Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 5: Tinh tạo phản (1)

Ngày hai mươi tháng bảy năm bảy trăm tám mươi sáu, tỉnh Phục Danh Khắc, quan ải Ngõa Luân.


Những ngọn núi nguy nga, xanh ngắt, hùng vĩ nhìn ngút tầm mắt. Từ trên bình nguyên nhìn xuống, nhìn từ trên lưng chừng núi, quan ải Ngõa Luân như đang lơ lửng trong một đám mây. Dưới chân núi Cổ Kỷ là một bình nguyên rất rộng lớn, từng mảng rừng rậm lớn như tô điểm thêm cho bình nguyên mênh mông như trời cao, biển rộng.


Hôm nay Tử Xuyên Tú lại cùng Tử Xuyên Trữ đi dạo chơi bên ngoài thành. Đi theo Từ Xuyên Tú và Tử Xuyên Trữ ra ngoài dạo chơi, ngoại trừ Lý Thanh ra còn có mấy tướng lĩnh tâm phúc quân Viễn Đông: Lâm Băng Bạch Xuyên, Minh Vũ. Tử Xuyên Tú đi đầu, dọc đường đi trò chuyện rất thoải mái, dáng vẻ vô cùng sảng khoái.


“Điện hạ. nơi này chính là đại doanh tây nam nổi tiếng. Năm đó danh tướng Lăng Bộ Hư của Ma tộc từng đóng quân ở nơi này, dùng binh lực một quân đoàn ngăn cản quân đội nước ta. Mặc dù sau này Lăng Bộ Hư bị bắt và giết trong cuộc chiến thành Ban Đan nhưng không thể không thừa nhận người này thật sự là một danh tướng”.


Tử Xuyên Tú giơ roi ngựa chỉ vùng doanh trại ở phía chân trời, hắn quay đầu cười nói:


“Xung quanh thành Ngõa Luân từ xưa tới nay đều là bãi chiến trường. Ở vùng đồng bằng dưới chân núi, Tư Đặc Lâm từng dùng năm vạn thiết kỵ đánh tan liên quân Viễn Đông được xưng là trăm vạn quân. Một trận đánh cực kỳ nhuần nhuyễn., Chiến trường bắt đầu từ Ngõa Luân, kéo dài bảy tỉnh. Nhiều lần liên quân có ý đồ phản công nhưng đều bị Tư Đặc Lâm với binh lực ít hơn nhiều đánh bại, cho tới tận khi trốn vào tỉnh Vân mới có cơ hội sống sót. Một trận mà cho tới nay người Viễn Đông vẫn vô cùng sợ hãi, kính trọng Tư Đặc Lâm như thần.


Mặc dù tâm sự nặng nề nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng Viễn Đông bát ngát, cả hai người Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh đột nhiên đều cảm thấy lòng mình trống trải, tinh thần như run rây. Vào giây phút bọn họ nghe Tử Xuyên Tú nói tới Tư Đặc Lâm, cả hai đều chấn động.


Lâm Băng là người có phản ứng nhanh nhất, nàng lập tức tiếp Tử Xuyên Tú: “Đại tướng quân tự thế oai hùng bừng bừng, thật sự là tướng tài vô địch thời đại. Anh tài bị kẻ gian làm hại, bất hạnh mất sớm tuổi tráng niên. Hiện nay giang sơn đã mất, quần ma làm loạn. Đế Lâm, Ca Phổ Lạp, Kim Tây, mấy quân phiệt nắm chính quyền gia tộc làm điều ngang ngược.


Gia tộc còn phải dựa vào ngài ra sức bình định”.


“Lâm đại nhân nói rất đúng” Lúc này Lý Thanh cũng kịp phản ứng. Nàng nói theo: “Tiên phu cả đời trung thành với gia tộc, trung với Tử Xuyên thị. Nếu như gia tộc không thể khôi phục, tiên phu dưới suối vàng sẽ cực kỷ đau lòng. Tâm nguyện này hiện nay chỉ còn một mình đại nhân ngài có thể giúp tiên phu hoàn thành.


an Tử Xuyên Tú liếc nhìn hai người, một lâu sau hắn mới nói: “Nếu như Tư Đặc Lâm trên trời nhìn thấy ta và Đế Lâm đánh nhau, như vậy nhị ca mới thực sự đau lòng.


Lý Thanh nghiêm mặt nói: “Thống lĩnh đại nhân, tình huynh đệ chỉ là tình cảm của con người nhưng mỗi thủ quốc gia mới là chính nghĩa. Tiên phu ghét kẻ ác như kẻ thù. Nếu như chàng đồng ý thông đồng với Đế Lâm làm bậy thì sẽ không mất mạng. Thất lễ rồi nhưng ta đang mang di chí của tiên phu. Đại nhân ngài tuyệt đối không nên hiểu lầm.


Tử Xuyên Tú cười gượng lắc đầu. Có lẽ trên đời này ngoại trừ Tạp Đan, chỉ còn hắn là người hiểu Tư Đặc Lâm nhất, thậm chí còn hơn cả vợ con Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm như một vì sao băng biến mất, cuộc đời ngắn ngủi nhưng cực kỳ huy hoàng. Tư Đặc Lâm đã để lại cho người đời một hình tượng hoàn mỹ, gần như không sứt mẻ: chính trực, dũng cảm, thành thật, kiên cường, trung nghĩa, tài hoa xuất chúng chí công vô tư, tình nguyện kính dâng, tinh thần hy sinh. Ở Tư Đặc Lâm gần như có tất cả những đức tính tốt đẹp của con người, một hình mẫu hoàn hảo.


Nhưng chỉ có hắn và Đế Lâm mới biết Tư Đặc Lâm là con người như thế nào. Tư Đặc Lâm không dũng cảm nhưng hắn vì thể diện mà giả bộ làm anh hùng. Khi còn bé, mỗi lần đánh nhau với đám lưu manh, Tư Đặc Lâm thường sợ hãi run bắn người nhưng lại vẫn xông lên trước nhất. Tư Đặc Lâm thường thể hiện chút thông minh, trốn tránh việc khó nhọc. Khi ăn cơm, trả tiền thì thường lấy lý do túi tiền của mình bị rơi. Hắn làm ra vẻ đạo mạo nghiêm trang đối với mỹ nữ như Tạp Đan nhưng cũng động tâm, si mê tình cảm nữ nhi, có ý định từ bỏ quân ngũ, sống cùng với nàng. Hắn đã từng mềm yếu lui bước. Khi còn ở vương quốc Ma tộc, chính Tư Đặc Lâm đã nói với Tử Xuyên Tú rằng bản thân mình chán ghét cuộc sống có ý định từ chức. Nếu như Tổng trưởng không phê chuẩn, hắn sẽ làm lính đảo ngũ, lén bỏ đi Một Tư Đặc Lâm thực sự phức tạp hơn nhiều so với hình mẫu chói lọi mà mọi người đã biết. Một con người có đam mê đời thường, một người đàn ông có suy nghĩ riêng của mình, một người chồng có trách nhiệm, và cả tình cảm yếu đuối với tình nhân, một tướng quân chán ghét công việc của mình.


Một con người như vậy, vào thời khắc quyết định đã có một sự lựa chọn. Sau đó chính hắn đã trở thành một vị thần bất tử, hóa thân thành một trung thần anh dũng được ngang vạn người tôn thờ, thờ phụng.
“Tư Đặc Nhân là một anh hùng nhưng không phải là một thánh nhân”.


