Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 297: Quyển 32 - Chương 16: Quay Về Đế Đô 3

Tử Xuyên Tam Kiệt web Khi nhìn thấy Tử Xuyên Tủ, thái độ của Minh Huy rất khách khí. Đương nhiên là một thống lĩnh gia tộc cần phải có thái độ khách khí với Tổng thống lĩnh. Thế nhưng khách khí như thái độ của Minh Huy thì thật sự kỷ lạ. Minh Huy cứ một câu “đại nhân”, là một câu “hạ quan’. Khi Tử Xuyên Tủ mời Minh Huy ngồi, gã lại không chịu ngồi, chỉ liên tục từ chối:


“Trước mặt đại nhân, hạ quan nào dám cho tới tận khi Tử Xuyên Tú đặt Minh Huy ngồi xuống ghế, gã mới thôi.


Tử Xuyên Tú thầm cảm thấy ngạc nhiên. Tuy nói Tổng thống lĩnh cao hơn các thống lĩnh một bậc nhưng tất cả thành viên phòng thống lĩnh đều nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Tổng trưởng. Tổng thống lĩnh chỉ có thân phận là người đứng đầu mà thôi. Mọi người không có quan hệ cấp trên, cấp dưới. Hơn nữa luận về thời gian tiến vào phòng thống lĩnh, Minh Huy còn lâu hơn Tử Xuyên Tú nhiều. Nói về kinh nghiệm, Minh Huy hoàn toàn không cần khách khí.


“Minh Huy các hạ, nhanh như vậy mà đã nhiều năm rồi” Tử Xuyên Tú bùi ngùi nói:


“Lần trước khi đánh nhau với Ma tộc, ngài và công chúa Phong Sương tới đây. Lần đó còn định tụ họp thoải mái một trận nhưng vì việc quân gấp gáp, mọi người ai cũng bận rộn. Lần này ngài hãy ở lại mấy ngày. Tối chúng ta cùng nhau uống mấy chén. Ôi, ta còn nhớ rõ năm đó khi ta lần đầu tiên bước vào phòng thống lĩnh, khi đó rất náo nhiệt. Nhưng bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người cô đơn chúng ta”.


Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 5: Quay về Đế Đô ( )
Nhớ tới mấy đồng sự đã ra đi, Minh Huy cũng thoáng buồn. Gã nói: “Đúng vậy. Nhiều người đã mất”.


Hai người nhìn căn phòng trống rỗng. Những chiếc ghế vẫn được bày biện chỉnh tề. Ở những chỗ đó đã từng có người ngồi. La Minh Hải, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, Bì Cổ, Phương Kinh, Ca San .. những người đó hoặc là địch, hoặc là bằng hữu, năm xưa bọn họ đều là hào kiệt lừng lẫy một phương. Hôm nay sự voo tình của thời gian đã bảo mòn bọn họ, cuối cùng chậm rãi phai màu và biến mất.


Minh Huy chân thành nói: “Đại nhân, lần này tới đây, trước tiên hạ quan muốn tới thỉnh tội. Lần này phản quân mưu nghịch, Tổng trường gặp nạn, quân tây bắc lại không có hành động thật sự đáng tội chết. Nói ra thì thật xấu hổ, chúng tôi không dám một mình xuất binh, chỉ thầm nghĩ chờ quân Viễn Đông xuất binh, sau đó sẽ hợp đồng tác chiến nhưng không ngờ đại nhân thần vũ, binh mã Viễn Đông như thần binh trời giáng, chỉ trong một tháng đã đánh bại phản quân, tới khi chúng tôi bắt đầu xuất binh thì đã chậm một bước. So với đại nhân, so với các huynh đệ quân Viễn Đông hạ quan và các đồng liêu thấy xấu hổ.


