Ngày hai mươi lăm tháng tư, đốc trấn thất hội nguyên lão Hà Khâu.
“Trung giáo Mã Trữ, Tông gia đang chờ ngài ở bên trong.
Trung giáo Mã Trữ đứng dậy khỏi ghế dài trong phòng chờ. Mã Trữ đứng thẳng người, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén, gương mặt nghiêm nghị mà u buồn, một phong thái quân nhân điển hình.
Mã Trữ đi theo thị vệ, đi xuyên qua hàng lang của phòng chờ, tới phòng khách.
Viên thị vệ khom người báo cáo: “Tông gia, Mã trung giáo đã tới”.
Mã Trữ đứng nghiêm báo cáo: “Điện hạ, Mã Trữ, bộ tác chiến đặc chủng tới báo danh”.
Nghe tiếng báo cáo, người đang đứng trước cửa sổ quay người lại: “Ừ, ngươi đi ra ngoài đi. Mã trung giáo, mời ngôi”.
“Tạ ơn Điện hạ” Mã Trữ ngồi xuống ghế, gã cố gắng ngồi thẳng người, nhìn không chớp mắt.
“Trung giáo, đêm khuya gọi người tới đây, quấy rầy giấc ngủ của ngươi. Thật sự xin lỗi” Người trước cửa sổ đi tới gần, dáng người ông ta tiều tụy nhưng vẫn giữ nguyên vẻ anh tuấn khi xưa. Lâm Duệ ngồi xuống ghế, thân thể yếu đuối tựa hẳn vào thành ghế: “Quốc gia đang trong thời khắc nguy cấp. Ta tin tưởng ngươi cũng thông hiểu cho nỗi khổ của chúng ta.
Trung giáo Mã Trữ khom người, nghiêm nghị nói: “Điện hạ nói quá lời. Vi thần bất kỳ lúc nào cũng nguyện cống hiến sức lực vì Điện hạ”.
“Mã trung giáo tới bên chúng ta đã hơn một năm rồi nhi?” "Da".
“Cuộc sống ở đây có tốt không? Người bên dưới có gây khó khăn không?” “Làm phiền Điện hạ quan tâm. Trưởng quan bộ đội đặc chủng rất tốt với chúng tôi, quan tâm rất chu đáo. Chúng tôi không có gì không hài lòng”.
“Trung giáo, ngươi có để tình hình chiến trận hai ngày nay không?” “Hạ quan có biết được một vài ...” Lão Trư “Lâm Hưng Thịnh bị đánh suy sụp. Sáu vạn quân Cấm vệ bị đám hiến binh chưa bằng một nửa đánh tan tác. Nói ra thì thật sự khiến làm trò cười cho người khác” Lâm Duệ ngẩng đầu cười nhưng trong ánh mắt ông ta hoàn toàn không có sự vui vẻ: “Đế Lâm quả danh bất hư truyền, thảo nào được xếp vào “Tử Xuyên Tam Kiệt”.
nda Co Khi nghe nói tới “Tử Xuyên Tam Kiệt” trong mắt Mã Trữ hiện lên sự hận thù. Gã an ủi:
“Điện hạ, thực lực của đế quốc hùng hậu. Chỉ một hai thất bại nhỏ nhoi, ngài không cần quá lo nghĩ.
“Ha ha. Ta không sợ Đế Lâm. Thế nhưng chuyện quả thật rất khó giải quyết. Đế Lâm này không giao chiến với quân ta mà ngược lại mục tiêu tấn công là dân chúng nước ta khiến chúng ta rất khó đề phòng. Dân chúng tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Ta gặp áp lực rất lớn.
Lâm Duệ thở dài nói: “Vốn chúng ta kỷ vọng vào Lâm Hưng Thịnh. Hắn có sáu vạn quân tinh nhuệ. Ít nhất hắn có thể tiêu diệt một, hai lộ quân địch, lấy lại thể diện cho đế quốc, kích thích lòng quân dân. Không ngờ hắn lại nhận thất bại như vậy, bị Đế Lâm đánh một trận, hoàn toàn tiêu diệt. Thế mà bình thường hắn còn tự xưng là nhân tài của đế quốc, tuyên bố chỉ cần mười vạn quân có thể đánh tới Đế Đô. Đúng là không biết hổ thẹn.
Mã Trữ biết sở dĩ Lâm Hưng Thịnh thất bại không chỉ vì quân đội của Đế Lâm thiện chiến mà còn vì cuộc thanh trừng không rõ nguyên nhân mấy năm trước khiến Lâm gia mất đi một vài tướng quân có kinh nghiệm, thành thạo trong việc cầm quân. Điều này đối với quân đội Hà Khẩu mà nói là một tồn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu không một khi còn đám người Lâm Vân Phi, còn lâu mới tới lượt loại người như Lâm Hưng Thịnh cầm quân. Thế nhưng Mã Trữ không có ý định biện hộ cho Lâm Hưng Thịnh, gã chỉ biết liên tục gật đầu.
“Đế Lâm rất giỏi dùng binh. Hơn nữa hắn có sở trường bôn tập đường dài, quân ta rất khó nắm bắt hướng di chuyển của chúng. Trưởng lão Lâm Khang đã liên lạc với chúng yêu cầu chúng ngừng tập kích dân chúng nhưng đã bị từ chối. Chuyện lúc này đã rất rõ ràng.
Những chiến thuật thông thường đã mất hiệu quả khi đối đầu với chúng. Nếu như muốn vãn hồi cục diện Hà Khâu, chúng ta chỉ còn biết sử dụng những thủ đoạn đặc biệt.
Lâm Duệ ngừng lại rồi nhẹ nhàng hỏi: “Mã Duy các hạ, ngươi có hiểu ý tứ của ta không?” Khi nghe gọi tới tên cũ của mình. Mã Duy không có cảm giác ấm áp khi nhớ về chuyện cũ mà ngược lại một cảm giác ớn lạnh nhanh chóng lan tỏa toàn thân gã. Ngay cả lông tóc trên người cũng dựng đứng. Mã Duy cực kỳ hiểu con người đang ngồi trước mặt, ẩn dấu sau vẻ bề ngoài nho nhã, khoan thai là sự lạnh lùng tới tàn nhẫn.
