Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 7: Viễn Đông xuất quân (4)

Ngày mùng mười tháng gián điệp phòng giám sát ẩn núp ở quan ải Ngõa Luân gửi tin tức về: đội xe vận chuyển lương thảo và quân nhu từ các tỉnh Viễn Đông cuồn cuộn tiến vào quan ải. Binh lính Bán thú nhân được triệu tập từ các nơi ngày đêm hành quân tới quan ải.


Hàng ngày trên quảng trường của quan ải lại vang lên tiếng động của binh lính, ngựa mới tới quan ải.


Ngày mười một tháng chín, thống lĩnh tây bắc Minh Huy trục xuất hiến binh và phòng giám sát trong khu vực, đoạn tuyệt tất cả liên lạc với phòng giám sát. Hơn mười vạn bộ đội dã chiến phân bố trên tuyến bên giới dài dằng dặc với nhà Lưu Phong bắt đầu được rút lại.


Tư binh của các quý tộc tây bắc cũng nhận được lệnh tập kết binh lực ở bộ tư lệnh quân biên phòng tây bắc. Các quý tộc tây bắc giương cao ngọn cờ “Cần vương bình loạn”.


Ngày mười bốn tháng chín năm bảy trăm tám mươi sáu, Lâm Duệ, Tông gia gia tộc Lâm thị Hà Khâu từ Hà Khâu lên tiếng phát biểu, ông ta nói Lâm gia và Hoàng quyền chính thống nhà Tử Xuyên có quan hệ hữu hảo nhiều năm, hai nước từ xưa tới nay có quan hệ rất tốt.


Bây giờ nhìn thấy Tử Xuyên Trữ tiểu thư. Hoàng tộc nhà Tử Xuyên bị phản nghịch bức bách phải lưu vong Viễn Đông Lâm Duệ bá bá với tinh thần trượng nghĩa mạnh mẽ cũng thật sự không thể nhẫn nhịn. Ông ta bày tỏ: cho dù Lâm gia mới trải qua một cuộc chiến tranh thê thảm, tổn thất rất nghiêm trọng nhưng trong trận quyết đấu giữa chính nghĩa và tà ác này, con cháu dũng cảm Lâm gia quyết không thờ ơ đứng nhìn.


“Chỉ cần Trữ điện hạ lên tiếng, mười vạn quân đội tinh nhuệ của Lâm gia sẽ nhận lời mời tới giúp đỡ Ngày mười ba tháng chín năm bảy trăm tám mươi sáu, Nguyên soái Lưu Phong Sương ở Lam Thành phát biểu quan điểm. Nàng cho rằng: Đế Lâm hàng thích vua xưng đế, hành động phản nghịch này đất trời và người tuyệt đối không dung tha. Bản thân Nguyên soái và nhà Tử Xuyên từng có thời gian kề vai sát cánh chiến đấu chống quân đội Ma tộc, có tình nghĩa chiến hữu sâu nặng. Nguyên soái bày tỏ vào một thời điểm thích hợp sẽ ra tay viện trợ trợ giúp nhà Tử Xuyên tiêu diệt lũ bại hoại. Lưu Phong Sương còn dứt khoát hơn Lâm Duệ, bản thân nàng còn không cần lời mời của nhà Tử Xuyên. Đương nhiên sẽ có người cho rằng Lưu Phong Sương rắp tâm lúc cháy nhà đi hôi của, người đó tuyệt đối là hạng người lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.


Một khi sự thật được làm rõ, hoàn toàn không giống với trước. Khi trước tất cả mọi người đều biết sự thật ở Đế Đô bị bung bít, ai cũng làm ra vẻ bị bịt mắt, không nhì rõ nhưng khi hịch văn của Tử Xuyên Trữ được công bố, Đế Lâm giống như con chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Không nói tới đám quân phiệt có thực quyền như Lâm Duệ, Lưu Phong Sương, ngay cả Lưu Phong Minh và Lưu Phong Thanh ở bờ biển phía tây cách xa hàng ngàn dặm, người bị Lưu Phong Sâm chế áp cũng ló đầu kêu mấy câu, bọn họ nói Đế Lâm thật sự phạm luân thường đạo lý quân thần phạm tội ác ngập trời, đáng chết cả vạn lần.


