“Cái tên súc sinh kia sau khi hại Tư Đặc Lâm, hắn đã vu oan tội giết hại Tư Đặc Lâm lên người La Minh Hải. Vì trừ cỏ phải trừ tận gốc khiến cho thế giới này vĩnh viễn không thể biết được chân tướng sự việc nên Đế Lâm thậm chí không buông tha cả tôi. Hắn ohais ra rất nhiều hiến binh và mật thám cùng nhau truy sát chúng tôi, quyết ý giết chúng tôi diệt khẩu.
Thế gian này còn có kẻ nào vong ơn phụ nghĩa, vô si hơn kẻ này không? Ông trời ở trên cao ơi, trước kia hắn luôn gọi tôi là đệ muội”.
“Tư Đặc Lâm cả đời vì dân vì nước, đáng lẽ không nên gặp phải hoàn cảnh đáng thương này. Đêm đó tôi đã thề, cho dù dùng tới hơi thở cuối cùng, tôi nhất định phải trả lại sự công bằng cho Tư Đặc Lâm. Thế nhưng gia tộc đã bị phản quân chiếm giữ, hội nguyên lão sợ hãi thế lực gian tà, câm như hến. Tôi chỉ là một người vợ góa, không chỗ nương thân, lòng đầy oán hận. Chẳng lẽ thế gian này không còn chính nghĩa và công lý sao? Tôi tuyệt đối không tin”.
“Các vị, phu quân tôi cũng giống như các vị, đề là quân nhân gia tộc, với phu quân tôi là đồng bào, tình như chân tay. Tiên phu bất hạnh trúng phải gian kế, độc thủ, người vợ góa bị quân gian tà đuổi giết. Ngoại trừ quân Viễn Đông, tôi chỉ là một nữ tử yếu đuối, không còn nơi nào có thể cầu cứu. Tôi ở nơi này khẩn cầu các vị. Khẩn cầu các vị hãy chủ trì công đạo, giương cao chính nghĩa, trừng phạt gian tà, khiến cho Tư Đặc Lâm có thể nhắm mắt yên nghỉ.
Lý Thanh vừa nói, nàng vừa quỷ phủ phục ở trên đài cao đối với binh lính, khóc không thành tiếng nói: “Tôi van các người.
Toàn trưởng vô cùng yên tĩnh, không một tiếng động. Tất cả binh lính đều nghe thấy tiếng khóc của Lý Thanh. Tất cả yên lặng, chăm chú lắng nghe. Binh lính không có giác ngộ cao hay có trí tuệ nhưng cái bọn họ coi nhất chính là nghĩa khí và tình nghĩa chiến hữu, khâm phục hào khí của ảnh hùng. Bọn họ thực sự không có hứng thú với khẩu hiệu như “Trung với gia tộc, khôi phục Đế Đô” gì đó nhưng khi Đế Lâm gài bẫy, giết hại huynh đệ kết nghĩa của mình, hơn nữa người này còn là tướng quân Tư Đặc Lâm mà bọn họ yêu mến, Đế Lâm còn đuổi giết tận người vợ góa yếu đuối của Tư Đặc Lâm khiến trong mắt những người lính đang sục sôi dòng máu nóng này, hành vi đó thật sự thương thiên bại lý, đất trời không thể dung tha.
Khi nhìn thấy Lý Thanh quỷ xuống, một người phụ nữ yếu đuối bị kẻ thù đuổi giết phải quỳ xuống trước mặt mình, khóc lóc não nề, cực kỷ thê lương, đám binh lính với sự can đảm, tinh thần trượng nghĩa rất đơn thuần nhất thời bị kích động. Hai mắt bọn họ đỏ ngầu, hai mũi thở hỗn hển vô cùng tức giận, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đang quỷ trên đài cao.
Yên tĩnh, một khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh.
Đột nhiên trong đội ngũ binh lính vang lên một giọng nói kích động: “Đàn ông Viễn Đông không phải là lũ hèn nhát. Chúng ta không sợ Đế Lâm. Lý Thanh đại nhân, chúng ta sẽ giúp ngài”.