“Nếu như phái ngươi xuất chiến thì ngươi Mã Duy cúi đầu nói: “Chủ nhục, thần chết. Năm đó vị thần cùng đường mạt lộ tới đây tìm nơi nương tựa. Điện hạ không tỉnh sự hiềm khích khi trước, khoan dung độ lượng dung nạp. Vi thần và thuộc hạ của mình thật sự biết ơn sâu nặng ân đức của Điện hạ, ngày đêm hy vọng được cống hiến sức mình vì Điện hạ. Hiện nay đám tặc khấu Đế Lâm hung hăng ngang ngược, trận chiến ban đầu bất lợi khiến Điện hạ lo lắng.Đó là do chúng thần vô năng. Khẩn cầu Điện hạ cho vi thần xuất chiến. Vi thần tự nhận bản thân mình là người có tài thao lược cầm quân, võ nghệ đủ để ra trận, đương nhiên vi thần sẽ không làm Điện hạ thất vọng.
sẽ làm như thế nào?
Ar “Xin Điện hạ thứ cho vi thần ngông cuông.
Vi thần cảm thấy vương sư tuy dũng mãnh nhưng còn quá yếu đuối, khi đối địch không đủ kiên quyết. Nếu như hạ quan xuất chiến, đương nhiên sẽ không nhân từ nương tay. Chiến tranh không có chỗ cho lòng dạ đàn bàn, huống chi Đế Lâm đã mở ra tiền lệ, vậy cũng không thể trách chúng ta bắt chước, ăn miếng trả miếng vốn là lẽ thường tình”.
Khi nghe Mã Duy nói, ánh mắt Lâm Duệ hờ hững, tuyệt đối không biết ông ta có đồng ý hay không?
Lâm Duệ chậm rãi nói: “Hà Khâu hòa bình đã hơn hai trăm năm qua. Vì chúng ta là một đế quốc văn minh nên đặc biệt coi trọng thể diện, bị nhiều quy củ ước thúc, làm việc bị bó chân bó tay. Tuy ta là Tông gia nhưng có nhiều việc không thể quản, không thể chuyên quyền độc đoán. Hơn nữa việc này cũng không hay khi đưa ra thảo luận ở hội trưởng lão .
Nhóm dịch: Huntercd Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê “Vi thần hiểu”.
“Thật sự ngươi đã hiểu?” Lâm Duệ mỉm cười, chăm chú nhìn Mã Duy nhưng ánh mắt ông ta vẫn lạnh lùng như băng.
Mã Duy nghiêm túc nói: “Vi thần đã hiểu. Tất cả mọi việc đều do một mình vi thần tự mình thực hiện, hoàn toàn không có liên quan tới hội trưởng lão đế quốc và bản thân Điện hạ".
“Tốt lắm. Thiếu tướng Mã Trữ, hãy quay về với công việc chính của mình. Ngươi hãy cố gắng nhiều hơn”.
Vào thời điểm giao mùa giữa xuân, hạ, cuộc chiến tranh giữa nhà Tử Xuyên và Lâm gia bùng nổ. Trên thế giới, cuộc chiến tranh có một cái tên rất dễ nghe “Cuộc chiến tây nam”. Từ đầu tháng tư cho tới cuối tháng tư là giai đoạn thứ nhất của cuộc chiến tranh, binh lính phòng giám sát không kiêng nề, tung hoành ngang dọc trong nội địa giàu có của Lâm gia, giết người, phóng hỏa, hãm hϊế͙p͙, cướp của không gì không làm. Trong khi đó quân biên phòng và quân Cấm vệ Lâm gia số lượng đông đảo rất khó tiến đánh, hoàn toàn bất lực trong việc bảo vệ dân chúng. Một văn nhân đời sau đã hình như đại họa này như sau: “Đại quân phòng giám sát đi tới đâu, mỗi bước chân trên đường đều thẫm đám máu đỏ tươi.
Lão Trư Từ khi tháng năm bắt đầu, chiến tranh bắt đầu chuyển sang giai đoạn thứ hai. Gia tộc Lâm thị bắt đầu phản kích.
Một buổi sáng tháng năm, một đội quân hơn hai vạn người của Lâm gia xuất phát từ Hà Khâu. Bọn họ vượt qua tuyến biên giới giữa Lâm gia và nhà Tử Xuyên, tiến thẳng tới tình Ngõa Lâm. Tới khi mặt trời lặn, đội quân này đã tiến hành bao vây thủ phủ thành Ngõa Lâm.
Nhìn ánh trời chiều chói dọi bốn phía tưởng thành Ngõa Lâm, thiếu tướng Mã Duy kích động rớt nước mắt. Thành thị này vốn là căn cứ địa của gia tộc Mã thị cũng chính là cái nôi trưởng thành của gã, thành thị này, mỗi một bụi cỏ, một cây cối đều mang theo ký ức tuổi thơ của gã. Thế nhưng chính trong thành thị này, gần một ngàn con cháu Mã gia bị Tử Xuyên Tú giết gần như không còn một mống. Gia tộc Mã thị hùng cứ tây nam mấy chục năm cứ thế mà bị tiêu diệt’.
“Tử Xuyên Tú, Đế Lâm. Năm xưa các ngươi đối xử với người Mã thị như nào bây giờ ta sẽ trả lại các người gấp nghìn lần”.
Thành Ngõa Lâm đã sớm phát hiện ra một đơn quân đội Lâm gia xâm nhập, cổng thành nhanh chóng bị đóng lại. Thế nhưng đối mặt với hơn hai vạn quân đội Hà Khâu, đội trấn thủ thành mấy trăm người không thể chống cự được. Trước khi trời tối đen, cổng thành đã bị đánh chiếm. Thật ra đội thủ thành gần như không chống cự. Trước đây thành cũng đã bị quân đội Hà Khâu chiếm đóng hoàn toàn không có điều gì xảy ra mà.
Thế nhưng sau khi đầu hàng viên tổng đốc và tỉnh trưởng tỉnh Ngõa Luân bị dẫn tới trước mặt Mã Duy, hai người tái nhợt mặt, trong lòng cực kỳ hối hận: nếu như sớm biết là con người này, dù là toàn bộ chết trận, bọn họ cũng nhất quyết không hàng.
