Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 6: Nắng hạn gặp mưa rào (1)

Ngày mùng hai tháng tám, quân thảo phạt do phòng giám sát tổ chức xuất phát từ Đế Đô.


Thống soái quân thảo phạt chính là Đại tướng số một phòng giám sát, Kim Tây. Dưới trướng Kim Tây có sáu sư đoàn bộ binh cùng với hai sư đoàn kỵ binh, tổng binh lực gần bảy vạn người. Đối phó với một tỉnh phản loạn, dùng binh lực khổng lồ tương đương với một quân đoàn, người sáng suốt có thể nhận ra phòng giám sát đã chính thức có sự đề phòng với quân Viễn Đông ở sau tỉnh Ba Đặc Lợi.


Tin tức Đế Đô xuất binh nhanh chóng bay về quan ải Ngõa Luân. Khi nghe nói mấy vạn đại quân đánh về tỉnh Ba Đặc Lợi, Ngô Hoa sợ hãi trắng bệch mặt mũi. Ông ta và Ngõa Tân đã thầm chơi một canh bạc nhưng không bao giờ nghĩ sẽ dùng binh lực một tỉnh chống lại quân chủ lực phòng giám sát.


Ngô Hoa bắt đầu tiến hành du thuyết. Ông ta nhiều lần tới thăm những sĩ quan cao cấp ở quan ải Ngõa Luân. Tử Xuyên Tú lại không chịu gặp mặt ông ta. Hàng ngày ông ta đi tìm mấy người Lâm Băng Bạch Xuyên, Minh Vũ, kêu khóc cầu cứu, nhất là Bạch Xuyên vì Ngô Hoa biết Bạch Xuyên chính là Đại tướng thủ hạ thân tín nhất của Tử Xuyên Tú, rất có lực ảnh hưởng đối với Tử Xuyên Tú. Hàng ngày Ngô Hoa thường tới phòng làm việc của Bạch Xuyên, ngồi cắm rễ ở đó khiến Bạch Xuyên không thể chịu nổi. Nàng không thể làm gì khác hơn là bỏ chạy sang phòng làm việc của Tử Xuyên Tú.


‘Đại nhân, nếu ngài không xuất binh, có lẽ Ngô Hoa sẽ mang chăn, đệm tới phòng thuộc hạ ở mất thôi”.
Tử Xuyên Tú cực kỳ tức giận mấy kẻ dở hơi ở tỉnh Ba Đặc Lợi tự cho mình là người thông minh. Hắn chậm rãi nói: “Gấp cái gì? Hãy cho ông ta nhảy tưng mấy ngày đi”.


“Ha ha, đại nhân, hình như ngài bất mãn với Ngô Hoa?” “Bất mãn? Câu nói này có vẻ rất khách khí. Ta chán ghét mấy kẻ đó” Tử Xuyên Tú nói:
“Đã biết rõ là không địch lại được nhưng vẫn cố tình khiêu khích kẻ thù hùng mạnh, tàn bạo.


Đây không tính là không có mưu trí mà chính là phạm tội. Sau khi thất bại, Ngô Hoa và Ngõa Tân có thể vỗ mông bỏ đi nhưng toàn bộ dân chúng tỉnh Ba Đạc Lợi sẽ hứng chịu cơn lửa giận báo thù của phòng giám sát. Hai kẻ này đang dùng tính mạng của toàn bộ quân dân trong tỉnh đánh cuộc cho tiền đồ của mình. Người như bọn họ, làm ra vẻ trung nghĩa nhưng thực chất bừng bừng dã tâm, tàn khốc ích kỷ, ta chán ghét nhất hạng người này.


Tử Xuyên Tú vẫn do dự không quyết nhưng toàn bộ thuộc hạ đã sớm hạ quyết tâm.
Trong hội nghị tiếp theo của bộ thống soái quân Viễn Đông các sĩ quan cao cấp quân Viễn Đông đồng thanh nói: “Tăng viện. Chúng ta nhất định phải tăng viện cho tỉnh Ba Đặc Lợi.


Lâm Băng nói: “Đại nhân, tỉnh Ba Đặc Lợi trung thành với Hoàng quyền, không sợ sự tàn ác. Bọn họ chính là những chí sĩ trung trinh với nước. Chúng ta phải nhanh chóng tăng viện cho bọn họ”.


