Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 89: Phong vũ tương chí (hết).

Tuyết rơi dày, khí trời rất lạnh, Văn Hà trán toát mồ hôi nhưng thần sắc kiên định không thể lay động, thể hiện vị mãnh tướng sa trường này đã hạ quyết tâm phải làm điều mình nói, cho dù có phải khởi binh tạo phản. Không chỉ mỗi Văn Hà, cả một khối đen nghịt quan binh Hắc kì quân đều đang nhìn vào gã, ánh mắt bọn họ đều chứa đầy lo lắng và quan tâm.


Nhìn những gương mặt nôn nóng lo lắng đó, Tử Xuyên Tú cảm thấy vô cùng ấm áp, sự cảm động bóp nghẹn yết hầu gã. Gã vẫy tay biểu thị muốn phát biểu, thanh âm huyên náo dần lắng xuống.


"Các sĩ binh Hắc kì quân, yên lặng. Các ngươi và ta đều là quân nhân của gia tộc, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân, chúng ta tiếp được mệnh lệnh, cho dù chúng ta biết đó là quyết định sai lầm, nhưng thân là quân nhân chúng ta không có quyền phán xét. Hiện tại, ta tạm thời li khai mọi người, trước khi đi, ta lệnh cho mọi người, vô luận tương lai phát sinh chuyện gì, mọi người đều phải trung thành với Tử Xuyên gia tộc, phục tùng mệnh lệnh của tổng trưởng điện hạ và Trữ điện hạ. Trung với gia tộc, phục tùng mệnh lệnh! Đây là mệnh lệnh ta giao cho các ngươi!"


"Thống lĩnh gia!" Văn Hà đau xót hô lên, vị hán tử cứng rắn lúc này lại nhỏ lệ. Rất nhiều sĩ binh đều lặng lẽ khóc. Tử Xuyên Tú nghiêm khắc nhìn bọn họ: "Đủ rồi! Thật là khó xem quá, khóc lóc hệt như đám đàn bà! Dưới trướng ta không có lính mềm yếu như thế, cho ta thấy dáng vẻ của quân nhân của các ngươi!"


"Nghiêm!"
Các quân nhân có mặt đứng nghiêm ưỡn ngực hành lễ với Tử Xuyên Tú, cả những sĩ quan sinh cũng không ngoại lệ. La Minh Hải cũng chậm rãi đưa tay lên chào Tử Xuyên Tú, dùng ánh mắt cảm tạ Tử Xuyên Tú.


Tử Xuyên Tú hướng chúng nhân hồi lễ trang trọng, chuyển thân bước vào trong xe, Tần Lộ vội vàng lên theo, xa đội di chuyển về cổng thành Đán nhã, chạy được một đoạn rất xa, phía sau vẫn còn truyền đến tiếng hô: "Thống lĩnh gia, đi đường mạnh khỏe!"


Tần Lộ cảm thán: "Thống lĩnh ngài anh minh đại nghĩa, nếu không phải ngài, tràng diện hôm nay e là không thể thu thập, cảm tạ ngài".
Tử Xuyên Tú hờ hững đáp: "Cũng không có gì, chẳng qua là tận chức trách bổn phận mà thôi. Thân là quân nhân gia tộc, ta phải bảo vệ uy nghiêm của gia tộc".


"Quân tâm tức dân tâm. Tú Xuyên đại nhân ngài nhậm chức mới vài tháng ngắn ngủi, các địa phương tây nam đều vạn chúng quy tâm, hạ quan thật sự rất bội phục".
"Tần Lộ đại nhân, cái này liệu có quy thêm tội danh cho ta không, nói ta có ý mua chuộc nhân tâm, ý đồ đen tối không?"


Không biết là cố ý hay vô ý, sau khi rời khỏi cổng thành Đán nhã, rèm xe được bỏ xuống, ngồi bên trong không thấy được cảnh sắc bên ngoài, càng không biết xa đội chạy về phương hướng nào. Trong hắc ám, Tần Lộ hoàn toàn không thấy biểu tình của Tử Xuyên Tú, y giật mình: "Thống lĩnh đại nhân, ngài nói đùa rồi".