Hai người bọn họ cũng muốn xuất binh thảo phạt vân vân. Thật ra hai người này chỉ muốn , buôn chút danh tiếng mà thôi, nếu không tiếp tục lên tiếng, có lẽ người đời đã quên mất hai tiểu chư hầu nhỏ bé ở đại lục.


Thời gian cuồn cuộn trôi tới tháng mười năm bảy trăm tám mươi sáu. Các nơi vẫn vô cùng yên tĩnh, thậm chí lúc này cuộc chiến ở tỉnh Ba Đặc Lợi cũng đã ngưng. Từ quan ải Ngõa Luận tới thành Đế Đô, từ đông nam tới tây bắc, từ dãy núi Cổ Kỳ tới hồ Đa Luân những thần dân từng trải nhà Tử Xuyên đều cảm thấy đây chỉ là khoảng lặng trước cơn bão chưa từng có. Trong bầu không khí nhộn nhạo này, hơi thở nồng nặc của chiến tranh sắp tới khiến con người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.


Ngày mùng bảy tháng mười một năm bảy trăm tám mươi sáu, trong ánh nắng chiều hạ, một sứ giả người đẫm mồ hôi, cưỡi ngựa chạy vọt vào trong thành Đế Đô. Gã vừa phi ngựa và liên tục gào to, âm thanh rất rõ ràng: “Quân Viễn Đông bắt đầu xuất binh khỏi quan ải Ngõa Luân về hướng tây. Tinh kỳ bay đầy trời, binh lực hơn ba mươi vạn”.


Khoái mã vượt qua nơi nào, người trên phố nơi đó đều đứng hai bên đường nghe tin tức.


Tin tức như tia chớp nhanh chóng lan truyền khắp thành Đế Đô. Rất nhiều dân chúng đã tụ tập tới của đông thành, chờ đợi thêm tin tức. Khi quân trông của thành thấy có nhiều người tụ tập, sợ gặp chuyện không may, bọn họ hò hét muốn xua đuổi nhưng giây phút này, lòng hiếu kỳ đã chiến thắng tất cả mọi thứ. Càng lúc càng có nhiều người tụ tập tới cử đông. Mấy chục binh lính cảnh cổng hoàn toàn bất lực trước làn sóng người phía trước mãnh liệt xông tới.


Saun khi màn đêm buông xuống, mọi người giơ đuốc đứng chờ, nơi cửa thành phòng thủ Đế Đô biến thành một biển đuốc mênh mông. Có người trẻ tuổi to gan lớn mật hô nhỏ:
“Thống lĩnh Viễn Đông vạn tuế! Gia tộc Tử Xuyên vạn tuế!”.


Sĩ quan thủ thành nghiêm nghị quát: “Kẻ nào hô loạn, bắt lại”.


Vào lúc chín giờ tối, bên ngoài thành vang lên tiếng vó ngựa đồn dập. Sứ giả thứ hai cưỡi ngựa chạy vào cổng thành. Khi nhìn thấy có rất nhiều người tụ tập trước cổng thành, viên kỵ sĩ đứng trên lưng ngựa, gào lên, âm thanh vang dội: “Cấp báo! Quân Viễn Đông đã xuất ra hơn hai mươi vạn quân.


“Ô ...” cả vạn người cùng cảm thán, âm thanh như tiếng sóng của đại dương. “Thống lĩnh Viễn Đông vạn tuế! một lần nữa tiếng hô đó vang lên, sắc mặt viên sĩ quan thủ thành tái mét nhưng gã không hề lên tiếng trấn áp nữa.