Khi lặng lẽ hồi tưởng về giọng nói, nụ cười của Tư Đặc Lâm, tonhf cảm của Tử Xuyên Tú bùng phát. Hắn cực kỳ tin tưởng rằng: một khi Tư Đặc Lâm còn sống điều Tư Đặc Lâm muốn thấy nhất chính là hắn không muốn vì báo thù cho mình mà hai huynh đệ của mình động binh đao. Điều Tư Đặc Lâm muốn thấy nhất chính là hau huynh đệ của mình hãy sống tốt, sống hạnh phúc hay Tư Đặc Lâm cảng muốn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Tạp Đan.


Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệt Cảm ơn các VỊP đã ủng hộ vipvandan.vn truyện Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Lão Tre Tiếp theo đại đội nhân mã tiếp tục su sơn ngoạn thủy. Vào buổi tối mọi người tìm thấy một dòng suối nhỏ dưới chân núi Cổ Kỳ. Mọi người dừng chân, hạ trại ngay bên dòng suối, đốt lửa. Đội lính hộ vệ săn gà rừng và thỏ hoang. Mọi người tâm trạng phấn chấn, hăng hái ngồi bên dòng suối vặt lông gà rừng rồi nướn. Tử Xuyên Tú tự mình làm, thể hiện là một người có kỹ năng nướng gà xuất sắc. Mấy thiếu nữ xinh đẹp cầm chiếc đùi gà nướng mở chảy dòng dòng ăn rất ngon miệng, miệng liên tục khen ngon.


Buổi tối, mọi người ngủ trong lều vải. Cùng với tiếng thông reo, tiếng chim hót líu lo, tiếng gió núi nhẹ nhàng khoan khoái. Nằm ngủ trong bầu không khí trong lành như này, Tử Xuyên Tú cảm thấy tâm trạng yên bình, một cảm giác không nói nên lời. Cắm trại trên vùng hoang dã khiến Tử Xuyên Tú nhớ tới cuộc sống trên lưng ngựa, nhất là từ khi lãnh đạo cuộc khởi nghĩa Viễn Đông phần lớn thời gian liên tục di chuyển, chiến đấu ở các tỉnh. Khi đi thường phải mang theo chăn lông ngủ ngoài rằng thằm, núi hoang. Điều quái lạ là khi đó hắn chưa từng mất ngủ. Ăn uống dù không tốt những khi đói quá, hắn có thể ăn được quân lương đơn giản, cuối cùng cũng có thể ngủ được tới rạng sáng. Ngược lại hiện nay với tư cách là một chư hầu, cuộc sống trong thành thị ngủ trên giường đệm tơ tằm, ăn sơn hào hải vị nhưng hắn thường ngủ không ngon giấc.


“Chẳng lẽ mình thật sự không thích phủ quy sao?” Tử Xuyên Tú thầm thở dài, bùi ngùi nói khi nằm ngủ trên thảm hành quân.
Vào lúc nửa đêm, khi Tử Xuyên Tú đang ngủ say, đột nhiên tiếng vó ngựa gấp gáp chạy tới gần. Tử Xuyên Tú ngồi bật dậy.


Bên ngoài lều vải vang lên tiếng hộ của cảnh vệ trực đêm: “Người nào vậy? Hãy nói mật khẩu?
“Minh Tư Khắc! Chúng tôi là sứ giả Ngõa Luân. Cục tình báo quân Viễn Đông có tin báo khẩn cấp”.
Đứng ở đó! Chờ chúng tôi đi bầm báo đại nhân”.


Không đợi cảnh vệ đi vào trong. Tử Xuyên Tú tung chăn đi ra ngoài lều vải. Trong bóng đêm, mấy tên kỵ binh bị cảnh vệ ngăn cản bên ngoài trại. Khi thấy Tử Xuyên Tú đi tới gần, các kỵ binh và cảnh vệ vội vàng cúi đầu chào Tử Xuyên Tú: “Đại nhân”.


Tử Xuyên Tú gật đầu chào nói: “Có tin tình báo khẩn cấp sao?” Một tên đầu lĩnh kỵ binh cúi đầu trả lời: “Đúng vậy, đại nhân. Cuối buổi chiều hôm nay chúng ta nhận được tin tức quan trọng. Đỗ phó cục trưởng đã hạ lệnh cho chúng tôi đi ra ngoài tìm đại nhân. Vì không ai biết đại nhân đi về hướng nào nên đã phải bảy đội ra ngoài tìm đại nhân. May mắn cuối cùng đội chúng tôi cũng tìm thấy đại nhân, không làm chậm trễ công việc” Tên kỵ binh thở hổn hển nói, dáng vẻ cực kỳ mệt, trên người y tỏa ra mùi mồ hôi nồng nặc, cay mũi, sắc mặt mệt mỏi, hiển nhiên đám kỵ binh này đã chạy một quãng đường dài không nghỉ ngơi.


Tử Xuyên Tú áy náy. Bản thân hắn bộc phát muốn đi ra ngoài chơi một buổi không ngờ các tướng lĩnh của mình cũng nhao nhao đòi đi theo. Cuối cùng dẫn tới một kết quả Tử Xuyên Tú không mong muốn chính là trong thành Ngõa Luân tướng lĩnh cao cấp mất tích, trong thành không còn người chủ trì cục diện.


“Các ngươi vất vả rồi. Hãy mang thư tới đây”.


Sau khi giao thư các cảnh vệ dẫn sứ giả đi nghỉ. Ngồi cạnh đống lửa đang chát rừng rực, Tử Xuyên Tú mở thư ra đọc. Đây là tin tình báo khẩn cấp của nhân viên tình báo cục tình báo quân Viễn Đông ở tây nam gửi về. Mặc dù có rất ít chữ nhưng nội dung thông tin vô cùng quan trọng: cuộc chiến tranh tây nam đã chấm dứt. Đế Lâm và gia tộc Lâm thị đã ký kết hiệp định hòa bình, các lộ quân của Đế Lâm đang quay về nội địa nhà Tử Xuyên từ bên trong lãnh thổ Lâm gia.


“Theo tình hình hiện nay, việc một lần nữa xảy ra chiến sự không lớn. Rất có khả năng hòa bình giữa hai nước sẽ được duy trì một thời gian”.


Đọc tới đây Tử Xuyên Tú cười thầm. Có thể nói tầm nhìn của Tử Xuyên Tú cao hơn nhân viên tình báo kia rất nhiều lần. Cuộc chiến tranh này diễn ra gần nửa năm, nguồn lực chiến tranh của Lâm gia gần như đã hết sạch. Căn cứ theo tính cách rùa rụt cổ này của Lâm ít nhất Lâm gia phải đóng cửa tĩnh dưỡng từ ba năm tới mười năm mới dám một lần nữa gia, tái xuất giang hồ.


Lần này Lâm gia đại bại, không hiểu Lâm Duệ, gia trưởng Lâm gia có phải gánh trách nhiệm, từ chức quy ấn hay không?


nhưng tuyệt đối Tử Xuyên Tú trầm tư suy nghĩ một lát rồi lắc đầu. Hắn có quan hệ khá thân thiết với Lâm Duệ. Hai người đều coi như là người quen của nhau nhưng hắn thật sự không hiểu con người Lâm Duệ. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi nữa, Lâm Duệ là con người đầy tài năng vĩnh viễn có một quân bài không bao giờ xuất ra. Con người như Lâm Duệ, có thể bị thất bại không có chuyện không thể gượng dậy.