Minh Vũ nói: “Nếu như quân ta phải giao chiến một trận với phòng giám sát thì tỉnh Ba Đặc Lợi chính là chiến trường. Quân ta có lợi thế sân nhà, con đường hậu cần ngắn, rất thuận tiện trong việc tiếp tế, tiếp viện”.


Tạp Đan nói: “Tôi không đồng ý việc chủ động khai chiến nhưng tinh Ba Đặc Lợi là tỉnh đầu tiên trong nội địa đầu hàng Bệ hạ. Nếu như không cứu viện, uy tín của Bệ hạ sẽ bị tổn hại. Bây giờ tăng viện cho tỉnh Ba Đặc Lợi, chỉ là bị ép ứng chiến nhưng nhất thiết phải làm như vậy”.


Đỗ Á Phong nói: “Đại nhân, cục tình báo đã tiếp xúc với tất cả những tỉnh trưởng tổng đốc các tỉnh. Đối với những sứ giả chúng ta phái tới, đốc trấn các nơi đều rất tôn kính, bày tỏ Viễn Đông chúng ta mới chính là chính thống nhà Tử Xuyên. Thế nhưng bọn họ luôn nhấn mạnh những khó khăn này nọ. Bọn họ nói hiện nay thế lực của Đế Lâm rất hùng mạnh nên không thể ngay lập tức quay về với chính nghĩa. Hạ quan cho rằng ủng hộ tinh Ba Đặc Lợi chính là tạo nên một hình mẫu. Đánh thắng trận này cũng sẽ khiến các đốc trấn nhanh chóng hạ quyết tâm hơn nữa.


Bạch Xuyên nói: “Nếu như chúng ta bỏ mặc tỉnh Ba Đặc Lợi, tất nhiên bọn họ sẽ thất bại. Tất cả sẽ bị phòng giám sát giết hại. Vì dân chúng ở đó, vì chủ nghĩa nhân đạo, chúng ta nên xuất binh”.
Bán thú nhân Bố Lan nói: “Đánh Đế Lâm.


Tử Xuyên Tú ngơ ngác nói: “Các ngươi .... Không phải đều đã nhận tiền lót tay của Ngô Hoa rồi chứ?” Mặc dù Tử Xuyên Tú vô cùng chán ghét Ngô Hoa nhưng dù gì đi nữa hắn không phải là một cô gái xinh đẹp, có thể lấy lý do “chán ghét người ta” mà từ chối. Là một chính trị gia lão luyện, hắn vẫn phải làm việc dựa vào lợi ích. Lẫn hội nghị này đã nhất trí thông qua việc điều động bộ đội cứu viện tỉnh Ba Đặc Lợi.


Trong hội nghị đích thân Tử Xuyên Tú hạ lệnh cho Bạch Xuyên điều động quân đoàn Viễn Đông số hai hình thành một đạo quân ba vạn người, đi trước cứu viện cho tỉnh Ba Đặc Lợi. Vốn Lâm Băng muốn giành lấy vị trí thống soái đạo quân này, nàng nói: “Tú Xuyên đại nhân, giết gà không cần dùng dao mổ trâu. Một chiến dịch nhỏ, không cần tướng quân Bạch Xuyên đại giá. Hãy để tôi đi là được”.


Tử Xuyên Tú kiên quyết không đồng ý. Hắn còn nói đùa là nếu để Lâm Băng đi, nhất định nàng sẽ chọc giận phòng giám sát khiến cuộc chiến cục bộ sẽ chuyển thành một cuộc chiến tranh toàn diện.


Ngày mười lăm tháng tám năm bảy trăm tám mươi sáu, viện ban đầu tới địa giới tỉnh Ba Đặc Lợi. Tổng đốc tới tận địa giới tỉnh nghênh đón. Khi tổng đốc Ngõa Tân tới quân doanh Viễn Đông đã là nửa đêm, trời đây sao.


Sau khi thông báo thân phận với trạm gác bên ngoài, Ngõa Tân và tùy tùng bình tĩnh chờ bên ngoài cửa. Đây là một quan doanh bố trí đơn giản, binh lính ở trạm gác cũng không có ý ngăn cản bọn họ. Theo quan sát của mấy người Ngõa Tân, bọn họ có thể nhìn thấy từng nhóm lớn binh lính Bán thủ nhân đang ngồi vây quanh đống lửa, tâm trạng phấn khởi, chuẩn bị ăn tối.


