Tây nam, Đán nhã hành tỉnh. Lúc hoàng hôn trời đổ tuyết, mặt trời đỏ bầm đã lặn một nửa, Tử Xuyên Tú mang theo bộ dạng phong trần, thần sắc mệt mỏi từ Tây bắc chiến tuyến phản hồi Đán nhã.
Còn chưa đi đến đại lâu quân bộ, gã bỗng cảm giác có điểm khác lạ. Ngày thường người vô ra đại lâu quân bộ nườm nượp, lúc này lại yên tĩnh không nghe chút tiếng động. Đứng trực ở cửa không phải là tiếu binh hắc kì quân quen thuộc mà là một hàng quân quan cấp thấp khoác áo choàng đen. Nhìn phục sức, bọn họ là sĩ quan sinh từ Viễn Đông quân giáo đến.
Tử Xuyên Tú bước thẳng qua cửa chính, cả tòa đại lâu rộng lớn không thấy bóng người, tiếng bước chân của Tử Xuyên Tú vang rõ trong không gian an tĩnh. Các sĩ quan sinh không có ngăn cản gã, mặt vô biểu tình nhìn gã đi qua, trầm mặc như một hàng tượng.
Tử Xuyên Tú đột nhiên nảy sinh ý nghĩ bất tường: "Chẳng lẽ việc bản thân lén thả Lưu Phong Sương đã bại lộ?"
Ở cửa phòng làm việc của Quân đoàn trưởng cũng có hai sĩ quan sinh đứng gác, Tử Xuyên Tú đang định đẩy cửa đi vào thì một sĩ quan sinh cản gã lại: "Tú Xuyên thống lĩnh phải không?"
"Là ta. Các ngươi là ai? Ai phái các ngươi đến? Tiếu binh ở đây đâu?"
Sĩ quan sinh chẳng trả lời câu hỏi nào, hắn lãnh mạc nói: "Thống lĩnh đại nhân theo chúng tôi qua đây".
Tử Xuyên Tú bị dẫn đến phòng đại hội của quân bộ, sĩ quan sinh dẫn đường đẩy cửa: "Mời vào, thống lĩnh đại nhân, có người đang đợi ngài bên trong".
Cho dù Tử Xuyên Tú sớm đã có chuẩn bị, nhưng lúc bước vào vẫn bị thất kinh: trên vị trì thủ tịch hội nghị mà gã thường ngồi, lúc này đang ngồi chính là tổng thống lĩnh La Minh Hải của Tử Xuyên gia.
Bên phải La Minh Hải là phó thống lĩnh Tần Lộ của Trung ương quân, bên trái là nghị trưởng Tiêu Bình của Nguyên lão hội, nguyên lão đại biểu của Đán nhã hành tỉnh là Ngõa Cách Lạp, người ngồi bên dưới Tần Lộ càng khiến Tử Xuyên Tú thất kinh, đó là một quân pháp quan mặc chế phục đen, trợ thủ đắc lực của Đế Lâm, Ca Phổ Lạp.
Mấy người này đều là nhân vật có trọng lượng đến từ Đế đô, so sánh hai bên, quan viên bổn địa ở Đán nhã rõ ràng sút kém hơn nhiều, chỉ có Văn Hà phó thống lĩnh có tư cách ngồi trong hội nghị, còn hai kì bổn Âu Dương Kính và Đức Long ngay cả tư cách ngồi bên dưới nghe cũng không có, chỉ đành ngồi tuốt đằng xa, ngóng cổ lắng nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.
"Tú Xuyên thống lĩnh về rồi sao? Mời vào ngồi".
Không biết là cố ý hay vô ý, tên sĩ quan sinh đó dẫn Tử Xuyên Tú đến ngồi ở ghế ngay phía dưới bàn hội nghị, vị trí này vừa hay đối diện với cả bàn, tất cả người đều lạnh lùng nhìn gã, Tử Xuyên Tú có cảm giác khuất nhục như đang bị phán xét.