Tử Xuyên Tú chỉ cười. Trong lòng hắn đương nhiên cũng hiểu. Minh Huy nói nửa thật, nửa dối lòng. Minh Huy chậm chạp không chịu ra quân chính vì ôm hy vọng quân Viễn Đông và quân đội Đế Lâm giết nhau tới mức ngươi chết, ta sống đại tồn thương nguyên khí sau đó Minh Huy sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người Tử Xuyên Tú và Đế Lâm dùng cách quyết đấu một mình quyết định thắng thua. Đế Lâm thất bại bỏ trốn, sau khi quân Viễn Đông hợp nhất phản quân đầu hàng thì càng hùng mạnh hơn.


Minh Huy có muốn ra tay cũng chậm một bước, gã chỉ biết khóc mà không thể làm gì.
Thế nhưng Tử Xuyên Tú cười vì thằng cha dối trá này đã tiến bộ hơn trước kia nhiều, không dám tiếp tục thổi phồng chuyện huyết chiến liên tục với trăm vạn quân, cũng coi như gã có chút thành thật.


“Các hạ, mặc dù quân tây bắc không trực tiếp tham chiến nhưng các vị đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, uy hϊế͙p͙ sau lưng phản quân, kiềm chế binh lực của phản quân, đồng thời cũng chấn nhϊế͙p͙ Lâm gia và Lưu Phong gia không nhân cơ hội có dã tâm với chúng ta, không cho bọn họ cơ hội cháy nhà đi hội của, công lao rất lớn. Thỉnh tội gì đó những câu này sau này không cần nói nữa. Quốc chính gian nan, sau này chúng ta cần phải chung sức hợp tác, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này”.


d Minh Huy thở phào nhẹ nhõm. Điều Minh Huy lo nhất chính là Tử Xuyên Tú bám chặt lấy chuyện này không chịu buông tha. Việc này tuy lớn có thể hóa nhỏ. Ngồi nhìn Tổng trưởng lâm nạn mà không chịu tới cứu viện, rất có thể sẽ mất chắc, tống giam điều tra.


Lần tới bái phỏng này chỉ theo lễ nghi mà thôi. Sau khi nói xong chuyện chính hai người hàn huyên một lát rồi Minh Huy cáo từ ra về. Khi Tử Xuyên Tú tiễn Minh Huy ra tới cửa phòng Minh Huy do dự một lát rồi vẫn lên tiếng: “Tổng thống lĩnh đại nhân, khi hạ quan bái kiến Tổng trưởng Trữ điện hạ có nói với hạ quan, nói bên Đế Đô cần có người chủ trì cục diện, chuẩn bị điều hạ quan về làm thống lĩnh quân trung ương. Không hiểu ngài có biết chuyện này không?


Tử Xuyên Tú thoáng giật mình nhưng vẫn không biểu hiện ra nét mặt: “Thống lĩnh quân trung ương chính là thống lĩnh hàng đầu của gia tộc, có trách nhiệm bảo vệ kinh kỷ, hộ vệ Tổng trưởng nắm giữ phòng quân vụ. Điện hạ sắp xếp Minh huynh vào vị trí này chính là càng tin tưởng Minh huynh. Thế nhưng chúng ta cũng lo lắng, không có Minh huynh trấn thủ tây bắc, thật sự không yên lòng”.


Minh Huy không nhận ra Tử Xuyên Tú đang làm bộ nên nói tiếp: “Ý của Trữ điện hạ là sắp xếp Lâm Băng đại nhân tới tiếp quản chức thống lĩnh quân biên phòng tây bắc. Lâm Băng là lão tướng của gia tộc, lão thần tử trải qua ba đời Tổng trưởng luận năng lực, kinh nghiệm đều đủ, có thể khiến người ta yên lòng. Đương nhiên hạ quan nhất định sẽ tuân theo sự sắp đặt này của gia tộc”.


Rốt cuộc Tử Xuyên Trữ muốn làm gì?


Nhóm dịch: Huntercd Khi Minh Huy ra về, Tử Xuyên Tú rơi vào tình trạng trầm tư. Đột nhiên Tử Xuyên Trữ ra tay điều chỉnh thống lĩnh quân tây bắc. Trước đó nàng hoàn toàn không thương lượng với hắn. Đây chính là một dấu hiệu không ổn. Tổng trưởng nhà Tử Xuyên dù bất tài như nào đi nữa cũng không muốn mình trở thành con đối của người khác.


