web Lý Thanh và Tử Xuyên Trữ liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai cô gái hiện lên sự giáo hoạt, dáng vẻ đắc ý. Tử Xuyên Tủ không hiểu rõ nhưng hắn có cảm giác mơ hồ bản thân mình đã rơi vào bẫy.
Lý Thanh cười nói: “Vốn mọi người lo lắng đại nhân vì nhớ tới chuyện xưa nên không nỡ ra tay với phản tặc nhưng hạ quan cảm thấy đây không phải là lý do quyết định. Với lòng trung thành với gia tộc của Tú Xuyên đại nhân, còn có tình nghĩa của đại nhân và tiên phu, cho dù như thế nào đi nữa, đại nhân sẽ tuyệt đối không có suy nghĩ nương tay với Đế Lâm, là mọi người đã hiểu lầm đại nhân”.
Tử Xuyên Tú cười ngượng ngùng nhưng trong lòng thầm tức giận. Ở đâu ra ‘mọi người”, ai là “mọi người?” Còn không phải đều là do Lý Thanh tự mình nghĩ ra sao? Nào là trung thành, trung nghĩa, nào là có tình nghĩa với Tư Đặc Lâm. Đơn giản chỉ là vừa đấm vừa xoa, chỉ hy vọng hắn không hạ thủ lưu tình với Đế Lâm.
Thế nhưng hai người này đang bày trò gì? Binh mã Viễn Đông nằm trong tay mình. Mặc dù là Tổng trưởng nhưng một khi không có lệnh của Tử Xuyên Tú hắn, Tử Xuyên Trữ thậm chí còn không sai nổi một tên lính đầu bếp. Trong lòng Tử Xuyên Tú chợt hiểu. Hắn mơ hồ đoán ra chủ ý của Lý Thanh: mặc dù Tử Xuyên Trữ không điều động được binh mã Viễn Đông nhưng bên người của nàng còn các tổng đốc.
Nếu như đánh với phòng giám sát đang trong lúc hùng mạnh, các tổng đốc hoàn toàn không có gan đó nhưng nếu như truy kích con chó rơi xuống nước, vì lấy lòng Tử Xuyên Trữ, sẽ có rất nhiều người tình nguyện ra tay. Trước tiên bọn họ sẽ giương ra ngọn cờ báo thù cho Tổng trưởng Tham Tinh. Chính hắn đã đồng ý trước mặt Tử Xuyên Trữ, tới khi đó hắn sẽ không có cách ngăn cản bọn họ. Ý định này, đích thực là của Lý Thanh.
Trong nháy mắt, Tử Xuyên Tú đã có quyết định. Ngày mai hắn sẽ chỉnh đốn, kiểm duyệt binh mã. Tất cả binh mã thảo phản nghịch của các tỉnh đều ở lại tỉnh Ba Đặc Lợi chỉnh biên, không có mệnh lệnh của chính hắn, ngay cả một trung đội cũng không được rời khỏi địa giới tỉnh. Để xem Lý Thanh còn cách nào không?
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tử Xuyên Tú nhìn Lý Thanh đang vô cùng vui vẻ, mim cười.
Lý Thanh cùng nhìn Tử Xuyên Tú với một nụ cười vô cùng thân thiết.
Lão Trư Hai bên đối mặt với nhau, cùng cười “thân thiết”, như nắm chắc thắng lợi, đắc ý như hai con hồ ly mới bắt được con gà con.
Nhưng Tử Xuyên Trữ đang đứng bên cạnh nhìn hai người tỏ vẻ ngơ ngác: “A Tú ca ca, Lý Thanh tỷ, hai người làm sao lại cười kỳ quặc như vậy?” “Ồ, rất kỳ quặc sao?” Hai người cùng thu lại nụ thiết, cũng chẳng lãnh đạm. Lý cười sau đó nói tào lao mấy câu với nhau với vẻ chẳng thân Thanh đứng dậy cáo từ trước tiên: “Đêm đã khuya, không dám quấy rầy sự nghi ngơi của đại nhân. Chúng tôi nên cáo từ” Vốn những câu này phải do Tử Xuyên Trữ quyết định như Tử Xuyên Trữ chỉ biết vâng dạ, mọi việc hoàn toàn do Lý Thanh quyết định. Khi Lý Thanh nói ra câu này, không ai cảm thấy bất ngờ.
vipenda tun Tử Xuyên Tú tiễn hai người Tử Xuyên Trữ ra cổng doanh. Tử Xuyên Trữ đi ra ngoài trước. Lý Thanh đi chậm lại, đi sát vào người Tử Xuyên Tú, nàng thì thào: “A Tú, phản loạn thiên hạ đã định, thiên hạ sắp ổn định. Ngươi cũng nên suy nghĩ chuyện cầu hôn Trữ điện hạ".
