Tử Xuyên Tam Kiệt

Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê web Chương 5: Quay về Đế Đô (1)

Sau khi Bạch Xuyên vào thành Đế Đô sáu ngày, Tử Xuyên Tú chỉ huy quân đội bản bộ Viễn Đông cũng tiến vào thành Đế Đô, Tổng trưởng Tử Xuyên Trữ cũng đi theo. Đương nhiên không thể thoát được một nghi thức nghênh đón náo nhiệt, vạn người hoan hô, muôn người đổ xô ra đường, chào đón Tổng trưởng gia tộc quay về thủ đô.


HER PARA D Tử Xuyên Trữ ngồi trong xe ngựa, nhìn từng gương mặt tươi cười hoan hỗ nồng nhiệt, tiếng quân nhạc vang trời, khác nhau một trời một vực so với khi bỏ trốn trong hoảng sợ khi trước khiến nàng kích động lệ rơi đầy mặt.
‘Thúc thúc, cháu đã về. Đế Độ vẫn là của nhà Tử Xuyên như trước đây”.


Mặc dù cùng với nàng công chúa trình diễn vở kịch phục quốc đầy kịch tính nhưng Tử Xuyên Tú lại không xúc động. Hắn không ngồi cùng một xe ngựa với Tử Xuyên Trữ.


Mặc dù Tử Xuyên Trữ kiên quyết yêu cầu hắn cùng hưởng thụ niềm vinh dự bảo đón của vạn dân chúng nhưng thật sự là không có hứng thú với chuyện đứng trên xe ngựa, vẫy tay với đám người cuồng nhiệt ủng hộ bên đường. Kinh nghiệm trong trường hợp này của hắn không ít hơn so với Tử Xuyên Trữ. Thế nhưng nếu được, hắn chỉ muốn ngồi ở một nơi yên tĩnh, uống trà.


Đội xe đi thẳng tới phủ tổng trưởng. Bạch Xuyên báo cáo với Tử Xuyên Tú: “Đế Đô đã nằm dưới sự khống chế của quân ta, phòng thống lĩnh, phòng quân vụ, phòng giám sát, phủ tổng trưởng và những ngành quan trọng đã nằm trong tay chúng ta. Phòng hành chính, phòng hậu cần cũng đã bị chúng ta khống chế, cần phải phải nhân viên hậu cần, hành chính của chúng ta tới tiếp nhận.


“Mặt khác chúng tôi đã tiến hành kiểm kê, thanh tra đối với việc chuẩn bị chiến tranh trong kho của phòng giám sát, phòng quân vụ quốc khố nhưng tình hình không được khả quan cho lắm. Lúc này trong quốc khỗ chỉ còn có nửa tấn vàng bạc trắng mười hai tấn. Căn cứ theo báo cáo của nhân viên trông coi kho: từ khi xảy ra phản loạn tới nay phản quân của Đế Lâm liên tục rút ra hơn một trăm tấn vàng trong kho nên bây giờ chỉ còn bằng đó”.


Tử Xuyên Tú cười nói: “Ta không phải là chuyên gia. Thế nhưng hàng ngày ta có nghe Minh Vũ nói việc phát hành tiền cần có kim loại quý bảo đảm nhưng số tồn kho này của chúng ta có lẽ chỉ đủ để phát hành giấy bản”.
"Vậy nhân, điều này ...”.


“Hãy giao cho Minh Vũ phụ trách. Hắn phụ trách thử phụ trách bên này xem sao. Nếu như không thương lượng. Hãy thỉnh giáo người ta xem trước được thì bảo hắn tới tìm ta”.


“Dạ. Bên Đế Đô có có khá nhiều người có vướng mắc với phản quân. Trong số đó có nguyên lão, quý tộc, phú thương thậm chí còn có cả quan chức. Trong đó quan chức cấp cao nhất chính là Ca San, còn cả một số tướng lĩnh cao cấp quân trung ương. Trong số nguyên lão thì người đứng đầu chính là chủ tịch Tiêu Bình, còn có một số quý tộc cao cấp. Xin chỉ thị của đại nhân, những người này m nay cân xử trí thế nào?