Tử Xuyên Tam Kiệtt Lão Trư Nhưng Tử Xuyên Tú hoàn toàn không hiểu mục đích của lần điều chỉnh này của Tử Xuyên Trữ? Ngoại trừ quân đội Viễn Đông, quân biên phòng tây bắc chính là đội quân được biên chế đầy đủ nhất của gia tộc, bộ đội có lực chiến đấu rất mạnh. Nay để Lâm Băng xuất thân từ quân Viễn Đông tới đảm nhận chức thống lĩnh quân tây bắc, vậy không phải mở rộng thêm thế lực của quân Viễn Đông sao?


thật Xhar “Không nghĩ ra” Tử Xuyên Tú khổ Ngày mùng năm tháng hai năm bảy trăm tám mươi bảy, ngày hoàng đạo.


Đế Đô, tám giờ sáng đường Trung Ương, binh lính Cấm vệ quân ăn mặc gọn gàng phong tỏa đầu phố. Chỉ có những nhân vật quan trọng cầm giấy mời mới được đi qua trạm kiểm soát vào bên trong. Trước cửa đại sảnh nghị sự của gia tộc, hàng loạt lính tiêu binh mặc lễ phục màu trắng, tay cầm kiếm, đứng thẳng tắp. Ở phía sau bọn họ, cổng hình vòm được trang trí với nhưng bông hoa nhiều màu sắc, gần một ngàn quan lớn, quý tộc nhà Tử Xuyên và viên chức ngoại giao của các nước bạn, Lâm gia Hà Khâu, Lưu Phong gia đang nối đuôi nhau vào trong. Bọn họ mặc lễ phục lộng lẫy, quân phục đeo đủ các loại huân chương, lấp lóe ánh sáng, những huy chương, duy băng. Tao nhã, lễ độ, chói cả mắt.


p sở lắc đầu.
mo Cảm ơn các ’ đã ủng hộ vipvandan.vn tám com - Hội tụ đam mê Chương 5: Quay về Đế Đô ( )


Khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú, thái độ của Minh Huy rất khách khí. Đương nhiên là một thống lĩnh gia tộc cần phải có thái độ khách khí với Tổng thống lĩnh. Thế nhưng khách khí như thái độ của Minh Huy thì thật sự kỳ lạ. Minh Huy cứ một câu “đại nhân”, là một câu “hạ quan’. Khi Tử Xuyên Tú mời Minh Huy ngồi, gã lại không chịu ngồi, chỉ liên tục từ chối:


“Trước mặt đại nhân, hạ quan nào dám ngồi” cho tới tận khi Tử Xuyên Tú đặt Minh Huy ngồi xuống ghế, gã mới thôi.


đầu Tử Xuyên Tú thầm cảm thấy ngạc nhiên. Tuy nói Tổng thống lĩnh cao hơn các thống lĩnh một bậc nhưng tất cả thành viên phòng thống lĩnh đều nằm dưới sự quản lý trực tiếp của Tổng trưởng. Tổng thống lĩnh chỉ có thân phận là người đứng đầu mà thôi. Mọi người không có quan hệ cấp trên, cấp dưới. Hơn nữa luận về thời gian tiến vào phòng thống lĩnh, Minh Huy còn lâu hơn Tử Xuyên Tú nhiều. Nói về kinh nghiệm, Minh Huy hoàn toàn không cần khách khí.


T vào “Minh Huy các hạ, nhanh như vậy mà đã nhiều năm rồi” Tử Xuyên Tú bùi ngùi nói:


“Lần trước khi đánh nhau với Ma tộc, ngài và công chúa Phong Sương tới đây. Lần đó còn định tụ họp thoải mái một trận nhưng vì việc quân gấp gáp, mọi người ai cũng bận rộn. Lần này ngài hãy ở lại mấy ngày. Tối chúng ta cùng nhau uống mấy chén. Ôi, ta còn nhớ rõ năm đó khi ta lần đầu tiên bước vào phòng thống lĩnh, khi đó rất náo nhiệt. Nhưng bây giờ nơi này chỉ còn lại hai người cô đơn chúng ta”.