“Hả?” Tử Xuyên Tú sửng sốt, đứng lại hỏi: “Ta ... cầu hôn Trữ điện hạ?” “Đó là đương nhiên. A Tú, ngươi lập đại công, tái tạo gia tộc, đương nhiên có đủ tư cách trở thành hôn phu của Điện hạ” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tử Xuyên Tú, Lý Thanh lại nghĩ hắn đang tự ti, nàng an ủi hắn: “Hai người các ngươi có tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Ta cũng biết tâm ý của Điện hạ. Bây giờ tuổi hai người cũng không nhỏ. Ngươi không nên băn khoăn, suy nghĩ nữa. Hãy cứ yên tâm mà làm. Nếu như ngươi xấu hổ, A Tú, Tư Đặc Lâm tuy ra đi sớm, tục ngữ có câu: trưởng tẩu giống như mẹ. Chuyện cầu hôn ta có thể làm thay cho ngươi.
“Ôi, khi Tư Đặc Lâm còn sống chàng vẫn nghĩ rằng chuyện của ngươi và Điện hạ là điều đáng tiếc nhất. Bây giờ hai người các ngươi có thể ở cùng một chỗ với nhau, nhưng chàng lại ..” Nói tới đây Lý Thanh lại lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: “Không nói nữa. Chuyện này trong lòng người biết là được.
Tử Xuyên Tú trầm mặc. Mặc dù Lý Thanh nói rất uyển chuyển nhưng vẫn còn một vấn đề chưa nói ra: lần này Tử Xuyên Tú vì gia tộc mà xuất chiến chính là vì hắn tham chức vị Tổng thống lĩnh và sắc đẹp của Tử Xuyên Trữ. Nếu không sao hắn lại đánh nhau với huynh đệ kết nghĩa của mình?
Sau khi tiễn Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh, một mình Tử Xuyên Tú đứng trước của doanh, ngắm nhìn bầu trời sao trên cao. Hàng nghìn, hàng vạn câu hỏi xuất hiện trogn đầu hắn. Tử Xuyên Tú thật sự không áy náy trong lần thảo phạt Đế Lâm này. Đế Lâm hành thích vua, giết huynh đệ, đã phạm vào điểm mấu chốt làm người. Chính hắn tuân theo chính nghĩa và lương tâm mà xuất chiến. Cho dù có thất bại, Đế Lâm cũng tuyệt đối không thể oán hận hắn nhưng vào thời khắc đạt được mục đích này. Tử Xuyên Tú lại có một cảm giác trống rỗng và mất mát, xen trong đó mơ hồ là cảm giác hối hận.
Nhóm dịch: Huntered Trong mấy ngày sau đó, cả ngày Tử Xuyên Tú bận bịu chỉnh biên phản quân và trấn an các tổng đốc. Mặc dù binh mã phản quân đã tan rã khá nhiều nhưng số phản quân ở lại chấp nhận chỉnh biên vẫn còn mười hai vạn người. Phần lớn trong số này chính là quan binh quân viễn chinh của gia tộc, còn cả quan binh các đội phòng thủ ở các tỉnh phụ thuộc vào Đế Lâm nhưng không thuộc hệ thống phòng giám sát vì vậy bọn họ dám ở lại quan sát tình hình.
Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn vipvandan.vn Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia đang dắt tay nhau đi vào trong lều, nhìn thoát kêu gào thảm thiết của Lê Chân, mấy sĩ quan ip tụ đam mê bong bị lôi ra ngoài, nghe tiếng nhìn y, có người hỏi nhỏ: “Vì sao vậy?” og tai Chân” “Sĩ quan quân pháp phòng giám . sát, Lô Minh Vũ lên tiếng: “Đừng động vào hắn. Tội thằng tội”.
