Một tháng sau, phòng giám sát không thể không phải công nhận: bọn họ đã hoàn toàn thất bại trong việc ngăn ngừa tin tức lưu thông.
“Người cần biết thì đều đã biết" Bạch Hạ báo váo vẻ bất đắc dĩ: “Cho dù là ông già điếc nơi sơn thôn hoang dã nhất cũng đều biết nói chúng ta là phản quân. Bây giờ chúng ta có làm gì nữa cũng vô dụng. Không là phản tác dụng. Chúng ta càng cấm nghiêm ngặt, dân chúng càng quan tâm tới việc này, càng hăng say truyền bá. Điện hạ, Tử Xuyên Trữ chỉ cần có ba tuần ngắn ngủi mà có thể truyền bá hịch văn đi khắp cả nước, không chỉ đơn thuần là dựa vào dân chúng tự truyền bá. Chúng tôi nghi ngờ có một thế lực khổng lồ đứng sau tổ chức và thúc đẩy việc này.
“Ý của ngươi là “ từ khi biết Tử Xuyên Trữ xuất hiện. Đế Lâm vẫn giữ một bộ mặt lạnh như băng: “Thống lĩnh Viễn Đông?” “Nhất định thống lĩnh Viễn Đông đã nhúng tay vào việc này. Tử Xuyên Trữ có thể công khai xuất hiện ở Ngõa Luân, tự bản thân nói đã nói lên thái độ của quân Viễn Đông. Thế nhưng nếu chỉ dựa vào nguyên cục tình báo Viễn Đông của Bạch Xuyên, chúng tuyệt đối không thể làm nhanh gọn, sạch sẽ như vậy, khiến cho chúng ta cũng không thể điều tra ra được. Điện hạ, không phải chúng tôi ngông cuồng, cục tình báo Viễn Đông xưa nay chỉ là lũ ăn hại, chúng cùng lắm chỉ biết thu thập giá cả thứ ăn, sản phẩm nông sản mà thôi. Hơn nữa phạm vi hoạt động của cục tình báo Viễn Đông chỉ hạn chế trong các tỉnh khu đông nam.
Bàn tay của chúng không kịp vươn tới các tinh tây bắc và tây nam. Trong mấy thế lực Lựu Phong Sương. Minh Huy, Lâm gia và cả hội nguyên lão, nhất định có thế lực đang âm thầm truyền bá tin tức giúp Tử Xuyên Trữ. Nhưng vấn đề cụ thể do ai làm, người nào đang âm thầm đối nghịch với chúng ta, chúng tôi còn phải tiếp tục điều tra.
“không cần điều tra” Đế Lâm nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, hờ hững nói: “Điều tra cũng không còn ý nghĩa” Gã nói tiếp vẻ cay đắng: “Ta đã sớm biết có một ngày cả thiên hạ sẽ là kẻ thù của chúng ta. Chuẩn bị chiến đấu đi thôi”.
Hịch văn của Tử Xuyên Trữ chẳng những gây chấn động và tiếng vang lớn trong dân chúng mà trong giới quân sự và chính giới nó cũng gây chấn động tương đối lớn. Kể từ sau khi tỉnh Ba Đặc Lợi tuyên bố ly khai, tới tỉnh Đạt Mã, cửa ngõ tiến vào quan ải Ngõa Luân là tỉnh thứ hai làm tấm gương chói lọi cho người đời. Tổng đốc và tinh trưởng cùng phát động binh biến, tiêu diệt hiến binh phòng giám sát trú đóng ở địa phương, công khai tuyên bố tham gia và Tử Xuyên Trữ ở Viễn Đông.
Tỉnh Khải Cách là tỉnh thứ ba tuyên bố kỵ khai phòng giám sát, trở về với Hoàng quyền nhà Tử Xuyên.