Giống như có người quẳng một bó đuốc vào trong thùng thuốc súng vậy, bầu không khí hoàn toàn bị kích nỗ. Giọng nói hỗn loạn vang lên chen lẫn nhau: “Giết chết tên súc sinh kia".
“Đồ không còn nhận tính”.
“Ta tức giận tới mức không chịu được nữa rồi.
Tiếng người huyên náo, trật tự của quảng trường duyệt binh vô cùng hỗn loạn. Có người nhìn về phía đài cao hô to: “Tú Xuyên đại nhân, ngài còn chờ gì nữa? Hãy nhanh chóng dẫn chúng tôi quay về đánh Đế Lâm”.
Tử Xuyên Tú chỉ yên lặng đứng trên đài cao, hắn không bước lên giữ trật tự trong khi đó những tướng lĩnh trên đài cao và các sĩ quan trong đội ngũ cũng giữ thái độ im lặng. Đối mặt với sự hỗn loạn này, dường như mỗi người đều theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Lâm Băng phó soái quân Viễn Đông bước lên, nàng giươ tay đỡ Lý Thanh đứng dậy:
“Lý Thanh đại nhân, ngài hãy yên tâm. Quân Viễn Đông chúng tôi quyết không từ chối”.
Lý Thanh lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Làm phiền đại nhân” Lý Thanh nhìn đám binh lính bên dưới đài, nàng cúi đầu vái một cái thật sâu: “Cám ơn mọi người. Tôi thật sự cám ơn mọi người”.
“Chuyện đương nhiên phải như vậy. Thanh đại nhân không nên đa lễ”Lâm Băng nhìn xuống dưới đài, nàng nói to: “Các huynh đệ, tập đoàn Đế Lâm đã khống chế thành Đế Độ, chúng lại mới đánh bại Lâm gia Hà Khâu, bức bách Lâm gia ký kết hiệp ước cầu hòa. Trong khi đó thống lĩnh quân tây bắc gia tộc, thống lĩnh Minh Huy các hạ sợ hãi cưởng quyền, ủng hộ lập trường của phản quân vì vậy đám Ma Vương đầy máu tanh kia, hung thẻ giết vua, giết huynh đệ có thể tiêu dao tự tại. Chúng vốn cho rằng trong thiên hạ không còn chính nghĩa nữa, không còn người trung nghĩa nữa, tội ác mà chúng gây ra sẽ không bị người đời trùng phạt, ngược lại còn được khoác áo hoàng bào, tận hưởng vinh hoa. Các huynh đệ, chúng ta có thể đồng ý với chúng không?
“Không thể” ba vạn người phẫn nộ gào lên giống như tiếng sấm cộng hưởng, ầm ầm đội lên đài cao, âm thanh cường đại làm chấn động đài cao dưới chân Tử Xuyên Trữ, nhè nhẹ rung. Tử Xuyên Trữ chấn động tới mức hoa mắt choáng váng đầu, không nghe thấy điều gì nữa.
“Đúng vậy” Lâm Băng khẳng khái, phẫn nộ nói. Giọng nói của nàng vang dội, quần quanh mỗi ngóc ngách của quảng trưởng: “Trong khi đó điều làm Đế Lâm kiêu ngạo, điều làm Đế Lâm đắc ý, hắn đã quên. Năm mươi năm trước chính người Viễn Đông đã chặn đứng cuộc phản loạn của ba mươi vạn quân biên phòng ở bên ngoài thành Đế Đô. Hắn cũng đã quên chỉ hai năm trước, cũng là chiến sĩ Viễn Đông chúng ta đã chặn đứng thú áo giáp, đánh rớt tấm vương miện trên đỉnh đầu Ma Thần Hoàng”.
Nhóm dịch: Huntercd Từ Xuyên Tam Kiệt Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn truyện Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Lão Trư “Ánh mặt trời sáng tỏ, tất cả đều có công lý, công bằng ở ngay trong lòng mỗi người.
Các quý tộc và quan lại sợ chết mà khuất phục trước cường quyền. Vì tài sản và quyền thế của gia đình mình, bọn họ chọn cách im lặng như hến, ngả theo chiều gió. Thế nhưng ở Viễn Đông chúng ta không bao giờ tồn tại quyết định như vậy. Ở Viễn Đông chỉ có dũng khí và nghĩa khí. Đế Lâm, kẻ phản nghịch táng tận lương tâm, hắn không xứng làm người mà là súc sinh. Nam tử hán Viễn Đông nhất quyết sẽ không thờ ơ đứng nhìn.
