Tử Xuyên Tam Kiệt

Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê web Chương 4: Quân thần cùng nghi ngờ (4)

met molt Boch Bạch Các quý tộc, quan lại nghe vậy mà sợ tái mét mặt. Xuyên là ai? Là Đại tướng thân tín nhất dưới trướng Viễn Đông Vương Tử Xuyên Tú, trong tay nắm binh quyền, từng có công cứu giá với Tử Xuyên Trữ điện hạ, là quý tộc mới có địa vị cao quý, chỉ cần chạm tay cũng bỏng. Tuy trước đây Ca San đã từng là trưởng mạc liêu nhưng hậu thuẫn của nàng là Tử Xuyên Tham Tinh và La Minh Hải đều đã chết. Bản thân Ca San cũng bị phản quân giam giữ, thành tù binh. Trước đó từng có lời đồn Ca San đã đầu hàng phản quân. Là một nhân vật như vậy mà dám nói câu đó với Bạch Xuyên? Không cần Tử Xuyên Tú tới, chỉ cần Bạch Xuyên tức giận, binh mã Viễn Đông dũng mãnh sẽ nghiền nát Ca San ngay tại chỗ.


Bạch Xuyên không tức giận. Thật ra trước đó từ Tử Xuyên Tú, nàng đã biết Ca San này là người tính tình thủy hỏa bất dung. Bạch Xuyên cười xấu hổ nói: “Là hạ quan lỗ mãng vẫn chưa giới thiệu mình. Hạ quan là quân Viễn Đông ...”.


‘Ta biết rõ ngươi là ai. Bạch Xuyên các hạ, ta vẫn chờ ngươi ở đây. Tất cả mọi người đều bận rộn. Nếu như ngươi rảnh rỗi chúng ta hãy làm công tác bàn giao. Trong này có chia khóa quốc khố trong thành Đế Đô và danh sách. Tư liệu về nhà kho, dân cư, hộ tịch hộ khẩu dân chúng trong cả nước, tư liệu về tình hình thu chi tài chính các quận, tỉnh và bộ tài chính, tư liệu về tình hình trị an của Trì Bộ Thiếu Đế Độ, tư liệu và báo cáo, còn có con dấu mấy cơ quan quan trọng như hội nguyên lão, phòng quân vụ, phòng thống lĩnh, phủ tổng trưởng tư liệu và văn kiện cơ mật”.


“Bạch Xuyên các hạ, ta đã sắp xếp, kể rõ mọi chuyện trong bản danh sách này. Trì Bộ Thiếu Đế Đô là một ngành quan trọng. Ngài hãy cầm danh sách này cho người tới tiếp quản là được. Trì Bộ Thiếu Đế Đô đã nhận được lệnh. Chỉ cần thuộc hạ của Bạch Xuyên các hạ ngài tới là bọn họ lập tức hợp tác.


Khi nhìn một chồng danh sách dày được chuyển tới, Bạch Xuyên do dự một lát rồi sai người tiếp nhận. Nàng cười nói: “Trưởng mạc liêu đại nhân, không ngờ có thể gặp ngài ở nơi này. Tử Xuyên Trữ điện hạ vô cùng quan tâm tới sự an nguy của ngài. Khi nhìn thấy ngài vẫn bình an vô sự, nhất định Điện hạ sẽ rất vui mừng”.


Ca San bĩu môi nói: “Ta bị phản quân bắt giam một năm mà bây giờ vẫn bình yên vô sự.


Có lẽ các người cũng đã nghĩ tới đã xảy ra chuyện gì đó. Chẳng lẽ Điện hạ vui mừng khi nhìn thấy một kẻ phản bội sao?” Bạch Xuyên: “...” Mọi người: “ Lần đầu tiên Bạch Xuyên gặp một người với tính cách như Ca San. Nói thẳng thắn, không che đậy chính là một phẩm chất ưu tú nhưng mà mỗi lần thẳng thắn như Ca San khiến mọi người không thể xuống đài được thì không khỏi quá cực đoan. Chính thủ trưởng của nàng. Tử Xuyên Tủ đã từng hình dung Ca San chính là một bà cô già dị thường. Sau một năm sống trong cảnh bị giam giữ. Ca San, vò sút lại càng mẻ, phong cách ứng xử bất cận nhân tình này càng được phát huy tới mức tinh tế.