Nhớ tới mấy đồng sự đã ra đi, Minh Huy cũng thoáng buồn. Gã nói: “Đúng vậy. Nhiều người đã mất”.


Doan ha Hai người nhìn căn phòng trống rỗng. Những chiếc ghế vẫn được bày biện chỉnh tề. Ở những chỗ đó đã từng có người ngồi. La Minh Hải, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, Bì Cổ, Phương Kính, Ca San .. những người đó hoặc là địch, hoặc là bằng hữu, năm xưa bọn họ đều là hào kiệt lừng lẫy một phương. Hôm nay sự voo tình của thời gian đã bào mòn bọn họ, cuối cùng chậm rãi phai màu và biến mất.


Lão Trư Minh Huy chân thành nói: “Đại nhân, lần này tới đây, trước tiên hạ quan muốn tới thỉnh tội. Lần này phản quân mưu nghịch, Tổng trường gặp nạn, quân tây bắc lại không có hành động. thật sự đáng tội chết. Nói ra thì thật xấu hổ, chúng tôi không dám một mình xuất binh, chi thầm nghĩ chở quân Viễn Đông xuất binh, sau đó sẽ hợp đồng tác chiến nhưng không ngờ đại nhân thần vũ, binh mã Viễn Đông như thần binh trời giáng, chỉ trong một tháng đã đánh bại phản quân, tới khi chúng tôi bắt đầu xuất binh thì đã chậm một bước. So với đại nhân so với các huynh đệ quân Viễn Đông, hạ quan và các đồng liêu thật sự thấy xấu hổ.


Tử Xuyên Tú chỉ cười. Trong lòng hắn đương nhiên cũng hiểu. Minh Huy nói nửa thật, nửa dối lòng. Minh Huy chậm chạp không chịu ra quân chính vì ôm hy vọng quân Viễn Đông và quân đội Đế Lâm giết nhau tới mức người chết, ta sống đại tồn thương nguyên khí sau đó Minh Huy sẽ xuất hiện thu thập tàn cuộc nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người Tử Xuyên Tú và Đế Lâm dùng cách quyết đấu một mình quyết định thắng thua. Đế Lâm thất bại bỏ trốn, sau khi quân Viễn Đông hợp nhất phản quân đầu hàng thì càng hùng mạnh hơn.


Minh Huy có muốn ra tay cũng chậm một bước, gã chỉ biết khóc mà không thể làm gì.
Thế nhưng Tử Xuyên Tú cười vì thằng cha dối trá này đã tiến bộ hơn trước kia nhiều, phồng chuyện huyết chiến liên tục với trăm vạn quân, cũng coi như tây không dám tiếp tục thổi gã có chút thành thật.


“Các hạ, mặc dù quân bắc không trực tiếp tham chiến nhưng các vị đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, uy hϊế͙p͙ sau lưng phản quân, kiềm chế binh lực của phản quân, đồng thời cũng chấn nhϊế͙p͙ Lâm gia và Lưu Phong gia không nhân cơ hội có dã tâm với chúng ta, không cho bọn họ cơ hội cháy nhà đi hôi của, công lao rất lớn. Thỉnh tội gì đó những câu này sau này không cần nói nữa. Quốc chính gian nan, sau này chúng ta cần phải chung sức hợp tác, cùng vượt qua cửa ải khó khăn này”.


