xuống. Trong ánh mắt mơ hồ, trong mờ ảo, hai nam tử đang giang rộng tay, mỉm cười với hắn.
“Đại ca, nhị ca, nếu như hai người có thể sống lại, ta tình nguyện không làm Tổng trưởng cũng không làm Tổng thống lĩnh, thậm chí ngay cả Quang Minh Vương, thống lĩnh Viễn Đông ta cũng không làm. Chúng ta sẽ lam lưu manh lưu lại đầu đường xó chợ Để Đô, ăn uống vui chơi, chạy trốn sự truy đuổi của Trì Bộ Thiếu, đánh lộn trong quân trường. Vậy mới vui!”.
Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 7: Đế quốc mới! (hạ)
“Nhị ca, hôm nay là sinh nhật của người. chúc nhị ca sinh nhật vui vẻ. Chờ khi tới sinh nhật đại ca, ta sẽ quay lại thăm hai người. Có đại ca ở cùng, nhị ca sẽ không cô đơn nữa. Hai người nhất định sẽ đi ăn uống không trả tiền ở quán Bar Bà Vương. Trên thiên đường hẳn có nhiều nữ sinh xinh đẹp. Thật là không có nghĩa khí hai người các ca sang bên đó để mặc mình ta ở bên này, cô đơn ở nơi này....
Tử Xuyên Tú lau khô nước mắt, cúi người bái tạ Tư Đặc Lâm và Đế Lâm sau rồi hắn quay người rời đi.
Khi đi ra khỏi điện phủ, Tử Xuyên Tủ đứng lại: một cô gái màu trắng duyên dáng xinh đứng trước mặt hắn. Nàng vương quốc Ma tộc. Trong tay nàng là một bó hoa Bách đứa trẻ mới chập chững biết đi.
Công chúa Tạp Đan sửng sốt khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú. Nàng cúi đầu nói: “Tham kiến Bệ hạ, Bệ han thánh an”.
Tử Xuyên Tú gật đầu đáp lễ: “Tạp Đan, lâu rồi không gặp. Đây là ...” khi nhìn bó hoa trên tay Tạp Đan, Tử Xuyên Tú bừng tỉnh: Tạp Đan cũng giống như hắn, nàng cũng tới vì sinh nhật của Tư Đặc Lâm.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Tử Xuyên Tú: lúc này Lý Thanh không nên tới tảo mộ mới hay” nhưng rồi Tử Xuyên Tủ lại tự chế giễu mình: Tư Đặc Lâm đã ra đi rồi, lúc này mọi người còn tính toán chuyện cũ sao?
đi".
Tử Xuyên Tú chỉ hàm hồ nói: “Ta đi về. Hãy vào đi thôi. Bây giờ bên trong không có ai.
“Tạ ơn Bệ hạ”.
“Tạp Đan, chúng ta là người quen, không nên câu nệ gọi như vậy. Có rảnh thì tới thăm ta thường xuyên mới phải. Lâu lắm rồi không gặp nhau, mọi người cũng lạnh nhạt đi nhiều.
Thôi được rồi, ta đi trước, đỡ phải không được tự nhiên. Hãy cứ tự nhiên đi.
Tử Xuyên Tú vừa nói vừa đi ra ngoài. Khi đi ra tới cửa, đột nhiên hắn đứng lại, sự nghi ngờ hiện lên trên sắc mặt rồi hắn đột nhiên quay người: “Tạp Đan!”.
Tạp Đan đứng lại: “Bệ hạ có điều gì cần căn dặn?” Tử Xuyên Tú nhìn đứa trẻ trong tay Tạp Đan. Hắn cúi xuống, cẩn thận nhìn gương mặt đứa trẻ, vuốt vẻ mặt, hai mắt, cái mũi. Tử Xuyên Tú càng nhìn càng kích động kích động tới mức run bắn người khiến đứa trẻ sợ hãi bật lên khóc “oa oa.
“Nó tên là gì?” “Cháu tên là Vân, Tiểu Vân Lâm. Ngoan nào, không phải sợ. Đừng khóc, hãy chào Bệ hạ Lão Trư avandes vi xinh đẹp trong trang phục đúng là công chúa Tạp Đan của Hợp màu trắng tay kia đang dắt một Đứa trẻ ngây thơ vẫn chưa lau khô nước mắt trên mặt, sợ hãi nói: “Chào Bệ hạ!”.
Tử Xuyên Tú thầm mừng rõ như điên: gương mặt này, ánh mắt này, quả thực rất giống với Tư Đặc Lâm khi còn bé.
Tử Xuyên Túngẩng đầu, run run hỏi: “Đứa trẻ này, chẳng lẽ là ... nhưng thời gian không phù hợp”.
Tạp Đan đỏ mặt, nàng liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú một cái. Một lúc say nàng mới lý nhí nói: “Bệ hạ, thời gian mang thai của phụ nữ Hoàng tộc thường dài hơn so với loài người”.
Tử Xuyên Tú thở phào một hơi, niềm vui sướng trong lòng như muốn bùng phát: “Quả nhiên ông trời không phụ người lương thiện. Tư Đặc Lâm cả đời chí công vô tư, trung thành.
