Tử Xuyên Tam Kiệt web Một lúc lâu sau, Tử Xuyên Tú mới trấn tĩnh lại từ cơn trầm tư, hắn chậm rãi lắc đầu rồi bước nhanh ra khỏi đại sảnh, các sĩ quan Viễn Đông đi theo Tử Xuyên Tú. Không hiểu có phải vì do ảo giác hay không các quan viên và quý tộc trong đại sảnh đều có cảm giác khi các sĩ quan Viễn Đông ra ngoài, đầu bọn họ ngẩng cao hơn nhiều so với khi bọn họ đi vào trong. Từ trên người bọn họ bắt đầu xuất hiện một khí thế kích động, dâng trào, những đôi giày da đen bóng gõ trên nền đá goa cường ‘cồm cộp cồm cộp”, tiếng bước chân có nhịp điệu vang lên trong đại sảnh với bầu không khí trang nghiêm. Nhìn bóng dáng hăm hở của bọn họ, trong mắt các quan lớn, quý tộc hiện lên vẻ kinh hãi tột cùng: đây chính là đám người sắp nắm quyền hành thiên hạ trong tay!
Mọi người rỉ tai nhau, thì thảo, vô số lời bàn tán cộng hưởng với nhau tạo thành một âm thành trầm trầm bay lên trong không gian đại sảnh: “Một đế quốc mới đã sinh ra”.
Sắc mặt mọi người vô cùng nghiêm nghị: quân lực hùng mạnh, lãnh thổ rộng bao la. Quả thật chỉ thể dùng hai chữ “Đế quốc” để hình dung một chính quyền hùng mạnh mới sinh ra.
“Đại nhân, đại nhân".
Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 6: Đế quốc mới! ( )
( )
Tử Xuyên Tú vừa mới đi ra khỏi đại sảnh, hắn đã nghe từ xa có người gọi mình. Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn, hắn thấy Đỗ Á Phong đang cố sức rẽ đám người chạy lại chỗ mình trong tay cầm một tờ giấy vẫy vẫy, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Á Phong đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại hốt hoảng như vậy?” Đỗ Á Phong thở hổn hển, rõ ràng gã đã chạy bộ một đoạn đường tới đây: “Đại nhân, chúng ta mới nhận được tin tức của Đức Côn gửi bằng chim bồ câu trình báo việc quân: hai ngày trước, quân đội của Đế Lâm các hạ đã rơi vào ổ phục kích của một nhóm phi lớn. Mặc dù Đức Côn cố hết sức cứu viện nhưng đám phi này hùng mạnh, hung hãn. Đế Lâm đại nhân bị trọng thương tính mạng bị đe dọa”.
“Cái gì?” trước mắt Tử Xuyên Tú tối sầm, hắn vội vàng đoạt tờ giấy, vừa đọc vừa nghiến răng hỏi: “Trong địa giới tây nam, từ đâu lại có một đám tặc phi lớn, thậm chí dám tập kích cả quân đội vậy? Đức Côn là đồ ăn hại à? Chuyện đơn giản vậy mà cũng không làm tốt. Đồn khổn!”.
Các sĩ quan câm như hến vì Xuyên Tú đang tức giận, bọn họ lại không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên không ai dám lên tiếng khuyên nhủ. Chỉ mình Bạch Xuyên biết đầu đuôi câu chuyện, nàng nói với sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đại nhân, Đức Côn là người hạ quan đề cử. Hắn không hoàn thành nhiệm vụ. Hạ quan không thể trốn tránh trách nhiệm.
Xin đại nhân trách phạt”.
Tử Xuyên Tú quát: “Trách phạt, trách phạt! Trách phạt thì có tác dụng sao? Nếu như làm vậy mà có thể cứu đại ca, ta đã sớm nhét sáu quả ớt vào miệng hắn” Tử Xuyên Tú tức giận tới mức vo viên tờ giấy tin tức, ném xuống rồi giận dữ dùng châm giậm giậm tại chỗ, cả người run bắn.
Nhưng Bạch Xuyên vẫn kiên cường nói: “Đại nhân, xin cho phép hạ quan mang theo Tú Tự doanh khẩn cấp đi điều tra tình hình, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ còn có cơ hội sửa sai”.