Lâm Băng kích động tới mức mặt đỏ bừng. Đột nhiên Lâm Băng quay người nhìn Tử Xuyên Trữ, nói to:“Điện hạ, quân Viễn Đông cung kính chờ ngài ra lệnh”.
“Ta hiểu” Lúc này Tử Xuyên Trữ đã trấn tĩnh tinh thần nhưng nước mắt nàng vẫn đang lăn xuống hai gò má. Nàng cố gắng trấn áp giọng nói run rẩy của mình, bình tĩnh nói:
“Thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú các hạ, với tư cách Tổng trưởng nhà Tử Xuyên, ta hạ lệnh cho ngài lập tức chỉ huy quân Viễn Đông nhập quan, thảo phạt tập đoàn phản loạn do Đế Lâm cầm đầu, bình định phản loạn, khôi phục trật tự, khôi phục niềm vinh quang của cây Ưngkỳ”.
Tử Xuyên Trữ yên lặng liếc nhìn Tử Xuyên Trữ một cái sau đó hắn phất áo choàng về sau, toa nhã quỷ xuống: “Vi thần kinh cần tuân lệnh Điện hạ, nguyện đi theo dưới cờ của ngài. Gia tộc vạn tuế.
“Nguyện đi theo Điện hạ. Gia tộc vạn tuế” Các tướng quân Viễn Đông sau lưng Tử Xuyên Tú lần lượt quỳ xuống.
Gió từ thảo nguyên thổi tới khiến áo choàng của các tướng lĩnh bay phần phật, từ bên dưới bay lên trông giống như một bầy thương ưng bay theo chiều gió.
Tiếng hoan hô vang lên khắp quảng trường giống như làn sóng lúa bị gió thổi ngã rạp, từng hàng binh lính chỉnh tề nhất loạt quỳ xuống vô số giọng nói tập hợp thành một âm thanh chấn động: “Nguyện đi theo Điện hạ. Gia tộc vạn tuế.
dan.
Hàng vạn quân nhân cùng quý xuống với thế rời non lấp biển trước mặt cô gái xinh đẹp khiến tâm trạng Tử Xuyên Trữ như bồng bềnh. Nàng như thấy thiên quân vạn mã, như thấy kỵ binh, lưỡi mác. Nàng như thấy được vô số cây Ưng kỷ màu đen đang bay phất phới đón gió trên lâu thành Đế Đô. Nàng như thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc đang nhìn nàng mim cười. Những người ù còn sống hay đã chết, vào rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh rung động lòng người.
“Thúc thúc, cháu đã quay về.
thời khắc này, bọn họ đều tươi cười Ngày mùng một tháng chín, một tiếng sét rung trời khiến cả đại lục chấn động trợn mắt há hốc mồm: Tổng trưởng nhà Tử Xuyên, Tử Xuyên Trữ mất tích đã lâu cuối cùng đã xuất hiện ở Viễn Đông. Ở quan ải Ngõa Luân, Tử Xuyên Trữ đã duyệt binh Tú Tự doanh, quân áo giáp Bán thủ nhân, binh chủng tinh nhuệ quân đội Viễn Đông đồng thời phát hịch văn thảo phạt nghịch tặc. Trong hịch văn của mình Tử Xuyên Trữ đã lấy danh nghĩa Tổng trưởng nhà Tử Xuyên tuyên bố phòng giám sát và bộ đội hiến binh do Đế Lâm cầm đầu là tổ chức phản nghịch, tuyên bố từ ngày hôm đó tất cả hành vi của phỏng giám sát đều phạm pháp.
