web.
“Thật ra quân Viễn Đông chúng ta không ra tay, nhà Tử Xuyên cũng mất rồi” Mai La nói tiếp: “Chính thức từ ngày mùng một tháng một năm ngoái khi Tham Tinh điện hạ tử vì nước, Tư Đặc Luân đại nhân, Tần Lộ đại nhân, và các vị tướng quân lần lượt hy sinh vì nhiệm vụ, nhà Tử Xuyên đã diệt vong rồi. Hạ quan không ngại mà nói thẳng: mặc dù Trữ điện hạ còn sống nhưng nhà Tử Xuyên đã sớm không còn tồn tại nữa rồi”.
Phổ Hân cũng lên tiếng nói: “Đại nhân, hãy xem đám người bên cạnh Trữ điện hạ lúc này thì biết. Lúc này Trữ điện hạ thiếu người nghiêm trọng. Hãy xem những người bên cạnh Điện hạ là ai? Một kẻ chỉ biết nịnh nọt, một kẻ chỉ biết bốc phét, phần tử đầu cơ. Những người thực sự có năng lực, người có ý chí, bên cạnh Điện hạ thật sự không có người nào.
Nếu như giao chính quyền vào tay Trữ điện hạ, vậy chẳng khác nào giao một khối vàng vào tay một đứa trẻ mà thôi. Sớm muộn gì Trữ điện hạ cũng không thể giữ được, chi bằng đại nhân ngài hãy nắm giữ là tốt nhất”.
Thật ra Tử Xuyên Tú đồng ý với ý kiến của Phổ Hân nhưng trong lòng hắn vẫn còn đôi chút bất đồng: Không phải Tử Xuyên Trữ không muốn tập hợp quanh mình một đám hiền thần trung lương. Không phải là nàng không biết đám người bên cạnh mình thật sự không thể trông cậy được nhưng nàng không còn cách nào khác. Quyền hành chính trị và quân sự trong đại quân cần vương thảo phản nghịch đều nằm trong tay những tướng quân hệ quân Viễn Đông. Những võ tướng và quan văn xuất sắc đều bị quân Viễn Đông chiêu mộ. Những người mà Tử Xuyên Trữ có thể chiêu mộ được chỉ là những người bên Tử Xuyên Tú cảm thấy không ưng. Nói cách khác đều là những người Tử Xuyên Tú loại ra.
Với tình hình như vậy cũng không phải Tử Xuyên Trữ không có năng lực làm được điều gì đó. Giống như một người rơi xuống nước, cho dù trên đỉnh đầu chỉ có một cọng rơm cũng nhất quyết phải nắm chắc, tóm lại còn tốt hơn là hai bàn tay mình trống rỗng. Tử Xuyên Tú chỉ hàm hồ nói: “Trữ điện hạ tuổi còn trẻ”.
Ý tứ của Tử Xuyên Tú như là đồng ý với ý kiến của Phổ Hân mà cũng như giải thích cho Tử Xuyên Trữ nhưng ý định thực sự thì chỉ có trời mới biết.
Minh Vũ nói: “Đại nhân, thuộc hạ biết ngài tuyệt đối không phải là người yêu thích lộng quyền. Ngài thật sự không hứng thú với chuyện có làm tổng trưởng hay không. Nhưng mà như vậy thì không được. Những người đang ngồi đây đều là người một nhà. Ngày sau mệnh trời biến đổi kỳ ảo gì đó, thuộc hạ không nói tới. Thuộc hạ chỉ tính toán số hậu cần trong sổ sách chúng ta. Lúc này đây theo như con số trong sổ sách, quân Viễn Đông chúng ta đã động viên bốn mươi vạn người xuất chinh đánh Đế Lâm, số lượng lương thảo, hậu cần hao phí không cần tính toán cũng đủ biết là một con số khổng lồ, càng không nói tới ba vạn chiến sĩ Viễn Đông chúng ta thương vong. Với một tổn thất lớn như vậy, sau khi đánh giặc xong.
chúng ta phải mỗng quay về Viễn Đông chúng ta sao có thể ăn nói với người Viễn Đông?
Chúng ta sao có thể ăn nói với những huynh đệ đã chết trận? Với một lượng tổn thất không lồ nhưnày, mai này Tổng trưởng Tử Xuyên Trữ sẽ hoàn lại cho chúng ta như nào?
