wob Trước khi bước vào trong điện, Tử Xuyên Tú chỉnh đốn lại bộ quân phục. Mặc dù Tử Xuyên Tú không thật sự kính trọng Tử Xuyên Tham Tinh nhưng hắn thật sự không thể bất kính những anh hùng hào kiệt danh tiếng nhất trong ba trăm năm qua.
Tử Xuyên Tú và Tử Xuyên Trữ cùng dâng hương cho Tử Xuyên Tham Tinh. Tử Xuyên Tú nghe thấy như Tử Xuyên Trữ đang thì thảo khấn vái cái gì đó với Tử Xuyên Tham Tinh nhưng hắn lại không chú ý nghe xem liệu có phải nàng đang nói với Tử Xuyên Tham Tinh rằng: thúc thúc, Đế Lâm đã bị đánh bại, thúc hãy yên tâm yên nghỉ vân vân. Tử Xuyên Trữ dập đầu ba lần trước bài vị của Tử Xuyên Tham Tinh sau đó nàng qjuay nhìn Tử Xuyên Tú với vẻ căng thẳng và lo lắng.
Trong tình huống này Tử Xuyên Tú không thể làm gì khác hơn là hắn cũng quỳ xuống dập đầu một lần nhưng trong bụng liên tục thầm mắng Tử Xuyên Tham Tinh.
Lão Tru Tâm trạng Tử Xuyên Trữ buông lỏng, nàng tươi cười nói với Tử Xuyên Tú: “A Tú ca, mới rồi ta còn lo lắng chuyện này. Cảm ơn ca đã báo thù cho thúc thúc. Việc này may mà có ca".
Tử Xuyên Tú hờ hững nói: “Với ta, Viễn Tinh đại nhân ân trọng như núi. Ta nợ gia tộc rất nhiều nên đây là việc ta nên làm” ngụ ý của Tử Xuyên Tủ chính là bản thân mình chỉ có lòng thành kính với dòng họ “Tử Xuyên” còn hoàn toàn không có tình cảm với Tử Xuyên Tham Tinh.
Tử Xuyên Trữ thở dài, nàng dẫn Tử Xuyên Tú đi tới trước từng bài vị, nhỏ nhẹ giới thiệu về chiến tích và công lao sự nghiệp khi bọn họ còn sống: Tử Xuyên Vân, Tử Xuyên Tinh Nhã Lý Mai, Tử Xuyên Viễn Tinh, Vân Sơn Hà, Ca Ứng Tinh. Trong những vị này, có người tận trung với nước, có vị hy sinh vì nghĩa lớn, cũng có vị hàng phục trăm vạn người, có rất nhiều câu chuyện khẳng khái, ít nhiều rung động lòng người. Sau trăm năm đều trở thành những bài vị lạnh băng.
Đứng trước linh vị của các vị tiên hiền của các thời đại Tử Xuyên Tú cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Sự nghiệp huy hoàng thì sao nào? Hoàng đế thống trị thì sao nào? Công huân cái thế thì sao nào? Nói về thành tựu, những anh linh đang yên nghỉ ở nơi này, có người nào khi còn sống phải thua kém hắn không? So với những người sáng lập sự nghiệp thiên thu, nghĩ tới việc mình chỉ huy mấy chục vạn quân tiến về Đế Đô như loại tiểu nhân đắc chí, Tử Xuyên Tú không khỏi nóng mặt, thầm xấu hổ.
Trước linh vị của Tư Đặc Lâm, hai người cùng đứng lại nhưng tâm trạng bọn họ thật sự khác nhau. Cả hai đều cúi đầu thật thấp trước người bạn cũ đã mất. Tử Xuyên Trữ thở dài nói: “Tư Đặc Lâm đại ca, nhà Tử Xuyên chúng ta nợ đại ca quá nhiều. Điều đáng tiếc nhất là Tư Đặc Lâm đại ca và Lý Thanh tỷ không có con cái. Chúng ta có muốn báo đáp nhưng cũng không có chỗ báo đáp. A Tú ca, ý của ta là truy phong Tư Đặc Lâm đại ca làm công tước, hiệu Trung Dũng. Ca cảm thấy như thế nào?