Giống như quân bài Domino bị đẩy ngã, điều phòng giám sát một mực lo lắng đã xảy ra:
phản ứng dây chuyền. Ba tỉnh khu đông bắc trong đó có tỉnh Bi Đặc, An Tạp Lạp cùng công khai tuyên bố đổi màu cờ. Năm xưa trong chiến tranh kháng ma, ba tỉnh này vốn do quân Viễn Đông giải phóng. Mặc dù sau đó tử Xuyên Tham Tinh thay đổi vị trí tỉnh trưởng và tổng đốc của ba tỉnh này nhưng trong mấy tỉnh này, rất nhiều quan chức địa phương vốn xuất thân từ quân Viễn Đông. Hiệu lệnh của Tử Xuyên Tú rất có hiệu quả đối với bọn họ.
ovenc Trong mấy tỉnh đông nam tạm thời vẫn chưa đổi màu cờ, tình thế càng xấu đi nghiêm trọng. Cơ quan phòng giám sát trú ở mười bảy tỉnh đều báo cáo về Đế Đô rằng tình hình trở nên căng thẳng. Phòng giám sát không thể khống chế được cục diện. Các sĩ quan phòng giám sát và hiến binh không dám mặc quân phục đi ra ngoài quân doanh. Chẳng những dân chúng có thái đội thù nghịch đối với hiến binh và sĩ quan giám sát mà chính quyền nơi đóng quân vốn sau khi xảy ra chính biến vẫn nghe lệnh phòng giám sát, bây giờ lập tức có thái độ mập mờ.
Phòng giám sát đóng ở mười một tỉnh khác cũng gửi thông báo khẩn cấp đề nghị tăng viện về thành Đế Đô, thỉnh cầu cho bọn họ tăng cường bộ đội hiến binh ở khu vực quản lý vì quân địa phương và chính quyền nơi đó xuất hiện rất nhiều hành bất thường. Bọn họ nghi ngờ đối phương cấu kết với quân Viễn Đông. Nếu không nhanh chóng tăng cường lực lượng hiến binh ở địa phương sẽ không đủ lực lượng trấn áp quân địa phương và chính quyền sở tại.
Sau khi tin tức cầu viện của Kim Tây, phụ trách trấn áp phản loạn tỉnh Ba Đặc Lợi được gửi về Đế Đô, sau khi hịch văn của Tử Xuyên Trữ được công bố, thậm chí ngay cả đại bản doanh quân thảo phạt ở tỉnh Áo Tư cũng xuất hiện sự không ổn định. Các lực lượng vũ trang không rõ tung tích liên tục tấn công. Kim Tây khẩn thiết thỉnh cầu phải quân đội tới hỗ trợ con đường rút quân của mình. Gã công bố: “Bây giờ không thể trông cậy vào quân đội tỉnh Áo Tư, không thể yên tâm khi giao cho bọn họ bảo vệ kho lương” Hơn nữa tinh thần bộ đội dưới trướng Kim Tây cũng như rớt xuống vực thẳm, chiến lực suy yếu kinh khủng. Nếu như không có lực lượng quân đội mới tiếp viện. Kim Tây thật sự không thể tiếp tục tấn công.
Thế nhưng Đế Lâm đã bác bỏ những báo cáo này. Không phải vì Đế Lâm nghĩ những báo cáo này không quan trọng. Vấn đề là Đế Lâm không có binh lực.
Nếu nói Đế Lâm không còn lực lượng thì thật sự không thể nào tin được. Hiện tại ở quân khu Đế Đô vẫn còn mười ba vạn quân. Nhưng điều đáng tiếc là, bộ đội chính thức thuộc về phòng giám sát, hoàn toàn đáng tin cậy thì chỉ có chưa tới ba vạn người, trong khi đó bọn họ phải phụ trách giám sát gần mười vạn quân đội nhà Tử Xuyên. Sau khi hịch viên hiệu triệu Nhóm dịch: Huntercd Cảm ơn các VIP đã theo hộ viphandan.vn truyện Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụị đam mê Lão Trư của Tử Xuyên Trữ được phát tán, tâm trạng của bộ đội nhà Tử Xuyên không còn yên ổn.