Gã ra vẻ như chẳng có việc gì, cười nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, nguyên lão nghị trưởng đại nhân và các vị đại nhân, không biết đến Đán nhã khi nào? Hạ quan không nghênh đón từ xa, thật là thất lễ".
"Không sao". La Minh Hải ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú, ngữ khí của lão bình hòa hơn cả lúc thường: "Tú Xuyên thống lĩnh, chúng tôi đến hai ngày rồi, nhưng chưa gặp được ngài. Tổng bộ quân đoàn cũng không biết ngài đi hướng nào, chúng tôi rất lo lắng cho ngài".
"Thật quá thất lễ rồi, hạ quan đi làm chút việc, cũng chẳng có căn dặn ai". Tử Xuyên Tú hơi khẩn trương, nếu như La Minh Hải muốn truy cứu hướng đi của gã, gã thật không biết giải thích thế nào.
May mà La Minh Hải không có hỏi. Lão chỉ nói: "Tú Xuyên các hạ, ngài thân là thống soái, bình thường hành sự không thể quá cảm tính được. Nếu như trong thời gian ngài vắng mặt xảy ra chuyện khẩn cấp, không có người chủ trì đại cục, bộ hạ ngài sẽ thất thố không biết làm sao".
"Đại nhân dạy rất phải, Tử Xuyên Tú ghi nhớ".
La Minh Hải vui vẻ nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, ta là phụng lệnh tổng trưởng đến. Điện hạ có chút ủy khuất cho ngươi, ngươi phải gắng chịu a!"
Không biết vì sao, La Minh Hải càng nói nhỏ nhẹ, Tử Xuyên Tú càng cảm thấy đại sự bất hảo, gã thẳng thừng nói: "Xin đại nhân cứ nói thẳng".
"Tốt!" La Minh Hải từ trong ngực áo lấy ra một cuộn giấy, tự đọc: "Điện hạ có ý chỉ cấp cho Tử Xuyên Tú. Phụng lệnh tổng trưởng điện hạ, Tử Xuyên Tú lạm dụng chức quyền, lạm sát vô cớ, tạm thời đình chức thống lĩnh Hắc kì quân để điều tra, trong thời gian khâm sứ điều tra, không được phép rời khỏi địa phương".
"Vị trí trống do Tử Xuyên Tú bị đình chức, tạm thời giao cho khâm sứ chủ trì điều khiển!"
Trong đầu Tử Xuyên Tú như bị sét đánh, gã không thể tưởng nổi, hậu quả nghiêm lệ như thế, trong chớp mắt, bản thân đã bị đình chức, còn "Không được phép rời khỏi địa phương", đây không phải là tù cấm sao?
Tai nạn đến quá gấp khiến người bối rối, Tử Xuyên Tú nhìn quanh, trong đám người đối diện, có nhãn thần cảm thông đồng tình, có biểu tình cười đểu trước tai họa của gã.
Nhìn thấy Tử Xuyên Tú hoảng hốt ngây ngốc đương trường, nguyên lão Ngõa Cách Lạp lạnh lùng hỏi: "Thế nào, Tú Xuyên các hạ, làm quan lớn nên quên cả lễ tiết rồi sao?"
"Đồ thất phu đáng chết, ta chưa ***ng chạm đến ngươi mà!" Tử Xuyên Tú thầm mắng, nhưng không thể không quỳ, hô: "Vi thần cẩn tiếp thánh chỉ điện hạ!"
"Mời đứng lên", La Minh Hải bất động thanh sắc gọi: "Tú Xuyên thống lĩnh".
Ngõa Cách Lạp giành nói: "Tổng thống lĩnh đại nhân, Tử Xuyên Tú đã không phải là thống lĩnh rồi!"
Phó tư lệnh Trung ương quân Tần Lộ lạnh lùng nói: "Nguyên lão các hạ, thánh chỉ của điện hạ vừa rồi ngài cũng nghe rõ. Tú Xuyên các hạ chỉ là tạm thời đình chức điều tra, điện hạ không có bãi bỏ chức vị thống lĩnh của ngài ấy. Trước khi có thánh chỉ mới, ngài ấy vẫn là thống lĩnh như cũ".