Ông trời sao có thể để người như vậy không có hậu nhân?
Tử Xuyên Tú ngồi xổm, thân thiết nói với đứa trẻ: “Không nên gọi ta là Bệ hạ. Hãy gọi ta là tam thúc, gọi là tam thúc là được. Đúng tam thúc là được. Ngoan nào, Tiểu Vân Lâm thích ăn gì hả? Tam thúc mua cho cháu”.
Đứa bé bập bẹ giọng sữa nói: “Mẹ nói không được cầm thức ăn của người khác.
Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tú không nhịn được bật cười. Thật sự quá giống, ngay cả cái tính tình nghiêm trang này cũng giống. Tử Xuyên Tủ oán hận nói với Tạp Đan: “Tại sao không nói sớm để cho nó thừa kế tước vị của Tư Đặc Lâm? Như vậy mới trọn vẹn!”.
ROT P Nhưng ngay khi nói xong. Tử Xuyên Tú mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Sẽ ăn nói Cảm ơn các VIP a Tham Tử Xuyên Tam Kiệt thế nào với Lý Thanh đây? ăn nói với người trong thiên hạ như nào đây? Nếu như công khai Tư Đặc Lâm và công chúa Ma tộc có hậu nhân, liệu có làm tổn hại danh tiếng của Tư Đặc Lâm không?
" Mandanvn - Hội tụ đam mê Se Lão Trư ungdan.vn Tạp Đan rất giỏi đoán lòng người. Nàng cười nói: “Tạp thị và Vân thị đều là danh môn của vương quốc, cũng chưa chắc đã kém cỏi hơn so với một công tước nhà Tử Xuyên. Tâm ý của Bệ hạ, vi thần xin tâm lĩnh”.
Tạp Đan nhìn đứa trẻ đầy yêu thương nồng nàn nói: “Trên người đứa bé này có chảy dòng máu của tướng lĩnh ưu tú loài người, cùng với huyết mạch cường hãn nhất của Thần tộc, vốn có thể làm Hoàng đế vương quốc nhưng ...” Tạp Đan liếc nhìn Tử Xuyên Tú, trong ánh mắt mang theo ý tử sâu xa. Tử Xuyên Tú cười nói: “Công chúa, xin hãy yên tâm, chờ khi nó trưởng thành, vị trí tổng đốc cực đông sẽ là của nó. Nó sẽ có tiền đồ tươi sáng”.
Tạp Đan yêu kiều quỷ xuống: “Tạ ơn Long ân bệ hạ. Tiểu Vân Lâm, mau quỳ xuống. dập đầu tạ ơn Bệ hạ”.
Đỡ thân hình nhỏ bé đang quỷ của Tiểu Vân Lâm dậy. Tử Xuyên Tú mờ hồ như nhìn thấy Tư Đặc Lâm khi còn nhỏ, hắn cũng nhìn thấy chính bản thân mình. Hắn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói như nào, cuối cùng hắn chỉ bùi ngùi, thở dài nói:
“Thật sự chỉ như chớp mắt, thời gian trôi như nước chảy. Tạp Đan, chúng ta già rồi.
“Vậy Công chúa vương quốc Ma tộc mim cười, nói: “Bệ hạ đang tuổi thanh xuân, sao có thể nói là già? Vị thần nghe nói gần đây Trữ điện hạ và công chúa Phong Sương đều có ý. Diễm phúc Bệ hạ quả thật không nhỏ”.
định lớn lên “Ôi, Tạp Đan, ngươi đừng nói vấn đề này. Gần đây ta phiền não muốn chết. Ngươi hãy nói xem ta nên làm thế nào?
Doan ha “Chuyện chung thân đại sự của Bệ hạ có liên quan tới sự hưng vong của nước nhà, vi thần tài trí thô thiền sao dám lên tiếng? Chỉ có thể dựa vào thánh tài của Bệ hạ”.
“Bớt nói nhảm đi. Tại sao ngươi lại giống đám mạc liêu của ta vậy? Chúng ta là bằng hữu cũ, ngươi hãy giúp ta một chủ ý đi.
thì cần phải cũng chúc tham “Nếu đã như vậy, vi thần cả gan lắm điều: vi thần và Trữ điện hạ từng quen biết nên đương nhiên hy vọng Bệ hạ lấy Trữ điện hạ. Dù gì đi nữa Bệ hạ và Trữ điện hạ có tình cảm nhiều năm nhưng Bệ hạ muốn kết hôn với người nào thì phải hỏi chính trái tim Bệ hạ xem Bệ hạ hướng về người nào? Nếu như ngay cả bản thân Bệ hạ còn không hiểu rõ thì vị thần có thể đề nghị cái gì đây? Thế nhưng nếu như Bệ hạ thật sự khó có thể lựa chọn, vi thần có thể đề nghị ngài tới bên vương quốc, ngài vừa đi vừa học tập phong tục, nhân tình và truyền thống của Thần tộc ...
