Đầu năm bảy tám bốn, Đế đô đang đắm chìm trong hoan nhạc thái bình thịnh thế. Tuy là hàn đông, đầu đường ngõ hẻm lại ngập tràn kích tình, đèn màu treo cao, cờ màu tung bay, biểu ngữ đón gió phất phới, ca vũ rộn ràng, đâu đâu cũng đầy tiếng cười nói. Thị dân Đế Đô sắc mặt hớn hở, mọi người gặp nhau đều ôm tay chào chúc: "Chúc mừng năm mới, hòa bình rồi!"
"Cùng vui cùng vui, hòa bình rồi!"
Trong không khí tường hòa, nhân viên trực ban Quân vụ xứ đều chuồn đi chơi, cả Quân vụ xứ rộng lớn chỉ có Xứ trưởng Tư Đặc Lâm kiên thủ cương vị. Đọc xong thư của Lưu Phong Sâm hỏa tốc chuyển đến, y tức thì cảm nhận được sự tình trọng đại.
Tư Đặc Lâm lập tức báo cáo cho tổng thống lĩnh La Minh Hải, mặc cho y gấp như trong lòng có lửa, La Minh Hải vẫn biểu tình lão thần du nhàn tự tại, liếc mắt nói: "Không có tiền".
"A! Nhưng phía Ca San thống lĩnh không phải..."
"Phía Ca San cũng không có tiền, Nguyên lão hội ngưng cấp quân phí cho chúng ta rồi".
Tư Đặc Lâm ngựa không dừng vó chạy sang Nguyên lão hội. Vừa vào cửa đã nghe thanh âm như chuông đồng của nghị trưởng Tiêu Bình: "Các vị nguyên lão đại nhân, quân đội quá lớn và chiến tranh liên miên nhiều năm là nguyên nhân chủ yếu làm thiếu hụt tài chính, chúng ta không gánh vác nổi! Hôm nay, chúng ta cuối cùng đã thoát khỏi ác mộng đó! Sau khi hòa binh, mục tiêu đầu tiên của chúng ta là giảm thiểu quân đội, cắt giảm một trăm sư, như thế có thể giảm bớt thuế má được chút ít!"
"Đúng thế!" Toàn thể nguyên lão vỗ tay tán thành, các ủy viên chủ tịch hội giơ cao tiêu ngữ "Bọn chúng đừng hòng chạy thoát!" Đây là danh ngôn của thống lĩnh Vân Sơn Hà, năm đó ông ấy chủ trì tu kiến phòng tuyến tây bắc. Nhìn thấy mọi người nhiệt tình tiêu diệt quân đội Tử Xuyên gia như thế, Tư Đặc Lâm muốn khóc nhưng không có nước mắt, y cứ tưởng bản thân đang đứng ở Ma thần bảo.
Suy nghĩ một chút, y li khai nguyên lão hội, chạy đến tổng trưởng phủ.
"Cái gì? Tiêu Bình tuyên bố muốn cắt giảm một trăm sư?" Tử Xuyên Tham Tinh rất phẫn nộ: "Hắn thật quá phận rồi!"
Tư Đặc Lâm tức thì cảm thấy gặp được tri kỷ, y vửa định lên tiếng tán đồng thì Tử Xuyên Tham Tinh lại tiếp: "Cắt giảm một trăm sư xác thật quá nhiều, bảy, tám chục sư thì có thể được không?"
"Điện hạ, ngài!"
"Ngươi tự giải quyết đi!" Tử Xuyên Tham Tinh lại chuyên tâm thảo luận với Lí Thanh: "Ngươi xem, tuyên ngôn này nên chỉnh thế nào cho hay? Đổi quốc hiệu là chuyện đại sự. Tuyên ngôn quốc hiệu không thể yếu ớt, phải có khí thế!"
Tư Đặc Lâm cho rằng tai mình có vấn đề, lên tiếng hỏi: "Điện hạ, ngài muốn đổi quốc hiệu?"