Doan ha Tổng quản hậu cần quân Viễn Đông nhãi này trừng phạt đúng người đúng Lão Trư Các sĩ quan đều gật đầu. Bản thân là tay chân của Đế Lâm, Lô Chân chẳng những lòng dạ độc ác, mà y còn nổi tiếng hơn ở tính tham lam vô si. Năm xưa khi còn là sĩ quan quân pháp Viễn Đông y thường thò tay vơ vét tài sản hối lộ của các sĩ quan cấp thấp, cùng hung cực ác chính là danh tiếng của Lộ Chân. Trong thâm tâm những sĩ quan căm ghét xái xấu, ai cũng cười thầm trong lòng khi thấy Lô Chân gặp vận xui nhưng ai nấy đều nhanh chóng gạt ngay trong đầu vì Tử Xuyên Tú đang đứng trước mặt: “Hạ quan tham kiến đại nhân. Chúc mừng đại nhân đại thắng phá ba mươi vạn địch quân, công thành bá nghiệp”.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc khi nhìn mấy người trước mặt: “Minh Vũ, Phổ Hân, Mai La, Đỗ Á Phong mấy người các ngươi tới đây làm gì?” trong mấy người này có người là tổng quản hậu cần quân Viễn Đông có người là tổng đốc một tỉnh, có người là trấn trưởng một quân trấn Ma tộc, có người phụ trách công tác điều tra tình báo. Chức vụ, thân phận của những người này không giống nhau nhưng đều có thể nói là bộ hạ thuộc hệ thống thân tín của Tử Xuyên Tú. Bọn họ cùng nhau tới là một chuyện rất kỳ lạ.
Tử Xuyên Tú nói: “Nếu như các ngươi muốn tiệc mừng công. Bên A Trữ đang rất náo nhiệt. Các ngươi có thể sang bên đó uống rượu, vui vẻ một phen. Đêm nay ta tha cho các ngươi nhưng sáng mai phải tới làm việc, không nên uống quá say”.
Các sĩ quan cũng cười. Minh Vũ trả lời thay cho mọi người: “Đại nhân, chúc mừng chỉ là một việc. Nếu như đại nhân hứng thú, bọn thuộc hạ đương nhiên sẽ mang rượu và thức ăn lại đây giúp đại nhân vui vẻ. Còn về chuyện bên Trữ điện hạ coi như không có gì. Bọn thuộc hạ không theo chân bọn họ vì không phải người cùng đường.
Trong lời nói của Minh Vũ ẩn chứa thâm ý nhưng Tử Xuyên Tú lờ mờ không nhận ra, hắn chỉ cười nói: “Ài, các ngươi muốn uống rượu ở chỗ ta hả? Trước tiên ta phải cảnh báo trước: ở chỗ của ta không có rượu, thức ăn, còn phải chờ Minh Vũ ngươi tới thu dọn một phen. Thật ra ta có thể vui vẻ với các ngươi một phen nhưng cần phải đề phòng hai bà chằn Lâm Băng và Bạch Xuyên kia nếu không bọn họ lại la mắng ta.
Minh Vũ cười xấu hổ nói: “Nếu đại nhân có nhã hứng, đương nhiên bọn thuộc hạ sẽ phụng bồi. Thế nhưng trước tiên bọn thuộc hạ muốn thảo luận chính sự với đại nhân”.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: “Chính sự? Chính sự gì?” Các sĩ quan nhìn nhau trao đổi, cuối cùng hình như bọn họ đã hạ quyết tâm. Minh Vũ là người dẫn đầu, cùng mấy người Mai La, Đỗ Á Phong. Phổ Hân quỷ xuống: “Bọn thần tội đáng chết, xin Điện hạ thứ tội”.
“Các ngươi làm gì vậy?” Tử Xuyên Tú giật mình kinh hãi: “Các ngươi có tội gì hả?” Ngay cả việc đám người Minh Vũ thay đổi cách xưng hô mà Tử Xuyên Tú vẫn không nhận ra.