heporth Ngõa Tân quan sát binh lính Bản thú nhân, nhìn thân thể cường tráng cùng vẻ mặt hồn hậu của bọn họ, ông ta không khỏi âm thần tán thưởng: Viễn Đông quả không hồ có binh lính kiên cường, mạnh mẽ nhất thiên hạ. Sát khí khí phách của bọn họ nếu không trải qua mấy năm lăn lộn trên chiến trường giữa cái sống và cái chết, tuyệt đối không thể nào tôi luyện được. Khi nhìn những binh lính hùng mạnh của quân Viễn Đông, lại nhìn quân doanh kéo dài liên tiếp mấy dặm, lúc này Ngõa Tân mới yên lòng. Ban đầu Ngõa Tân lo sợ là quân Viễn Đông chỉ phải ra một ít binh lính yếu đuối, đánh qua loa cho xong. Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ ông ta sẽ phải bỏ trốn.


Nhóm dịch: Huntercd Vài phút sau, một nhóm sĩ quan quân Viễn Đông vây quanh một nữ sĩ qaun trẻ tuổi trong bộ quân phục màu xanh đậm đi tới. Ngõa Tân vội vàng tiến lên trước, dùng lễ của thuộc hạ:
“Hạ quan. Ngõa Tân, tổng đốc Ba Đặc Lợi tham kiến Bạch Xuyên tướng quân và các vị đại nhân”.


Bạch Xuyên vội vàng đỡ Ngõa Tân đứng dậy: “Ngõa Tân đại nhân, ngài và ta đều là Hồng y kỳ bản. Chúng ta cùng cấp bậc. Ngài dùng đại lễ thế này ta không thể gánh chịu được”.


Lão Tre Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Ngõa Tân hiểu Bạch Xuyên nói hoàn toàn chính xác. Điều kỳ lạ là trên lý thuyết mọi người đều là Hồng y kỳ bản của nhà Tử Xuyên nhưng trên thực tế là một tướng lãnh tâm phúc số một dưới trướng Viễn Đông Vương, danh tiếng của Bạch Xuyên thậm chí đã vượt tới bờ biển phía nam, ngay cả quân Uy Khấu cũng nghe tiếng. Lần này Bạch Xuyên chỉ huy mấy vạn đại quân tới chuẩn bị giao tranh với đại quân Đế Lâm. Một nhân vật như nàng Ngõa Tân ông ta có dám coi như một Hồng y kỳ bản bình thường không?


đời. Đám “Bạch Xuyên đại nhân, ngài không nên khiến hạ quan tổn thọ. Tiền đồ của ngài vô tận, sao có thể chỉ là một Hồng y kỷ bản? Huống chi Bạch Xuyên đại nhân ngài chính là đại diện của Tử Xuyên Trữ điện hạ và thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân tới nơi này. Căn cứ theo quy định trước đây, ngài chính là quan khâm sai, hạ quan có chết cũng không từ”.


Bạch Xuyên cười nhưng không tỏ vẻ từ chối: “Tổng đốc đại nhân không nên khách khí.


Trước khi tới đây, Tú Xuyên đại nhân đã hạ lệnh cho ta. Chúng ta chỉ là quân khách, tỉnh Ba Đặc Lợi ngài là chủ trận. Tổng đốc ngài cũng là lão quân nhân từng trải sa trường nhiều kinh nghiệm. Ngài nên chiếu cố nhiều hơn tới hậu bối chúng ta mới phải”.


“Ha ha, không dám, không dám. Đại nhân ngài khách khí rồi. Ngài cần cái gì chỉ cần lên tiếng nói với hạ quan là được”.
Sau màn chào hỏi, lập tức Bạch Xuyên đi vào vấn đề chính” Tổng đốc đại nhân, hiện nay binh mã phòng giám sát đã tới đâu rồi?


“Hạ quan đang định bầm bảo với ngài. Đại quân phản quân đã tới tỉnh Áo Tư, gần đị giới tỉnh chúng ta. Chỉ huy phản quân là Kim Tây tọa trấn thủ phủ tỉnh Áp Tư, đích thân đốc trận. Hiện nay đội thám báo của chúng đã liên tiếp xảy ra xung đột với đội phòng thủ tỉnh chúng ta. Điều đáng tiếc là quân ta không thể nào chiếm được thể thượng phong”.


Đôi hỗ trợ.


Bạch Xuyên gật đầu. “Không chiếm được thể thượng phong” chỉ sợ là cách nói uyển chuyển của Ngõa Tân. Tình huống thật sự chỉ sợ là quân tỉnh Ba Đặc Lợi đã nếm mùi không ít thất bại. Thế nhưng đây là điều đã được lường trước. Đội phòng thủ địa phương đánh bại được lính tinh nhuệ phòng giám sát mới là chuyện lạ.


