Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 7: Viễn Đông xuất quân (1)

Sáng sớm ngày mùng một tháng chín năm bảy trăm tám mươi sáu, trên quảng trường trung tâm rộng lớn quan ải Ngõa Luân, trong buổi sáng tinh mơ, binh mã đừng thẳng hàng trong ánh nắng bình minh đang lên.


Tử Xuyên Trữ mặc áo choàng đen đi giữa con đường hẹp giữa quân trận. Trong ánh nắng ban mai, đao kiếm u ám, áo giáp. Trong tiếng gió thổi, cây Ưng kỳ màu đen bay phất phới, binh linh người ngăm đen, sắc mặt thâm trầm.


Tử Xuyên Trữ cảm thấy vô cùng khó thở. Trái tim nàng đập rất mạnh. Tử Xuyên Trữ kinh hãi nhìn những quân nhân trước mặt. Chính những người đàn ông này đã từng chinh phục vương quốc Ma tộc hùng mạnh, đội quân dũng mãnh, kiên cường của Viễn Đông chinh chiến ngàn dặm, thân kinh bách chiến, tôi luyện nên sát khí ngút trời. Chỉ cần bọn họ lập trận cũng gây cho người khác một áp lực khổng lồ.


Ở chính giữa quảng trường dựng một cái đài cao. Thống lĩnh Viễn Đông. Tử Xuyên Tú và các tướng lĩnh Viễn Đông đang ở dưới đài cho nàng. Nhìn Tử Xuyên Trữ bình tĩnh đi xuyên qua hàng ngũ quân Viễn Đông uy nghiêm, các tướng lĩnh gật đầu tán thưởng. Uy lực và khí thế của ba vạn quân lập trận, không phải người đã từng trải nghiệm sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Tử Xuyên Trữ quả thật không hổ là một trong nữ danh tướng khi nàng có thể trấn tĩnh đi ngang qua hàng quân sát khí ngút trời kia.


Khi Tử Xuyên Trữ đi tới gần, các tướng lĩnh quân Viễn Đông đều khom người chào. Tử Xuyên Trữ thoáng gật đầu đáp lễ. Lần đầu tiên trải qua cục diện hoành tráng như này khiến hai chân nàng vẫn đang run rây.


“Điện hạ, mời lên đài” Tử Xuyên Tú bước tới gần, hắn giơ tay đỡ Tử Xuyện Trữ, thì thào: “Đừng lo lắng. Chúng ta ủng hộ, A Trữ, Tham Tịnh điện hạ, Tư Đặc Lâm, Tần Lộ, Văn Hà, bọn họ cũng đều ủng hộ.


Khi nghe từ “A Trữ” đã lâu nàng chưa được nghe, sự ấm áp xuất hiện trong lòng Tử Xuyên Trữ. Đã bao lâu rồi hắn không còn gọi mình là A Trữ nhỉ? Tử Xuyên Trữ nhìn thật sâu vào gương mặt người thanh niên đang đứng trước mặt mình nói: “A Tú ca ca, có ca ca ở đây, ta không sợ”.


Tử Xuyên Tú mim cười ôn hòa, nét tươi cười ôn nhu không thể diễn tả bằng lời. Hiện tại, trước cảnh ba vạn binh mã lập trận duyệt binh, trước cảnh thế trận duyệt binh tràn ngập đao, thương máu tanh lại xuất hiện một sự hòa hợp không nói thành lời khiến Tử Xuyên Trữ nhất thời ngây người, ngây dại.


“Điện hạ, xin mời lên đài” Từ sau lên vang lên giọng nói thúc giục của Lý Thanh khiến Tử Xuyên Trữ bùng binh: nơi này không phải là bãi cỏ rộng lớn trong trang viên của mình ở thành Đế Đô. Tử Xuyên Trữ bình tĩnh lấy lại tinh thần, đột nhiên nàng nhận ra tâm trạng mình thật ra trấn tĩnh hơn nhiều, sự căng thẳng cũng vì thế mà giảm xuống khá nhiều.


Tử Xuyên Trữ trèo lên đài. Ba vạn quân tụ tập thành trận bên dưới yên lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng gió buổi sáng sớm thổi lay ngọn cỏ. Binh lính bình tĩnh, chăm chú nhìn thiếu nữ yểu điệu đứng trên đài cao. Ở sau lưng nàng mặt trời đỏ au đang bay lên từ đường chân trời. Dáng người thẳng tắp của nàng như dung hợp với ánh nắng ban mai.


“Các binh lính Một giọng nữ vang lên quanh quần trên không trung trống trải của quảng trường. Khi mới bắt đầu, âm thành này có vẻ run rầy nhưng sự run rầy nhanh chóng biến mất, giọng nói trở nên trôi chảy mà bình tĩnh: “Các binh lính quân đoàn Viễn Đông nhà Tử Xuyên. Ta có điều muốn nói với các ngươi. Quân trung ương gia tộc, quân viễn chinh, quân biên phòng và hạm đội hồ Đa Luân, hạm đội Ngõa Niết Hà, binh sĩ thủy quân lục chiến. Ta muốn nói với các ngươi, toàn thể quốc dân nhà Tử Xuyên, những người trung thành với lá cờ gia tộc ở khắp mọi nơi. Ta muốn nói với các ngươi ta là Tử Xuyên Trữ, Tổng trưởng hiện tại của nhà Tử Xuyên. Ta đang nói chuyện với các ngươi”.