100% 2.97 Lúc này viên tỉnh trưởng sợ hãi tới mức sắc mặt trắng bệch. Ông ta run rẩy đứng không vững, nước tiểu, nước phân chảy ròng ròng. Tổng đốc là một quân nhân nên dù sao cũng kiên cường hơn. Ông ta cố gắng nói: “Mã Duy, năm xưa giết chết người Mã gia các ngươi, lão tử cũng có phần. Ngươi tới báo thù, ta không oán hận nhưng dân chúng là người vô tội. Ngươi hãy giơ cao đánh khẽ, không nên làm liên lụy tới người vô tội, hãy tích chút ân đức cho mình”.
Mã Duy cười nhạt nói: “Vô tội sao? Tổng đốc đại nhân, năm xưa toàn bộ thành ra tay bao vây Mã gia chúng ta. Có kẻ nào không ra tay không? Người hãy yên tâm đi trước một bước, toàn bộ dân chúng già trẻ trong thành sẽ nhanh chóng xuống đó tụ hội với ngươi.
Sự thật đã chứng minh. Mã Duy các hạ là người giữ chữ tín, đã nói là làm. Vào lúc nửa đem, binh mã hả Khâu phong tỏa các cổng thành. Sự việc bắt đầu từ thành tây, tiếng kêu khóc dần to. Âm thanh, tiếng động ngày càng lớn. Tới nửa đêm, tiếng kêu khóc thảm thiết lan tràn khắp cả thành. Tiếng phá cửa, tiếng hò hét, tiếng khóc nối tiếp nhau liên hồi, diễn ra liên tục trong vòng bảy tiếng đồng hồ, cho tới tận bình mình mới dần kết thúc.
Chi trong một đêm, quân đội Lâm gia đã giết hại hơn bảy vạn quân dân nhà Tử Xuyên.
Cuối cùng cuộc tàn sát chấm dứt không phải vì lòng trắc ẩn mà chỉ vì máu tươi và thi thể đã chồng chất trên đường phố, làm tắc đường. Binh lính giết người tới mức các lưỡi đao đều mẻ, người cũng mệt mỏi vì vậy quân đội Lâm gia rút ra khỏi thành.
Sự kiện thành Ngõa Lâm nhanh chóng lan truyền, gây chấn động đại lục. Từ trước tới nay Lâm gia vẫn tôn thờ hòa bình, có hình tượng một nước văn minh trong con mắt các nước trên đại lục. Một quốc gia mà ngay cả người, vật cũng vô hại không ngờ lại làm ra loại chuyện này khiến các nước trên đại lục xôn xao.
Trong buổi họp báo về tin tức chiến sự của Hà Khâu, trung tướng Lâm Văn, tổng tham mưu trưởng quân đội Hà Khâu bị các phóng viên liên tục truy hỏi. Mọi người rất nóng lòng muốn biết: sự kiện thành Ngõa Lâm có phải là bắt đầu kế hoạch trả thù đối với hành động quân sự của Đế Lâm? Hà Khâu có ý định tiến hành một kế hoạch xâm lấn tàn khốc hơn của Đế Lâm không?
Trung tướng Lâm Văn khăng khăn nói: “Sự kiện thành Ngõa Luân không có trong kế hoạch của hội trưởng lão và bộ tổng tham mưu quân đội Hà Khâu. Đây chỉ là hành vi các nhân của sĩ quan chỉ huy chiến trường không phải xuất phát từ chủ ý của chính phủ Hà Khâu”.
“Xin hỏi trung tướng đại nhân, tướng quân nào chỉ huy cuộc tàn sáy thành Ngõa Lâm?
Tại sao kẻ đó lại muốn làm như vậy?
Nhóm dịch: Huntercd onda “Sĩ quan chỉ huy chiến trường là thiếu tướng Mã Trữ. Vị .. tướng quân này có mối thù cá nhân với dân chúng thành Ngõa Luân. Chính vì vậy vị thiếu tướng này đã lợi dụng báo thủ riêng trong khi thi hành nhiệm vụ. Đương nhiên hành vi tàn bạo này đi ngược lại với quân kỷ của quân đội Hà Khâu. Hiện nay chúng tôi đã phái sĩ quan chính trị. Thiếu tướng Mã Duy đang tiến hành kiểm điểm nghiêm khắc”.
Tàn sát, giết chóc cả một thành giết chết bảy vạn người thế nhưng sự trừng phạt chỉ là “kiểm điểm nghiêm khắc” mà thôi. Liệu như vậy có quá nhẹ không?
Các phóng viên thầm tự nhủ trong lòng nhưng bọn họ vẫn hỏi tiếp: “Xin hỏi tham mưu trưởng đại nhân. Thiếu tướng Mã Trữ kia có ân oán gì với dân chúng thành Ngõa Luân tới mức phải hạ độc thủ với người dân như vậy?” Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 4: Hiệp định ngừng chiến ( )
“Trước khi Mã thiếu tướng đầu nhập quân đội Hà Khâu đã có một quãng thời gian hoạt động vô cùng phức tạp. Ông ta trước đó chính là sĩ quan cao cấp quân đội nhà Tử Xuyên.
Bởi vì ông ta bị nền chính trị không công bằng của nhà Tử Xuyên hãm hại. Cả nhà ông ta đều bị giới quý tộc nhà Tử Xuyên làm hại. Ông ta không có cách nào giương cao ngọn cờ chính nghĩa, mang mối huyết hải thâm thủ tìm nơi nương tựa ở đế quốc chúng ta. Theo như chúng tôi được biết, thiếu tướng Mã Trữ có mỗi thù cá nhân rất sâu với dẫn chúng thành Ngõa Luân. Ô, đương nhiên tôi không có ý tử đồng tình với hành vi của ông ta. Cho dù thế nào đi nữa, một quân nhân ra tay với dân chúng là điều không thể chấp nhận. Chúng ta không thể giống như dã thú. Ý của tôi là sở dĩ xảy ra chuyện này là vì những nguyên nhân sâu xa của nó ...”.
Khi mà lòng hiếu kỳ của các phóng viên bị đẩy lên đỉnh điểm, tham mưu trưởng Lâm Văn mới từ tốn nói một câu: “Trước khi gia nhập quân đội Hà Khâu, thiếu tướng đó có tên là Mã Duy”.
Toàn hội trường xôn xao. Mã Duy! Tội phạm truy nã toàn đại lục. Xú danh là thủ lĩnh hắc bang và phản loạn của nhân loại. Hắn ngang nhiên ở trong quân đội Hà Khâu sao? Đế quốc lại thu nhận loại người bại hoại này sao?