“Trung Dũng có vẻ rất hay, chỉ đáng tiếc là lập lại số mệnh như Phương Kinh các hạ.
Hay là đổi thành Trung Nghĩa đi. Nhị ca cả đời tận trung với nước, nghĩa khí với bằng hữu.
Tên hiệu này rất thích hợp với nhị ca.
Nhị ca không có đời sau là điều vô cùng tiếc nuố. Ta thấy hãy để Lý Thanh tỷ nhận danh hiệu Công tước phu nhân, để tỷ ấy tìm trong số người thân một đứa trẻ có nhân cách tốt nuôi dưỡng. Đây là cách tốt nhất khiến dòng họ Tư Đặc Lâm có thể kéo dào. Còn nữa cái tước vị này không thể hữu danh vô thực mà phải có đất phong”.
“Đương nhiên là như vậy. Ta đã có kế hoạch tìm một quận trù phú ở đông nam làm đất phong cho gia tộc công tước Tư Đặc Lâm. Đợi sau khi chỉnh đốn xong mọi chuyện thì bắt tay vào làm. A Tú ca hãy xem trong tỉnh Ba Đặc Lợi có được không?
“Nên ở tỉnh Áo Tư. Tỉnh Áo Tư là nơi Tư Đặc Lâm đã từng chiến đấu. Nơi này hình như dân chúng có một tình cảm đặc biệt với Tư Đặc Lâm. Hơn nữa tình hình kinh tế tinh Áo Tư cũng được. Đời này của Lý Thanh có chúng ta quan tâm nên không có vấn đề gì. Nhưng cần phải suy nghĩ tới đời sau thì cần phải phong ở Áo Tư. Đời sau của Tư Đặc Lâm sẽ không rơi vào tình trạng sút kém về kinh tế.
“Vẫn là A Tú ca suy nghĩ chu đáo.
Dù hai người thảo luận với nhau nhưng trong lòng cũng hiểu rằng: cho dù có phong thưởng hậu hĩnh cũng không thể lấy lại tính mạng của Tư Đặc Lâm. Tử Xuyên Tú càng hiểu rõ một chuyện: Tư Đặc Lâm không bao giờ muốn phong thưởng hậu hĩnh. Hắn chỉ mong chờ một cuộc sống bình yên và hạnh phúc mà không phải vinh hoa phú quý hiển hách.
Thế nhưng cho dù Tử Xuyên Tú hiểu như vậy nhưng hắn cũng bất lực cho dù hôm nay hắn có nắm trong tay cả thiên hạ nhưng điều duy nhất hắn có thể làm cho Tư Đặc Lâm chính là tổ chức một lễ tang trọng thể.
Khi đi qua linh vị của Tư Đặc Lâm, nhìn tấm bia ngọc trắng trang nghiêm, Tử Xuyên Trữ nghiêm nghị nói: “A Tú ca, từ khi thủy tổ Tử Xuyên Vân khai sáng sự nghiệp tới nay, chín thế hệ đã vượt mọi chông gai, gian khó mới có gia tộc huy hoàng ngày hôm nay. Ta là Tổng trưởng đời thứ chín của gia tộc. Nói ra thì thật xấu hổ. Mặc dù vô năng yếu đuối nhưng ta tuyệt đối không muốn bản thân mình trở thành tổng trưởng cuối cùng của gia tộc. Sự hy sinh và mồ hôi nước mắt xây dựng nên của chín thế hệ, sự tồn tại của xã tắc không thể bị hủy trong tay ta”.
Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tú lặng lẽ gật đầu nhưng trong lòng hắn thầm ngạc nhiên không hiểu vì sao Tử Xuyên Trữ lại nói mấy câu này với mình. Tử Xuyên Tú cung kính nói: “Điện hạ thông minh sáng suốt, nhất định có thể kế thừa sự nghiệp của tổ tiên, càng ngày càng hưng thịnh”.
Tử Xuyên Trữ chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú một lúc, trong ánh mắt của nàng như có gì Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Tru Tử Xuyên 1 Tú chột dạ nhưng rồi Tử Xuyên Trữ lắc đầu cười gượng, không Từ Xuyên Tam Kiệt đó kiên định khiến nói nữa.