Cuộc chiến tranh tây nam đã kết thúc! Trái tim Tử Xuyên Tú như bị bóp chặt khi nghĩ tới chuyện này. Thật ra nếu như cuộc chiến tranh tây nam kết thúc với thất bại của Đế Lâm, hắn sẽ càng vui mừng hơn. Khi đó hắn hoàn toàn không cố kỵ, dẫn đại quân thẳng tiến tới tây nam báo Dù thế nào đi nữa cuộc chiến tranh kéo dài nửa năm cũng nên kết thúc!


thù cho Đế Lâm.
Chương 5: Tỉnh tạo phản ( )


Sáng sớm hôm sau, đội ngũ đi dã ngoại vội vã kết thúc hành trình của mình, quay về quan ải Ngõa Luân. Vốn kế hoạch ban đầu là ba ngày, không ngờ ngày thứ hai đã vội vàng quay về. Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh thấy rất kỷ quái. Các tướng lĩnh Viễn Đông đi cùng Tử Xuyên Tú đã được hắn thông báo, tâm trạng mọi người nặng nề, sắc mặt nghiêm trọng khác hoàn toàn với không khí vui vẻ khi mới bắt đầu chuyến đi.


Lý Thanh lén hỏi thăm Lâm Băng. Lâm Băng chỉ trả lời đơn giản với nàng: “Đế Lâm và Lâm gia đã ký hiệp định ngừng chiến”.


“Vậy quan ải của chúng ta có chuyện gì?” Lý Thanh còn chưa nói hết câu của mình, nàng đã nhận ra bản thân mình đã phạm một sai lầm rất lớn. Nhân cơ hội quân đoàn Đế Lâm chinh chiến lâu ngày mệt mỏi, đây chính là thời điểm thích hợp nhất để khai chiến.


Hai mắt Lý Thanh sáng lấp lánh, nàng vội vàng hỏi Lâm Băng: “Đây là thời điểm quan trọng. Lâm đại nhân, ta van ngài đó”.
Lâm Băng nghiêm mặt nói: “Lý Thanh các hạ, ta sẽ toàn lực ứng phó”.


Quay về quan ải Ngõa Lâm trong ngày, Tử Xuyên Tú thông báo cho toàn bộ thành viên bộ thống soái quân Viễn Đông chuẩn bị sẵn sàng. Hội nghị được mở ra vào buổi tối. Đề tài nghiên cứu chính là “chiến tranh tây nam gần đây”. Chiến tranh đã chấm dứt, chẳng còn hì đề nghiên cứu. Các tướng quân đều biết chủ đề chính thức của cuộc họp này làm tìm cách đối phó với phòng giám sát của Đế Lâm.


Bản thân là thuộc hạ phải nghiền ngẫm, suy đoán suy nghĩ của cấp trên là một môn học vô cùng quan trọng. Vào những thời khắc quan trọng nhất trí với quan điểm của cấp trên là điều quan trọng nhất. Một khi đại nhân đã quyết định chinh phạt Đế Lâm nhưng mình lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cường điệu việc dĩ hòa vi quý thì coi như mình xong đời. Mặc dù buổi tối mới bắt đầu hội nghị nhưng những người có đủ tư cách tham dự hội nghị đều nháo nhào chạy đi tìm hiểu tin tức của nhau: “Đại nhân có ý tứ gì không?” Các tướng quân cũng trở thành các chuyên gia tâm lý. Mọi người hồi tưởng lại những hành động lời nói của Tử Xuyên Tú trước đây, phân tích suy nghĩ của hắn, trao đổi với nhau những suy nghĩ của mình. Vi như Hồng y kỳ bản Minh Vũ vốn là người rất chắc chắn: “Trưa hôm nay Tử Xuyên Tú đại nhân ăn cơm nhiều hơn một so với ngày thường. Điều này chứng tỏ đại nhân không có ý định xuất binh”.


bát “Tại sao lại biết ?


“Ồ, điều này mà ngài không nghĩ ra sao? Đại nhân và Đế Lâm có quan hệ thân thiết. Đại nhân lại là một người trọng tình nghĩa. Lúc trước khi nghe tin Tư Đặc Lâm đại nhân chết, đại nhân đau đớn bạc cả tóc. Nếu như bây giờ phải khai chiến với Đế Lâm, liệu đại nhân còn hứng thú nữa không?” Vì Bạch Xuyên là người tin cẫn nhất của Tử Xuyên Tú nên nàng là người được mọi người tới tìm hiểu tin tức nhiều nhất. Ai ai cũng nắn nỉ nàng: “Coi như là coi trọng tình cảm chiến hữu quen biết nhau nhiều năm, tốt xấu gì hãy tiết lộ một chút tin tức”.


anda Bạch Xuyên không trả lời câu hỏi, nàng chỉ cười gượng. Mấy tháng nay Tử Xuyên Tú chỉ quan tâm tới công việc xây dựng Viễn Đông và sự vụ vương quốc Ma tộc. Hắn hoàn toàn không nói một từ về công việc nội địa nhà Tử Xuyên. Ngay cả Bạch Xuyên cũng không thể suy đoán suy nghĩ của Tử Xuyên Tú.


Trong các thành viên của bộ thống soái, Lâm Băng là người duy nhất không đi thăm dò tin tức. Lâm Băng là người thuộc phái kiên quyết ủng hộ Hoàng quyền nhà Tử Xuyên. Bản thân Lâm Băng không dấu giếm điều này, nàng tới gõ cửa khắp nơi nhưng nàng chỉ thuyết phục các tướng lĩnh ủng hộ, vận động mọi người ủng hộ xuất binh.


Hội nghị thường bắt đầu vào tám giờ tối. Sau khi ăn tối xong mọi người đi tới phòng hội nghị ngồi chờ. Vì sự việc vô cùng quan trọng nên không ai có tâm trạng nói chuyện. Tất cả chỉ trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Tướng Bán thú nhân Bố Lan ngồi rít thuốc, đầu thuốc nhỏ bé ẩn hiện trong đêm tối.


Tám giờ đúng. Tử Xuyên Tú xuất hiện, ngồi vào ghế điều hành hội nghị.
“Mọi người đã tới đông đủ. Chúng ta hãy bắt đầu. Hôm nay triệu tập mọi người tới đây chính là có tin tức cần thông báo. Đỗ phó cục trưởng hãy nói đi”.


Đây là lần đầu tiên Đỗ Á Phong tham dự cuộc họp bộ thống soái quân Viễn Đông. Thật ra với thân phận của Đỗ Á Phong hiện nay, gã cũng không đủ tư cách tham dự cuộc họp. Thế nhưng vì Tử Xuyên Tú muốn giới thiệu lại tình huống một lần nữa nên cho gọi gã tới.


Đỗ Á Phong đứng dậy từ ghế cuối cùng ở bàn hội nghị, cung kính nhìn chào các thủ trưởng đang ngồi và nói: “Phụng lệnh thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân, hạ quan rất vinh hạnh được báo cáo với các vị đại nhân về tình hình quân sự tây nam”.


Các tướng quân thản nhiên nhìn Đỗ Á Phong. Không một ai mỉm cười cho dù là Bạch Xuyên hay Minh Vũ, những người ngày thường có quan hệ rất tốt với gã.


Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệt web Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Truyền Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Lão Tr Đỗ Á Phong nuốt nước bọt, nắm chặt hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, bắt đầu báo cáo tình hình: “Các vị đại nhân, hôm qua chúng ta đã nhận được tin tức, Lâm gia và trưởng giám sát đã ký hiệp định đình chiến. Cuộc chiến tranh tây nam đã kết thúc, ngọn lửa chiến tranh bùng phát ở mười ba tỉnh tây nam nước ta và ba tỉnh trong nội địa gia tộc Lâm gia, kể cả Hà Khâu.


Đây là vùng đất nổi tiếng về sự trù phú, dân cư đông đúc. Có thể nói người nào khống chế được vùng tây nam, người đó đã khống chế được túi tiền của đại lục. Cuộc chiến tranh xảy ra ở khu vực tây nam có một ý nghĩa vô cùng quan trọng .”.


Không một ai lên tiếng nhưng các tướng quân rõ ràng không còn kiên nhẫn, bọn họ dùng ánh mắt thúc giục: “Chết tiệt, hãy nói vào điểm chính”.