Vào lúc nửa đêm, kỵ sĩ sứ giả thứ ba xuất hiện, nơi cửa thành đã có đông nghịt người. Ở giữa đám người có một lối đi nhỏ, chính là lối đi thống tới đường phố Trung Ương Đế Đô Nhóm dịch: Huntercd Cảm ơn các VIP đã Qạo hộ vipvandan on truyện Tham gia vipvandan vn - Hội tụ đam mê Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệt được tạo thành bởi bức tường người.


“Quy mô đại quân chưa từng có. Bốn mươi vạn đại quân. Binh lính áo giáp Bán thú nhân nhìn không có đầu, không có cuối. Đại quân ra khỏi quan ải Ngõa Luân, tiền quân đi vào tinh Đạt Mã, hậu đội vẫn còn chưa ra ngoài hết.


Lão Trư Làn sóng người sục sôi, vô số người đồng thanh gào to: “Thống lĩnh Viễn Đông vạn tuế.
Gia tộc Tử Xuyên vạn tuế!”.


Viện sĩ quan thủ cổng thành cũng cùng hô với dân chúng: “Thống lĩnh quân Viễn Đông vạn tuế! Gia tộc Tử Xuyên vạn tuế!” Lúc này trên mặt gã tràn đầy sự chân thành, sự tươi cười, có cảm giác sự vui sướng bắt nguồn từ trái tim của mình.


Lần xuất binh này quân Viễn Đông đã dốc tất cả lực lượng, xuất ra các đơn vị quân đội:


quân đoàn Viễn Đông số hai, quân đoàn Viễn Đông số ba, quân thân vệ của Quang Minh Vương, quân trấn số hai vương quốc Ma tộc, quân trấn số ba vương quốc Ma tộc, tổng binh lực khoảng ba mươi tám đoàn, độ Bản thú nhân, mười sư đoàn nhân loại, mười đại đội Tủ Tự doanh, hơn nữa còn hai mươi sáu đoàn, đội binh lính chư hầu Ma tộc, tổng cộng khoảng ba mươi mốt vạn, ba nghìn binh lực.


Hơn nữa sáu tỉnh đông bắc quy thuận Viễn Đông cũng phái quân đội tỉnh ra trợ trận, tổng cộng chín sư đoàn, gần mười vạn quân.


Quy môt xuất binh khổng lồ như này rất hiếm có trong lịch sử nhà Tử Xuyên. Thành Ngõa Luân không thể chưa được một quân đoàn khổng lồ như này, quân đội đành phải xuất phát thành từng nhóm, đội. Nếu nhìn từ trên trời xuống cả hạp cốc Cổ Kỳ, núi non đều bị bao phủ bởi quân doanh rậm rạp. Chi khi tiền quân ra khỏi thành, hậu quân mới từ Ngõa Luân tiến vào trong thành.


Sáng sớm ngày ba mươi tháng mười, quan ải Ngõa Luân tuyên thệ phát binh, thảo phạt phản nghịch. Quân đoàn đầu tiên gồm hơn bốn vạn lính áo giáp Bán thú nhân xuất trận từ cửa tây quan ải Ngõa Luân. Trong ảnh nắng bình minh, binh lính trông giống như một dòng sông sắt thép uốn lượn trong dãy núi Cổ Kỷ trùng điệp.


ove daro đó Trong ánh nắng ban mai, tất cả binh lính rời khỏi quan ải đều chăm chú nhìn bóng dáng thiếu nữ khoác áo choàng trắng đứng trên lâu thành. Nàng đứng trông giống như một bức tượng điêu khác, giơ tay kính chào, đứng hơn hai tiếng đồng hồ, mồ hôi chảy ướt đầm trang phục của nàng, chảy thành giọt xuống sàn lâu thành.