“Hả?” Tử Xuyên Tủ tròn mắt nhưng rồi hắn lập tức thay đổi ý định: “Không được. Tiêu Lâm, hãy chuẩn bị ngựa. Ta sẽ lên đường tới thành Đán Nhã”.
Các sĩ quan thuộc hạ đồng thành nói: “Không thể được”.
“Đại nhân, đây là thời điểm quan trọng. Trữ điện hạ nhường ngôi, đ không có chủ, ngài hãy ở lại trấn thủ đi”.
“Đại nhân, hay là để hạ quan đi thay ngài?” Tử Xuyên Tú như vẫn không nghe thấy lời khuyên bảo của mọi người, hắn thúc giục đội trưởng đội hộ vệ Tiêu Lâm: “Mau, mau đi tìm ngựa cho ta”.
Lão Trư Đúng lúc này, một đội nghi thức Cấm Vệ quân cưỡi ngựa đi qua. Ánh mắt Tử Xuyên Tú rực sáng hắn tiến tới kéo một kỹ sĩ xuống ngựa: “Cho ta mượn dùng ngựa của ngươi”.
Viên kỵ sĩ bị kéo xuống ngựa, suýt chút nữa bị ngã, gã đang định lên tiếng quát mắng nhưng đột nhiên nhận ra đối phương là một sĩ quan cao cấp, gã vội vàng nuốt câu chửi mắng vào trong bụng: “Xin hỏi là vị đại nhân nào? Muốn mượn ngựa của tại hạ, nhất định phải viết giấy mượn ....
Viên kỵ sĩ còn chưa nói hết, Tử Xuyên Tú đã nhảy lên ngựa, cuống cuồng ra roi giục ngựa chạy đi. Các sĩ quan ngẩng người nhìn theo bóng dáng vội vã của Tử Xuyên Tú. Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng thì thào: “Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Tây nam, tỉnh Đán Nhã, thôn trấn bỏ hoang. Vào ban đêm, cơn mưa tuyết dần chấm dứt nhưng trên trời mây đen vẫn đầy đặc, đen kịt trên bầu trời thông trang.
Khi Đế Lâm tỉnh lại, tất cả những thủ lĩnh của phòng giám sát đều có mặt. khi nhìn thấy Đế Lâm tỉnh lại, ai nầy đều có vẻ vui mừng. Ca Phổ Lạp cúi người tiến tới hỏi: “Đại nhân, đại nhân, ngài thấy trong người như thế nào?” “Trận đánh đêm đó đã nghỉ ngơ ba ngày ngơi”.
Đế Lâm nhìn Ca Phổ Lạp cười nhưng trong tạng phủ gã một hơi thở đều như đang hít phải lửa: “Ta không việc tơ nhện vậy: “Chúng ta đang ở đâu?
“Đại nhân, chúng ta vẫn ở Đán Nhã. Ngài hãy yên tâm. Lúc này chúng ta rất an toàn”.
“Tại sao ...tại sao không đi tiếp?” Ca Phổ Lạp do dự một lát. Nhìn “Là vì muốn chiếu cố cho ta sao?
Nhóm dịch: Huntercd rồi.
Đế Lâm nhắm mắt lại: không ngờ bản thân mình đã hôn “Đã mời thầy thuốc tới xem ... nói như nào?” hit ipvandan : mặt của Ca Phổ Lạp, dường như Đế Lâm đã hiểu:
có nhiều huynh đệ bị thương. Mọi người cũng rất mệt mỏi. Hiện nay Đại nhân, ngài không nên quá phiền não, chỉ cần yên tâm nghỉ nóng như đang có lửa đốt, mấy gì... “Giọng nói Để Lâm yếu ớt như Cảm ơn các VIP.
Tham mê ba ngày ba đêm rồi.
mới như l Tử Xuyên Tam Kiệtt vipvandan.
z.vn - Hội tụ đam mê Lão Tr nói ngài “Đại nhân, thầy thuốc i khí lực cường kiện, chỉ là một vết thương nhỏ, không quan trọng. Ngài chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏi hẳn.