"Ta cũng hi vọng là nói đùa, nhưng thống lĩnh gia tộc vì dẹp bỏ hắc bang và uy khấu mà bị lập án điều tra và bị bắt, vậy có xuất hiện thêm tội danh hoang đường khác cũng không phải là chuyện không thể".


Tần Lộ im lặng, một lúc sau mới lên tiếng: "Tú Xuyên đại nhân, ngài là người hiểu chuyện, tôi cũng không nói linh tinh với ngài: đối với việc lập án điều tra ngài, phía quân đội kịch liệt phản đối. Tư Đặc Lâm đại nhân yêu cầu phải được trực tiếp tham gia điều tra nhưng nguyên lão hội không đồng ý. Bọn họ cho rằng, Tư Đặc Lâm đại nhân có quan hệ quá mật thiết với ngài, làm thế chẳng khác nào"


Tử Xuyên Tú lên tiếng tiếp y: "Chẳng khác nào Tử Xuyên Tú đi điều tra Tử Xuyên Tú".


"Chính là ý này!" Tần Lộ vỗ tay: "Với lí do cũng giống vậy, bọn họ loại cả Đế Lâm đại nhân khỏi cuộc điều tra. Lần này chủ yếu do tổng thống lĩnh La Minh Hải và nguyên lão hội chủ trì, phía quân đội và giám sát thính hầu như không có quyền phát ngôn. Ngài nên chuẩn bị tư tưởng".


"La Minh Hải và nguyên lão hội?" Tử Xuyên Tú cười nói: "Tổng trưởng điện hạ rốt cuộc là có chủ ý thế nào? Ông ấy không phải vì để dung mạo Đế đô đẹp đẽ nên tống hết đám gia hỏa xấu xí đáng ghét đến Đán nhã chứ?"


Tần Lộ tằng hắng một tiếng, Tử Xuyên Tú mới phát hiện bản thân lỡ lời. Gã cười cười xin lỗi: "A, lỗi rồi. Ta không phải nói ông, Tần Lộ các hạ xin chớ để bụng. Ta phát hiện có mấy nữ tử rất ngưỡng mộ ông, ông có hứng thú không?"


Tần Lộ dở khóc dở cười: "Thống lĩnh đại nhân, hảo ý tôi xin ghi nhớ. Tiểu hài nhà tôi đã 5 tuổi rồi".
"A, vậy thì quá đáng tiếc rồi".
Tử Xuyên Tú thoải mái cười, tiếng cười dội dội trong khoang xe chật.


Tần Lộ cảm thấy rất hứng thú, người ngồi trước mặt y đang là thống lĩnh của gia tộc, là anh hùng thanh danh hiển hách, đột nhiên hãm vào lao tù, mệnh vận bất hảo, nhưng gã không hề kinh hoảng bi thương, ngược lại vẫn còn tâm tư cười cợt, Tần Lộ thật vô pháp lí giải. Cuối cùng, y không nhịn được hỏi: "Thống lĩnh đại nhân, thứ cho tôi mạo muội, lần này ngài bị đình chức điều tra, vô luận thế nào cũng không phải là chuyện tốt. Nhưng tôi thấy ngài đang vui vẻ thoải mái, thật sự tôi chẳng hiểu nổi".


Tử Xuyên Tú nhìn Tần Lộ, cười đáp: "Tần Lộ các hạ, nhân sinh có lúc thăng lúc trầm. Bãi chức, giam lỏng, bỏ tù, mấy thứ này cũng như ta ăn cơm thường thôi, có năm còn bị đến vài lần, ta cả bị phán là quốc tặc cũng đã trải qua, vậy còn có gì đáng sợ hơn chứ?"