“Trưởng mạc liêu đại nhân, việc xử trí ngài chỉ có Trữ điện hay hay thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân mới có quyền. Hạ quan chỉ là người mở đường của Trữ điện hạ, không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào khác vì vậy trước khi có mệnh lệnh mới, ngài vẫn cứ là trưởng mạc liêu của gia tộc. Khi hạ quan ở đây, mong rằng được đại nhân ngài chỉ giáo nhiều hơn”.


que Ca San chỉ hừ một tiếng, không nói câu nào. Bạch Xuyên lại sợ Ca San thốt ra câu nào đó khó nghe hơn, nàng vội vàng hỏi Ca San: “Trưởng mạc liêu đại nhân, hạ quan có việc muốn thỉnh giáo”.


G Bạch Xuyên kéo Ca San sang một bên thì thào hỏi: “Hạ quan xin hỏi gia quyền của Đế Lâm hiện nay đang ở nơi nào? Bọn họ có nằm dưới sự khống chế của ngài không?


Ca San nhìn Bạch Xuyên, suy đoán dụng ý của đối phương: muốn tịch thu tài sản giết cả nhà Đế Lâm sao? Không đúng. Nếu như vậy thì đây là một việc quang minh chính đại, không cần né tránh. Tử Xuyên Tú và Đế Lâm có quan hệ cực kỳ thân thiết, vậy nhất định Bạch Xuyên vâng lệnh chủ nhân của mình tới bảo vệ gia đình Đế Lâm. Tử Xuyên Tú, đúng thật là không kiêng nể gì cả, dám bao che cho phản nghịch. Thế nhưng bây giờ còn có chuyện gì mà gã quân phiệt Viễn Đông này không dám làm đây?


dan.vn “Ta bận rộn nhiều việc. Ta không có thời gian để ý tới cái việc vô tích sự đó” Ca San bình thản nói, giọng nói nàng cao hơn:“Dương Ba!.


"Da" Một sĩ quan cảnh sát cao cấp tiến tới: ‘Đại nhân Bạch Xuyên, trưởng mạc liêu, xin hỏi nhị vị có gì căn dặn?” “Đồ gái điểm thối tha. Lão tử “Dương Ba là trưởng quan tạm thời của Trì Bộ Thiếu Đế Đô. Ngươi hãy dẫn Bạch Xuyên các hạ tới kiểm tra nhà Đế Lâm xem ở đó còn người không? Sau đó ngươi làm việc theo mệnh lệnh của Bạch Xuyên các hạ”.


"Da".


Dưới sự dẫn đường của sĩ quan Trì Bộ Thiếu, Bạch Xuyên dẫn theo một đội kỵ binh Viễn Đông đi tới dinh thự của Đế Lâm. Khi tới đó trước mắt bọn họ là một cục diện vô cùng hỗn loạn, cổng dinh thự đóng chặt, cửa ra vào đang cháy, có dấu vết đã bị tấn công. Trên đường phố ở bên ngoài nằm ngổn ngang mười mấy thi thể, các thi thể đã bắt đầu bốc mùi, hàng đàn ruồi nhặng bay vù vù. Một đám côn đồ tụp tập ở đằng xa, tay cầm gậy gỗ, chúng đang chửi rủa thậm tệ: “Hãy đi ra ngoài chịu chết đi. Hãy giao tiền bạc và phụ nữ trong nhà ra. Các ngươi sẽ được chết sảng khoái”.


Nhóm dịch: Huntercd Lão Trư giết chết Tử Xuyên Tam Kiệt có thể tổ chức tấn công một Đột nhiên có người lao tới, ném quả cầu lửa đang cháy vào bên trong bức tường của dinh thự sau đó quay người, vội vàng chạy trốn về phía góc chết của con phố. Trong khi đó bên trong bức tường của dinh thự bị bao vây thỉnh thoảng có những mũi tên bắn ra, bắn bị thương bắn chết nhưng kẻ đang chạy trốn này. Những tên cô đồ bị thương nằm kêu là thảm khốc. Thế nhưng càng có nhiều hơn những tên 1 đồ kích động bất kỳ lúc nào chúng cũng Cảm ơn các VIP đã Tham nữa.


chúng mày”.
Bar vn - Hội tụ đam mê Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, đôi mày thanh tú của Bạch Xuyên cau lại. Nàng nhìn viên sĩ quan TrìBộ Thiếu bên cạnh nói: “Dương Ba các hạ ....
“Đại nhân, ty chức không dám nhận xưng hô là “Các hạ”. Ngài cứ gọi ty chức là “Dương Ba” thôi”.