“Cục tình báo đã làm một bản thống kê về tình hình cuộc chiến tây nam. Hạ quan sẽ giới thiệu vắn tắt cho các vị đại nhân: trong cuộc chiến tranh này, gia tộc Lâm thị sử dụng bốn mươi mốt vạn quân, trong đó có ba mươi bốn vạn quân dã chiến, bảy vạn bộ đội địa phương.


Trong cuộc chiến tranh này gia tộc Lâm thị tổn thất khoảng chừng mười ba vạn binh lực, kể cả số lượng chết trận và số thương binh nhưng khó có thể khôi phục như người lính bình thường. Ba thành thị cỡ trung bị phá hủy, bốn thành thị loại nhỏ bị phá hủy, ba mươi lăm thôn trấn bị phá hủy. Con số thương vong của dân chúng Lâm gia hà Khâu chưa được thống kế nhưng có người dự đoán con số này không dưới sáu mươi vạn người. Tài sản tổn thất tổng cộng của Lâm gia vào khoảng ba nghìn triệu. Một bên khác là quân đoàn phòng giám sát nước ta, phòng giám sát huy động tổng cộng hai mươi bốn vạn binh lính, trong đó mười bốn vạn chính là quân viễn chinh, bộ đội đã chiến, ba vạn năm nghìn quân khác được điều tới từ bộ đội địa phương. Ngoài ra còn có một vạn năm nghìn người là bộ đội tư binh của quý tộc tây nam.


Lâm gia tuyên bố bọn họ đã tiêu diệt trên mười vạn quân. Thế nhưng tuyệt đối không có khả năng này vì nếu như có chiến quả đó bọn họ đã đánh tới thành Đế Đô. Trong trận chiến này, quân đội Đế Lâm thương vong từ bốn vạn tới sáu vạn người. Trong khi đó bộ đội hiến binh đi theo trưởng giám sat đột nhập vào nội địa Hà Khâu, trải qua nhiều trận đại chiến, thương vong gần một vạn người. Tổn thất của dân chúng cũng vô cùng nghiêm trọng. Thủ phủ Ngõa Lâm và sáu thành trấn xung quanh bị gia tộc Lâm thị trả thù mang tính chất hủy diệt. Gần mười vạn quân dân bị giết hại. Tổn thất của dân chúng hơn ba trăm triệu. Vì hai bên đều tổn thất rất lớn nên vào ngày mùng hai tháng bảy, người cảu trưởng giám sát và Lâm gia đã ký kết hiệp định đình chiến”.


Trong quá trình Đỗ Á Phong báo cáo, gã không bình luận gì thêm. Những người đang ngồi đây đều là những quân nhân lão luyện. Chỉ từ những con số này, bọn họ cũng tự rút ra kết luận: Để Lâm thắng.
“Ngươi vất vả rồi. Đỗ phó cục trưởng người. lui xuống đi nghỉ đi”.


Cục phó cục tình báo bị đuổi ra ngoài Tử Xuyên Tủ nhìn Bạch Xuyên hỏi: “Bạch Xuyên, ngươi tự mình tới Hà Khâu. Cảm giác của ngươi về chiến lực của quân đội Lâm gia thế nào?


“Rất xin lỗi đại nhân. Lần này tôi i tới thảo luận với Lâm gia về vấn đề thương mại. Tôi hoàn toàn không có chuẩn bị trước về vấn đề quân lực của Lâm gia, cũng không có cơ hội đi thăm căn cứ quân sự của Lâm gia”.


“Chẳng lẽ hoàn toàn không có ấn tượng nào sao?” “Tôi cảm thấy, cảnh sát trật tự của Lâm gia có quân phục rất đẹp, cũng rất lễ phép” Bạch Xuyên chậm rãi nói.
Mọi người “...”.


“Thật ra ta có gặp quân đội Hà Khâu trong chiến tranh, trong cuộc chiến tiêu diệt gia tộc Mã thị. Ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với quân đội Lâm gia. Theo như cảm nhận của ta: quân đội Lâm gia được trang bị và huấn luyện rất tốt, kỷ luật cũng được nhưng ở bọn họ còn thiếu một thứ. Bọn họ vẫn không thể tính là quân đội hàng đầu”.


“Thiếu một điều gì đó? Đại nhân, ý của ngài là?” “Tinh thần máu máu tanh. Chiến tranh chính là giết người. Chiến tranh chính là máu thịt bắn tung tóe khắp nơi. Trong khi đó quân đội Lâm gia có thói quen bắn tên từ xa. Bọn họ chiến đấu hệt như trong sách. Quân đội Lâm gia cố gắng tránh chiến đấu cận chiến một cách tốt nhất có thể. Hình thức chiến tranh này hệt như đeo bao tay trắng nhảy khiêu vũ vậy. Bọn họ hoàn toàn thiếu kinh nghiệm với cuộc chiến tranh tàn khốc”.


“Vậy quân đội của phòng giám sát thì sao? Bọn họ có thể là đội quân hùng mạnh nhất không?” Câu trả lời là không thể nghi ngờ. Cho dù xét về chiến tích hay thực lực, binh đoàn hiến binh ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh cùng với quân viễn chinh đều là hai quân đoàn chủ lực của nhà Tử Xuyên. Kinh nghiệm chiến tranh của bọn họ có thể nói vô cùng phong cần thận, có tổ chất, nhiều kinh nghiệm chiến trường. Binh lên tới con số hai mươi vạn người. Hơn nữa bọn họ còn có một sư có được danh nghĩa chính quyền trung ương ...” khi nghe Tử Xuyên Tú một loạt, ai nấy lúc này mới bất chợt nhận ra” thì ra quân phản loạn có thực lực hùng phủ. Các binh sĩ được huấn luyện cẩn thận có lính thiện chiến có thể đoàn đặc chủng 101, liệt kê mạnh.


Chương 5: Tinh tạo phản ( )


“Không nên coi phòng giám sát là kẻ thừ” Minh Vũ là người đầu tiên bày tỏ rõ ràng quan điểm của mình: “Đại nhân, ngài tín nhiệm để thuộc hạ phụ trách hậu cần và tài chính. Thuộc hạ muốn nói là. Nếu như chúng ta khai chiến với phòng giám sát, một khi cuộc chiến nổ ra trên diện rộng. chúng ta phải huy động hơn hai mươi vạn quân đội, chiến sự ít nhất sẽ diễn ra trong vòng nửa năm. Khi đó sẽ tiêu hao một lượng tiền, vật chất vô cùng lớn. Trưởng giám sát Đế Lâm là một Đại danh tướng binh mã dưới trướng phòng giám sát cường hãn. Bọn họ cũng không có thái độ thù địch đối với chúng ta, thậm chí Đế Lâm còn có mối quan hệ cực kỷ thân thiết với Tú Xuyên đại nhân. Mặc dù chúng ta không e sợ nhưng một khi vô cớ phát động chiến tranh sẽ chiến mất đi những chiến sĩ quý báu, điều này hoàn toàn không phù hợp với lợi ích của chúng ta. Dù hạ quan nông cạn cũng không thật sự thấy lý do chúng ta phải xuất binh”.


“Minh Vữ” Sắc mặt Lâm Băng lạnh như sương: “Nếu có thể ngươi hãy giải thích xem thế nào là vô cớ phát động đại chiến? Đế Lâm hành thích vua, giết huynh đệ, làm ra chuyện người, trời đều công phẫn Minh Vũ giơ tay tỏ vẻ không muốn tranh cãi: “Lâm trưởng quan, tôi là người phụ trách hậu cần và tài chính. Tôi chỉ phát biểu cái nhìn trong phạm vi quản lý của mình, còn việc quyết định như thế nào là do đại nhân.