"À, ta chưa nói với ngươi sao?" Tử Xuyên Tham Tinh vỗ vỗ đầu: "A, ta nhớ rồi, đúng là chưa nói với ngươi. Ai, già rồi, trí nhớ tệ quá, quên tới quên lui...Tư Đặc Lâm, là thế này, ta tính thay đổi quốc hiệu một chút".
"Xin hỏi điện hạ, ngài tính đổi thế nào?"
"Năm xưa Quang minh đế quốc phân chia tan rã, ba trăm năm rồi, đại lục mãi chưa có xuất hiện một chính quyền thống nhất. Hiện tại Tử Xuyên gia tộc trên thừa thiên vận, dưới được lòng người, tứ hải quy nhất, thống nhất đại lục. Lúc này còn dùng danh xưng gia tộc thì rõ ràng không thích hợp, cũng giống như Quang minh đế quốc khi xưa, ta tính đổi quốc hiệu thành "Tử Xuyên đế quốc", Tư Đặc Lâm, ngươi cảm thấy thế nào? Có khí thế hay không?"
Tư Đặc Lâm há miệng rất lâu mới thốt được thành tiếng: "Tử Xuyên đế quốc? Đế quốc, vậy" Trong đầu y đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: "Điện hạ phải chăng tính xưng đế?"
Tử Xuyên Tham Tinh lúng túng, mặt già hơi đỏ, lắp vắp: "Cái đó...cái đó...Hiện tại nói còn quá sớm, quá sớm. Cá nhân ta thì không nghĩ đến làm hoàng đế gì, già bảy tám chục tuổi rồi, còn làm mấy cái trò quyền vị đó làm gì? Bất quá rất nhiều nhân sĩ có học vấn, à, nguyên lão, đều khuyên ta, nói đế quốc đường đường há không có hoàng đế? Danh bất chánh ngôn bất thuận à...Ai, ta cũng rất khó xử...Tư Đặc Lâm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Tư Đặc Lâm minh bạch rồi, lão gia hỏa "Bảy tám chục tuổi" này là tính trước khi lâm tử nếm mùi vị làm hoàng đế, ước chừng vụ "Rất nhiều nhân sĩ có học vấn" cũng là từ miệng lão nói ra. Tưởng tượng đến tình cảnh phát sinh trong tương lai, sau khi "Tử Xuyên đế quốc" thành lập, rất nhiều nhân sĩ ào ào dâng thư yêu cầu Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ "Đức cao vọng trọng" đăng cơ làm hoàng đế của Đế quốc, còn Tử Xuyên Tham Tinh thì ra vẻ "Vô đức vô năng, làm sao đảm nhiệm trọng nhiệm" đưa đẩy chối từ. Cuối cùng, tổng trưởng điện hạ một mình không thắng nổi chúng nhân, đành vì thiên hạ thương sanh, mang biểu tình đành chịu "Thật là các người không có biện pháp ư?" ngồi lên bảo tọa hoàng đế.
Tưởng tượng tình cảnh tiếng tán tụng "Ngô hoàng vạn tuế!" đều đều chán ngắt vang bên tai, Tư Đặc Lâm trợn trắng mắt: "Ách, điện hạ, tưởng pháp này rất có sáng ý, đúng là rất sáng ý..."
"Thật sao?" Được Tư Đặc Lâm "Tán thưởng", Tử Xuyên Tham Tinh đại chấn tinh thần, làm bộ làm tịch nói: "Cả ngươi cũng nói như thế sao?Ừm, xem ra chuyện này quả thật phải làm rồi..."
"Điện hạ, đổi quốc hiệu đương nhiên là đại sự, nhưng không phải là chuyện gấp. Trước mắt còn có vài thực vụ càng trọng yếu hơn cần xử lí. Tuy nói chúng ta trên danh nghĩa đã nhất thống đại lục, nhưng tây bắc phía Lưu Phong gia vẫn không thái bình, Lưu Phong Sâm đã xưng thần với chúng ta, nhưng quốc nội Lưu Phong gia lại đang có bạo động lan rộng. Đặc biệt là Lưu Phong Sương, cô ta ở Lam thành dẫn binh làm phản, binh lực mỗi ngày một tăng, nếu như Tử Xuyên gia không chịu xuất binh, chính quyền của Lưu Phong Sâm rất có nguy cơ bị đánh đổ..."