“Đại nhân, chuyện đã xảy ra tới bây giờ không còn cách nào khác. Viễn Đông đã trả một cái giá vô cùng lớn. Chỉ có ủng hộ ngài lên ngôi, những người dân Viễn Đông mất đi người thân của mình có chấp nhận kết quả này, mới khiến cho bọn họ cảm thấy tất cả những hy sinh và tổn thất kia hoàn toàn đáng giá. Hơn nữa chỉ có thể lên ngôi chí tôn của nhà Tử Xuyên ngài mới có khả năng bồi thường những tổn thất này của Viễn Đông, khiến cho quân dân Viễn Đông sau một thời gian dài trả giá mới có một báo đáp xứng đáng”.
Lão Trư Trước mặt các sĩ quan tận tình khuyên bảo, Tử Xuyên Tú vẫn giữ một thái độ bình thản lắng nghe nhưng khi Minh Vũ nói, thật sự khiến hắn phải suy nghĩ.
Jhoan!
Quả thật Minh Vũ nói không sai. Bản thân mình là Viễn Đông Vương, chính mình có thể sử dụng vật tư và nhân lực của Viễn Đông nhưng tuyệt đối không thể tiêu xài lãng phí. Từ trước tới nay quân dân Viễn Đông vẫn lặng lẽ ủng hộ mình, gánh chịu một con số thương vong cực lớn, nghèo đói và khổ sở. Bọn họ đã nỗ lực từ rất lâu rồi. Việc mình lên ngôi không chỉ có quan hệ tới cá nhân mình mà còn có quan hệ tới lợi ích của cả trăm vạn quân dân Viễn Đông Thế nhưng Tử Xuyên Trữ thì sao? Khi Viễn Tinh điện hạ lâm chung đã nhắc nhở. Ca Ứng Tinh đại nhân kỳ vọng Tư Đặc Lâm, Phương Kính, những tiền bối, sư trưởng huynh đệ đã huyết chiến vì cây Ưng kỳ của gia tộc mà chết. Chính mình sao có thể nhẫn tâm ra tay khiến gia tộc mà bọn họ phải dùng máu của mình để bảo vệ mất đi?
Tử Xuyên Trữ coi mình như một huynh trưởng thực tâm quý trọng mình. Mình sao có thể nhẫn tâm soán đoạt cơ nghiệp của nàng?
Trong lúc nhất thời Tử Xuyên Tú càng nghĩ sắc mặt của hắn càng dao động bất thường.
Nhận ra Tử Xuyên Tú có vẻ dao động mấy viên bộ hạ rất hưng phấn, đang định tiến thêm một bước nữa khuyên bảo Tử Xuyên Tú thì Tử Xuyên Tú đã lên tiếng: “Những gì các ngươi nói ta đã biết. Ta sẽ cần thận suy nghĩ. Chuyện này không cần nhắc lại nữa.
Các sĩ quan biết Tử Xuyên Tú nhìn bề ngoài vô cùng hiền hòa nhưng hắn là người rất có chủ kiến. Một khi Tử Xuyên Tú đã nói như vậy, mình có tiếp tục khuyên can cũng vô dụng.
“Hy vọng đại nhân có thể lấy suy nghĩ của vạn dân, thiên hạ sớm thái bình, sớm hạ quyết tâm”.
Các sĩ quan cáo từ ra về. Tử Xuyên Tú giữ bọn họ ở lại cùng nhau uống rượu nhưng đại khái mới rồi bọn họ đã tiêu hao hết dũng khí của mình. Không một người nào dám ở lại bồi tiếp Tử Xuyên Tú. Đám người này vội vã rời khỏi chỗ Tử Xuyên Tú như đang chạy trốn vậy.
Mấy người Minh Vũ rời khỏi không lâu, Tử Xuyên Tú đang quyết tâm ngồi phê duyệt công văn nhưng không được lâu, thị vệ vào báo: “Đại nhân, Trữ điện hạ phải người tới mời ngài sang bên đó dự tiệc”.
nói mà không ngẩng đầu lên, chỉ “Ta đã nói rồi hãy để cho bọn họ vui vẻ” Tử Xuyên Tú cắm cúi đọc công văn: “Đêm nay ta muốn phê hết chỗ công văn này, không đi đâu hết”.
Thị vệ trả lời lui ra nhưng khoảng mười người cầu kiến”.
Tử Xuyên Tú ngẩng đầu, sắc làm việc sao? Là ai? Hãy bảo hắn sáng mai quay lại đi.
Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệt pazar phút sau, gã lại đi vào trong: “Đại nhân, có Viên thị vệ cúi thấp đầu nói: “Xin lỗi đại nhân nhưng mà ngài đã nói bất kỳ khi nào Trữ điện hạ tới cũng phải thông báo mà”.
“Trữ điện hạ? Ngài tự mình tới đây sao?” “Tất nhiên còn có thị vệ trưởng Lý Thanh đại nhân mặt có vẻ không tốt: “Không phải ta đã nói đêm nay phải Tử Xuyên Tú thầm thở dài.
các ứng suốt nhất tại com Doan ha vn - Hội tụ đam mê như này thì không thể từ chối.
“Hãy mời Điện hạ và thị vệ trưởng vào. Pha hai chén trà ... để cho ...” Tử Xuyên Tú gọi viên thị vệ lại nói: “Hãy để ta tự mình ra ngoài nghênh đón.
Lão Trư Trong đêm đông hai cô gái xinh đẹp, phong thái trác tuyệt đứng trong màn sương mù tuyết bay là tả.
Tử Xuyên Tú bước nhanh tới nghênh đón, thilễ, nói: “Điện hạ đích thân tới khiến vi thần vô cùng vinh hạnh. Điện hạ, chị đâu, bên ngoài rất lạnh. Mời mau vào trong”.
Lúc này sắc mặt Tử Xuyên Trữ đỏ bừng, nàng nhìn Tử Xuyên Tú cười, trong nụ cười có vài phần si mê. Tử Xuyên Tú vừa nhìn là biết đêm nay nàng đã uống với đám thần tử kia khá nhiều rượu. Mặc dù Lý Thanh cũng uống rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo. Nàng cười nói với Tử Xuyên Tú: “Chúng ta lỗ mãng tới làm phiền đại nhân”.
“Nào có, nào có. Mời vào trong”.
Hai cô gái vào trong lều của Tử Xuyên Tú, nhìn thấy cách bài trí trong lều đơn giản cùng với bàn làm việc, công văn giấy tờ. Bên ngoài tuyết rơi dày nhưng bên trong thậm chí không có lò sưởi. Gió lạnh thổi vù vù xuyên qua khe hở của lều vải vào bên trong. Hai cô gái cau mày. Cũng may lúc này thị vệ mang vào bếp sưởi và trà nóng mới khiến bầu không khí trong lều ấm lên nhiều.
Lý Thanh nhìn xung quanh nói: “Đại nhân sống đơn giản, tấm gương đạo đức này khiến người người kính trọng. Nhưng mà ngài là đốc trấn một phương cũng không nên sống quá kham khổ.
Tử Xuyên Trữ cũng nói: “Đúng vậy, A Tú ca, ca ngay cả không có lấy một cái lò sưởi.
Ban đêm ca không lạnh sao?” Nội công của Tử Xuyên Tú đã tới cảnh giới nước, lửa, lạnh giá không thể xâm nhập.
Thời tiết lạnh thật ra không ảnh hưởng quá nhiều đối với hắn. Tử Xuyên Tú cười nói: “Đây không phải vì ta cố làm ra vẻ tiết kiệm. Chỉ là ngày trước chinh chiến khắp nơi, quá bận rộn, không có điều kiện chuẩn bị mấy thứ này. Sau này thành quen, sợ gặp nhiều phiền toái nên đơn giản một chút cũng hay”.
“Điều này là vì dù phản sẽ gây rối toàn bọn họ. Phái quân đội truy kích, một loạn cục diện”.
“Vậy sau khi khống chế quân Đế Lâm không?” này là đương được “Điều hợp nhất bộ phục mười ngày nửa tháng dạng. Lúc đó phái binh mã Sau khi hàn huyên một lát, Lý Thanh mở đầu: “Trước tiên xin chúc mừng Tú Xuyên đại nhân. Đại nhân thần vũ bá đạo, đánh bại kẻ cuồng tặc Đế Lâm, gắng sức cứu vãn càn khôn khôi phục giang sơn xã tắc gia tộc, chống đỡ chính nghĩa thiên hạ, tạo dựng công lao sự nghiệp cải thế. Trong lịch sử gia tộc chỉ có danh tướng Lý Mai mới có thể so sánh với đại nhân mà thôi. Gia tộc có thể được khôi phục, huyết mạch nhà Tử Xuyên có thể được kéo dài, toàn bộ là nhờ nỗ lực vĩ đại của đại nhân”.