Tần Lộ đầy cảm xúc: "Đại nhân hiểu sâu đạo làm người, bọn thường chúng tôi không thể so nổi, người phi thường tất có thành tựu phi thường, chẳng trách đại nhân có thành tựu phi phàm!"


Tử Xuyên Tú cười mà không nói, gã đương nhiên vui vẻ: vừa nãy gã còn cho rằng việc thả Lưu Phong Sương đã bị bại lộ, đó là đại tội không thể tha, gã cho rằng chết chắc rồi, đột nhiên lại biết, thì ra nguyên nhân là vì Mã Duy, chuyện đó có đáng là gì, đơn giản chỉ là giết một tên tặc khấu giả mạo người tốt thôi mà.


Rèm cửa rất dày, Tử Xuyên Tú không biết xa đội sẽ đến đâu, gã chỉ cảm giác đường đi lúc đầu bằng phẳng, đến giờ thì lắc qua lắc lại, thùng xe nghiêng về sau, chắc là đang di chuyển lên dốc, tiếp đó là xuống dốc, lại quẹo trái, có lúc Tử Xuyên Tú có cảm giác xa đội giống như đang quành lại, cứ thế tới lui mấy lần, Tử Xuyên Tú nhức cả đầu.


Gã tuy đang là thống lĩnh Hắc kì quân nhưng lại chẳng quen thuộc địa hình quanh Đán nhã, trong nhất thời chẳng thể xác định được địa hình khúc chiết này nằm ở địa phương nào của Đán nhã hành tỉnh. Gã nhìn Tần Lộ, Tần Lộ cũng ngơ ngáo, cười khổ lên tiếng: "Thống lĩnh đại nhân, tôi cũng không biết đang đi đâu".


Chạy đến nửa đêm, rốt cuộc xe ngựa cũng dừng lại. Có người từ ngoài mở cửa xe, gió đêm mát lạnh mang theo không khí núi rừng lùa vào, hai người trong xe đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.


Tử Xuyên Tú nhảy xuống xe, chân đạp trên nền đất mềm mại, trên đầu là tinh không xán lạn, bầu trời như một tấm hắc bảo thạch đính kim cương, trong gió thoang thoảng mùi hoa dại thơm lừng.


Gã đang đứng trên một ngọn núi nhỏ, bốn phía là đại địa khoan khoát, ánh mắt phóng thẳng đến chân trời xa, rừng rậm, sông, nông trang, mọi thứ thu vào tầm mắt. Từ trong thùng xe chật hẹp bức bối bước ra một thánh cảnh xinh đẹp, tâm tình Tử Xuyên Tú rất thoải mái. Gã rất muốn ngã người lên thảm cỏ dưới chân mà hưởng thụ ân tứ do thiên nhiên ban tặng.


Trên núi có một khu rừng nhỏ, trong rừng loáng thoáng mấy đỉnh nhà nhọn, ánh đèn lọt qua kẽ lá sáng lấp lánh. Vài quân nhân phục sức Cấm vệ quân từ trong khu rừng đó đi ra, quân quan trung niên dẫn đầu gầy cao như một cây tre, gương mặt ốm nhách ra vẻ nghiêm túc, y hành lễ với Tử Xuyên Tú: "Tử Xuyên Tú thống lĩnh phải không?"


Tử Xuyên Tú hờ hững đáp lễ, gã không có hứng thú hồi đáp dạng câu hỏi thế này.


Trong mắt quân quan đó lộ xuất nộ ý, nhưng y vẫn chu toàn lễ tiết nói: "Hạ quan là Phó kì bổn Mông Khắc Đa, thuộc đệ nhất sư Cấm vệ quân, trong thời gian đại nhân lưu lại đây, bổn quan rất vinh hạnh phụ trách bảo vệ an toàn cho đại nhân. Nếu như có chỗ nào không phải, xin cứ chỉ dạy".


Danh là bảo vệ an toàn nhưng thực chất là giám thị, cái này cả tiểu hài tử cũng hiểu. Tử Xuyên Tú khẽ gật đầu: "Khổ cực rồi, vậy thì làm phiền quý quan".