Tử Xuyên Tú nhìn Tạp Đan, bộ trưởng nội chính vương quốc Ma tộc gật đầu lẽ phép nói:


“Bệ hạ, suy xét dưới góc độ lợi ích mà nói, thật sự chúng ta không cần khai chiến với Đế Lâm. Viễn Đông và Thần tộc sát nhập. Đối với việc khếch trương thực lực và sự khống chế mà nói hiện nay quốc gia đã bành trướng tới mức cực hạn. Việc cần làm ngay lúc này chính là xây dựng đất nước, điều chỉnh tài nguyên bên trong thành lập trật tự thống trị mới. Thế nhưng ...”.


Giọng nói của Tạp Đan nhỏ dần: “Bệ hạ, trên đời này không phải tất cả mọi chuyện đều suy xét trên lợi ích mà còn có tình yêu và sự thù hận”.
Tử Xuyên Tú mê man nhìn Tạp Đan nhưng công chúa vương quốc Ma tộc vội vàng chuyển ánh mắt đi chỗ khác.


‘Bạch Xuyên, ngươi có suy nghĩ gì?” “Thuộc hạ cảm thấy Tạp Đan điện hạ nói đúng. Có một số việc thật sự không thể nhìn trên góc độ lợi ích. Dù sao trên đời này còn có công lý và lòng người. Nhà Tử Xuyên đối xử với Đế Lâm không tốt nhưng hắn vẫn có thể tới Viễn Đông chúng ta, tin rằng đại nhân nhất định sẽ che chở cho hắn nhưng hắn lại tạo phản, giết Tử Xuyên Tham Tinh rồi còn giết huynh đệ kết nghĩa của mình. Hành vi của con người cần có một điểm giới hạn.


Trong khi đó Đế Lâm là thần tử giết chủ, giết hạ tay chân, hắn đã vượt qua giới hạn của mình. Hành vi ác độc của Đế Lâm không bị người trừng phạt, thế gian này có còn công lý và đạo nghĩa nữa không? Mặc dù Viễn Đông chúng ta là vùng đất bán độc lập nhưng chúng ta vẫn là thần tử nhà Tử Xuyên. Cho dù là cần vương báo quốc hay vì Tư Đặc Lâm đại nhân báo thù, chúng ta đều có lý do xuất binh. Đại nhân, trong đất trời còn có chính khí mà quân Viễn Đông chúng ta tuyệt đối sẽ không buông thanh bảo kiếm chính nghĩa. Cho dù chúng ta không vì nhà Tử Xuyên, chúng ta cũng nên vì đại nhân Tư Đặc Lâm, vì chính nghĩa trong thiên hạ mà chiến đấu”.


Lời nói của Bạch Xuyên vô cùng khí phách, Tử Xuyên Tú chấn động. “Vì chính nghĩa thiên hạ mà chiến đấu”. Bản thân mình đã từng nghe câu nói phấn chấn lòng người này ở đâu nhỉ? Trong một đêm gió tuyết ở Hà Khâu, người con gái tuyệt mỹ kia đã kể truyện tuyền thuyết anh hùng ba trăm năm cho mình nghe. Không phải khi đó nhiệt huyết mình cũng sôi trào sao?


p Bây giờ nhìn lại, cảnh tượng hôm nay thật sự quen thuộc. Đế quốc tan vỡ, công chúa lưu vong tướng quân chính nghĩa. Lịch sử chính là một bánh xe, đổi tới đổi lui cuối cùng quay trở lại vòng luân chuyển của mình.


Tử Xuyên Tú nghĩ tới Lâm Phong nghĩ tới Lâm Vân Phi rồi hắn lại nghĩ tới Lâm Vũ. Ô, phải nói là Lưu Phong Sương. Mặc dù hiện nay Lưu Phong Sương là một nữ danh tướng hiển hách nhưng trong lòng Tử Xuyên Tú, nàng vẫn chỉ là một Lâm Vũ yếu đuối động lòng người trong đêm gió tuyết ở Hà Khâu khiến lòng hắn rung động.


Càng ngày càng có nhiều trọng thần Viễn Đông tham gia cuộc tranh luận. Tướng quân Bản thú nhân Bố Lan cũng đứng dậy biểu thị thái độ.


“Đánh” giọng nói Bố Lan ầm ầm. So với cách nói thao thao bất tuyệt của người khác, cách nói đơn giản, rõ ràng của Bố Lan mang lại một cảm giác mới mẻ cho người nghe. Tử Xuyên Tú giật mình. Hắn vốn nghĩ rằng Bán thú nhân hằn không có hứng thú khai chiến.


Bọn họ hoàn toàn không trung thành với nhà Tử Xuyên.
“Điện hạ, năm xưa Đế Lâm gây chuyện ở Viễn Đông so với Ma tộc còn độc ác hơn nhiều. Sở dĩ người Viễn Đông nổi dậy ... ít nhất ... một nửa nguyên nhân cùng là vì hắn.


Hơn nữa nếu như hắn lại là kẻ thù của Quang Minh Vương, vậy càng không cần nói. Điện hạ, rất nhiều sĩ quan tộc Tá Y đều nói với tôi: nếu như Điện hạ muốn đánh Đế Lâm, bọn họ kiên quyết ủng hộ. Điện hạ, chúng tôi chờ ngài ra lệnh.


Tử Xuyên Tú không nói, hắn chỉ chăm chú nhìn tướng quân Bán thủ nhân. Một cảm giác không nói nên lời xuất hiện trong lòng hắn. Thế mới biết thù hận có sức mạnh như nào. Thời gian bảy năm không thể làm phai mời mọi thứ. Ai nói người Viễn Đông đôn hậu? Cho dù Bản thú nhân không giỏi nói nhưng trong lòng bọn họ lại trong sáng như gương, bọn họ biết rất rõ ai là kẻ thủ cầu mình cũng như hiểu rõ ai là bằng hữu của mình.


Nhóm dịch: Huntercd Yêu những người yêu mình. Hận những kẻ làm tổn thương mình. Dù là một vạn năm bọn họ cũng không thể quên. Đây chính là triết lý của người Viễn Đông.


Từ Xuyên Tam Kiệt by Coute wel Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn truyện Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng họp.
Doan ha Lão Trư Tử Xuyên Tú giận, hắn trầm giọng nói: “Vào đi”.


Lúc này Đỗ Á Phong mới ra khỏi phòng họp khi trước lại dè dặt đi vào trong cười giả là nói: “Thống lĩnh đại nhân, các vị đại nhân. Xin phép quấy rầy hội nghị. Hạ quan rất xin lỗi, thật sự là có chuyện quan trọng .”.
“Đỗ phó cục trưởng hãy đi vào việc chính.


“Cục tình báo mới nhận được tin tức: tỉnh Ba Đặc Lợi đã xảy ra chuyện. Tổng đốc Ngõa Tân và tinh trưởng Ngô Hoa đã liên kết với nhau khởi binh tạo phản.
“Cái gì?” Tử Xuyên Tú giật mình kinh hãi, đứng bật dậy.


Ngày hai mươi ba tháng bảy năm bảy trăm tám mươi sáu, một tin tức lan truyền khắp cả nước như tia chớp: Tổng đốc Ba Đặc Lợi, Hồng y kỳ bản Ngõa Tân và tỉnh trưởng Hồng y kỳ bản Ngô Hoa cùng phát động binh biến, dẫn quân tấn công trụ sở phòng giám sát và sở quân pháp tỉnh Ba Đặc Lợi. Ngay lập tức hai người Ngõa Tân và Ngô Hoa công khai thanh minh hành động của mình, bọn họ nói là “Hưởng ứng lời hiệu triệu của Tử Xuyên Trữ điện hạ”. Bọn họ kêu gọi toàn bộ dân chúng hãy đi theo bọn họ, cùng nhau lật đổ chế độ thống trị tàn bạo của Đế Lâm.