Minh Huy thở phào nhẹ nhõm. Điều Minh Huy lo nhất chính là Tử Xuyên Tú bám chặt lấy chuyện này không chịu buông tha. Việc này tuy lớn có thể hóa nhỏ. Ngồi nhìn Tổng trưởng lâm nạn mà không chịu tới cứu viện, rất có thể sẽ mất chắc, tống giam điều tra.


tới bái phỏng này chỉ theo lễ nghi mà thôi. Sau khi nói xong chuyện chính hai người hàn huyên một lát rồi Minh Huy cáo từ ra về. Khi Tử Xuyên Tú tiễn Minh Huy ra tới cửa phòng. Minh Huy do dự một lát rồi vẫn lên tiếng: “Tổng thống lĩnh đại nhân, khi hạ quan bái kiến Tổng trưởng Trữ điện hạ có nói với hạ quan, nói bên Đế Độ cần có người chủ trì cục diện, chuẩn bị điều hạ quan về làm thống lĩnh quân trung ương. Không hiểu ngài có biết Lần chuyện này không?


A C Tử Xuyên Tú thoáng giật mình nhưng vẫn không biểu hiện ra nét mặt: “Thống lĩnh quân trung ương chính là thống lĩnh hàng đầu của gia tộc, có trách nhiệm bảo vệ kinh kỷ, hộ vệ Tổng trưởng nắm giữ phòng quân vụ. Điện hạ sắp xếp Minh huynh vào vị trí này chính là càng tin tưởng Minh huynh. Thế nhưng chúng ta cũng lo lắng, không có Minh huynh trấn thủ tây bắc, thật sự không yên lòng”.


Minh Huy không nhận ra Tử Xuyên Tú đang làm bộ nên nói tiếp: “Ý của Trữ điện hạ là sắp xếp Lâm Băng đại nhân tới tiếp quản chức thống lĩnh quân biên phòng tây bắc. Lâm Băng là lão tướng của gia tộc, lão thần tử trải qua ba đời Tổng trưởng luận năng lực, kinh đều đủ, có thể khiến người ta yên lòng. Đương nhiên hạ quan nhất định sẽ tuân theo của gia tộc”.


nghiệm sự sắp đặt này Khi Minh Huy ra về, Tử Xuyên Tú rơi vào tình trạng trầm tư. Đột nhiên Tử Xuyên Trữ ra tay điều chỉnh thống lĩnh quân tây bắc. Trước đó nàng hoàn toàn không thương lượng với hắn. Đây chính là một dấu hiệu không ổn. Tổng trưởng nhà Tử Xuyên dù bất tài như nào đi nữa cũng không muốn mình trở thành con dối của người khác.


Nhưng Tử Xuyên Tú hoàn toàn không hiểu mục đích của lần điều chỉnh này của Tử Xuyên Trữ? Ngoại trừ quân đội Viễn Đông, quân biên phòng tây bắc chính là đội quân được đầy đủ nhất của gia tộc, bộ đội có lực chiến đấu rất mạnh. Nay đề Lâm Băng xuất Viễn Đông tới đảm nhận chức quân tây bắc, vậy không phải mở rộng biên chế thân từ quân thống lĩnh thêm thế lực của quân Viễn Đông sao?


an.
sở lắc đầu.
bày trăm tám mươi bảy, ngày hoàng đạo.
Đế Đô, phong Rốt cuộc Tử Xuyên Trữ muốn làm gì?


“Không nghĩ ra” Tử Xuyên Tú k chỗ Ngày mùng năm tháng hai năm giờ sáng đường Trung Ương, binh lính Cấm vệ quân ăn mặc gọn gàng Chỉ có những nhân vật quan trong cầm giấy mời mới được đi qua trạm bên trong. Trước cửa đại sảnh nghị sự của gia tộc, hàng loạt lính tiêu binh mặc trắng, tay cầm kiếm, đứng thẳng Ở phía sau bọn họ, cổng hình vòm được nhiều sắc, gần một ngàn quan lớn, quý tộc nhà Tử Xuyên bạn, Lâm gia Hà Khâu, Lưu Phong gia đang nối đuôi mặc lễ phục lộng lẫy, quân phục đeo đủ các loại huân chương, lấp huy chương, duy băng. Tao nhã, lễ độ, chói cả mắt.


tỏa phố.
kiểm soát lễ phục màu trí với nhưng tắp.
trang bông hoa màu và viên chức ngoại giao của các nước Bọn họ nhau vào trong.
sáng, những lóe ánh