Doan ha Mặc dù phòng giám sát tiến hành xử lý rất nhanh chóng vụ án phản loạn của tập đoàn Văn Hà nhưng tình trạng căng thẳng không vì việc thanh trừng mà giảm xuống. Tình trạng bất mãn trong quân đội tăng vọt. Rất nhiều quan binh đều là người ủng hộ Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Trữ sự xinh đẹp và danh tiếng của nàng khiến người ta nhớ tới nàng công chúa bị gian thần soán quyền, phải chạy lưu vong trong truyền thuyết, mặc dù là trong truyền thuyết nhưng công chúa lưu vong và vương tử cuối cùng cũng đánh quay trở lại. Thế nhưng điều này cũng ảnh hưởng tới lòng yêu thương của bọn họ với nàng công chúa trong nỗi đau đớn rung động lòng người, nhất là đối với đám binh lính ở tầng lớp thất nhất với tính trượng nghĩa xuất phát từ suy nghĩ rất đơn giản thì càng không cần nói. Bọn họ có phản cảm với kẻ mưu phải không những chỉ giết hại quân vương mà còn giết hại huynh đệ kết nghĩa của mình, hơn nữa người bị giết hại đó chính là tướng quân Tư Đặc Lâm, người đặc biệt được tôn kính trong quân đội. Cho dù một người có bí mật hoang ɖâʍ vô sỉ như nào thì người đó cũng không muốn làm thủ hạ dưới trướng của một kẻ có tiếng xấu đó.
Mặc dù các văn nhân bị mua chuộc đang cố gắng hò hét, kêu gào duy trì trật tự nhưng trong suy nghĩ của đại đa số quan binh, “Tử Xuyên” hai từ này chính là đại diện của chính thống. Từ thời đại của ông cụ tổ, cụ kỵ của mình nhà Tử Xuyên đã bắt đầu thống trị. Mọi người đều cho rằng gia tộc tồn tại như sự vĩnh hằng của ánh nắng mặt trời. Mặc dù chịu sự khổ ải, bị tổn thương nghiêm trọng nhưng cuối cùng nhà Tử Xuyên vẫn không sụp đổ. Nếu như nhà Tử Xuyên đã không thể suy sụp, Đế Lâm sẽ gặp vận hạn, người đi theo Đế Lâm cũng sẽ gặp tai họa. Không cần người có trí tuệ cao, ngay đám binh lính cũng hiểu điều này.
Hơn nữa nghe nói thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đại nhân đã đứng về phía Trữ điện hạ, cũng muốn cần vương. Tuy hiến binh và sĩ quan quân pháp trong quân đều tuyên truyền rằng Viễn Đông rất nghèo đói, trong quân Viễn Đông thậm chí còn không được trang bị đủ vũ khí và áo giáp. Mọi người không nên quá lo lắng nhưng tất cả mọi người đều nhớ năm xưa: trên chiến trường thành Ba Đan, quân Viễn Đông ở tiền tuyến đương đầu với lữ đoàn cận vệ của Ma Thần Hoàng suốt một ngày một đêm, dù chết không lùi. Mặc dù binh lính Viễn Đông được trang bị vũ khí đơn giản nhưng sự dũng mãnh, gan dạ của bọn họ khiến người khác chấn động. Không một ai muốn làm kẻ thù của một đối thủ như vậy.