“Chuyện rất phức tạp, hoàn toàn không giống như sự tưởng tượng của mọi người. Mã Duy các hạ từng trải qua một vài sự kiện, những sự kiện này có liên quan tới ân oán với giới quý tộc của chính quyền nhà Tử Xuyên, trong đó có liên quan mật thiết tới mấy người Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm, Đế Lâm và Tử Xuyên Trữ. Việc này có uẩn khúc. Vì đây là chuyện cơ mật của người khác nên chúng ta không tiện tiết lộ với người ngoài. Tình huống cụ thể ngày sau các vị có thể hỏi trực tiếp thiếu tướng Mã Duy”.
Tham mưu trưởng Lâm Văn xua tay, ngăn cản tất cả câu hỏi của mọi người, để lại cho mọi người một cái kết rất mơ hồ: Chuyện này có liên quan tới Tử Xuyên Tú, tới Tư Đặc Lâm, Đế Lâm và cả Tử Xuyên Trữ. Mã Duy là một nhân vật quan trọng. Chuyện ân oán sao mà phức tạp vậy! Việc Mã Duy phản bội loài người, chẳng lẽ có ẩn tình trong này sao?
Các phóng viên có kiến thức uyên bác đã nhớ lại. Năm xưa Mã Duy đảm nhiệm chức vụ tổng đốc tỉnh Ngõa Luân. Gia tộc Mã thị cũng bị tận diệt ở thành Ngõa Luân này. Nếu nói như Mã Duy có mối thủ không đội trời chung hắn mang quân lén quay về báo thù dường như cũng hợp tình hợp lý mà thôi.
Lão Trư Cứ như vậy dư luận bị hút sang Mã Duy, phân tích nguyên nhân, hậu quả. Báo chí Hà Khâu bắt đầu say sưa bàn luận nguyên nhân chuyện năm xưa Đế Lâm và Tử Xuyên Tú liên n.
kết với nhau chèn ép gia tộc Mã thị như thế nào? Một Một vài tạp chí thi vành dụng cuộc kỷ sinh sau đó đem động chuyện năm xưa Mã Duy gặp Tử Xuyên Trữ, lòng yêu mến, cuối cùng bị hai quân phiệt Tử Xuyên Tú, Đế Lâm ngang ngược ngăn cản. Tử Xuyên Tú vì cạnh tranh thất bại mà thẹn quá hóa giận, cuối cùng tàn sát gia tộc Mã gia không kiêng nể.
Không một người nào nói tới chuyện năm xưa Ma gia giả dạng làm tặc phi cướp đoạt rất nhiều tiền bạc, tài sản của Lâm gia.
Không có người nào nhắc tới chuyện Mã Duy lâm trận làm phản, gây cho loài người, mang tới đại nạn không cùng trên một trăm vạn quân dân đã bị giết hại Càng không có người nào truy cứu việc giới cao cấp Lâm gia hứa hẹn, dung túng cho Mã Duy. Tại sao Mã Duy có thể chỉ huy một đội quân chính quy hai vạn người tới thành Ngõa Luân, tiến hành tàn sát mà không kiêng nê gì?
on the be Dưới sự đưa tin đầy khếch trương của báo chí Hà Khâu. Hình tượng Mã Duy trở nên vô cùng quanh minh chính đại: tuổi trẻ, sĩ quan cao cấp chính trực. Vì tình yêu mà chịu sự hãm hại tàn khốc. Hắn nhẫn nhục gánh chịu mối thù nhà, bỏ chạy khắp nơi. Trải qua sự phấn đấu trong gian khó, hắn tới dị quốc, làm thành sự nghiệp, cuối cùng có thể hãnh diện quay về quê nhà báo thù. Thật sự nghe giống như chuyện báo thù của vương tử vậy.
Ngoài miệng đám quan chức Hà Khâu tung hô tận trời, nói chuyện này hoàn toàn là chuyện cá nhân của Mã Duy nhưng việc này không lừa được những người sáng suốt. Thật ra Hà Khâu cũng không có ý định che dấu bất kỳ ai, bọn họ chỉ muốn một tấm bình phong mà thôi.
Lâm Khang vâng lệnh hội trưởng lão Hà Khâu lại hẹn gặp Kim Tây, tìm cách thăm dò ý tứ của nhà Tử Xuyên: “Thế nào? Chiêu lạm sát người dân vộ tội không chỉ có phòng giám sát các ngài sử dụng. Bức bách Hà Khâu chúng ta quá cũng sẽ có kết cục như vậy”.
Thế nhưng câu trả lời thuyết phục của Kim Tây khiến Lâm Khang suýt chút nữa chết khϊế͙p͙: “Không có gì. Xin mời quý quốc cứ tự nhiên. Từ trước tới nay tây nam là trọng trấn của hội nguyên lão. Bọn họ không một lòng với chúng ta. Lâm gia ra tay giúp chúng ta cũng rất tốt khiến chúng ta sau này đỡ phải ra tay dọn dẹp.
Kim Tây cười hì hì nói: “Có một chuyện có thể Lâm trưởng lão vẫn chưa nhận được tin tức. Hôm qua, quân ta đã đánh chiếm thành Tân Gia của quý quốc. Chiến quả của trận này là chém mười vạn thủ cấp”.
Đột nhiên Lâm Khang đứng bật dậy, sắc mặt ông ta trắng bệch. Thành Tân Gia không lớn nhưng đây là tòa thành nằm ở tây nam thành Hà Khâu. Điều này chứng minh quân đội Đế Lâm đã vượt qua thành Hà Khâu, tiến vào trung bộ Lâm gia.
web “Lâm trưởng lão” Kim Tây chậm rãi nói: “Quý quốc có tám nói riêng vùng tây nam nước ta có hai triệu dân cư, rất nhiều cùng đánh một trận, xem ai giết được nhiều, lại nhanh có".
Tin tức lần tiếp xúc thứ hai thất bại nhanh chóng Nhóm dịch: Huntered trăm ngàn vạn dân cư. Nghe người. Chúng ta không ngại hãy Phần thưởng ư? Ha ha, không hơn?