Giống như ném một hòn đá xuống mặt nước phẳng lặng. Trong biển binh lính nổi lên cơn chấn động vô hình. Sự sợ hãi và nghi ngờ cùng nhau nổi lên trong biển binh lính, khắp bốn phía xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, sợ hãi: “Cô gái này, cô ấy nói mình là Trữ điện hạ.


Lúc này Tử Xuyên Tú vẫn yên lặng đứng sau lưng Tử Xuyên Trữ bước lên trước hai bước. Hắn không nói không rằng chỉ dùng ánh mắt nghiêm khắc quan sát tình cảnh bên dưới.


Ngay lập tức tiếng xì xào bàn tán và tiếng kêu lập tức tan biến chỉ trong nháy mắt. Binh lính đứng yên như rừng, ba vạn người lập trận, tĩnh như núi hoang rừng hoang một lượt.


Tử Xuyên Trữ giật mình nhìn Tử Xuyên Trữ, nàng có vẻ không tin vào hai mắt mình. Tư thế oai hùng lẫm liệt của tướng quân tóc bạc này hoàn toàn khác hẳn với hình tượng ôn nhu của chính mình khi chăm sóc nàng. “Kẻ làm tướng cần có sự uy nghiêm mà người khác không thể xâm phạm”. Không thể nghi ngờ ngày hôm nay người thiếu niên năm xưa đã trưởng thành, chính thức trở thành một danh tướng.


Tử Xuyên Trữ nhìn lưng Tử Xuyên Tú, hai mắt nàng ươn ướt. Khi còn nhỏ, khi dân chúng làm loạn xông vào trong phòng nàng chính bóng dáng lặng lẽ kia đã gác đêm bảo vệ nàng cho tới tận mặt trời mọc, quay người đối mặt với lưỡi đao sắc bén của đám thích khách, đồng thời bảo vệ phía trước nàng. Bây giờ khi nàng lâm vào cảnh nước mất nhà tan, bóng Nhóm dịch: Huntercd puoline ung ho vipvandan.vn truyện Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Cảm ơn các VỊP đã ủng hộ Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt Lão Trư lưng này lại đứng dậy một lần nữa. Hắn giống như một ngọn núi nguy nga hùng vĩ, che chở tất cả mưa gió trên thế gian cho nàng.


Khi nhìn thấy trật tự đã được khôi phục lại, Tử Xuyên Tú lui lại sau, đứng sau lưng Tử Xuyên Trữ như cũ và nói: “Điện hạ, có thể tiếp tục được rồi”.


Tử Xuyên Trữ gật đầu, nàng bước từng bước lên trước nói: “Binh lính, ta tới để nói cho các ngươi chân tướng mà lũ phản nghịch tìm đủ mọi cách che giấu”.


Cuối cùng có thể công khai, thoải mái nói ra chân tướng sự việc, cảm xúc Tử Xuyên Trữ như sục sôi, cuộn sóng. Nàng kể lại chuyện vào buổi tối ngày mùng một tháng một năm bảy trăm tám mươi sáu, tất cả hệ thống quan chức cao cấp nhất của nhà Tử Xuyên bị bao vây và tấn công. Mà kẻ làm ra hành động đại nghịch bất đạo này không phải là La Minh Hải, kẻ đó chính Đế Lâm, trưởng giám sát nhà Tử Xuyên.


“Ai có thể ngờ được như vậy chứ? Phòng giám sát gia tộc vốn được dùng để giám sát kỷ cương, trừ gian, diệt ác lại nhanh chóng biến thành một tập đoàn phản nghịch” Tử Xuyên Trữ nói tiếp, giọng nói của nàng cực kỳ phẫn nộ: “Đế Lâm, chỉ là một đứa trẻ được phụ thân Viễn Tinh ta coi trọng cố ý gia ân, đề bạt mới được đi theo binh nghiệp, có cơ hội thể hiện tài năng. Tham Tinh điện hạ cực kỳ tin tưởng Đế Lâm mới giao hai ngành quan trọng bậc nhất cho hắn. Chưa tới ba mươi tuổi, Đế Lâm đã trở thành một thống lĩnh của gia tộc, ân sủng như vậy thật sự hiếm có trong lịch sử gia tộc. Cho dù một người trong thâm tâm của mình chỉ còn một nửa lương trị, đáng lẽ phải tận tâm báo đáp mới đúng nhưng con người này đã báo đáp gia tộc như thế nào? Không có gì khác, chỉ có hai bàn tay đẫm máu!”.


