Tử Xuyên Tam Kiệt web “Đại nhân có một chỉ huy phản quân đầu hàng. Hắn thỉnh cầu được gặp ngài. Hắn tự xưng là Lê Chân, nguyên là sĩ quan phụ tá cao cấp phòng giám sát”.
Những vấn đề chồng chất như núi, chỉ có vấn đề của Lô Chân này mới khiến hắn hứng thú. Hắn xua đuổi các phụ tá tới bộ phận hậu cần: “Mấy vấn đề này các ngươi hãy đi xin chỉ thị của Minh Vũ các hạ.
“Nhưng trưởng quan Minh Vũ nói ngài ấy không thể quyết định. Ngài ấy bảo bọn hạ quan tới xin chỉ thị của đại nhân ngài...”.
“Không sao. Cứ nói là ta trao toàn quyền cho hắn xử lý là được. Còn nữa dẫn Lô Chân kia tới đây, ta muốn gặp hắn” Tử Xuyên Tú không có trách nhiệm, đầy hết những việc khó giải quyết cho thuộc hạ xử lý còn hắn ngồi bắt chân chữ ngũ chờ Lô Chân tới.
So với một sĩ quan quân pháp hoành hành ngang ngược không ai bì được ở quan ải Ngõa Luân năm xưa, lúc này Lô Chân đã mất hết vẻ uy phong năm đó. Lô Chân run rẩy quỳ gối trước mặt Tử Xuyên Tú, y còn liên tục tự và vào mồm mình nói: “Hạ quan đáng chết, đáng chết. Hạ quan chống lại quân vương sư, tội ác tày trời. Hạ quan đáng chết. Đại nhân, hạ quan chỉ bị đám phản tặc uy hϊế͙p͙ mà ...” Tử Xuyên Tú lạnh lùng nhìn Lô Chân. Mặc dù hắn cho gọi Lỗ Chân tới nhưng không phải là muốn xem màn tự vả vào miệng như này. Nhưng khi Tử Xuyên Tủ nhìn cái gã ngày xưa ngang ngược, vô si, ti tiện này vả vào miệng mình, hắn lại không có ý bảo y dừng lại.
Vì hiểu rõ người trước mặt mình là một trong những người có thể đếm trên đầu ngón tay trên thế gian này có năng lực cứu mạng mình nên Lỗ Chân đã hạ quyết tâm, liên tục những cái bạt tai điên cuồng đau đớn, vả tới mức mặt sưng vù, đỏ bầm, miệng chảy máu, tai ong ong, đầu choáng váng nhưng vì Tử Xuyên Tú không bảo dừng lại nên Lô Chân không dám dừng, vẫn cố gắng dùng sức và vào mặt mình, hơi thở hỗn hền nặng nhọc tới lúc này Lô Chân mới nghe được giọng nói lạnh lùng của người ngồi đối diện: “Lỗ Chân, tham dự phản nghịch, tấn công phủ tổng trưởng mưu sát Tư Đặc Lâm. Luận về tội, ngươi bị giết tới hai mươi lần cũng không hết tội. Ngươi có đáng chết hay không, không nằm ở ta mà nằm ở chính ngươi, ngươi có hiểu không?” “Dạ dạ. Tội thần hiểu. Tội thần hiểu ...” Đương nhiên Lô Chân là người thông minh. Y hiểu bản thân mình có thể sống sót, tuyệt đối không nhờ y có thể dập đầu trước Tử Xuyên Tú bao nhiêu cái mà ở chính y có thể mang tới cho Tử Xuyên Tú những lợi ích gì.
“Đại nhân, trước đây phòng giám sát đã sắp đặt nhiều nhân viên tình báo ở các phòng trong gia tộc. Bọn họ làm việc đơn tuyến. Hạ quan biết khá nhiều”.
Tử Xuyên Tú khinh thường nhìn Lô Chân nói: “Lỗ Chân, đầu ngươi bằng bã đậu hả?
Ngay lúc này bên ngoài có mấy chục vạn phản quân đang tranh nhau đầu hàng chúng ta trước. Những người từng là giặc đánh nhau với chúng ta, những phản tặc từng dính máu tanh, chúng ta vẫn có thể chiêu hàng mấy trăm cơ sở ngầm đó của người có ích sao? Huống chị phòng giám sát đã sụp đổ. Những cơ sở ngầm này còn tác dụng không? Bọn họ còn có thể báo cáo với ai nào? Tin tức tình báo này không đủ để cứu tính mạng người.
