Tuy cũng xuất thân là quan văn nhưng so với Ngõa Cách Lạp, La Minh Hải trấn định hơn nhiều. Lão "hừ" một tiếng, chuyển hướng Tử Xuyên Tú: "Tú thống lĩnh, xin ước thúc quý bộ!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, tôi đã bị đình chức rồi, lấy thân phận gì để ước thúc các huynh đệ chứ?"
"Ngươi!" La Minh Hải phẫn nộ giậm chân, lão bỗng nhiên nhìn thấy Văn Hà đang trốn ở vòng ngoài đám sĩ binh cười trộm xem nhiệt náo, lão liền cao giọng gọi: "Phó thống lĩnh Văn hà, ngươi gọi sĩ binh lui lại!"
Văn Hà nhóng cổ rướn đầu, y cũng cao giọng gọi: "Tổng thống lĩnh đại nhân, ngài nói cái gì? Hạ quan nghe không rõ!"
La Minh Hải đề cao thanh âm: "Phó thống lĩnh Văn Hà, mệnh lệnh sĩ binh lui lại!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, hạ quan vẫn nghe không rõ!"
La Minh Hải quát: "Kêu bọn chúng lui lại!"
"Đại nhân nói nhỏ quá, hạ quan không thể nghe rõ, chi bằng ngài qua gần đây hãy nói?"
"Mẹ kiếp!" Bất chấp thân phận của mình, La Minh Hải chửi thề, nói năng thô lỗ: "Văn Hà, tên khốn nhà ngươi, lão tử nếu đi ra được thì còn kêu cái con mẹ ngươi làm gì nữa! Kì bổn kia, ngươi họ Âu Dương phải không? Âu Dương kì bổn, ta lệnh ngươi lập tức dẹp đám loạn binh này!"
"Tuân mệnh, đại nhân!" Âu Dương Kính tươi cười tiến lại, cười hắc hắc nói với các sĩ binh: "Các huynh đệ, thỉnh các người đi đi, được không? Các người không đi ta sẽ tức giận! Các người thật không đúng? Thật sự không đi? Được, các người không đi, ta đi!"
Âu Dương Kính hì hì hà hà chạy đến trước mặt La Minh Hải, nhún vai giả bộ nhăn mặt nói: "Đại nhân, tôi ra lệnh rồi nhưng bọn họ không chịu đi. Vậy phải làm sao cho tốt đây?"
"Ngươi!" La Minh Hải bị tên giảo hoạt này chọc giận đến thất khiếu xuất khói. Lão định tìm một kì bổn khác là Đức Long nhưng nhìn tới nhìn lui chẳng thấy lão đâu, thì ra lão gian hoạt Đức Long lợi dụng lúc xung đột lộn xộn đã chạy mất dép rồi. La Minh Hải chỉ đành ra mặt hò hét đám sĩ binh: "Các huynh đệ, ta là tổng thống lĩnh La Minh Hải! Các ngươi muốn làm gì?"
Các sĩ binh hồi đáp vang dội: "Tổng thống lĩnh đại nhân, Tú Xuyên thống lĩnh trảm gian trừ ác, có công vô tội, thỉnh đại nhân thu hồi xử phạt quyết định!"
"Đây là chỉ ý của tổng trưởng điện hạ, các ngươi dám..."
Toàn bộ người dị khẩu đồng thanh hô: "Trừ ác vô tội, trừng gian có công, thỉnh gia tộc thu hồi mệnh lệnh!"
"Các ngươi!"
"Trừ ác vô tội, trừng gian có công, thỉnh gia tộc thu hồi mệnh lệnh!"
Không những trong phòng, bên ngoài đại lâu quân bộ cũng vang dội tiếng hô hoán, cả đại lâu quân bộ đều đã bị bao vây, thanh thế rất lớn, binh sĩ không dưới cả ngàn người. Tiếng hô sau nối tiếng hô trước, cuối cùng dồn dập như sóng đập!
Phát hiện bản thân đã bị bao vây trùng điệp, đám cao quan sắc mặt trắng nhợt, Tần Lộ kéo áo La Minh Hải: "Đại nhân, ngài cần phải quyết đoán, chần chừ e sinh bất trắc!"
La Minh Hải hung dữ nhìn Tử Xuyên Tú, cẩn thận hỏi nhỏ Tần Lộ: "Ngươi xem, hắn dám không?"
"Đại nhân, ta tin Tú Xuyên thống lĩnh vốn không có ý này, nhưng hiện tại cục thế phát triển đã không nằm trong sự không chế rồi!"
Nhìn La Minh Hải cúi đầu không lên tiếng, Tần Lộ biết lão kì thật đang tiếp thụ lời của y, chỉ là sợ mất mặt mà không chịu lùi, y khẽ cười, chuyển hướng Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên đại nhân, hạ quan là trợ lý xứ trưởng Quân vụ xứ, Tần Lộ".
"Ngài khỏe, Tần Lộ các hạ, ta nhận ra ngài".
"Hạ quan tin, Tú Xuyên đại nhân nhất định có ủy khuất bất đắc dĩ. Nhưng hiện tại cục thế rất hỗn loạn, như thế này sẽ không có lợi gì cho việc tẩy xoát ủy khuất cho đại nhân. Không biết đại nhân có thể tin tưởng hạ quan không?"
Tần Lộ dùng nhãn thần ngay thẳng trong sáng nhìn Tử Xuyên Tú, ngữ khí trấn định ôn hòa, cử chỉ tự tin ung dung, thần thái toát ra lực lượng khiến người ta tin phục.