Trong hịch văn của mình Tử Xuyên Trữ đã thể hiện phong thái và khí chất của một người lãnh đạo một cường quốc. Nàng nói: “Phòng giám sát và đoàn hiến binh vốn là tinh nhuệ bảo vệ gia tộc nhưng vì bị gia tặc dẫn đi lầm đường, tới mức rẽ nhầm đường. Trong phản quân, đa số đều là Xích tử của gia tộc ( ý muốn nói thành phần trung thành ). Rất nhiều người từng đổ máu, trả giá vì cây Ưng kỳ của gia tộc. Việc phản nghịch không phải là ý muốn của bọn họ. Các ngươi chỉ bị quan trên che giấu, tuân theo mệnh lệnh mà làm việc.
Trẫm là bậc quân vương, có thể trừng trị nhưng cũng có thể khoan thứ. Trẫm trịnh trọng tuyên bố: Ngoại trừ Đế Lâm, Ca Phổ Lạp, Kim Tây, mấy thành phần cầm đầu phản nghịch.
Những người còn lại của phòng giám sát và hiến binh đoàn, chỉ cần các ngươi mau chóng tỉnh ngộ, sửa đổi lỗi lầm trước đây, gia tộc có thể bỏ qua chuyện cũ, không tiếp tục truy cứu.
quay giáo hối cải, lập công chuộc tội, gia tộc càng không tiếc tấn phong tước, Nếu như có thể phonghầu.
Khi hịch văn truyền đi khắp thiên hạ đã gây chấn động khủng khϊế͙p͙. Lập tức người phát ngôn của phòng giám sát lập tức lên tiếng bác bỏ, nói đây chỉ là lời đồn. Tử Xuyên Trữ điện hạ vẫn ở trong phủ tổng trưởng Đế Độ. Để chứng minh điều này, phòng giám sát đã tổ chức cho một nhóm chuyên gia, học giả nổi tiếng và nhưng nguyên lão thân phận hiển hách vào trong phủ tổng trưởng thăm Tử Xuyên Trữ điện hạ sau đó ra ngoài phát biểu thanh minh với báo chí, chứng minh Tử Xuyên Trữ điện hạ thật sự còn trong phủ tổng trưởng.
Nhưng cách làm này không còn lừa được mọi người. Lòng dân chúng đều sáng như gương. Tất cả mọi người đều nói: nếu như Trữ điện hạ vẫn còn ở thành Đế Độ, chỉ cần sắp hạ một lần công khai nói chuyện với dân chúng là được. Đương nhiên có thể khiến lời đồn tự nhiên mất tích. Đây là cách đơn giản mà cũng hiệu quả nhất nhưng phòng giám sát không dám làm mà lại đin uy hϊế͙p͙ một đám danh nhân tới thăm làm gì? Đây rõ ràng phòng giám sát có tật giật mình. Điều này càng chứng minh tính chân xếp cho Điện thật là giấu đầu lòi đuôi, của hịch văn.
Phòng giám sát tiến hành đủ loại thủ đoạn hạ lệnh cấm truyền bá hịch văn trong dân chúng. Phòng giám sát phải ra rất nhiều mật thám, trà trộn trogn dân chúng nghe lén người dân nói chuyện, thiết lập trạm canh gác trên đường, những địa điểm tiến hành treo cổ mọc lên như cổ dân chúng lén bản tán hịch văn. Thế nhưng những biện pháp này giống như dùng một cái muỗng nhỏ dội nước cho một khu rừng rậm khổng lồ đang bốc cháy, hoàn toàn không một tác dụng. Từ quan ải Ngõa Luân tới thành Đán Nhã, từ Đế Đô tới Lam Thành, từ Ngõa Niết Hà tới sông Lãng Thương những thành trấn rộng lớn, những thôn quê nhỏ bé, gần như trên mỗi con đường, trên tường trên cột đèn đường, cánh cổng, khắp nơi đều có dánh văn nhà Tử Xuyên. Cho dù hàng ngày các hiến binh đều bóc đi nhưng tới rất nhiều truyền đơn và hịch văn trên có dấu ấn Quốc tỷ nhà Tử Xuyên nấm, treo hịch sáng ngày hôm sau, lại xuất hiện như măng mọc sau mưa. Không một ai biết những thứ này xuất hiện từ nơi nào.
Hịch văn được truyền bá giống như ngọn lửa lan khắp nơi hoang dã, trên cánh đồng không nơi nào không có. Miệng miệng tuyên truyền, người người đều biết.