được chuyển về thành Hà Khâu.
an den Theo như sử sách ghi chép lại, khi nhận được báo cáo này từ thành Đán Nhã, các trưởng lão đều có cảm giác vô cùng lãnh lẽo. Quân đội Đế Lâm từ chối đàm phán không khiến cho người ta kinh ngạc. Điều khiến tâm trạng bọn họ nguội lạnh chính là thái độ thờ ơ của Kim Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Tây. Một thái độ coi mạng người như cỏ rác, cực kỷ lạnh lùng, tàn khốc.
Mặc dù treo cờ nhà Tử Xuyên nhưng đám kẻ thù này hoàn toàn khác với quân đội nhà Tử Xuyên. Chúng thủ đoạn ác độ, tàn nhẫn, không chú ý tới liêm si, thậm chí so với quân đội Ma tộc, chi hơn chứ không kém. Đây đúng là hạng liều mạng không sợ chết, là đám tặc phi chính cống. Điều đáng sợ hơn là đám cường đạo không sợ chết này đang cầm quyền nhà Tử Xuyên, khống chế một đế quốc rộng lớn. Chúng ngay cả tính mạng của mình còn không cần sao chúng có thể quan tâm tới tính mạng dân chúng vùng tây nam?
Nghĩ tới việc khi nghe tin binh biến Đế Độ, các trưởng lão Hà Khâu đã vỗ tay hoan hô, dáng vẻ vô cùng cao hứng nhưng lúc này mọi người hối hận không kịp nữa rồi. So với đám hung đồ như lang như hổ này, Tử Xuyên Tham Tinh, Tử Xuyên Trữ chỉ như những thiếu nữ mà thôi, thật sự giống như một thiên sứ.
Thành Tân Gia ở vùng tây nam, cách thành Hà Khâu hơn một trăm dặm, có đường liên lạc với Hà Khâu và các vùng trong nước của Lâm gia.
Dưới triều đại Lâm gia, thành Tân Gia không phải là tòa thành lớn, quan trọng một phương không có nhiều binh lực trấn thủ nhưng một khi tòa thành này rơi vào tay Đế Lâm, nó sẽ giống như một cái gai đâm vào yết hầu người ta, khiến Hà Khâu vô cùng khó chịu. Với thành Tân Gia làm trung tâm, kỵ binh phòng giám sát sẽ tiến ra xung quanh, chuyên môn tập kích đội ngũ tiếp viện lương thảo của Lâm gia, đôi khi xuất đại quân tập kích quân tiếp viện Hà Khâu tới các địa phương. Điều đáng thương là các đội phòng thủ địa phương nhận lệnh triệu tập cần vương của Hà Khâu, vội vàng lên đường nhưng không ngờ bị quân đội Đế Lâm cản lại trên đường. Lâm gia hòa bình đã lâu, bộ đội biên phòng Lâm gia còn khá một chút, những đội phòng thủ nội địa tố chất kém cỏi tới mức thê thảm. Những đơn vị bộ đội này vốn phải tới thành Hà Khâu, nghỉ ngơi, hồi phục một thời gian mới có thể đánh trận nhưng không ngờ còn đang trên đường hành quân đã va chạm với đội quân hùng mạnh số một số hai đại lục, quân đội nhai bên mới giao chiến, đội ngũ đã hoàn toàn tan rã.
Mệnh lệnh của hội trưởng lão:Nhất định phải nhỗ cái gai này.
Trung tuần tháng sáu, bộ tổng tham mưu Hà Khâu điều từ thành Đán Nhã tám vạn quân bộ binh, bốn vạn quân bộ binh được điều từ thành Hà Khâu, tổng binh lực mười hai vạn cùng nhau phản công thành Tân Gia.
Lão Trư Đối với chiến dịch này. Lâm gia đặt hy vọng rất cao. Trung tướng tổng tham mưu trưởng Lâm Văn đích thân chỉn huy. Bộ đội tham chiến đều là bộ đội tinhn nhuệ được tuyển chọn của Lâm gia, sĩ khí cực cao. Gia tộc Lâm thị quyết tâm giải quyết nhanh gọn, giành thắng lợi. Từ khi cuộc chiến bắt đầu tới nay, Lâm gia rơi vào xu thế thất bại. Hơn nữa sau khi biết được bản thân Đế Lâm đang ở trong thành Tân Gia, các sĩ quan Hà Khâu tham chiến càng kích động liên tục lên tiếng, bọn họ thúc giục Lâm Văn: “Đại nhân, hãy tiến mau.
Đừng để cho hắn chạy thoát”.
e% n Có viên sĩ quan cần thận đề nghị cần thăm dò tình huống cụ thể rồi mới tiến quân. Thế nhưng mọi người, kể cả Lâm Văn đều cho rằng không cần thiết bởi vì tin tức xác nhận quân đội Đế Lâm ở trong thành Tân Gia chỉ có ba vạn quân. Mệnh lệnh của hội trưởng lão như cứu hỏa, hơn nữa quân đội Lâm gia có mười hai vạn quân. So với ba vạn quân của Đế Lâm, chiếm ưu thế tuyệt đối, khiến người người ngập tràn tự tin. Lúc này còn ai muốn chậm chạp như rùa tìm hiểu tin tức tình báo nữa không?
Mọi người rất lo lắng. Một khi Đế Lâm nhận ra tình hình không ổn, hắn bỏ trốn thì phải làm gì bây giờ?
Nếu như với năng lực, tính cách của Lâm Văn, ông ta sẽ chậm rãi điều tra tình hình thực tế, phiên hiệu quân chiếm đóng thành Tân Gia, có lẽ ông ta sẽ cẩn thận định ra kế hoạch cụ thế nhưng hội trưởng lão liên tục thúc giục, cùng với việc các sĩ quan nôn nóng thúc giục, cuối cùng Lâm Văn hạ lệnh: “Dốc toàn lực tấn công”.
Với sự nổi tiếng vững vàng từ xưa tới nay, tham mưu trưởng Lâm Văn của Lâm gia đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời. Ông ta không biết rằng quân trấn thủ thành Tân Gia, ngoại trừ hai sư đoàn bộ binh, một sư đoàn kỵ binh, còn có một sư đoàn, sư đoàn bí mật công huân chói lọi của nhà Tử Xuyên. Sư đoàn đặc chủng 101.