Mông Khắc Đa cứng nhắc cúi người chào, xoay ngang đưa tay mời, mấy quân quan cấm vệ quân im lìm bao quanh Tử Xuyên Tú, bề ngoài cung kính nhưng tay lại như vô ý đặt trên chuôi đao. Tử Xuyên Tú cảm giác được một áp lực vô hình từ bốn phía ập đến. Quân quan trải qua thực chiến khác biệt với sĩ quan sinh, nhãn thần bọn chúng sáng hơn, lạnh hơn, tĩnh hơi, tàn khốc hơn. Chỉ có hảo thủ từng giết người mới có dạng nhãn thần như thế.


Tử Xuyên Tú cất bước đi về phía trang viên trong rừng, Tần Lộ ở đằng sau cũng định bước theo nhưng bị Mông Khắc Đa ngăn lại: "Đại nhân, rất xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lênh, nơi này chỉ tiếp đãi một mình Tử Xuyên Tú thống lĩnh, người lý lịch không rõ theo luật không được vào, mời đại nhân ngài quay về".


Tần Lộ tức giận: "Ta là Phó thống lĩnh Trung ương quân, ủy viên Quân vụ xứ, thành viên tổ điều tra, chẳng lẽ ta là người có lý lịch không rõ?"


"Tần Lộ tướng quân, hết sức xin lỗi". Mông Khắc Đa miệng thì xin lỗi nhưng thân hình vẫn đứng trước Tân Lộ như cũ, chẳng có biểu hiện gì nhường đường: "Chúng tôi nhận được mệnh lệnh, phải làm như thế".
"Khốn kiếp, ai cấp mệnh lệnh vớ vẩn này cho ngươi?"


"Thất đại tổng trưởng Tử Xuyên gia tộc, Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ". Mông Khắc Đa bình tĩnh đáp.


Giống nhưng đỉnh núi băng yên tĩnh đột nhiên sụp đổ, Tần Lộ đờ người, đứng sững tại chỗ không biết làm gì. Không nhẫn tâm nhìn y khó xử, Tử Xuyên Tú tăng tốc đi về khu rừng, mấy cấm vệ quân gấp rút chạy theo gã.


Đây là một tiểu trang viên nằm trong khu rừng nhỏ trên đỉnh núi, sau khi vào cổng chính, Tử Xuyên Tú mới phát hiện không gian bên trong rộng rãi hơn biểu hiện bề ngoài của nó, mấy căn biệt thự màu trắng nổi bật trên nền cỏ xanh, trong các biệt thự loáng thoáng bóng cảnh vệ qua lại.


Thấy có người tiến vào, mấy con chó lớn đang nằm trên cỏ ngóc dậy cất tiếng sủa rền rĩ, bộ dáng hung hãn muốn cắn người.


Tử Xuyên Tú dừng chân, gã biết đây là loại chó gì, chúng được gọi là "Sát thủ bóng đêm", Đế Lâm từng giảng qua cho gã nghe, bọn chúng ngoài đai lưng thì mục tiêu nhắm đến kế tiếp là cổ họng, một phát cắn lập tức lấy mạng, là sự khϊế͙p͙ sợ của lũ trộm đêm.


"Thống lĩnh đại nhân," Mông Khắc Đa bất động thanh sắc nói: "Bọn chó này rất hung tàn, xin đại nhân đừng tự tiện li khai khu vực cư trú, bằng không vạn nhất có tổn hại gì, chúng tôi thật sự không chịu nổi trách nhiệm".
Tử Xuyên Tú cười đáp: "Cảm ơn nhắc nhở".


"Không có gì, đây là chức trách của hạ quan. Phòng của ngài ở chỗ kia, mời theo tôi".
Bắt đầu từ đêm nay, Tử Xuyên Tú trở thành tù nhân bị giam lỏng.
-o0o-