VIH Doan ha Khi đi ra ngoài Thánh Linh Điện, Tử Xuyên Trữ đứng lại nói: “A Tú ca, sau này nơi này .” Nàng quay người chỉ vào điện phủ to lớn và hàng dãy linh vị bằng ngọc trắng thẳng đứng nhưrừng: “Ta van cầu ca, hãy thay ta quan tâm tới nó ...”.
Tử Xuyên Tú đứng lại, nhìn Tử Xuyên Trữ hỏi: “A Trữ, nói cái gì vậy?
“Không có gì” Tổng trưởng hiện thời của nhà Tử Xuyên quay người nói: “A Tú ca, ta mệt mỏi, cần đi nghỉ ngơi. Được rồi, nghi thức lên ngôi Tổng trưởng hãy hoãn một tuần nữa.
Khi đó ca nhớ tới đó”.
Mấy ngày sau đó Tử Xuyên Tú bận tối tăm mặt mũi. Đế Lâm tạo phản đã gây cho đất nước sự phá hủy và tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Cần phải xây dựng đất nước từ đống đổ nát, công việc vô cùng nặng nề, trước đó hoàn toàn không ai có thể tưởng tượng nổi, nhất là Tử Xuyên Tú, người đảm nhận chức vụ Tổng thống lĩnh. Hàng ngày hắn phải dậy từ năm giờ sáng bận bịu giải quyết công việc cho tới tận mười hai giờ đêm. Quanh đi quẩn lại chỉ phải phên duyệt đống giấy tờ công văn càng lúc càng cao. Tốc độ xử lý công văn của Tử Xuyên Tú còn kém tốc độ gia tăng của chồng công văn.
Sự vụ như nước thủy triều vọt tới. Hàng ngày Tử Xuyên Tú chỉ nguyên phê duyệt công văn đã hoa mắt váng đầu. Tổng thống lĩnh là chức vụTử Xuyên Trữ và Lý Thanh trả thù lao phục quốc cho Từ Xuyên Tú. Lúc này Tử Xuyên Tú tức giận nghiến răng nghiến lợi:
“Chuyện khổ sở như này mà mang tới báo đáp ta sao? Bà già Lý Thanh này âm hiểm quá mức. Ta không muốn làm chức Tổng thống lĩnh này nữa . ta tình nguyện gọi Đế Lâm quay về là được” Ngoại trừ phê duyệt công văn giấy tờ, Tổng thống lĩnh còn có một nhiệm vụ quan trọng nữa là tiếp khách. Vì nghi thức lên ngôi của Tử Xuyên Trữ sắp tới nên các quan viên từ cấp Kỷ bản trở lên đều được triệu tập về Đế Đô, chuẩn bị tham gia nghi thức lên ngôi của Tử Xuyên Trữ điện hạ. Trong khi đó giống như năm xưa Tử Xuyên Tú là một Kỷ bản khi quay về từ Viễn Đông phải tới phòng thống lĩnh báo danh. Lúc này các quan viên, sĩ quan các nơi cũng phải tới chỗ Tử Xuyên Tủ báo danh. Đương nhiên việc tiếp kiến bọn họ chính là Tử Xuyên Tú các hạ mới nhậm chức Tổng thống lĩnh cho tròn nhiệm vụ. Nếu không ngay cả Tổng thống lĩnh gia tộc mà các quan viên cao cấp cũng chưa từng gặp mặt, quả thật hết biết.
Trong thời gian hai, ba ngày Tử Xuyên Tú tiếp kiếm tổng cộng hơn chín trăm quan chức và sĩ quan, tiếp nhận quà tặng và lời chúc mừng của bọn họ. Ban đầu Tử Xuyên Tú còn muốn biểu diễn sự chân thành, quan tâm của Tổng thống lĩnh đại nhân, tán gẫu, hỏi han các quan lại địa phương hay là dùng đôi mắt tinh tường của mình quan sát đám quan lại địa phương xem có phát hiện ra người nào có tài năng để có thể bồi dưỡng. Nhưng khi hàng ngày lượng người cần tiếp như nước chảy lũ lượt xuất hiện, biến mất rồi xuất hiện, cuối cùng trong mắt Tử Xuyên Tú, hình ảnh những người này chẳng có gì khác nhau. Nói một cách chính xác là tới nịnh nọt, tên tuổi cũng tương tự, quân hàm cũng tương tự, không phải Kỳ bản thì là Hồng y kỳ bản, không phải Hồng y kỷ bản thì là Phó thống lĩnh.