“Dạ đạ. Đại nhân nói rất đúng. Tội thần ngu muội ...” Mồ hôi lạnh chảy dòng dòng trên trán Lỗ Chân: “Đại nhân, phòng giám sát phải rất nhiều nhân viên tình báo xâm nhập vào Lâm gia và Lựu Phong gia. Hạ quan biết được rất nhiều, hạ quan có thể một lần nữa liên lạc với bọn họ, để bọn họ tiếp tục phục vụ gia tộc.
Lão Tr Tử Xuyên Tú trầm ngâm nói: “Tin tức tình báo này còn có chút trọng lượng. Thế nhưng muốn cứu tính mạng của ngươi thì còn lâu mới đủ. Huống chi mấy thứ này, chúng ta tìm trong kho hồ sơ của phòng giám sát cũng biết. Nói không chừng còn đầy đủ hơn so với việc cung cấp của ngươi.
Lô Chân vội vàng nói tiếp: “Đại nhân, phòng giám sát có mười lăm nơi cất dấu tài liệu bí mật. Hạ quan cũng biết những nơi này. Bên trong có rất nhiều tài liệu bí mật quý giá, phòng giám sát còn cất dẫu rất nhiều tiền bạc vơ vét được. Hạ quan cũng biết nơi cất dấu ..”.
Tử Xuyên Tú thoáng lay động nhưng biểu hiện bề ngoài của hắn vẫn cực kỳ phớt lờ, lắc lư ngón tay trỏ: “Những việc vặt vãnh vở vẫn thì không cần phải nói ra khoe khoang. Thời gian của ta rất quý giá”.
“Dạ dạ, đại nhân nhìn xa trông rộng, chí hướng sâu xa. Những vật nhỏ này của tội thần hoàn toàn không lọt mắt đại nhân ...” mồ hôi Lô Chân chảy ra ướt đầm áo, y cố gắng vắt óc suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không tìm được tin tức gì đó có giá trị. Lỗ Chân nhìn Tử Xuyên Tú với ánh mắt cầu khẩn, đáng thương: “Tội thần nông cạn, thật sự không thể đưa ra thứ gì tốt hơn ...
“Thật ra người nói những thứ này cũng không tệ” Tử Xuyên Tú thầm nói trong lòng nhưng hắn vẫn nghiêm mặt nói: “Xem ra Lỗ Chân người tự mình hối lỗi vẫn không đủ khắc sâu, không đủ thành ý”.
Nhóm dịch: Huntercd n Lô Chân không dám trả lời, y chỉ biết điên cuồng dập đầu, trán y đập xuống đất thình thịch, sưng và một mảng lớn nhưng Tử Xuyên Tú không ngăn Lỗ Chân lại, hắn chỉ nói:
“Như vậy đi, ta sẽ sắp xếp một nơi yên tĩnh cho ngươi. Ngươi hãy cố gắng suy nghĩ những gì mình muốn, hãy suy nghĩ viết cho ta một bức thư hối tội thật tốt.
Lô Chân ngơ ngác hỏi: “Thư hối tội? Xin hỏi đại nhân là cần phải viết cái gì?” “Viết những gì có thể viết. Viết những thứ ngươi mới nói, viết về tình hình tài sản, nhân viện phòng giám sát, còn có quá trình của lần phản loạn này. Tất cả hãy viết ra đi, kể rõ chi thường xuyên phái người tới tìm tiết một chút. Hãy từ từ mà viết, không cần vội. Ta ngươi”.
pu Khi nghe Tử Xuyên Tú nói vậy, Lê Chân sợ mức tái xám mặt, kinh hồn tảng đởm:
Chờ tới khi bản thân mình bị ép khô Đây không phải sự biến tướng của giam giữ lâu dài sao?
hết lợi lộc, tới khi đó trốn cũng không trốn được, chỉ còn biết ngồi chờ làm thịt. Thế nhưng trong lòng Lô Chân hiểu rõ bản thân y không thể làm gì khác được. Mấy binh lính Bán thủ nhân cường tráng bước vào lôi Lê Chân đi. Trong cánh tay cứng như thép của binh lính Bản thú nhân, Lô Chân điên cuồng giãy dụa, miệng gào lên: “Đại nhân tha mạng. Đại nhân tha mạng. Hạ quan còn tin tức tình báo quan trọng tin tình báo quan trọng .. đại nhân, hãy cho hạ quan một phút đồng hồ, một phút nữa thôi.