Tử Xuyên Trữ đứng dậy khom người chào Tử Xuyên Tú, có ý muốn tạ ơn.
Tử Xuyên Tú đứng dậy cúi đầu đáp lễ, hờ hững nói: “Thị vệ trưởng ngài quả khen. Có chiến thắng này toàn bộ là nhờ hồng phúc của Điện hạ che chở, còn có sự chiến đấu hăng hái của chiến sĩ Viễn Đông và quân cần vương các tỉnh. Ta chỉ là người trung tâm phối hợp mà thôi, không dám tự nhận công lao này cho mình”.
lao Lý Thanh cười thản nhiên nói: “Quả thật Lý Thanh đại nhân rất khiêm nhường. Công huân đại nhân sánh cùng nhật nguyệt, không ai không nề phục.
Nụ cười trên gương mặt Lý Thanh biến mất, sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc: “Phản quân đã bình, thiên hạ chưa định. Tú Xuyên đại nhân ngài tương lai chính là tổng thống lĩnh gia tộc, người nắm vận mệnh quốc gia. Bây giờ tuyệt đối không thể buông lỏng. Gia tộc còn rất nhiều việc trông cậy vào ngài”.
Tử Xuyên Tú không khiêm nhường bởi vì theo ước định xuất chinh lúc ban đầu. Mọi người đã ước định với nhau: sau này chức vụ Tổng thống lĩnh gia tộc do Tử Xuyên Tú đảm nhiệm chính vì vậy hắn chỉ nói một cách đơn giản: “Xin mời thị vệ trưởng chỉ giáo”.
“Quốc sự nặng nề, không thể kể xiết. Thanh trừ phản loạn, khôi phục, xây dựng chế độ.
thu phục lòng người, tái lập uy danh. Tất cả đều là đại sự nhưng không phải là việc gấp. Tú Xuyên đại nhân ở Viễn Đông có nhiều nghiệm, đương nhiên không cần hạ quan lắm điều nhưng có một việc rất gấp, không thể chậm chạp một giây một phút. Hạ quan không thể không nói”.
“Việc gấp?” diệt.
Lý Thanh nói rõ từng từ một: “Phản quân đã đầu hàng như kẻ thủ ác vẫn chưa bị tiêu Mối huyết thù của Tham Tinh điện hạ và tiên phu vẫn chưa báo, chết không nhắm mắt.
Nếu như ngay cả kẻ nghịch tặc đầu sỏ giết hại Tông trưởng. Tổng thống lĩnh và trưởng quân vụ vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, gia tộc có thể ăn nói với người bên ngoài không?
Nhà Tử Xuyên muốn trùng hưng. phát triển, chuyện quan trọng nhất chính là tiêu diệt Đế Lâm”.
Lý Thanh ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú nói: “Thống lĩnh Tú Xuyên, nghe nói khi luận võ, Đế Lâm thua, bị thương nặng. Sau khi ngài giành chiến thắng lại không ra tay với hắn. Vì sao lại vậy?” Tử Xuyên Tú sửng sốt, thầm tức giận trong lòng: ta ở tiền tuyến liều mạng sống chết, những tiểu bà nương các người không ra chiến trường lại dám chất vấn ta sao? Nhưng khi Lý Thanh chính là vợ góa của Tư Đặc Lâm. Nàng quả thật có quyền truy cứu hung hại trượng phu của mình nên Tử Xuyên Tú kiềm chế sự tức giận, hắn trầm giọng nói:
nghĩ tới là thắng hiểm, sức củng lực kiệt, không còn sức tái chiến.
thủ sát “Thị vệ trưởng khi đó ta cũng Lý Thanh bình tĩnh gật đầu, hiển nhiên nàng đã có chuẩn bị cho đáp án này: “Như vậy sau khi chiến thắng vì sao đại nhân ngài không phái bộ đội truy kích, đuổi giết tàn quân của Để Lâm?” quân đã hàng phục nhưng quân ta vẫn không thể khống chế hoàn t khi kích động phản quân gây bạo động ngược lại cục diện, đại nhân ngài có phái binh mã đi truy đuổi tàn nhiên” Tử Xuyên Tú trả lời nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: muốn đội, chỉnh đồn xong binh mã rồi lấy lý do binh mã mệt mỏi cần nghỉ ngơi hồi vậy cũng qua hai tháng rồi. Khi đó có lẽ Đế Lâm đã chạy mất như ra ngoài hành động qua loa, hai người này không thể biết được.