“Vậy cũng được. Dương Ba, ta nhớ các ngươi mới nói trật tự trong thành Đế Đô đã được khống chế, đám côn đồ, lưu manh đã bị trấn áp. Vậy ở nơi này đang xảy ra chuyện gì vậy?” Doan ha “Điều này ...” Trán Dương Ba toát mồ hôi lạnh. Gã thật sự không biết nên trả lời như nào cho phải. Thật ra chuyện này cũng rất đơn giản. Vì Trì Bộ Thiếu Đế Đô không biết nên dùng thái độ nào để đối mặt với người nhà Đế Lâm: cung kính, cúi đầu nghe lệnh sao? Đương nhiên không được, Tử Xuyên Trữ điện hạ đã phục quốc, lúc này mọi người chỉ hận không thể ngay lập tức phân định giới tuyến tới phản tặc. Người nào dám tiếp xúc với người nhà Đế Lâm, người đó muốn chết sao?


Lão Tru Vậy bắt giữ bọn họ? Không nói tới đội hộ vệ trong dinh thự Đế Lâm dũng mãnh thiện chiến, cảnh sát Trì Bộ Thiếu không phải là đối thủ của bọn họ, hơn nữa tuy nói Tử Xuyên Trữ điện hạ đại thắng ở tỉnh Ba Đặc Lợi nhưng không một ai biết quân đội quay về Đế Đô trước chính là đại quân cần vương thảo phản nghịch hay là tàn quân của Đế Lâm rút về. Nếu như Đế Lâm quay về trước, những người dám động vào người nhà của Ma Vương này đương nhiêu chỉ có con đường chết. Trì Bộ Thiếu Đế Đô dứt khoát hành động như không nghe thấy, không nhìn thấy một con phố ở Đế Đô. Hãy để mặc cho chúng là náo loạn, mặc cho chúng tự tìm cái chết.


dan.


Thế nhưng lúc này tuyệt đối không thể nói với Bạch Xuyên lý do này. Trong tình thế bất đắc dĩ, Dương Ba không thể làm gì khác là cúi đầu nhận tội: “Đại nhân, Đế Đô rất rộng lớn, binh lực của Trì Bộ Thiếu không đủ. Có một vài nơi thật sự bọn hạ quan không thể chú ý được, chỉ có thể tiến hành bảo vệ một vài khu phố và ngành quan trọng. Tóm lại là ty chức vô năng. Xin mời đại nhân trách phạt”.


“À, như vậy hả?” Bạch Xuyên không trách mắng. Thật ra trong lòng nàng cũng biết được nỗi khổ của Trì Bộ Thiếu Đế Đô. Bọn họ không muốn chọc vào mỗi phiền toái cho mình.


Tránh xa một chút, chính là tác phong làm việc xưa nay của các cơ quan chính phủ. Bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này: “Xua đuổi chúng. Sau mười phút, kẻ nào dám còn trên đường, giết hết”.
“Tuân lệnh”.


Khi i Binh lính Viễn Đông rút mã đao, hò reo xông tới. tiếng võ ngựa vang lên dồn dập, đám côn đồ mới nhận ra chuyện không hay. Ngay khi chúng chưa kịp phản ứng, kỵ binh Viễn Đông đã dàn hàng xông tới, dùng roi da, mã đao quất đám, chém côn đồ, đánh cho chúng đầu rơi máu chảy đầm đìa. Có tên côn đồ khôn khéo vội vàng gào lên: “Chúng tôi ủng hộ gia tộc. Chúng tôi đang giúp gia tộc đánh phản nghịch” tiếng trả lời chúng chỉ là roi da, mã đao hung ác và tiếng quát: “Cút!”.


Không tới mười phút, cả con đường đã trống rỗng không còn bóng dáng kẻ nào khác.
Trên phố chỉ còn những thi thể.