Khi Lô Chân đang bị đưa ra ngoài, mấy sĩ sẽ hat cao Cảm ơn các VIP đã t vipvandan.vn Thamor, mặc quân phục màu xanh đậm Tử Xuyên Tam Kiệtt Hội tụ đam mê Lão Trư đang dắt tay nhau đi vào trong lều, nhìn thoáng qua Lô Chân đang bị lôi ra ngoài, nghe tiếng kêu gào thảm thiết của Lê Chân, mấy sĩ quan liếc nhìn y, có người hỏi nhỏ: “Vì sao vậy?” “Sĩ quan quân pháp phòng giám sát, Lô Chân” Tổng quản hậu cần quân Viễn Đông Minh Vũ lên tiếng: “Đừng động vào hắn. Tội thằng nhãi này trừng phạt đúng người đúng tội”.
Các sĩ quan đều gật đầu. Bản thân là tay chân của Đế Lâm, Lô Chân chẳng những lòng dạ độc ác, mà y còn nổi tiếng hơn ở tính tham lam vô si. Năm xưa khi còn là sĩ quan quân pháp Viễn Đông y thường thò tay vơ vét tài sản hối lộ của các sĩ quan cấp thấp, cùng hung cực ác chính là danh tiếng của Lộ Chân. Trong thâm tâm những sĩ quan căm ghét xái xấu, ai cũng cười thầm trong lòng khi thấy Lô Chân gặp vận xui nhưng ai nấy đều nhanh chóng gạt ngay trong đầu vì Tử Xuyên Tú đang đứng trước mặt: “Hạ quan tham kiến đại nhân. Chúc mừng đại nhân đại thắng phá ba mươi vạn địch quân, công thành bá nghiệp”.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc khi nhìn mấy người trước mặt: “Minh Vũ, Phổ Hân, Mai La, Đỗ Á Phong mấy người các ngươi tới đây làm gì?” trong mấy người này có người là tổng quản hậu cần quân Viễn Đông có người là tổng đốc một tỉnh, có người là trấn trưởng một quân trấn Ma tộc, có người phụ trách công tác điều tra tình báo. Chức vụ, thân phận của những người này không giống nhau nhưng đều có thể nói là bộ hạ thuộc hệ thống thân tín của Tử Xuyên Tú. Bọn họ cùng nhau tới là một chuyện rất kỳ lạ.
Doan ha Tử Xuyên Tú nói: “Nếu như các ngươi muốn tiệc mừng công. Bên A Trữ đang rất náo nhiệt. Các ngươi có thể sang bên đó uống rượu, vui vẻ một phen. Đêm nay ta tha cho các ngươi nhưng sáng mai phải tới làm việc, không nên uống quá say”.
Các sĩ quan cũng cười. Minh Vũ trả lời thay cho mọi người: “Đại nhân, chúc mừng chỉ là một việc. Nếu như đại nhân hứng thú, bọn thuộc hạ đương nhiên sẽ mang rượu và thức ăn lại đây giúp đại nhân vui vẻ. Còn về chuyện bên Trữ điện hạ coi như không có gì. Bọn thuộc hạ không theo chân bọn họ vì không phải người cùng đường.
Đỗ vận khí Trong lời nói của Minh Vũ ẩn chứa thâm ý nhưng Tử Xuyên Tú lờ mờ không nhận ra, hắn chỉ cười nói: “Ải, các ngươi muốn uống rượu ở chỗ ta hả? Trước tiên ta phải cảnh báo trước: ở chỗ của ta không có rượu, thức ăn, còn phải chờ Minh Vũ ngươi tới thu dọn một phen. Thật ra ta có thể vui vẻ với các ngươi một phen nhưng cần phải đề phòng hai bà chằn Lâm Băng và Bạch Xuyên kia nếu không bọn họ lại la mắng ta.
Á Phong nhà Tử Minh Vũ cười xấu hổ nói: “Nếu đại nhân có nhã hứng, đương nhiên bọn thuộc hạ sẽ phụng bồi. Thế nhưng trước tiên bọn thuộc hạ muốn thảo luận chính sự với đại nhân”.
Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: “Chính sự? Chính sự gì?” Các sĩ quan nhìn nhau trao đổi, cuối cùng hình như bọn họ đã hạ quyết tâm. Minh Vũ là người dẫn đầu, cùng mấy người Mai La, Đỗ Á Phong Phổ Hân quỷ xuống: “Bọn thần tội đáng chết, xin Điện hạ thứ tội”.
lên tiếng như không rồi”.