Rất nhiều binh lính Lâm gia tới khi chết vẫn không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Bọn họ chỉ nghe tiếng và và xe gió vang lên. Trên đỉnh đầu mình đột nhiên tối xầm. Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bọn họ nhìn thấy một màn cực kỳ kinh khủng: bầu trời màu xanh bị một tấm thảm khổng lồ bao phủ. Tấm thảm mang theo ánh sáng kim loại rực rỡ xẹt ngang bầu trời, mãnh liệt bay tới chỗ bọn họ. Đó không phải là một cơn mưa tên mà là một bức tường kim loại.
Cơn cuồng phong kim loại khủng bố đó mang tới cho đội ngũ này một sự chết chóc lần đầu tiên mới biết. Mấy trăm binh lính ở hàng tấn công đầu tiên bị bắn nát vụn người, rất nhiều người còn bị bắn tới mức thân hình bay lên cao, giống như một cái lá bị thổi tung trong cơn bão táp. Cơn gió lốc kim loại dày đặc xé nát thân thể bọn họ thành từng mảnh vụn.
Cơn mưa tên liên tục không có khe hở. Hơn năm trăm chiếc nỏ máy bắn liên tục, tạo nên một trận cuồng phong như gió lốc kim loại. Cơn gió lốc này bay tới nơi nào, nơi đó vang lên tiếng gào khóc thảm thiết. Từng mảng người một bị quét gục ngã xuống đất, giống như cơn cuồng phong quét đổ ruộng lúa, tạo thành núi thây biển máu.
Trong lần tấn công này, quân đội Hoàng bài hùng mạnh Lâm gia Hà Khâu bị hủy diệt nghiêm trọng. Trong cơn lốc tên nô, binh đoàn cường cung hùng mạng chết rất nhiều. Các cung thủ nổi tiếng thần tiễn mở to hai mắt, chết không nhắm mắt. Cho tới tận khi chết, bọn họ không thể tin bản thân bị bắn chết ở vào khoảng cách này.
Nhóm dịch: Huntered Cuộc tấn công khí thể to lớn cuối cùng sụp đổ. Dưới chân thành Tân Gia là một trận Tu La khổng lồ. Năm vạn binh lính vứt bỏ vũ khí kêu gào, khóc lóc bỏ trốn. Thế thất bại nhưng cơn sóng triều mãnh liệt dập làm vỡ tung trung quân và hậu quân của mình, cuối cùng khiến toàn bộ đại quân ta rã. Đế Lâm nhân cơ hội kéo quân từ trong thành Tân Gia ra ngoài chém giết. Dọc đường truy kích quân Lâm gia còn chém giết VÔ SỐ.
V Mười hai vạn đại quân cuối cùng có thể quay về thành Hà Khâu chưa tới bảy vạn người.
Tổng tham mưu trưởng trung tướng Lâm Văn mất tích trong đám loạn quân, không hiểu ở đâu.
Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 4: Hiệp định ngừng chiến ( )
Khi tin dữ báo về, các trưởng lão, hội trưởng lão Hà Khâu ngây người, đứng lặng như một khối băng. Bầu không khí vô cùng âm u, lạnh giá. Các trưởng lão trầm mặc, sắc mặt xanh lét. Bọn họ thật sự không thể tiếp nhận sự thật này: Để đối phó với ba vạn quân của Đế Lâm, Hà Khâu đã phái ra mười hai vạn quân, cuối cùng gánh chịu thảm bại.
“Chẳng lẽ trong thiên hạ không còn người có thể đối phó với Đế Lâm sao?” Giới lãnh đạo cao cấp Lâm gia tiến hành họp khẩn cấp từ tối cho tới tận bình minh hôm sau. Khi ánh sáng mặt trời ấm áp đầu tiên từ phương đông chiếu vào phòng qua cửa sổ, các trưởng lão qua một đêm thảo luận liên tục troogn vô cùng mệt mỏi và tiều tụy.
Lần này hội nghị trưởng lão Hà Khâu đã xem xét lại chiến lược mới của bộ tổng tham mưu Hà Khâu. Tuy Tổng tham mưu trưởng trung tướng Lâm Văn mất tích nhưng công việc của bộ tổng tham mưu không vì thế mà ngừng lại. Ngược lại, công việc của các sĩ quan tham mưu càng nặng nề hơn trước. Bọn họ đã định ra một kế hoạch tác chiến mới. Theo dự đoán của bộ tham mưu Hà Khâu, trong tay Đế Lâm, quân đội thực chiến chỉ có không quá hai mươi vạn quân. Một khi Đế Lâm đã tập trung binh lực ở thành Đán Nhã giằng co với quân Hà Khâu. Nếu Đế Lâm đã mang đại quân tiến vào nội địa Hà Khâu, khi đó ở thành Đế Đô, kể cả vùng tây bắc của nhà Tử Xuyên, Viễn Đông đều không có lực lượng quân sự hùng mạnh.
Bộ tham mưu đề nghị đại bản doanh Đán Nhã phải một đội quân thẳng đường tiến tới thành Đế Đô.
“Không phải Đế Lâm thích lén lút sao? Chúng ta dứt khoát gây rối ở căn cứ địa của hắn, biến hắn thành giặc cỏ” Tân tham mưu trưởng, tướng Lâm Sơn Trung nắm tay nói, dáng vẻ có phần vô cùng tự tin.
Lâm Duệ nhìn vào vân bàn tay mình, ông ta nhếch miệng cười châm biếm. Thảm bại thành Tân Gia đã đánh gục phòng tuyến tâm lý cuối cùng của gia tộc Lâm thị. Có lẽ bản thân Lâm Sơn không nhận ra nhưng không cần nghi ngờ kế hoạch này của bộ tham mưu Hà Khâu chẳng khác lời tuyên bố: quân đội Lâm gia với năm mươi vạn quân đã hoàn toàn mất dũng khí và niềm tin có thể đánh bại quân đội Đế Lâm trên chiến trường chính diện.