Trong vòng vây của kỵ binh Viễn Đông Bạch Xuyên đi tới trước cửa dinh thự. Nàng nhìn cánh cửa đóng kín, nghiêm giọng nói: “Ta là Hồng y kỳ bản Bạch Xuyên quân Viễn Đông. Trưởng giám sát Đế Lâm đã thất bại ở tỉnh Ba Đặc Lợi. Hắn hạ lệnh cho tất cả quân đội của phòng giám sát đầu hàng quân Viễn Đông ta. Căn cứ theo mệnh lệnh của Thống lĩnh Viễn Đông và Đế Lâm đại nhân, ta ra lệnh cho các ngươi lập tức mở cổng”.


cũng cảm thấy Không phải bọn Thế nhưng kết cả nhưng không thấy Lâm phu nhân và tiểu công tử.


Sau hai phút đồng hồ yên lặng, cánh cổng mở rộng binh lính Viễn Đông mãnh liệt xông vào trong khống chế các nơi hiểm yếu trong dinh thự. Vì biết cục diện đã mất, các hiến binh bên trong không chống cự. Bọn họ bình tĩnh tụ tập trong sân, xếp hành chỉnh tề, chờ bàn giao khí giới đầu hàng.


và Khi vào bên trong Bạch Xuyên căn dặn sĩ quan chỉ huy đội: “Khi nhìn thấy Lâm Tú Giai Đế công tử, nhất định các ngươi phải cung kính, lễ phép. Tuyệt đối không được vô lễ”.


Bề ngoài viên sĩ quan vâng dạ nhưng trong lòng gã không nghĩ vậy: chỉ là vợ con tên đầu so phản nghịch, cần gì phải khách khí như vậy?


Nhìn vẻ mặt của viên sĩ quan, Bạch Xuyên nhấn mạnh: “Nhất định sau này đại nhân muốn gặp mặt bọn họ. Khi gặp mặt đại nhân còn phải gọi là chị dâu. Khi đó một khi Lâm Tú Giai tố cáo các người thì ngay cả ta cũng gặp . Kết quả của mấy người các ngươi thế nào thì các ngươi có thể nghĩ ra được đó”.


Các quan quân nghe vậy mà kinh hãi run sợ. Lúc này bọn họ mới tỏ thái độ tôn kính. Khi Đế Lâm, quả nhiên bọn họ vô cùng cần thận, ngay cả với nha hoàn pha trà, bọn lục soát phủ họ cũng ăn nói rất nhã nhặn, cẩn thận, dè dặt như khách vậy khiến cho đối phương thậm chí lo lắng bất an: “Cho tới bây giờ chưa từng thấy ai xét nhà mà có thái độ này.


họ có ý đồ gì đó chứ?


d quả lục soát khiến Bạch Xuyên rất thất vọng: “Đại nhân, đã khám xét tất the wie and Bạch Xuyên kinh hãi. Tử Xuyên Tú trao nhiệm vụ cho nàng đi tiền trạm Đế Đô, người này, “Hả?” nhiệm vụ quan trọng nhất chính là bảo vệ Lâm Tú Giai và Đế Địch. Bây giờ không thấy hai nàng sao có thể ăn nói với Tử Xuyên Tủ đây?


khẩn cấp, Bạch Xuyên tự mình ra tay. Nàng hỏi hộ vệ Đế Lâm rất kỹ đây hoàn toàn không có ác ý. Bọn họ Lâm Tú Giai nữ sĩ và Đế Địch công Trong tình thế càng. Nàng cam đoan với bọn họ rằng: chuyến đi tới chỉ phụng mệnh lệnh của Tủ Xuyên đại nhân tới bảo vệ tử. Hy vọng đội hộ vệ có thể hợp tác.


Các hộ vệ rất tin tưởng vào thành ý của Bạch Xuyên, bọn họ cũng rất hợp tác. Thế nhưng quả thật bọn họ hoàn toàn không biết gì về chuyện quan trọng nhất này. Bọn họ nói: đại khái năm trước Lâm Tú Giai mang theo Đế Địch đi ra ngoài nhưng bọn họ thực sự không biết hai người đang ở chỗ nào.


Mười mấy hộ vệ đều trả lời rất giống như cuối cùng Bạch Xuyên cực kỳ thất vọng. Nàng vô cùng lo lắng: Không gặp được Lâm Tú Giai, mình sẽ ăn nói với đại nhân thế nào đây?
nửa