“Các ngươi làm gì vậy?” Tử Xuyên Tú giật mình kinh hãi: “Các ngươi có tội gì hả?
Ngay cả việc đám người Minh Vũ thay đổi cách xưng hô mà Tử Xuyên Tú vẫn không nhận ra.
Người lên tiếng nói vẫn chỉ là Minh Vũ. Gã trịnh trọng nói: “Điện hạ, nhà Tử Xuyên hưởng thiên hạ đã bà trăm năm, tới nay vận khí đã hết, số trời đã mãn. Đại nhân tài hoa hơn người, xu thế quật khởi như mặt trời mọc ở phía đông thế mạnh không thể ngăn cản. Vi thần liều chết can gián: Thời cơ đã tới. Điện hạ hãy tự lập làm Vương.
Mấy sĩ quan Mai La, Đỗ Á Phong Phổ Hân cùng nói: “Vi thần liều chết can gián: số trời đã định, Điện hạ nên xưng đế.
Tử Xuyên Tú liếc nhìn từng người một. Sắc mặt mấy thuộc hạ đỏ bừng, kiên quyết đón nhận ánh mắt của hắn, mang theo sự khẩn trương và chờ đợi. Một lúc lâu sau, đột nhiên Tử Xuyên Tú phá lên cười. Dù các thuộc hạ không hiểu rõ cũng cười theo.
“Đại nhân, xin hỏi người đầu tiên khuyên can ngài là ai vậy?” “Đế Lâm, trưởng giám sát.
“Không hiểu hôm nay là ngày quái quỷ gì, không biết chuyện quỷ quái gì mà các ngươi là nhóm thứ hai khuyên ta lên ngôi”.
“Hả?” Minh Vũ thất Các sĩ quan nhìn nhau, lộ vẻ thất vọng. Những người ủng hộ lên ngôi đương nhiên sẽ có công đầu hiển hách. Bọn họ mạo hiểm tới đây chính là muốn để lại một ấn tượng sâu sắc trong đầu Tử Xuyên Tú. Nếu như là đi theo đuôi người khác bảo sao nghe vậy thì hằn không còn ý nghĩa gì nữa.
thanh hỏi lại: “Đã có người khuyên can sao?” Mọi người cực kỳ kinh ngạc. Tử Xuyên Tú không giải thích, hắn chỉ nhìn mấy người nói:
“Thật rơi chủ cũ. Sắc mặt nếu công nhưng ra ta rất tò mò. Tại sao các ngươi lại nghĩ như vậy? Các ngươi khác với mấy người Bố Lan, Đức Côn. Các ngươi đều là sĩ quan nhà Tử Xuyên mà.
Tử Xuyên Tú nói vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng ý tứ rất sâu xa, mờ hồ có ý trách cứ bọn họ bỏ mấy viên sĩ quan tái mét. Ủng hộ lên ngôi là vì bọn họ muốn lập đại vì việc này mà khiến Tử Xuyên Tú nghi ngờ hành động và phẩm chất của mình thì cái được hoàn toàn không đủ bù cái mất.
Minh Vũ nói” “Đại nhân thuộc hạ là sĩ quan nhà Tử Xuyên nhưng còn là một sĩ quan Viễn Đông. Tham Tinh điện hạ vốn là người đề bạt thuộc hạ. Khi Tham Tinh điện hạ còn sống trên đời này, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những câu này nhưng Tham Tinh điện hạ đã chết. Trữ điện hạ không có quân chủ. Đó chính đại nhân ngài”.
ân nghĩa với thuộc hạ. Trong lòng thuộc hạ chỉ có một là cũng nói: “Đại nhân, không phải thuộc hạ bất trung với gia tộc. Thật sự là Lâm làm loạn đánh Xuyên đã suy tàn, không còn cách nào có thể kéo dài nữa. Ngài hãy xem Đế chiếm Đế Đô, giết vua làm phản. Trước mắt có bao nhiêu người, hắn hoành hành ngang ngược suốt một năm. Gia tộc rộng lớn như vậy nhưng không thể có được một đội nghĩa binh cần vương, cũng không có thần tử trung quân ái quốc. Các đốc trấn chi quyền ngồi nhìn thời thế. Hội nguyên lão câm như hến, không một kẻ nào dám chỉ trích quân phản nghịch. Một chính quyền như vậy có còn sức sống không? Nếu phải quân Viễn Đông chúng ta ra tay, nhà Tử Xuyên thật sự đã sớm tiêu vong cầm giữ binh