Lão Trư Đề nghị của bộ tham mưu Hà Khâu bị Lâm Duệ bác bỏ thẳng thừng trong hội nghị trưởng lão. Đại doanh Đán Nhã bị quân đội Đế Lâm giám sát nghiêm ngặt. Không nói tới việc quân đội Hà Khâu có năng lực hoàn thành cuộc viễn chinh ngàn dặm hay không. cũng không nói tới việc chia quân sẽ khiến đại doanh Đán Nhã suy yếu, có thể tiếp tục duy trì thế giằng có với quân đội Đế Lâm hay không? Cho dù quân đội Hà Khâu thật sự thành công, một trận đánh chiếm thành Đế Đô thì việc này cũng dẫn tới hậu quả chính trị không thể tưởng tượng nổi.
ada “Nhà Tử Xuyên là một đại đế quốc. Việc đánh chiếm thủ đô của nó chính là biện pháp hoàn hảo nhất chọc giận người dân đế quốc này. Cho tới tận bây giờ quân đội Hà Khâu chúng ta chỉ mới giao chiến với tập đoàn phản nghịch Đế Lâm. Trong khi đó những người đang nắm thực quyền trong quân đội nhà Tử Xuyên như Minh Huy, Tử Xuyên Tú còn đang khoanh tay đứng nhìn. Nhưng một khi chúng ta đánh chiếm thành Đế Đô, tập đoàn quân sự Viễn Đông và tập đoàn quân sự tây bắc sẽ có phản ứng như thế nào đây? Bây giờ hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đã từng tuyên bố “chuyện nhà Tử Xuyên, người ngoài không thể nhúng tay vào. Thống lĩnh quân tây bắc cũng ủng hộ Đế Lâm. Ta rất lo lắng điều này sẽ kích thích toàn dân nhà Tử Xuyên và các thế lực đối địch với nhau đoàn kết lại. Cục diện chiến tranh sẽ biến thành cuộc chiến tranh toàn diện, không chết không ngừng, cho tới khi một bên sụp đổ mới chấm dứt”.
Đây là lời nói của Lâm Duệ, các trưởng lão cực lực tán đồng. Đế Lâm là người ngang ngược, kiêu ngạo nhưng gã tuyệt đối không dám tấn công thành Hà Khâu. Cuộc chiến tranh tây nam nổ ra chỉ vì tranh chấp lãnh thổ. Cho dù giết biết bao người cũng chỉ là cuộc chiến tranh cục bộ. Nhưng một khi đánh chiếm thủ đô nhà Tử Xuyên, cuộc chiến tranh sẽ tiến lên cuộc chiến tranh diệt quốc.
“Vấn đề duy nhất phải đối mặt bây giờ là liệu có duy trì lâu dài cuộc chiến tranh này không?” Không người nào lên tiếng. Sắc mặt những trưởng lão nắm giữ vận mệnh Lâm gia vô cùng nghiêm nghị.
Ánh mắt Lâm Duệ hướng về trung tướng Lâm Sơn, ngồi ở trước bàn hội nghị: “Quân đội có ý kiến gì không” Trong những người dự họp, Lâm Sơn là người duy nhất mặc quân phục. Ông ta trả lời:
“Điện hạ, ý kiến của bộ tổng tham mưu không thay đổi. Chúng ta nhất định có thể thắng”.
“Cuộc chiến tranh biên giới đã xảy ra chuyện gì? Cuộc chiến tấn công thành Tân Gia đã xảy ra chuyện gì?” “Trong một cuộc đại chiến quy mô quốc gia, thắng bại cục bộ một hai trận đánh không nói rõ được điều gì. Nó không thể làm lung lay ưu thế của chúng ta”.
Nhóm dịch: Huntercd Lâm Duệ ngửa người tựa vào thành ghế, hai mắt ánh lên: “Tham mưu trưởng các hạ, ta chỉ hỏi một điều đơn giản. Nếu như với ba mươi vạn quân hiện nay, cho các vị hai tháng, các vị có thể giành chiến thắng không?” Lâm Sơn kiên quyết lắc đầu nói: “Không thể”.
web “Vậy ba tháng”.
truyện “Không thể”.
“Ba tháng hay bốn tháng? Ngươi hãy cho chúng ta thời gian cụ thể”.
Lâm Sơn do dự một lúc lâu rồi ấp úng “Điện hạ, các vị trưởng lão. Việc dụng binh padan.vn Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Trư của Đế Lâm rất khó ước đoán. Hơn nữa hắn am hiểu bôn tập đường xa với chiến tranh du kích. Chúng ta phải sử dụng thế thái sơn áp đinh, ưu thế tuyệt đối đè bẹp, không cho hắn có thể tìm được con đường sống. Binh lực ngoài tiền tuyến phải duy trì ở mức độ bốn mươi vạn.
Hơn nữa ở phía sau phải chuẩn bị ba mươi vạn quân thiện chiến, một lực lượng dự bị mạnh để bảo vệ nội địa”.
Không một ai lên tiếng. Ánh mắt các trưởng lão đều vô cùng lạnh lẽo.
“Cám ơn tham mưu trưởng các hạ. Ngài có thể ra ngoài nghỉ ngơi”.
Lâm Duệ vuốt hai con mắt đỏ bừng, sự mệt mỏi hiện lên rõ rệt trên gương mặt anh tuấn Lâm Duệ trầm tĩnh nói: “Các vị, mọi người đã hiểu báo cáo của quân đội. ta có thể nói với tất cả mọi người: đế quốc rất mạnh. Chúng ta có thể tổ chức được đại quân bảy mươi vạn người chống cự cuộc chiến này trong vòng nửa năm. Chúng ta có thể định ra tất cả, thậm chí xảy ra liên kết giữa dân chúng và thương đội bất mãn, chúng ta hoàn toàn có thể trấn áp. Tất nhiên chỉ cần nỗ lực tất thảy, chúng ta có thể đánh bại, thậm chí tiêu diệt hoàn toàn quân đoàn Đế Lâm nhưng có cần thiết như vậy không?” “Nhân cơ hội nhà Tử Xuyên suy yếu, cướp lấy vùng tây nam chính là kế hoạch của chúng ta. Không thể không nói kế hoạch này được thành lập vô cùng lạc quan. Chúng ta đã đánh giá thấp một Đế Lâm quyết tâm liều chết phản công, chúng ta cũng đánh giá thấp sự cương quyết của hắn. Mặc dù là phản nghịch của nhà Tử Xuyên nhưng hắn vẫn không phản bội tổ quốc. Cho dù hắn có thể cùng chúng ta đồng quy vu tận, cho dù là cầm lực lượng trong tay nhưng vẫn liều mạng binh bại người chết, tuyệt đối không cho phép tây nam bị chiếm đóng. Chúng ta đã phạm phải sai lầm rất lớn khi khiêu khích một tên cuồng ma khủng bố như hắn”.