Sau mấy ngày Tử Xuyên Tú đã chết lặng. Cho dù là người nào tới, hắn chỉ nói theo bản năng: “Bây giờ là lúc gia tộc cần dùng người, cần phát huy mạnh mẽ tính tự cường. Các hạ nên cố gắng, tiền đồ vô lượng ...”.
“Đại nhân, hạ quan là Bạch Xuyên”.
“Hạ quan là Minh Vũ “Ồ, Bạch Xuyên, Minh Vũ hả? Ta nhớ ra các ngươi. Ta nhớ các ngươi không phải quan lại địa phương đúng không? Kỳ bản hay Hồng y kỳ bản nhĩ? Ồ, ta nhớ mặt các ngươi rất quen. Hãy cố gắng lên. Gia tộc mong đợi rất nhiều ở các ngươi”.
Hai viên thuộc hạ thân tín dở khó dở cười. Hai người đưa Tử Xuyên Tú về phòng ngủ và căn dặn đội trưởng đội hộ vệ, Tiêu Lâm: “Trong hai ngày không được để đại nhân gặp mặt bất kỳ người nào. Hãy để đại nhân ngủ một giấc ngon. Nếu cứ tiếp tục như này, đại nhân sẽ quên chính bản thân mình đó”.
Người tới gặp tuy nhiều nhưng người được Tử Xuyên Tú đối xử đặc biệt lại có rất ít, ví dụ như thống lĩnh quân biên phòng tây bắc, Minh Huy.
Trước ngày Tử Xuyên Trữ lên ngôi mấy hôm, Minh Huy cũng về Đế Đô. Nói thật Minh Huy không muốn quay về Đế Đô. Mặc dù Tổng trưởng Tử Xuyên Trữ đã quay về Đế Đô nhưng cho dù là bộ đội vệ binh vùng kinh thành hay là đội vũ tranh phòng thủ thành đều nằm dưới quyền thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú. Trong khi đó quân Cấm vệ phủ tổng trưởng Tử Xuyên Trữ đương nhiên chính là binh lính Bán thủ nhân. Người nào cũng biết hiện nay Đế Đô nằm trong quyền định đoạt của Tử Xuyên Tú.
Nhưng may mắn bản tính Tử Xuyên Tú ôn hòa, danh tiếng tốt đẹp, không tàn khốc, hung ác như Đế Lâm. Điều quan trọng hơn là lần này khác với lần Đế Lâm thoán vị, đoạt quyền, lần này là nghi thức lên ngôi của Tổng trưởng chính thống nhà Tử Xuyên, tất cả các quan Que viên trấn thủ địa phương phải có mặt. Thống lĩnh quân biên phòng tây bắc càng không thể thiếu trong bữa tiệc này. “Đương nhiên nếu như Minh Huy cố tình không tới, không một ai có cách bắt hắn. Thế nhưng nói gì thì nói một khi hắn làm như vậy, chẳng khác nào hắn cầm loa thông báo với thiên hạ: ta có ý đồ khác với gia tộc, chuẩn bị tạo phản, độc lập”.
Khi tới Đế Đô, ngay trong ngày minh Huy tới cầu kiến Tổng trưởng Tử Xuyên Trữ. Khi từ phủ tổng trưởng đi ra, ánh mắt Minh Huy có vẻ hoang mang, sắc mặt không tốt cho lắm.
Minh Huy nói với người đánh xe của mình: “Tới phòng thống lĩnh”.
Là một thống lĩnh của gia tộc, Minh Huy được hưởng rất nhiều đặc quyền. Ví dụ như khi cầu kiến Tử Xuyên Tú, Minh Huy chỉ cần thông báo thân phận, ngay lập tức có người vào trong thông báo. Trong ánh mắt hâm mộ của đám quan viên đang chờ đợi, Minh Huy nghênh ngang đi vào trong