Bây giờ binh lính ở thành Đế Đô thưởng lên thương nghị, tìm cách đối phó với trận đại nạn này. Trong rất nhiều đơn vị bộ đội cấp thấp, binh lính và sĩ quan đã lén đạt thành hiệp định. Theo đó binh lính cam đoan sẽ không lén bắn tên vào lưng, không lén đâm dao sau lưng sĩ quan. Các sĩ quan thì đồng ý khi giao chiến với quân Viễn Đông bọn họ sẽ không ngăn cản binh lính chạy trốn và đầu hàng. Đương nhiên đám sĩ quan cũng phải làm ra vẻ đứng ra hò hét, chỉ huy vì nếu không các sĩ quan không biết phải trả lời đội hiến binh đốc chiến như thế nào nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay với binh lính. Đương nhiên trong trường hợp cả đơn vị đứng ra đầu hàng quân Viễn Đông, các binh lính cũng phải có trách nhiệm chứng minh với quân viễn Đông chứng minh các sĩ quan không thật lòng đứng về phía Đế Lâm.
Đối với tình trạng quân đội xa rời tập thể, đương nhiên phòng giám sát cũng biết. Ca Phổ Lạp người phụ trách công việc quân đội báo cáo với phong giám sát. Gã thành khẩn nói: “Có ít nhất bảy phần quan binh không đáng tin cậy. Trong số đó có bốn phần quan binh đứng về phía nhà Tử Xuyên. Còn về chuyện có bao nhiêu người thật lòng ủng hộ chúng ta, tôi cho rằng không đủ hai phần. Muốn chỉnh đốn những người này, xin thứ cho tôi nói thẳng tốt hơn hết là giải tán bọn họ sau đó xây dựng quân đội mới còn đơn giản hơn nhiều.
Toàn hội trường xôn xao. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng nếu làm theo cách của Ca Phổ Lạp thì hoàn toàn không hợp lý. Không nói tới vật tư và tiền bạc hao tổn, cuộc đại chiến có thể nổ ra bất kỳ lúc nào. Liệu bây giờ còn thời gian, dù bận tối mắt mà vẫn ung dung luyện binh một lần nữa không?
Ca phổ Lạp kiên trì nói: “Một đội quân không đáng tin cậy còn tệ hơn so với không có quân đội”.
Sa Bố La nói: “Tuy quân đội không đáng tin cậy nhưng vẫn còn tốt hơn so với hai bàn tay trắng. Tử Xuyên Trữ công bố hịch văn, quân Viễn Đông và quân tây bắc bất kỳ lúc nào cũng có thể tấn công chúng ta. Chúng ta gặp phải hai mặt giáp công, khi đó việc có nhiều hay ít lực lượng đều liên quan tới chuyện sinh tử”.
Trong bầu không khí tranh cãi, cuối cùng mọi người cũng thỏa hiệp. Lần hội nghị này phòng giám sát định ra kế hoạch cơ bản xây dựng quân đội trong năm nay. Nội dung chủ yếu kể cả việc chinh biên năm sư đoàn mới, trong đó có một sư đoàn kỵ binh, bốn sư đoàn bộ binh. Tất cả những đơn vị quân đội này đều thuộc quân hiến binh. Cùng với việc xây dựng quân đội mới, kế hoạch của phòng giám sát vẫn duy trì hai mươi mốt vạn, mười lăm sư đoàn quân viễn chinh mà chi tiến hành tinh giản và giảm bớt. Mục tiêu cuối cùng là rút gọn thành sáu sư đoàn, năm vạn người.
Cùng lúc đó, phòng giám sát cũng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để nghênh chiến, bất kỳ lúc nào cũng phải đón đánh binh đoàn Bán thủ nhân tử đường bộ đông nam và quân đoàn kỵ binh từ thảo nguyên tây bắc cuồn cuộn xông tới, Đế Lâm đứng dậy, thân hình vững vàng đầy nghị lực, từ trong đôi mắt thâm sâu tỏa ra ánh sáng: “Các vị, con đường phía trước đã là tử địa, chúng ta chỉ còn tử chiến”.
sĩ quan cũng đứng dậy, cùng hô to: “Nguyện ý đi theo Điện hạ cho tới chết.
Các