“Chúng ta cũng đánh giá sai phản ứng của thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú. Cho dù Đế Đô và cả nội địa nhà Tử Xuyên bày ra trước mặt hắn, dễ như trở bàn tay hắn cũng vẫn không động tâm. Một thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã có sự nhẫn nại và tầm nhìn tới mức này, thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đã có khí chất của người thống trị đại lục. Người này chính là uy hϊế͙p͙ lớn nhất của chúng ta”.
“Cho dù là đánh bại Đế Lâm, chúng ta có lẽ cũng không bảo đảm có thể giữ được vùng tây nam. Chỉ cần tin tức Đế Lâm thất bại truyền đi, lập tức đại quân Tử Xuyên Tú sẽ tiến vào thành Đế Đô. Hơn nữa khác với thế lực phản nghịch của Đế Lâm, với tư cách là một trong thần dòng chính thống nhà Tử Xuyên, Tử Xuyên Tú hoàn toàn có thể nhận được sự ủng hộ toàn diện của thống lĩnh tây bắc, Minh Huy và các quý tộc, hội nguyên lão. Khi đó chính quyền mới của nhà Tử Xuyên đương nhiên sẽ đặt mục tiêu thu hồi lãnh thổ mới mất. Chúng ta vẫn chỉ còn một cách dốc toàn lực đánh một trận”.
“Thống lĩnh Viễn Đông đã hợp nhất hơn mười vạn binh mã Ma tộc, được xưng là trăm vạn hùng binh dưới trướng. Khi cuộc chiến với Đế Lâm qua đi, chúng ta đã bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng chúng ta còn có thể chống đỡ được tấn công của liên minh Bán thủ nhân và Ma tộc không? Quân đội đã đánh mất nhuệ khí chúng ta dựa vào cái gì mà đặt chân ở trên đại lục? Khi đó cái chúng ta mất đi sợ rằng không chỉ vùng tây nam mà cả cơ nghiệp ba trả, năm của gia tộc Lâm thị”.
“Các vị trưởng lão, ta biết khơi mào trận chiến này là một sai lầm chiến lược. Có người vì thế phải trả một cái giá cực đắt nhưng sai lầm này tới nay cần được sửa chữa thì nó chỉ là một sai lầm nhưng nếu chúng ta kiên quyết để sai lầm này đi tới cùng vậy chỉ còn sự hủy diệt. Các trưởng lão, các vị hãy lựa chọn đi”.
Rạng sáng ngày hai mươi sáu tháng hai, cuối cùng hội nghị hội trưởng lão Hà Khâu cũng đưa ra một nghị quyết, hạ lệnh cho Lâm trưởng lão, trưởng quân vụ gia tộc ở thành Đán Nhã, ông ta chịu trách nhiệm liên lạc với đại doanh tây nam quân đội nhà Tử Xuyên, hai bên nhanh chóng đàm phán ngưng chiến.
Ngày mùng hai tháng bảy năm bảy trăm tám mươi sáu, sau ba ngày đàm phán, đại biểu nhà Tử Xuyên, thống lĩnh quân Cấm vệ Kim Tây cùng với Lâm Khang trưởng lão quân vụ, đại diện Lâm gia Hà Khâu, cuối cùng đã ký kết hiệp định đình chiến, cuối cùng hòa bình đã đạt được thông qua hình thức đàm phán. Gia tộc Lâm thị rút toàn bộ quân đội khỏi lãnh thổ nhà Tử Xuyên, cam đoan sẽ không tái xâm phạm lãnh thổ nhà Tử Xuyên. Đương nhiên không một ai tin tưởng cam kết này. Trong khi đó quân đội nhà Tử Xuyên xâm nhập lãnh thổ Lâm gia cũng rút lui. Mặt khác vì sự tàn phá của quân đội Đế Lâm nên nhà Tử Xuyên sẽ có kế hoạch bồi thưởng tổn thất cho Lâm gia.
Còn về phần định mức bồi thường đây là bí mật quốc gia nên các bên liên quan giữ kín như bưng. Thế nhưng vẫn có lời đồn đãi rằng: Lâm Khang đau khổ cầu khẩn: “Kim Tây các hạ, bao nhiêu tiền cũng được, ngài phải có thành ý nếu không khi ta quay về, thật sự không biết ăn nói như nào”.
Kim Tây suy nghĩ một lát rồi gã lấy một đồng tiền từ trong túi, trịnh trọng đặt vào tay Lâm Khang: “Lâm trưởng lão, mặc dù tiền quá ít nhưng đây chính là thành ý. Ngài tuyệt đối không nên ngần ngại”.
Đương nhiên Lâm Khang sẽ không từ chối. Có đồng tiền này hội trưởng lão Lâm gia có thể hoàn toàn kiêu ngạo, tự tin công bố với quốc dân đồng bảo của mình: “Trải qua ba tháng chiến đấu gian khổ, cuối cùng chúng ta đã giành thắng lợi cuối cùng, ép buộc nhà Tử Xuyên chiến bại phải bồi thường” Điều này có thể chứng minh vô số dân chúng và chiến sĩ đã hy sinh, máu tươi của bọn họ đã không vô ích. Ít nhất .. giá trị cũng ... bằng một đồng tiền.
Sau khim hiệp định được ký kết, Lâm Khang vô cùng thoải mái. Ông ta chân thành nói với Kim Tây: “Kim Tây các hạ, ta cho rằng cuộc chiến tranh này là một sai lầm không nên có. Với tình thế chính trị và địa lý của đại lục mà nói nước ta và quý quốc chính là đồng minh. Chúng ta đã cùng nhau chống lại quân đội Ma tộc và kỵ binh Lưu Phong Sương. May mắn là cuộc chiến tranh này cũng kết thúc”.
“Lâm trưởng lão, đối với các ngài mà nói thì cuộc chúng ta mà nói” Kim Tây vừa nhìn về phương cùng đáng sợ mới chỉ bắt đầu”.
Nhóm dịch: Huntercd chiến tranh đã kết thúc nhưng đối với vừa nói: “Cuộc chiến tranh hủy diệt vô đông vipvandan.vn virvanda Doan ha