Tử Xuyên Tú khuyên Tử Xuyên Trữ đi nghỉ nhưng Tử Xuyên Trữ nghiêm nghị đáp: “A Tú ca, kháng chiến chống Ma là quốc chiến. Lần này hoàn toàn khác, bọn họ xuất chiến chỉ vì gia tộc Tử Xuyên của ta. Binh lính xuất cưỡi ngựa, đầu rơi máu chảy, chút mệt mỏi này của ta có tính gì không?” Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn Tử Xuyên đẫm mồ hôi của nàng một lúc lâu sau hắn từ. Chỉxin ngài hãy nhớ kỹ những gì đã nói hôm nay”.


chiến, Trữ thật lâu, nhìn mái tóc ướt sũng và cái trán bùi ngùi nói: “Điện hạ, ngài là người có lòng nhân “Ta tuyệt đối sẽ không quên” Tử Xuyên Trữ nghiêm nghị nói. Nàng nhìn đội ngũ binh lính uốn lượn dưới chân thành Ngõa Luân. Trong ánh nắng ban mai, đội ngũ này giống như một con rồng khổng lồ uốn lượn bao quanh núi: “nhà Tử Xuyên còn có ngày khôi phục được đó chính là công đầu của những tướng sĩ hăng hái chiến đấu và hy sinh”.


Tử Xuyên Trữ quay đầu nhìn Tử Xuyên Tú: “Đương nhiên còn có A Tú ca ca. Ca có công lao rất lớn đối với gia tộc, ân nghĩa tái tạo. Xin A Tú ca ca hãy tin tưởng sau này gia tộc nhất định sẽ báo đáp”.


Tử Xuyên Tú cười nói: “Điện hạ nói quá lời. Ta còn là một thần tử của gia tộc. Đây đương nhiên là việc ta phải làm.


“Không A Tú ca ca, hành động của ca ca đã vượt qua phận sự ca phải làm. A Tú ca ca và hắn chính là huynh đệ sinh tử. Thật sự là ép buộc ca ca trở thành kẻ thù của hắn nhưng ta thật không còn cách nào khác. Cho dù là Lâm gia dốc hết quốc lực cũng thua trong tay hắn.


Mặc dù nhân phẩm Đế Lâm ti tiện nhưng hắn quả thật là một thiên tài quân sự hiếm thấy”.


Tử Xuyên Trữ ngắm nhìn chân trời phía tây và nói: “Tướng quân hiện thời có thể đương đầu với hắn, Tư Đặc Lâm đại ca đã mất. Lưu Phong Sương là người nước khác. Trong gia tộc chỉ có thể trông cậy vào mình ca ca.


Hai bàn tay Tử Xuyên Tú khẽ run rẩy. Trong ấn tượng của hắn, đây là lần đầu tiên Tổng trưởng nhà Tử Xuyên dùng ngôn ngữ thẳng thắn, chân thành nói chuyện với hắn về vấn đề này. Tử Xuyên Tủ nghiêm túc nói: “Điện hạ, gia tộc đối với ta ân trọng như núi. Nếu như không có Tham Tinh điện hạ, Ca Ứng Tinh đại nhân năm xưa bồi dưỡng, sẽ không có ta ngày hôm nay. Cống hiến của ta rất nhỏ bé, báo đáp gia tộc chỉ được phần rất nhỏ. Ngài Tử Xuyên Trữ lặng lẽ nhìn Tử Xuyên Tú. Trong bóng tối Tử Xuyên Tú nhìn thấy ánh lóe lên trong đôi mắt trong sáng. Sau đó Tử Xuyên Tủ nghe thấy một giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Điều này cũng không phải là điều quan trọng nhất”.


Sau đó không ai nói thêm câu nào. Trong ảnh nắng ban mai, đôi nam nữ ngọc thụ lâm phong đứng trên lâu thành, bóng dáng của hai người in dấu trên núi non Ngõa Luẫn đen kịt ở sau lưng, phóng khoáng cao ngất. binh lính Viễn Đông nín thờ nhìn bọn họ. Đây chính là hai người Tử Xuyên cuối cùng trên đời này. Ở bọn họ có một niềm kiêu ngạo không để cho cảm nhận, giống như bang tuyết cô tịch trên núi cao.


không nên giữ trong lòng”.
sáng người đời