"Lưu Phong Sương?" Biểu tình của Tử Xuyên Tham Tinh chẳng chút chú ý: "Lần trước vận khí tốt mới giúp cô ta chạy thoát, bà nương này còn có thể gây ra chuyện gì được chứ? Tên gia hỏa Lưu Phong Sâm giảo hoạt muốn tiêu hao quân đội Tử Xuyên gia ta, chúng ta không cần quan tâm đến hắn, cứ để bọn Lưu Phong đấu đá nhau đến kẻ chết người què, chúng ta đứng xem nhiệt náo đi!
Tư Đặc Lâm cảm giác có điểm không ổn: "Điện hạ, nếu như Lưu Phong Sâm rơi đài, Lưu Phong Sương nắm quyền sẽ trở thành phần tử hiếu chiến chống đối chúng ta..."
"Lúc đó chúng ta sẽ đối phó cô ta! Cô ta đánh bại Lưu Phong Sâm, bản thân cũng phải tổn hao, lúc đó đối phó cô ta nhất định dễ dàng hơn bây giờ!"
Tư Đặc Lâm minh bạch, Tử Xuyên Tham Tinh là tồn tại ý nghĩ tọa sơn quan hổ đấu. Y cẩn thận dùng từ, nói: "Điện hạ, ý của tôi là cho dù chúng ta không thể ngăn cản Lưu Phong Sương phát động hành động quân sự đại quy mô thì chí ít chúng ta cũng phải có hành động gì đó hỗ trợ Lưu Phong Sâm, hắn dù sao cũng được chúng ta bảo hộ. Nếu chúng ta đứng nhìn sẽ tổn hại đến uy tín của gia tộc, hơn nữa Lưu Phong Sâm còn báo cáo có dấu hiệu Lưu Phong Sương sắp phát động công kích chúng ta..."
Tử Xuyên Tham Tinh nhíu mày: "Ách, hiện tại chúng ta không có tiền để đánh trận, nguyên lão hội đã cắt giảm quân phí rồi. Hiện tại không phải lúc tranh đấu với đám gia hỏa đó, kiến lập đế quốc không có bọn họ giúp đỡ thì không làm được".
Cực nhọc suy nghĩ một lúc, Tử Xuyên Tham Tinh cuối cùng đưa ra một chủ ý: "Tư Đặc Lâm, ngươi đến hỏi thăm Minh Huy, yêu cầu hắn giả bộ dương công kìm chế Lưu Phong Sương một chút, coi như chúng ta giúp đỡ cho Lưu Phong Sâm. Bất quá ngươi dặn dò hắn ngàn vạn lần chớ đánh thật a! Chúng ta không có tiền để đánh trận đâu!"
Tư Đặc Lâm cam chịu đáp: "Tuân mệnh, điện hạ".
Cứ như thế, báo cáo khẩn cấp về cuộc chiến đại quy mô ở tây bộ trở thành công văn chuyền qua chuyền lại giữa tổng trưởng phủ, quân vụ xứ, thống lĩnh xứ và nguyên lão hội. Cuối cùng chỉ là quân vụ xứ gởi một văn kiện mang tính nhắc nhở cho Minh Huy, thống lĩnh phụ trách tây bộ phòng tuyến, nhắc nhở lão đề cao cảnh giới, nghiêm cẩn giám sát động loạn trong nội bộ Lưu Phong gia. Văn kiện được chuyển đến cùng với cả đống tạp chí và các giấy tờ hầm bà lằng khác, chẳng ai chú ý, cuối cùng bị một tên tham mưu của biên phòng quân lấy đi nhà xí.
-o0o-