“Đại nhân, đây chính là hịch văn tỉnh Ba Đặc Lợi phát hành. Bên chúng ta đã thu được một bản này”.
Tử Xuyên Tú nhận bản hịch văn, đọc lướt qua một lượt, hai hàng mi hắn cau lại.


“Đế Lâm mưu phản. Nhị vị đại nhân tỉnh Ba Đặc Lợi lo cho nước, lo cho dân, lòng như lửa đốt. Lòng trung thành của bọn họ vẫn bùng cháy từ tháng một tới tháng bảy, thật sự là không kìm nén được. Bạch Xuyên, khi nào rảnh rỗi hãy thay ta đi hỏi thăm nhị vị hảo hán này xem trái tim của bọn họ được làm bằng gì. Ta sẽ cho làm một cái lò sưởi như vậy, vào mùa đông sẽ tiết kiệm được rất nhiều củi.


Trong phòng hội nghị vang lên tiếng cười vui vẻ.
“Xuất hiện tình huống mới. Chúng ta tạm thời ngừng họp, chờ tình hình phát triển rồi mới tính tiếp”.
Bạch Xuyên hỏi: “Đại nhân, chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào?


“Không xử lý gì cả. Hai người Ngõa Tân và Ngô Hoa ra tay nhưng không thông báo trước cho chúng ta. Chúng ta cũng không cần quan tâm tới bọn họ”.


Bạch Xuyên nhận ra rằng Tử Xuyên Tú hoàn toàn phản đối việc này. Nàng hỏi: “Nếu như người bê ngoài hỏi ý kiến của chúng ta về chuyện này, chúng ta nên trả lời như thế nào?” Tử Xuyên Tú đi tới trước cửa sổ, vén rèm cửa sổ. Những ngôi sao đêm lóe sáng. Gió núi cuối thu thổi tới, mơn man bộ quân phục của hắn.


“Hãy nói là chúng ta chú ý sát sao sự phát triển của tình hình, không bình luận gì thêm”.
Tử Xuyên Tú nhìn dãy núi, bình nguyên rộng lớn bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ thầm nghĩ:


“A Vũ, nếu như nàng thì nàng sẽ quyết định thế nào trong tình huống này?” Trong khi giới tướng lĩnh cao cấp quân Viễn Đông vẫn đang nghe ngóng tình hình, sự kiện tỉnh Ba Đặc Lợi đã phát triển nhanh chóng. Tỉnh Ba Đặc Lợi là tinh quan trong vùng đông nam, là con đường muốn tiến quân từ Ngõa Luân tới Đế Đô. Đối với việc binh biến của tỉnh Ba Đặc Lợi, phản ứng của phòng giám sát vô cùng nghiêm túc. Người phát ngôn của phòng giám sát tuyên bố hành vi của Ngõa Tân và Ngô Hoa chính là hành động phản nghịch.


Gia tộc tuyệt đối sẽ không dung túng cho hành động này. Nếu như lực lượng phản nghịch cải trước khi quá muộn, lực lượng của gia tộc sẽ nghiền nát chúng.


không biết hối trăm Phòng giám sát đương nhiên không chỉ biết hù dọa suông. Quân đội quay về từ cuộc chiến tây nam vẫn chưa kịp lau sạch bụi bặm, tẩy khô vết máu trên người, một lần nữa tiến bước về hướng đông. Từng sư đoàn một lại lần lượt hành quân về hướng đông.


Đương nhiên hai người Ngõa Tân và Ngô Hoa cũng biết rằng chỉ dựa vào lực lượng một tỉnh thì tuyệt đối không thể ngăn cản phòng giám sát. Ngày mùng hai tháng tám năm bảy tám mươi sáu, tỉnh trưởng tỉnh Ba Đặc Lợi, Ngô Hoa tới quan ải Ngõa Luân. Tử Xuyên Tú oán trách trước khi hành động Ngõa Tân và Ngô Hoa không thông báo với quân Viễn Đông. Điều này thực sự trách oan hai người Ngõa Tân, Ngô Hoa. Trước khi khởi binh Ngô Hoa đã tới Viễn Đông nhưng vì trên đường đi phải đi qua hai tỉnh Đạt Mã và Khải Cách, đó quan tỉnh trưởng và tổng đốc ở hai tinh này không biểu thị thái độ ủng hộ bên nào của mình vì vậy Ngô Hoa không thể không cần thận. Ban ngày ẩn nấp, ban đêm lên đường nhỏ. Hàng trình bốn ngày, ông ta đã phải đi hết mười ngày.


trong khi đường, đi theo Vr Tới Ngõa Luân, trước tiên Ngô Hoa bái kiến Tử Xuyên Trữ.. Tình cảnh khi đó giống hệt cảnh quay của một đạo diễn mới xuất đạo quay về chuyện tình yêu. Ngay khi mới cào cửa, nhìn thấy Tử Xuyên Trữ, Ngô Hoa lập tức quỷ rạp xuống đất, hai tay ông ta đẫm ngực, ngẩng đầu kêu to: “Tham Tinh điện hạ ơi, ngài cứ vậy ra đi ... hôm nay có thể gặp đường Hoàng quyền, vi thần có chết cũng không nuối tiếc” Ngô Hoa ôm chân Tử Xuyên Trữ khóc lóc, khóc lóc cực kỷ thê thảm, nước mắt nước mũi chảy dòng. Một ông già hơn năm mươi tuổi làm nũng với một cô gái hơn hai mươi tuổi là chuyện gì đây? Các sĩ quan mặt chán ghét tới mức bỏ vào WC, mưa tới mật xanh mật vàng.


Cũng may Tổng trưởng tương lai nhà Tử Xuyên không mặt Tử Xuyên Trữ trắng bệch nhưng nàng vẫn có thể nói mấy câu cứu vãn tình thế: “Ngô các hạ, xin nén bị thương. Thúc thúc ở trên trời có linh thiêng chứng kiến sự đau khổ không không đành lòng”.


quân Viễn Đông có người hời hợt. Tuy sắc phải là Hoa của ngài cũng Chương 5: Tỉnh tạo phản ( )


Ngô Hoa kích động tuyên bố rằng: trải qua sự hăng hái chiến đấu của ông ta và Ngõa Tân, toàn bộ tỉnh Ba Đặc Lợi đã được giải phóng khỏi quân phản nghịch. Sau đó theo như lời kể vô cùng sinh động như thật của Ngô Hoa các hạ, cuộc tấn công phòng giám sát và sở quân pháp tỉnh Ba Đặc Lợi là cuộc chiến đấu thảm thiết nhất từ trước tới nay, là một kỳ tích trong lịch sử chiến tranh. Tầm quan trọng của nó có lẽ không hoàn toàn quá mức. So sánh với nó, cuộc chiến thành Ba Đan chỉ là cuộc chiến của đội tuần tra, cuộc chiến bảo vệ thành Đế Đô chi là cuộc đánh nhau những đứa trẻ, cuộc chiến Mạt Y hoàn toàn không đáng nhắc tới.


Mặc dù mọi người đã biết rốt cuộc đại thắng tỉnh Ba Đặc Lợi là cái gì nhưng Tử Xuyên Trữ không muốn vạch trần làm mất mặt Ngô Hoa. Dù gì đi nữa tỉnh Ba Đặc Lợi là tỉnh đầu tiên công khai phản đối Đế Lâm, cần phải vổ vũ tinh thần dũng cảm này. Tử Xuyên Trữ cố gắng khen ngợi, động viên Ngô Hoa, động viên ông ta tiếp tục cố gắng duy trì.