Người lên tiếng nói vẫn chỉ là Minh Vũ. Gã trịnh trọng nói: “Điện hạ, nhà Tử Xuyên hưởng thiên hạ đã bà trăm năm, tới nay vận khí đã hết, số trời đã mãn. Đại nhân tài hoa hơn người, xu thế quật khởi như mặt trời mọc ở phía đông thế mạnh không thể ngăn cản. Vi thần liều chết can gián: Thời cơ đã tới. Điện hạ hãy tự lập làm Vương”.
Mấy sĩ quan Mai La, Đỗ Á Phong, Phổ Hân cùng nói: “Vi thần liều chết can gián: số trời đã định. Điện hạ nên xưng đế.
“Đại nhân, xin hỏi người đầu tiên khuyên can ngài là ai vậy?” “Đế Lâm, trưởng giám sát.
Tử Xuyên Tú liếc nhìn từng người một. Sắc mặt mấy thuộc hạ đỏ bừng, kiên quyết đón nhận ánh mắt của hắn, mang theo sự khẩn trương và chờ đợi. Một lúc lâu sau, đột nhiên Tử Xuyên Tú phá lên cười. Dù các thuộc hạ không hiểu rõ cũng cười theo.
“Không hiểu hôm nay là ngày quái quỷ gì, không biết chuyện quỷ quái gì mà các ngươi là nhóm thứ hai khuyên ta lên ngôi”.
“Hả?”Minh Vũ thất thanh hỏi lại: “Đã có người khuyên can sao?” Các sĩ quan nhìn nhau, lộ vẻ thất vọng. Những người ủng hộ lên ngôi đương nhiên sẽ có công đầu hiển hách. Bọn họ mạo hiểm tới đây chính là muốn để lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu Tử Xuyên Tú. Nếu như là đi theo đuôi người khác bảo sao nghe vậy thì hẳn không còn ý nghĩa gì nữa.
JA HE “Thật Mọi người cực kỳ kinh ngạc. Tử Xuyên Tú không giải thích, hắn chỉ nhìn mấy người nói:
ra ta rất tò mò. Tại sao các ngươi lại nghĩ như vậy? Các ngươi khác với mấy người Bố Lan, Đức Côn.
Các ngươi đều là sĩ quan nhà Tử Xuyên mà.
ơ lãnh đạm nhưng ý tử rất sâu xa, mờ hồ có ý trách cứ bọn họ bỏ mấy viên sĩ quan tái mét. Ủng hộ lên ngôi là vì bọn họ muốn lập đại và phẩm chất của Tử Xuyên Tú nói vẻ thờ rơi chủ cũ. Sắc mặt công nhưng nếu vì việc này mà khiến Tử Xuyên Tú nghi ngờ hành động mình thì cái được hoàn toàn không đủ bù cái mất.
Minh Vũ nói” “Đại nhân, thuộc hạ là sĩ quan nhà Tử Xuyên nhưng Viễn Đông. Tham Tinh điện hạ vốn là người đề bạt thuộc hạ. Khi Tham Tinh điện hạ còn sống trên đời này, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những câu này nhưng Tham Tinh điện hạ đã chết. Trữ điện quân chủ. Đó chính là đại nhân ngài”.
Đỗ Á Phong còn là một sĩ quan hạ không có ân nghĩa với thuộc hạ. Trong lòng thuộc hạ chỉ có một cũng nói: “Đại nhân, không phải thuộc hạ bất trung với gia tộc. Thật sự là vận khí nhà Tử Xuyên đã suy tàn, không còn cách nào có thể kéo dài nữa. Ngài hãy xem Đế Lâm làm loạn đánh chiếm Đế Đô, giết vua làm phản. Trước mắt có bao nhiêu người, hắn hoành hành ngang ngược suốt một năm. Gia tộc rộng lớn như vậy nhưng không thể có được một đội nghĩa binh cần vương, cũng không có thần tử trung quân ái quốc. Các đốc trấn chi giữ binh quyền ngồi nhìn thời thế. Hội nguyên lão câm như hến, không một kẻ nào dám lên tiếng chỉ trích quân phản nghịch. Một chính quyền như vậy có còn sức sống không? Nếu như không phải quân Viễn Đông chúng ta ra tay, nhà Tử Xuyên thật sự đã sớm tiêu vong cầm rồi”.