“Kim Tây, ngươi nói dối” Đế Lâm tươi cười, nụ cười tái nhợt như tờ giấy trắng: “Nói thật đi. Còn rất nhiều việc cần phải sắp đặt. Hãy nói cho ta biết sự thật” giọng Đế Lâm trầm thấp nhưng có một lực lượng thật sự. Đây chính là sự uy nghiêm của cường giả. Lúc này cho dù vào thời điểm sự sống suy yếu nhất nhưng nó vẫn khiến người ta không thể chống lại được.
Doan ha “ . thầy thuốc nói còn nhiều lắm là hai, ba ngày. Thế nhưng đây chỉ là thầy thuốc dân gian, y thuật kém cỏi, nói vậy há có thể đúng sao? Chúng tôi đã phái người đi tới thành Đán Nhã, bỏ nhiều tiền mời danh y tốt nhất về đây, nhất định có thể chữa khỏi cho ngài.
Trên gương mặt tái nhợt của Đế Lâm hiện vẻ tươi cười. Gã hờ hững hỏi: “Ồ, như vậy sao?
Kim Tây vốn đang còn một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng người thầy thuốc nói không đúng. Thế nhưng lúc này khi nhìn sắc mặt trắng bệch của Đế Lâm, đôi mắt sáng rực có thần ngày xưa đã trở nên ảm đạm như tro tàn, trái tim gã trầm xuống yếu hầu như có vật gì ghim chặt, không thể nói nên lời.
dù là bất Đế Các sĩ quan cùng cúi đầu, không ai nói, đôi mắt đỏ ngầu. Gió lạnh từ cửa sổ mục nát thổi vào bên trong ngọn đèn như hạt đậu lung lay như muốn tắt.
kỳ người Lâm nhìn “Kẻ tập kích chúng ta đêm đó có lai lịch thế nào?
Bạch Hạ cúi thấp người nói: “Vẫn còn chưa điều tra ra nhưng chúng tôi đoán rằng điều này không thể thoát khỏi có liên quan tới Lâm gia. Thế nhưng hạ quan thật sự không hiểu vì sao Lâm gia lại muốn tấn công chúng ta?” Đế Lâm yếu ớt nói: “Không phải Lâm gia mà là Mã duy. Ta có thể cảm nhận được chính là y”.
Mặc dù rất yếu ớt nhưng tâm trí Đế Lâm cực kỷ tỉnh táo. Trong lúc mơ màng gã đột nhiên nghĩ tới một cái tên vì vậy đã bất nói ra.
Các sĩ quan kinh hãi nhìn Đế Lâm. Theo như truyền thuyết, người sắp chết lơ lửng giữa trần thế và âm ty. Ánh mắt bọn họ có thể xuyên thấu màn sương mù, nhìn rõ chân tướng sự việc. Các sĩ quan đồng loạt đứng dậy: “Đại nhân, Mã Duy dám ám toán chúng ta. Chúng ta nhất định phải báo thù. Cho dù thằng ranh con này chạy tới chân trời góc biển cũng sẽ không thoát khỏi sự truy sát của chúng ta. Xin đại nhân hãy yên tâm”.
“Không cần ... A Tú sẽ báo thù cho ta. Các ngươi hãy nhanh chóng đi tới tỉnh Ngõa Lâm đi. Ở đó có một Duy San ... khụ khụ khụ cùng với tiếng họ dữ dội là máu tươi đỏ thẫm từ trong miệng Đế Lâm trào ra. Mọi người vội vàng bước tới, đấm lưng gã.
Đế Lâm họ một trận xé lòng xé ruột, gã nói tiếp: “Gia tộc có một đội thủy quân ở cảng Duy San. Các ngươi đoạt thuyền đi ra biển sau đó tìm một hòn đảo nghỉ ngơi, thật sự không được làm hải tặc, chuẩn bị điểm tiếp tế, tiếp viện, thuận tiện luyện binh. Sau một năm rưỡi, thăm dò xong tuyến đường biển, làm như thế nào thì tự các ngươi quyết định ...”.