“Chuyện Ca San hãy để A Trữ quyết định. Cô ấy là Tổng trưởng chúng ta cần tôn trọng cô ấy. Nếu nhưA Trữ đồng ý bỏ qua cho Ca San, đây chính là điều hay nhất. Nếu như A Trữ muốn giết Ca San thì hãy bí mật cứu cô ấy ra. Việc trị quốc khác với chiến tranh, chúng ta rất thiếu những người như Ca San. Tiêu Bình có khuynh hướng nghiêng về chúng ta. Lâm trưởng quan đã báo cáo, muốn bảo vệ người này. Còn về phần những nguyên lão, quý tộc khác, ngươi cứ xem xét rồi làm. Hãy lựa chọn những nhà trước kia có liên hạ với Mã gia, còn cả những kẻ trước kia gây khó rễ cho chúng ta, làm cho sạch, cũng thuận tiện bổ sung quân phí cho chúng ta. Còn về mấy công tước nhà Tử Xuyên...”.


Lão Trư Tử Xuyên Tú dừng lại một chút rồi lắc đầu nói: “Hãy xem biểu hiện của bọn họ đi. Nếu như bọn họ đàng hoàng thì hãy tha cho bọn họ một mạng đó nhưng nếu như bọn họ không an phận, dám to gan nhảy ra lắm mồm khuyên Trữ điện hạ quyền thừa kế, vậy ngươi cứ việc ra tay”.


“Dạ, hạ quan đã hiểu rồi”.


Sau khi nói dăm ba câu, Tử Xuyên Tú gõ nhịp thước, định ra mạch máu nền kinh tế quốc gia, trao cho Bạch Xuyên quyền sinh sát. Bạch Xuyên cũng không ngạc nhiên. Người đời thường cho rằng quyết sách của những nhân sĩ cao cấp thường cực kỳ thận trọng phải trải qua quá trình suy nghĩ, nghiên cứu vô cùng cần thận hơn nữa còn phải trải qua thẩm tra gắt gao nhưng đó chỉ là một sự hiểu lầm. Đối đãi với những công vụ nghiêm trang như lâm đại địch chỉ là việc của nhân viên cấp thấp. Còn những vị chính thức nắm quyền hành trong tay, chỉ cần hờ hững nói mấy là định việc sống chết của người khác, định sự hưng thịnh của quốc gia. Với địa vị hôm nay của Tử Xuyên Tú, hành động cử trọng nhược khinh này đúng theo lẽ thường tỉnh. ( Cử trọng nhược khinh hình dung là mưu tính sâu xa, khí phách hơn người, đối mặt khó khăn, hiểm cảnh thì bình tĩnh, ứng đối tự nhiên, dù Thái Sơn sụp trước mặt thì sắc mặt vẫn không thay đổi )


“Đại nhân, hạ quan còn có việc cần báo cáo: Lâm Tú Giai và Đế Địch đã mất tích. Hạ quan không thể tìm được bọn họ”.
Nhóm dịch: Huntercd “Ừ?” khi nghe không phải vấn đề có liên quan tới đại sự quốc gia, Tử Xuyên Tú lại chấn động: “Xảy ra chuyện gì?


Tử Xuyên Tam Kiệtt Viễn Đông rất thuận lợi. Hãy để hắn có kinh nghiệm, hãy bảo hắn tìm Ca San kia làm như thế nào. Còn như không làm yaan.


Khi biết được Lâm Tú Giai đã rời đi từ nửa năm trước, Tử Xuyên Tú không khỏi nhíu mày nói: “Nếu nói như vậy thì không cần lo lắng nữa. Đại ca mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng rất có thể đã sắp xếp một nơi an toàn cho chị dâu và Đế Địch rồi”.


“Đại nhân, hạ quan suy đoán, liệu có phải trưởng giám sát đại nhân đón họ đi rồi không?” Tử Xuyên Tú lắc đầu nói: “Đại ca đang chuẩn bị lưu vong hải ngoại, bắt đầu cuộc sống lưu vong cực kỳ nguy hiểm, nào có thể mang theo phụ nữ và con trẻ. Cho dù là đại ca có muốn như vậy thì cũng là chuyện sau này khi đã ổn định. Lúc này ta nghĩ rằng nhất định đại ca đã dấu hai người bọn họ đi. Với thủ đoạn của , giám sát, việc tạo thân phận giả cho hai người rất dễ dàng”.