“Hạ quan Ngô Hoa tham kiến thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân”.
“Ngô Hoa các hạ không nên khách khí mời ngồi.


Hồng y kỳ bản Ngô Hoa ngẩng fđầu quan sát người trước mặt. Tướng thân thanh niên với mái tóc bạc trắng ngồi thoải mái trên chiếc ghế rộng rãi, bộ quân phục sĩ quan cao cấp màu xanh đậm. Quân hàm thống lĩnh với ngôi sao vàng to tỏa sáng lấp lánh. Lần đầu tiên gặp mặt viên thống lĩnh cấp cao này, ấn tượng khắc sâu trong lòng Ngô Hoa không phải là mái tóc bạc trắng, cũng không phải tướng mạo anh tuấn của hắn, càng không phải dáng vẻ mệt mỏi, sắc mặt nửa nghiêm túc, nửa châm biếm mà chính là hai mắt của hắn, thâm thủy và trong sáng ẩn giấu sự bi ai, mệt mỏi vô cùng tận, đã xâm nhập vào xương cốt, hết thuốc chữa.


Nhìn thấu thế sự, khám phá nỗi tang thương sự tan vỡ của phồn hoa. Thật sự rất khó tưởng tượng một đôi mắt có tầm nhìn xa trông rộng như vậy lại xuất hiện ở trên một người thanh niên hơn hai mươi tuổi. Ngô Hoa mơ hồ nhận ra rằng viên thống lĩnh này chỉ hơn hai mươi tuổi đã leo lên tới tinh cao quyền lực bằng chức thống lĩnh đầy quyền lực không chỉ nhờ vận khí và võ nghệ.


“Các hạ và tổng đốc Ngõa Tân trung thành với Hoàng quyền, khởi xướng cuộc khởi nghĩa, là tấm gương chói lọi cho người trong nước học tập” Tử Xuyên Tủ nói vẻ thờ ơ:


“Hôm nay các hạ tới chơi, không biết có chuyện gì muốn chỉ giáo?” Ngô Hoa cúi đầu nói: “Đại nhân quá khen. Hạ quan và Tổng đốc tụ tập mấy trăm quân cùng với tay chân, nửa đêm tấn công, giết chết mấy chục sĩ quan, binh lính quân pháp và hiến binh phòng giám sát. chỉ là một việc nhỏ mà thôi, thật không dám nhận lời khen nhầm của đại nhân”.


Tử Xuyên Tú thản nhiên nói: “Ồ? Thế mà điện hạ lại không nói như vậy”.


quan nghe nói khi các hạ ở trước mặt Trữ “Đã khiến đại nhân chê cười. Đại nhân, ngài xưa nay ở trong quân nên không biết tật xấu của quan chức địa phương. Quan chức địa phương khi báo cáo thường có thói quen tâng bốc thành tích của mình”.


pena Ngô Hoa mỉm cười, giơ ngón tay áp út, nói: “Điện hạ cao hứng, bọn hạ quan được thăng quan tiến chức. Thế nhưng đại nhân ngài nắm quân cơ. Trước mặt ngài hạ quan tuyệt đối sẽ không dám nói hươu nói vượn tránh làm hỏng việc quân cơ. Hơn nữa đại nhân ngài thân kinh bách chiến, mắt thần như điện, không gì ngài không biết. Hạ quan thật sự không dám báo cáo láo trước mặt ngài”.


Dám báo cáo láo với Tử Xuyên Trữ nhưng không dám nói láo với mình sao? Nghệ thuật nịnh bợ của kẻ này thật sự cũng tính là cao.
Tử Xuyên Tú nghiêm túc nói: “Trữ điện hạ không phải là người dễ lừa gạt. Lần sau tuyệt đối không được làm theo lệ này nữa.


Lần sau không làm theo lệ này nữa. Điều này thường thường có nghĩa lần sau sẽ tới nữa.


Nụ cười trên gương mặt Ngô Hoa càng ngọt ngào: “Đại nhân, nếu sau mười năm nữa Trữ điện hạ có đủ kinh nghiệm, người nhất định sẽ là một minh quân của thời đại. Nhưng hiện nay, đại nhân, ngài là người được Điện hạ tin tưởng. Đại nhân, không nói dối gì ngài, các tổng đốc, tỉnh trưởng bên dưới đều nói: từ khi Đế Lâm mưu phản tới nay, cục diện thật sự càng ngày càng xấu. Đưa mắt nhìn khắp nơi chỉ toàn quân phản nghịch. May mà còn có đại nhân ngài là một trọng thần, trấn giữ Viễn Đông mọi người mới có niềm tin. Tất cả mọi người đều nói: chỉ trừ khi Tú Xuyên đại nhân ngài đảm nhiệm chức vụ nhϊế͙p͙ chính tổng thống lĩnh, dựa vào uy danh bách chiến bách thắng của ngài, gia tộc mới có cơ hội ngăn cơn sóng dữ. Vì thiên hạ, vì trăm vạn dân chúng vô tội, vì xã tắc, nghiệp lớn của gia tộc. Đại nhân ngài nhất định phải ra sức. Xin ngài tuyệt đối không nên chối từ”.


Tử Xuyên Tú càng nghiêm túc hơn: “Nhϊế͙p͙ chính tổng thống lĩnh, chức vụ này không phải bề tôi tài năng, tuyệt đối không thể đảm nhận. Ngô Hoa các hạ, bản quan chỉ nhấn mạnh một điều: Tổng trưởng lãnh đạo, bên dưới phòng thống lĩnh họp định quy chế. Đây chính là tổ chế của gia tộc Tử Xuyên, điều này đảm bảo sự phồn vinh và trường tồn của gia tộc, căn cơ mà nhà Tử Xuyên không dễ gì đã có được. Bản quan kiên quyết bảo vệ tổ chế, càng tuyệt đối không có ý đồ mưu cầu độc tài”.


“Những lời nói của thánh nhân!” Ngô Hoa buột miệng nói: “Từ lâu đã nghe Tú Xuyên đại nhân không những dũng mãnh vô địch trên chiến trường mà càng trung thành với thể chế quốc gia, cực kỳ chí công vô tư, tấm gương mẫu mực. Hôm nay có thể được chứng kiến phong thái của đại nhân ngài, quả nhiên danh bất hư truyền. Đại nhân có tấm lòng ngay thẳng trí tuệ và trái tim, cho dù thánh nhân từ cổ chí kim cũng không thể hơn ngài. Xin để hạ quan biểu lộ sự ngưỡng mộ chân thành nhất của mình với đại nhân ngài”.


“Đâu có, đâu có. Các hạ quá khen”.


Tử Xuyên Tú nghĩ một đằng nói một nẻo khiêm tốn. Hắn liếc nhìn xung quanh. Tốt quá, các thuộc hạ của mình không có mặt! Lúc này chính mình có thể ngồi bắt chéo chân hưởng thụ một lần. Những lời nịnh nọt có chất lượng như này không phải lúc nào mình cũng được nghe. Mấy người Bạch Xuyên, Bố Lan dù trung thành, tận tâm với mình nhưng loại lời Nhóm dịch: Huntercd and Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn truyện Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt nói này cho dù có giết bọn họ, bọn họ cũng không thề nói.