Các sĩ quan yên lặng, không ai nói gì. Trong giọng nói của Đế Lâm mang theo âm hưởng của dặn dò hậu sự, bọn họ nghe mà lòng chau xót. Kim Tây cười vẻ mạnh mẽ: “Đại nhân chuyện này không cần gấp. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là ngài cần nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe. Có ngài dẫn dắt chúng tôi, chúng tôi tin tưởng có thể vượt qua bất kỳ khó khăn nào.
Đế Lâm chậm rãi lắc đầu, nụ cười hiện lên trên gương mặt tái nhợt: “Ca Phổ ....
“Dạ, có hạ quan”.
“Ngươi là người theo ta lâu nhất, cũng trung thành với ta nhất nhưng ngươi không thể tiếp nhận vị trí thủ lãnh của ta. Còn cả người nữa Bạch Hạ, ngươi suy nghĩ quá nhiều, không thể là một thủ lĩnh đúng nghĩa. Hai người các ngươi đều không thể được.
Hai viên sĩ quan cùng gật đầu, đôi mắt cả hao đỏ hoe.
Đế Lâm quay đầu nhìn Kim Tây, bàn tay gã từ trong chăn đưa ra ngoài. Kim Tây vội vàng nắm lấy tay Đế Lâm. Đôi bàn tay xưa kia khiến đất trời rung chuyển giờ phút này lạnh lẽ, yếu ớt.
Đế Lâm nhìn Kim Tây, nghiêm nghị nói: “Ta ủy thác cho ngươi, Kim Tây”.
Nhìn ánh mắt điềm đạm mà yếu ớt của Đế Lâm, trong lòng Kim Tây như đứt từng khúc ruột. Gã cúi đầu nói: “Tạ ơn đại nhân cất nhắc. Đại nhân, ngài yên tâm, gặp bất kỳ chuyện gì hạ quan sẽ thương lượng cùng với mọi người”.
Sau khi thuận lợi sắp đặt xong mọi chuyện mai này, Đế Lâm có vẻ thư thái hơn nhiều.
Gã thoáng cao giọng nói: “Tử Xuyên, Lưu Phong Lâm thị đều là những nước lớn có mấy chục vạn quân, các ngươi đấu không lại bọn họ. Trong khi đó ở hải ngoại các ngươi có thể lập một mảnh trời riêng, tranh được một địa bàn, yên tâm lập nghiệp. Ta không lo lắng việc các ngươi kết, các ngươi Trong một Tây chính đấu không lại đám hải tặc. Ta chỉ lo lắng các người không đoàn kết. Chỉ cần đoàn có thể đánh đâu thắng đó.
đội ngủ thì chỉ có một người đứng đầu. Ca Phổ Lạp, Bạch Hạ, sau này Kim là người đứng đầu. Các ngươi phải ủng hộ hắn, đi theo hắn không nên tranh cãi nhau, không nên có nội chiến, đối đã với hắn như đỗi đãi với hắn. Các ngươi có thể làm được điều này không?
Lập tức Bạch Hạ bày tỏ thái độ: “Đại nhân, ngài hãy tâm. Tôi kiên quyết ủng hộ đại nhân Kim Tây.
Ca Phổ Lạp không lên tiếng. Một lúc rất lâu gã mới nói: “Đại nhân, hạ quan chỉ đi theo một người, người đó chính là ngài. Hạ quan rất khâm phục Kim Tây. Hắn là người thông minh, đối xử tốt với chúng tôi nhưng tôi thật sự không thể đối xử với hắn như với ngài. Cho noon.
nào cũng không được. Tôi chỉ đi theo duy nhất có ngài mà thôi”.
Ca Phổ Lạp, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu như ta chết thì ngươi sẽ như thế nào?
Ca Phổ Lạp lúng túng ngơ ngác. Lúc này hán tử hơn ba mươi tuổi lại trông giống như một đứa trẻ nhỏ lạc đường. Ca Phổ Lạp nước mắt lưng trong nói: “Đại ... ngài không còn thì hạ quan làm sao?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên trầm trầm, nặng nề.
Một lúc lâu sau Đế Lâm thở dài quan tâm lũ khốn này”.
nói: “Thôi bỏ đi. Kim Tây, sau này ngươi cần phải vất vả