Khi nói tới hai từ “truyền thống” giọng Đan như nhấn mạnh hơn, nụ cười hiện trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Khi thấy Tử Xuyên Tú như đang suy nghĩ, nàng hạ thấp giọng, cúi đầu thì thào vào tai Tử Xuyên Tú: “Phụ Hoàng Tạp Đặc của vi thần có mười một Hoàng phi. Tổ phụ vi thần có hai mươi mốt Hoàng khi. Bệ hạ, ngài hông chỉ là Hoàng đế của nhân loại mà ngài còn là Hoàng đế của Thần tộc chúng ta. Ngài anh võ cải thế hả có thể kém tiên hoàng sao?” nói quan, Tạp Đan nghịch ngợm nháy mắt, vẻ mặt giảo hoạt. Trong nháy mắt Tạp Đan đã biến thành một cô công chúa thông minh, lanh lợi: “Đâu có, vi thần tuyệt đối không chịu trách nhiệm với đề nghị này. Bệ hạ tuyệt đối không nên tưởng thật nếu không sau này Vương hậu sẽ tìm vi thần kiếm chuyện đó. Thôi được rồi, nếu như Bệ hạ thực sự đại hôn, mong rằng Bệ đừng quên gửi thϊế͙p͙ mời cho vị thần.
“Ôi, Tạp Đan, chủ ý này của ngươi cũng thật xấu đó.
hạ ane Tử Xuyên Tú lắc đầu cười gượng, hắn ngồi xổm, vuốt ve gương mặt bầu bĩnh của Tiểu Vân Lâm, cảm xúc dâng trào: “Cháu à, không thể tận mắt nhìn thấy cháu khỏe mạnh trưởng thành, vui mừng nhìn cháu lớn lên, không thể cầm tay cháu dạy luyện kiếm, viết chữ, đọc sách chính là tiếc nuối lớn nhất, cũng là sự thất trách của phụ thân cháu. Nhưng cháu không phụ thân.
nên oán trách “Phụ thân của người, còn có rất nhiều thúc thúc, bá bá, bọn họ đã dùng máu tươi và sự kiên cường vượt qua mọi chông gai khiến thế giới hỗn loạn một lần nữa có trật tự, mang tới hòa bình, biến thanh kiếm thành lưỡi cày, mang văn minh tới nơi hoang dã, dùng phồn hoa thay thế sự cằn cỗi, kính dâng máu, ý chí kiên cường và sự hy sinh, là sứ mạng trời sinh của thế hệ chúng ta, câu chuyện của những anh hùng và những người anh hùng sẽ trở thành câu những bậc cha chú chúng ta đã hoàn thành sứ mạng của mình, chúng ta dẫn sẽ các cháu sẽ trưởng thành. Đây chính là quy luật của tạo hóa, không thể tránh khỏi.
Thế giới mai này sẽ thuộc về các cháu. Các cháu không nên giống như chúng ta, suốt ngày chỉ biết đánh nhau, đi trong ánh đao kiếm. Lưng cao lớn của phụ thân cháu đã dưng nên một chuyện truyền “Bây giờ, kỷ ở thế hệ các cháu”.
già đi mà mái nhà che mưa nắng cho cháu”.
“Cháu, cháu sẽ có cuộc sống hòa bình, thoái mai, vô lo vô nghĩ. Cháu nhất định sẽ là viên ngọc thực sự, trội hơn người thường. Việc này đã định rồi, thiếu đi sự tôi luyện cháu sẽ không xuất sắc, ưu tú như phụ thần, không dũng cảm, nhất định kiên định, can đảm như vậy”.
làm thế nào?” “Khi còn nhỏ chúng ta thường kể chuyện anh hùng cho cháu nghe, nhưng không nhất thiết muốn trở thành một anh hùng mà chỉ hy vọng trở thành một ngươi có đức tính cao vì muốn thượng tao nhã. Khi là thiếu niên chúng ta cho cháu tiếp xúc với âm nhạc, thơ ca và hội họa tâm hồn cháu tràn ngập tình yêu thương. Đây chính là đức tính chèo chống cuộc đời cháu. Như vậy cho dù vào màu đông tàn khốc nhất cháu cũng hông thể quên hương thơm của hoa hồng.
Một dân tộc anh thường và cháu là hùng lớp lớp xuất hiện giờ một dân tộc bất hạnh. Cuộc sống hòa bình nhất có lẽ có một số việc cháu vẫn chưa hiểu nhưng khi cháu tầm rắc rối. Bây nhất định sẽ hiểu: phụ thân của cháu thật sự không hy vọng trở thành một anh hùng. Cuộc sống đời thường có rất nhiều thứ nhìn chói mắt nhưng vô giá trị. Chỉ cần cháu có thể khỏe mạnh trưởng thành, chính thức làm người, suy nghĩ độc lập, cuộc sống hạnh phúc, đây chính là hy vọng lớn nhất của phụ thân cháu.
mặt ngây thơ của đứa trẻ, Tử Xuyên Tú thì thào nói: “Chúc phúc thời đại hòa bình!” Nhìn vẻ phúc cho ya vn rom cháu. Hài tử,