Cảm ơn các VIP ttp:/% Tham - Hội tụ đam mê Tử Xuyên Tú mơ hồ đoán ra ý định của Đế Lâm. Vị đại ca tâm tự kín đáo này chẳng những là chỉ huy hoàn mỹ trên chiến trường mà còn rất chu đáo khi đối xử với người nhà.


Xem ra Đế Lâm đã có ý định để Lâm Tú Giai và Đế Địch sinh sống như những người bình thường. Còn lời nhờ cậy bảo vệ tính mạng với Tử Xuyên Tủ chỉ là tấm bùa hộ mệnh cuối cùng. Không tới bước đường cùng. Lâm Tú Giai và Đế Địch tuyệt đối sẽ không cầu sự giúp đỡ của hắn.


Doan ha “Bạch Xuyên, thông báo cho cục tình báo quân Viễn Đông, tiếp tục đò xét tung tích của Lâm Tú Giai và Đế Địch. Chú ý việc này cần tiến hành rất bí mật, không nên để người ngoài phát hiện ra. Có tin tức gì hãy báo cáo trực tiếp với ta.
Lão Trư “Dạ. Hạ quan sẽ bắt tay vào làm ngay”.


“Tạ có thể hiểu được là bọn họ muốn sống như người bình thường nhưng nhất định ta phải nắm rõ tình cảnh và hướng đi của bọn họ nếu không xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn ta sao có thể ăn nói với đại ca? Chuyện này ngươi tự mình phụ trách. Trong đám thân vệ của Đế Lâm hẳn có người biết đầu mối, hãy đi hỏi bọn họ. Được rồi hãy cho bọn họ biết chúng ta hoàn toàn không có ác ý với Lâm Tú Giai nếu không ta đoán rằng bọn họ nhất định sẽ không chịu nói”.


“Hãy bảo vệ cẩn thận phủ đệ của đại ca, không được cho đám người hỗn loạn kia vào trong phủ quấy rối. Không có mệnh lệnh của ta, cho dù Thiên hoàng lão tử cũng không được vào bên trong. Hãy giữ lại vệ binh và người làm trước đây trong phủ. Hãy để bọn họ bảo vệ, chăm sóc phủ đệ cho tốt nhưng không được phép làm lộn xộn đồ vật của đại ca và chị dâu.


Kẻ nào trái lệnh, chém đầu.


“Hãy tìm một bức tranh hay bức ảnh của Lâm Tú Giai, đưa cho đội hộ vệ của ta. Hãy nói cho bọn họ biết nếu như có người giống như trong ảnh tới tìm ta. Cho dù là ban ngày hay đêm khuya, cho dù là ta đang ngủ hay đang họp, đều phải lập tức thông báo cho ta biết. Nếu như ta đi nơi khác, phải lập tức thông báo. Trước khi ta quay về phải bảo vệ an toàn cho bọn họ”.


“Còn nữa, phải sắp đặt người tin cậy vào tiếp nhận Trì Bộ Thiếu Đế Đô. Hãy ra lệnh cho các sĩ quan trong khi đi tuần tra phải chú ý xem có một người phụ nữ ở cùng với một đứa trẻ, bình thường không ra ngoài nhưng chi tiêu rất xa hoa, thu thập tư liệu về những người dân này, thông báo cho cục tình báo quân Viễn Đông đi xác minh. Chú ý, không được làm người ta sợ hãi.


“Nếu như vạn nhất chị dâu và Đế Địch rơi vào tay thế lực của gia tộc, phải lập tức áp dụng mọi biện pháp giải cứu ngay bọn họ ra ngoài. Trong chuyện này ta trao cho ngươi quyền có thể dùng vũ lực giải quyết”.


“Nếu như đối phương là phủ tổng trưởng của Trữ điện hạ ...” “Đây chính là tình huống nguy hiểm nhất. Một khi như vậy thì càng lập tức ra tay cướp người. Hãy nhớ kỹ, chuyện gì cũng có thể đàm phán nhưng chuyện này chúng ta không cần có bất kỳ thảo hiệp, Lâm Tú Giai và Đế Địch chịu sự bảo vệ của ta. Cho dù là Trữ điện hạ hay Lý Thanh, ai có ý kiến gì hãy bảo bọn họ tới tìm ta.