“Hắn đã mưu sát Tham Tinh điện hạ, mưu sát Tổng thống lĩnh La Minh Hải, mưu sát Tần Lộ các hạ, mưu sát Bì Cổ các hạ. Con người có tâm bệnh điên cuồng này còn làm những gì nữa? Thậm chí ngay cả huynh đệ kết nghĩa, người từng nhiều lần cứu tính mạng hắn, hắn cũng không buông tha. Ở ngay Vọng Đô Lăng, hiến binh ngang nhiên ra tay với Tư Đặc Lâm, giết chết hắn.


“Tư Đặc Lâm các hạ, cả đời trung thành với tổ quốc, vô tư không sợ hãi. Trong cuộc chiến tranh bảo vệ nền văn minh của loài người trước sự xâm chiếm của quân đội Ma tộc hắn đã liên tiếp lập chiến công. Ngài chẳng những là anh hùng nhà Tử Xuyên chúng ta mà còn là anh hùng của toàn bộ loài người. Con người như vậy không chết vào tay quân Ma tộc.


không chết trên chiến trường chống lại kẻ thù xâm lược mà ngã xuống vì âm mưu ti tiện, hèn hạ. Ngài chết trên tay người huynh đệ mà mình hoàn toàn tin tưởng. Thế gian này có nỗi oan ức nào như này không?” Đúng như lời của Tử Xuyên Trữ. Mặc dù tướng sĩ quân Viễn Đông thiếu lòng trung thành với gia tộc nhưng có rất nhiều quân nhân Viễn Đông coi Tư Đặc Lâm, một danh tướng gia tộc này là thần tượng của mình. Khi nghe nói Tư Đặc Lâm chết trong tay huynh đệ kết nghĩa của mình. Toàn trường bên dưới xôn xao.


Tử Xuyên Trữ giơ cao cánh tay nói: “Tú Xuyên đại nhân, thống lĩnh quân Viễn Đông và các vị đại nhân có thể chứng nhận thân phận của ta. Ta dùng vinh dự của nhà Tử Xuyên đảm bảo những lời hôm nay của ta hoàn toàn là sự thật. Còn người phụ nữ này, cô ấy chính là hồng y kỳ bản Lý Thanh, vợ góa của Tư Đặc Lâm các hạ. Cô ấy cùng với ta chung hoạn nạn chạy thoát từ trong tay phản quân, cô ấy có thể chứng mình lời của ta”.


Thống lĩnh Viễn Đông đứng trên đài cao nặng nề gật đầu.
Lý Thanh cũng đứng trên đài cao. Nàng nhìn lướt qua binh lính bên dưới, giọng nói trầm trầm, bi ai: “Các vị, tôi là Lý Thanh. Ở chỗ này tôi muốn dùng thân phận vợ của Tư Đặc Lâm, vợ của một quân nhân nói với mọi người mấy câu”.


“Khi đó, đột nhiên nghe tin Tư Đặc Lâm chết, tôi quả thực không thể tin vào tai mình.


Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không thể tin. Tư Đặc Lâm thường dân quân xuất trận, việc bị thương hay chết trận, không phải tôi chưa từng chuẩn bị tâm lý cho mình. Tham gia quân ngũ không hề thiếu những chuyện nguy hiểm. Sĩ quan chỉ huy càng gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn. Hơn nữa Tư Đặc Lâm lại càng không phải là người có thói quen núp sau lưng người khác. Tư Đặc Lâm thường liều chết xông lên trước nhất.


“Nếu như nói về tâm lý, tôi thực sự có oán hận chàng. Chàng đã làm quan to tới chức thống lĩnh trưởng quân vụ gia tộc, tội gì mà phải như một binh lính bình thường xông lên chém giết? Chàng nói: Lý Thanh, dù gì ta đã có nhiều năm lăn lộn sa trường là người luyện võ, thân thủ hơn rất nhiều người. Chỉ cần ta giết một binh lính Ma tộc, nói không chừng sẽ cứu được tính mạng một người lính chúng ta. Ta xông lên , gặp nguy hiểm ở phía trước cũng rất đáng giá!”.


Khi Lý Thanh nói lệ rơi đầy mặt, giọng nói bị thương của nàng vang dội khắp quân trận:


“Nếu kẻ hại Tư Đặc Lâm Ma tộc, là người của Lưu Phong gia. Nếu như chàng chết trên chiến trường, vậy tôi không có gì oán trách. Ai bảo tài nghệ chàng không bằng người?” “Nhưng lần này hoàn toàn khác. Có người nói cho ta biết vào đêm đó Tư Đặc Lâm vì cứu Đế Lâm nên mới vội vàng bỏ ngay đội hộ vệ luân theo sát mình, đơn độc quay về thành Đế Đô. Tin tức giả phát đi từ thành Đế Đô đã lừa gạt Tư Đặc Lâ, từ quân doanh Đạt Khắc về Đế Đô, bị mưu hại. Không phải là người nào khác mà chính là huynh đệ kết nghĩa Đế Lâm, khiến chàng không chết trên chiến trường mà chết nơi hoang dã trên núi bên ngoài Vọng Đô Lăng. Các hiến binh daxd dùng nỏ bắn chàng. Đây chính là một âm mưu mưu sát rõ ràng”.