Tử Xuyên Tú cũng đang suy nghĩ. Giết La Minh Hải là chuyện rất dễ, mất vài phút là đủ băm đám cao quan và cảnh vệ thành thịt vụn, một tên cũng không thể thoát. Vấn đề là, sau khi giết bọn chúng, sự tình sẽ thu xếp thế nào? Chẳng lẽ bản thân phải khởi binh tạo phản sao?
Tử Xuyên Tú cũng mượn cơ hội này để hạ đài, gã cười đáp: "Tần Lộ đại nhân đã nói như thế, ta còn có gì không tin chứ? Bất quá, Văn Hà".
Gã nhẹ nhàng kêu một tiếng, Văn Hà vừa nãy thính lực rất kém đột nhiên mắt sáng tai thính trở lại, lập tức cao giọng đáp: "Có hạ quan!"
"Ước thúc huynh đệ không nên loạn động, chớ làm cho quý khách từ Đế đô đến hoảng sợ".
"Tuân mệnh, đại nhân! Các ngươi lui hết ra ngoài, thu đao lại cho ta!"
Giống như khi nãy ùa vào, các sĩ binh loáng cái đã lui hết khỏi phòng hội nghị, trước khi đi còn không quên trừng mắt dọa Ngõa Cách Lạp, đặt tay lên cán đao hăm he. Ngõa Cách Lạp sợ hãi nhũn ra trên ghế, nước đái phọt ra, mùi thúi xộc lên làm chúng nhân phải bịt mũi.
Nhưng các đồng bạn khác của hắn cũng không có tâm tình để cười nhạo hắn, các cao quan lúc này mới nhận biết được sự khủng bố của quân đội, quân nhân một khi nổi điên lên thì e là tổng thống lĩnh hay thủ tịch nguyên lão cũng đều bị chém. Có thể áp chế bọn họ chỉ có tướng lĩnh xuất thân quân ngũ như Tử Xuyên Tú làm được.
Tim mọi người đều đập liên hồi: sao có dạng điều tra thế này? Nếu không có sự bảo hộ của Tử Xuyên Tú, cả một đám cao quan căn bản không thể bước ra khỏi cửa đại lâu quân bộ. Tử Xuyên Tú chỉ cần nháy mắt, bọn họ sẽ người một nơi đầu một nẻo.
La Minh Hải trầm mặt xuống: "Tú Xuyên thống lĩnh, mời đi theo chúng tôi!"
Chúng nhân ta khỏi phòng hội nghị. Hai bên hành lang quân bộ đều đứng đầy sĩ binh vũ trang, bọn họ trừng mắt theo dõi đám cao quan đến từ Đế đô, sát khí vô hình ngập ngụa không gian. Đi giữa hai hàng sĩ binh vũ trang lạnh lẽo, các quan lớn đều toát mồ hôi đẫm áo. May mà, các sĩ binh chỉ là nhìn, không có ai tiếng lên ngăn cản động thủ.
Bước khỏi đại lâu quân bộ, ở trước đại lâu đang tụ tập mấy ngàn sĩ binh, cả một mảng đen kịt, bọn họ phong tỏa tòa nhà quân bộ và các con đường xung quanh. Nhìn thấy thân ảnh Tử Xuyên Tú xuất hiện từ trong đại lâu, giống như mặt hồ đang yên tĩnh bị một tảng đá ném xuống, đám đông sĩ binh tao động nhốn nháo, thanh âm xì xầm ban đầu càng lúc càng khuếch đại: "Thống lĩnh gia ra rồi! Thống lĩnh gia ra rồi!"
Một chiếc xe ngựa nhẹ nhàng dừng ở trước mặt Tử Xuyên Tú. Ngây ngốc nhìn cỗ xe, Tử Xuyên Tú biết, một khi bước lên cỗ xe này, bản thân sẽ thành cá trên thớt mặc La Minh Hải mổ xẻ. Gã cười khổ, co chân đặt lên xe ngựa.
"Bọn họ muốn dẫn Thống lĩnh gia đi". Trong lớp lớp sĩ binh bao quanh có tiếng thét lớn, lập tức cả ngàn người náo loạn. Có người hô hào: "Thống lĩnh gia, không cần đi theo bọn họ, Hắc kì quân sẽ bảo hộ cho ngài!"
"Thống lĩnh gia, chúng tôi sẽ bảo hộ cho ngài! Đám quan lại đó có phải đang uy hϊế͙p͙ ngài?"
"Thống lĩnh gia, xin đừng bỏ chúng tôi!"
Các sĩ binh la hét loạn cả lên, có người chen lấn muốn tiến tới kéo Tử Xuyên Tú xuống xe, các sĩ quan sinh đang liều mạng kết thành tường người ngăn cản binh sĩ Hắc kì quân.
"Lui lại! Lui lại!"
"Cút đi! Chớ cản đường!"
Song phương kiếm bạt đao dương đối đầu căng thẳng, tùy thời lúc nào cũng có thể loạn đả. Tràng diện loạn thành đoàn, trong hỗn loạn, có người dụng lực nắm lấy tay Tử Xuyên Tú kéo gã khỏi xe ngựa, Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn, người đó là Phó thống lĩnh Văn Hà của Hắc kì quân, y nói từng chữ chắc nịch: "Đại nhân, ngài là thống lĩnh tốt nhất mà tôi từng gặp! Ngài không có sai, tôi quyết không để bọn họ dẫn ngài đi, Hắc kì quân sẽ bảo hộ cho ngài!"
-o0o-