2:14 Tử Xuyên Tú vừa nói Bạch Xuyên ngồi ghi tốc ký. Cho tới khi xe ngựa dừng lại, Tử Xuyên Tú vẫn chưa nói hết ý của mình: “Tạm thời như vậy đã. Sau khi suy nghĩ xong ta sẽ lại gọi”.


Bạch Xuyên kinh ngạc khi nhìn tờ giấy ghi tốc ký kín chữ. Lúc trước mỗi khi thảo luận chuyện quốc gia đại sự Tử Xuyên Tú chỉ hờ hững nói một hai câu, đại khái định ra phương pháp làm việc. Thế nhưng trong vấn đề đối xử với người nhà của Đế Lâm, Tử Xuyên Tú lại cặn dặn rất cần thận, hắn suy nghĩ tới cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Sự trịnh trọng và cần thận này khiến Bạch Xuyên vô cùng kinh hãi.


Che chở cho vợ con của phản tặc chính là sự mạo hiểm thân bại danh liệt. Cho dù là một Tử Xuyên Tú nắm giữ binh quyền trong tay cũng không thể coi nhe dự luận của cả thiên hạ.


Hiển nhiên trong tim Tử Xuyên Tú, hoàn thành lời phó thác của Đế Lâm, bảo vệ chị dâu và cháu chính là nhiệm vụ quan trọng nhất trên đời này, cho dù là quốc gia đại sự cũng không quan trọng bằng nhiệm vụ này.
rồi”.


“Đại nhân” Bạch Xuyên do dự một lát rồi nói với Tử Xuyên Tú đang chuẩn bị rời khỏi xe ngựa: “Thuộc hạ cảm thấy Đế Lâm các hạ cực kỳ may mắn khi có một người bạn như ngài”.


Tử Xuyên Tú sửng sốt rồi trên gương mặt của hắn dần xuất hiện một nụ cười, nụ cười thê lương. đau đớn.


“Bạch Xuyên, người may mắn chính là ta vì ta có hai vị đại ca tốt nhất trên đời này. Bình thường ta hay suy nghĩ nếu như người thắng là đại ca, nhất định đại ca sẽ làm tốt hơn ta nên ta nhất định không thể thua đại ca”.


Một bộ phận kiến trúc của phủ tổng trưởng đã bị phá hủy trong cuộc chiến phản loạn.


Giống như sao băng đoản mệnh. Đế Lâm không tốn thời gian sức lực tu sửa lại phủ tổng trưởng Đế Lâm chỉ cho tu sửa qua lọa đoạn tưởng đổ nát bên ngoài. Cũng may phủ tổng trưởng rộng lớn, vẫn còn một nửa kiến trúc còn tốt nên Tử Xuyên để về.


Trữ trạng không nhà Chuyện đầu tiên Tử Xuyên Trữ làm sau khi quay lại phủ thúc thúc Tử Xuyên Tham Tinh, tuyên cáo an ủi linh hồn các bậc tiền bối dưới suối vàng. Tử không rơi vào tình trưởng chính là đi bái tế tổng Xuyên Tú vốn định đi thẳng về văn phòng quân Viễn Đông ở Đế Đô để nghỉ ngơi nhưng Tử Xuyên Trữ đã kéo hắn lại nói: “A Tú ca, hãy cùng đi thắp hương thúc thúc với ta.


Tử Xuyên Tú do dự một lát rồi nói: “Thôi được Điện nhà Tử Xuyên, tòa điện nghỉ Thánh Linh sàn nhà lát ngơi của các đời anh hùng nhà Tử Xuyên, đá hoa cương hai màu đen trắng với hàng cây tùng cổ thụ trang điểm cho sự nguy nga của điện, cây Ưng kỳ đỏ tươi tun bay, mặt trước điện có hàng chữ: “Chính khí trường tồn, lưu danh muôn đời”. Một cảm giác tang thương như vẫn hiện hữu xung quanh ngôi điện cổ kính, một bầu không khí khiến con người ta phải thực sự nghiêm nghị.


for n