La Minh Hải khẽ gật đầu: "Tần Lộ các hạ nói rất đúng. Tú Xuyên các hạ, đối với thánh chỉ của điện hạ, ngài có phân biện gì không?"
Tử Xuyên Tú nghèn nghẹn đáp: "Vi thần vì quốc trừ nghịch, tự nhận có công vô tội!"
La Minh Hải gật đầu: "Lời của ngài, bổn quan sẽ chuyển tấu cho điện hạ. Còn như Tú Xuyên thống lĩnh có công hay tội, đợi kết quả điều tra sẽ rõ, chúng tôi nhất định sẽ cấp cho ngài một sự công bằng".
Ngõa Cách Lạp tỏ vẻ cáo khóc cừu: "Ài, mọi người đều là đồng liêu, Tú Xuyên các hạ rơi vào tình cảnh này, ta thật rất đau lòng! Có gì có thể giúp, Tú Xuyên các hạ cứ đề xuất ra".
Tử Xuyên Tú nhìn cái bản mặt dương dương đắc ý ở trước mắt, lạnh lùng đáp: "Nguyên lão đại nhân, có chuyện này ngài có thể giúp tôi không?"
"Chuyện gì?"
"Đem cái bản mặt ngu ngốc của ngài cút xa một chút, nhìn thấy nó tôi ăn cơm không vô".
"Ngươi!"
Có người bật tiếng cười khẽ, Ngõa Cách Lạp đỏ bừng mặt: "Tử Xuyên Tú, đại họa lâm đầu còn dám nghênh ngang như thế. Người đâu!"
Mấy sĩ quan sinh xuất hiện sau lưng Tử Xuyên Tú, có kẻ thô lỗ đẩy Tử Xuyên Tú: "Mau đi!"
Rồng mắc ao tù tôm giỡn mặt! Tử Xuyên Tú đột ngột quay người, hung dữ trừng mắt nhìn tên sĩ quan sinh đó. Nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Tử Xuyên Tú, tên sĩ quan trẻ tuổi đó hoảng hốt đặt tay lên chuôi đao, có kẻ cao giọng hô hoán: "Tử Xuyên Tú, ngươi muốn kháng chỉ?"
Lời của hắn còn chưa dứt, "Ầm" một tiếng dữ dội, cửa phòng hội nghị bị đánh sập, mấy sĩ quan sinh bị ném ngã chổng chơ, ngoa ngoe trên nền phòng hội nghị.
Đám quan lớn giật nảy mình ào ào đứng lên nhìn. La Minh Hải quát: "Ai làm!"
Thoại âm vừa dứt, một đám quan binh Hắc kì quân ở ngoài cửa phòng hội nghị ùa vào, toàn bộ bạt đao dương kiếm. Có vài sĩ quan sinh trong phòng hội nghị có ý đồ phản kháng lập tức còn chưa kịp động thủ đã bị quân đao sáng quắc đè lên cổ, bọn chúng liền không dám động đậy. Đám binh sĩ ùa lên bao lấy mấy quân quan cao cấp, nét mặt lạnh lùng, mã đao sáng loáng bức trước mặt quân quan, có thể cảm nhận được hơi lạnh từ thân đao toát ra.
Các cao quan lần đầu chứng kiến tình huống thế này, ai nấy hoảng hốt, Ngõa Cách Lạp còn tè cả ra quần.
Đột biến bất ngờ, đám cao quan đến từ Đế đô đều biến sắc. Đây là đại bổn doanh của Hắc kì quân, một khi quân đội binh biến, bọn họ đừng hòng còn mạng ra về. Ngõa Cách Lạp hoảng sợ lắp bắp" "Các người...các người muốn làm gì?"
Không ai trả lời hắn, sĩ binh thần sắc lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
-o0o-