“Ngô Hoa các hạ, ngài tới chỗ bản quan có điều gì chỉ giáo?” “Đại nhân, hạ quan cả gan dự đoán, gần đây ngài đang lo lắng suy nghĩ vấn đề tiêu diệt phòng giám sát của đám nghịch tặc, khôi phục lại hoàn bình cho gia tộc, phải không?” Tử Xuyên Tú không trả lời mà chỉ hỏi lại: “Các hạ có cao kiến gì?” Lão Tr “Hạ quan chỉ là một tiểu lại địa phương nhỏ bé, thấp kém. Chuyện liên quan tới sự tồn vong của gia tộc, chuyện quốc gia đại sự không tới lượt hạ quan xen vào. Thế nhưng mấy ngày gần đây hạ quan lo lắng việc quốc sự bất chợt nghĩ ra. Không dám dấu giếm đại nhân, có lẽ cũng có tác dụng bỏ con tép, bắt con tôm”.


“Ngài cứ nói đi”.


“Kẻ phản nghịch Đế Lâm chiếm giữ thủ đô, dùng danh nghĩ gia tộc ra lệnh cho bốn phương trong tay hắn có lực lượng hùng mạnh, rất khó đối phớ” Ngô Hoa liếc nhìn Tử Xuyên Tú, nhận thấy sự hờ hững trên gương mặt của hắn, ông ta vội vàng bổ sung: “Đương nhiên với sự thần vũ, anh minh của Tú Xuyên đại nhân ngài, sự uy vũ, dũng mãnh hơn người của tướng sĩ quân Viễn Đông. Hơn nữa Trữ điện hạ có thể hiệu triệu đại nghĩa thiên hạ. Có câu: Phạt loài vô đạo, phản quân dù có ngoan cố chống cực cũng chỉ phí công vô ích. Kết cục của chúng sẽ bị nghiền nát. Vấn đề là hạ quan lo lắng tấn công Đế Độ với tường thành kiên cố, chỉ sợ các tướng sĩ Viễn Đông sẽ tổn thất không nhỏ”.


“Các hạ có cao kiến gì?” 07 “Hạ quan cho rằng: nếu như có thể dẫn dụ quân chủ lực Đế Lâm rời khỏi thành Đế Độ, việc quân Viễn Đông muốn tiêu diệt chúng dễ như trở bàn tay. Như đã nói nếu chúng ta có thể dụ phản quân tới một tỉnh đông nam nào đó. Lúc này quân Viễn Đông có thể quyết chiến với lợi thế sân nhà, sự thuận lợi trong việc tiếp tế, cứu viện. Hơn nữa phản quân vì e ngại tướng quân Minh Huy ở tây bắc, còn phải để lại một phần lực lượng trấn thủ thành Đế Đô.


Địch phân ta tập trung quân Viễn Đông chúng ta có nhiều phần thắng hơn”.
“Quân Viễn Đông của chúng ta?” Tử Xuyên Tú tròn mắt.


“Ha ha” Ngô Hoa cười khan hai tiếng rồi nói tiếp: “Tú Xuyên đại nhân là đại thần trụ quốc của gia tộc. Viễn Đông chính là thánh địa phục quốc của chúng ta. Hạ quan thực lòng ngưỡng mộ Tú Xuyên đại nhân và các vị hào kiệt. Tâm nguyện tha thiết của hạ quan chính là được gia nhập quân Viễn Đông, vì đại nhân mà cống hiến sức lực. Mong đại nhân thành toàn mong ước nho nhỏ này”.


“Ngô Hoa các hạ, ngài là tỉnh trưởng của gia tộc, là quan chức trực thuộc trực tiếp phòng thống lĩnh, tiền đồ vô hạn. Còn ta chỉ là một quân nhân thô lỗ, ta nào có tư cách để thu nạp ngài? Viễn Đông chỉ là một ngôi miếu nhỏ, chỉ sợ không thể dung nạp đại thần phật như ngài”.


Ngô Hoa nói: “Hạ quan thật tâm, thật ý muốn cống hiến sức lực cho đại nhân. Cái gì là tỉnh trưởng hay không làm tỉnh trưởng nói thật hạ quan chưa từng coi trọng. Nếu như đại nhân không tin, hạ quan lập tức đi gặp Trữ điện hạ xin từ chức. Có thể gia nhập dưới trướng đại nhân, dù đại nhân chỉ cho hạ quan làm một mã phu đi mở đường, hạ quan cũng nguyện ý".


Tử Xuyên Tú chỉ cười, xua tay nhưng không nói. Ngô Hoa cũng là một người rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, lập tức ông ta biết việc này đã thành. Ngô Hoa quỳ xuống dập đầu nói: “Đại nhân, xin nhận của hạ quan một lạy. Hạ quan nguyện vì đại nhân mà cống hiến sức lực”.


Tử Xuyên Tú vội vàng đỡ Ngô Hoa đứng dậy: “Ai da, ngài đường đường là một tỉnh trưởng việc này một khi truyền ra ngoài sẽ không hay. Người không hiểu chuyện còn cho rằng ra làm chuyện ngang ngược.


Chỉ cần không truyền ra ngoài là tốt sao? Ngô Hoa ngầm hiểu: “Dạ, dạ. Hạ quan lỗ nhất quyết sẽ không nói lung tung với bên ngoài một từ. Xin đại nhân hãy mãng. Hạ quan yên tâm”.


“Ngô Hoa, theo ý kiến của ngươi, địa điểm quyết chiến tốt nhất chính là tỉnh Ba Đặc Lợi, phải không?” Tử Xuyên Tú không dùng cách xưng hô tôn kính khi nói chuyện với Ngô Hoa khiến Ngô Hoa nghe được mà vui sướng trong lòng. Điều này chứng tỏ đại nhân đã chấp nhận ông ta là thuộc hạ của mình. Ngô Hoa cũng kính nopis: “Đúng vậy. Dù sao ở tỉnh Ba Đặc Lợi, một khi phòng giám sát không thể nhanh chóng trấn áp được, rất có thể sẽ xảy ra phản ứng dây chuyền. Phòng giám sát sắp cử đại quân tới thảo phạt tỉnh Ba Đặc Lợi, khi đó quân Viễn Đông bất ngờ tiến đánh kẻ địch không phòng bị, đánh tổn thất nghiêm trọng. Thật ra hiện nay phản quân đã bị người trong thiên hạ oán thán, vấn đề là vẫn còn khϊế͙p͙ sợ hung danh của Đế Lâm nên không ai dám phản kháng. Chỉ cần quân Đế Lâm bị thất bại nặng nề, xé rách bức màn bao phủ chúng các thế lực trong thiên hạ nhất định sẽ nổi dậy, chắc chắn phản quân sẽ thất bại”.


Tú trầm ngâm. Đề nghị của Ngô Hoa quả thật có bó mật mang theo ý đồ riêng của ông ta. Bề ngoài Ngô Hoa nói vì suy nghĩ cho quân Viễn Đông nhưng thật ra ông ta đang Tử Xuyên khuyên hắn xuất quân giải cứu tinh Ba Đặc Lợi. Đương nhiên Tử Xuyên Tú hiểu rõ điều này vì điều này mà từ chối đối phương.


nhưng hắn sẽ không Tử Xuyên Tú không nghiệm thế sự giúp hắn hiểu thường chỉ lựa chọn lý có chân lợi cho mình mà thôi. Cho dù có lý do đàng hoàng như nào đi nữa, nhất định bên trong sự lựa chọn đều mang theo lợi ích cá nhân. Đây cũng là lẽ thường tình con người, không một ai có thể né tránh được đề quan trọng là việc này có lợi cho Ngô Hoa nhưng liệu nó có lợi cho mình không?


rất quan trọng. Ngô Hoa, việc này chúng ta cần phải cân nhắc một chút ...” rãi nói: “Ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi. Sau khi có kết luận, ta sẽ thông Vấn “Chuyện này Tú chậm báo cho ngươi”.


Tử Xuyên còn là một thanh niên thô lỗ, bồng bột tuổi trẻ nữa rồi. Những trải rõ rằng: trên đời này có rất nhiều chân lý nhưng mọi người