“Tỉnh Ba Đặc Lợi đã chuẩn bị chiến đấu rayon như thế nào? Quân lực và dự trữ vật tư có sung túc không?” “Đại nhân, tỉnh Ba Đặc Lợi là tỉnh lớn ở đông nam. Trong cuộc chiến tranh kháng Ma, dân chúng, tài sản trong tỉnh được vệ gần như hoàn hảo. Dự trữ vật tư coi như rất sung túc. Đội phòng thủ trong tỉnh có hai sư đoàn, đều là các sư đoàn bộ binh, tổng binh lực ước đội này chưa huấn luyện đầy đủ, chỉ chừng một vạn tám ngàn người. Hơn nữa chúng tôi còn một đội kỵ binh hơn một ngàn người.


Sau khi khởi nghĩa, chúng tôi đã khẩn cấp triệu tập lính dự binh trong tỉnh, ước chừng đã triệu tập được một vạn tân binh. Vấn đề là đơn vị quân có thể coi như đội dân phu mà thôi”.
“Tinh thần của các tân binh như thế nào?


Ngõa Tân cười xấu hổ đáp: “Điều này, Bạch Xuyên đại nhân, ngài là người cầm quân lão luyện, việc này sợ rằng không dấu được ngài. Vì sợ lộ bí mật nên trước khi khởi nghĩa chúng tôi không tiến hành tuyên truyền. Ngài biết đó, dân chúng ngu muội, không hiểu biết. Bọn họ hoàn toàn không biết cái gì là đại nghĩa, cái gì làm tầm quan trọng của Hoàng quyền chính thống. Chính vì nguyên nhân này nên lúc này tâm lý của quân đội rất kém, khá hỗn loạn. Tới hiện nay có binh sĩ còn không hiểu nguyên nhân vì sao phải đánh nhau. Thậm chí có người rằng hạ quan và Ngô Hoa tạo phản, niềm tin không nhiều. Bây giờ chúng tôi chỉ biết đe dọa bọn họ, nói phòng giám sát là lũ cầm thú, chúng sẽ cướp đoạt vợ, con, đốt nhà, giết mẹ bọn họ. Nếu như lúc này bọn họ không liều mạng vậy thì cả nhà bọn họ sẽ binh lính mới miễn cưỡng có ý chí chiến đấu”.


còn cho bọn họ, cha xong “Đã mày Một “Điều này cũng không phải là sự đe dọa. Theo như ta biết phòng giám sát đã giết hại hơn năm mươi vạn dân chúng bên Lâm gia Hà Khâu, hủy diệt hơn mười thành trấn. Bọn họ thực sự biết cách một người răn một trăm”.


giết như ‘Đúng vậy” Ngõa Tân vội vàng bổ sung: “Chính vì vậy chúng tôi mong đợi Thiên binh Viễn Đông tới, giống như nắng hạn lâu ngày chờ mưa. Các vị đã tới, chẳng những đã cứu chúng tôi mà còn cứu tính mạng trăm vạn người dân trong tỉnh”.


đơn ngoài thủ phủ, chắc chắn bại. Chẳng truy kích hơn gặp thảm bại.


vậy vị “Bạch Xuyên đại nhân, Thiên binh quân Viễn Đông chính là ân nhân của già trẻ trong tỉnh Ba Đặc Lợi chúng tôi. Ngài cần gì chỉ cần ra lệnh là được. Không đủ lương thảo tiếp tế của chúng tôi còn khá nhiều. Nhiều thì không dám nói nhưng dùng năm, có vấn đề”.


suy nghĩ rất chu đáo, chuẩn bị rất đầy đủ. Nhưng lời thỉnh cầu của ta sao?
Bên ta xuất chiến vội vàng tướng sĩ của quân ta không chuẩn thể giúp chúng ta bổ sung những thứ này”.
có sốt:


đại quân xuất chinh vội vàng binh quý thần tốc, không mang theo trong kho ba tháng hoàn toàn không “Tổng đốc đại nhân không vì việc này. Lần này chúng bị cờ quạt, trang phục. Hy vọng ngài Ngõa Tân sửng trang bị nặng là chuyện bình thường nhưng lại không mang theo cờ quạt và quân phục là sao vậy? Điều này thật sự đúng là lần đầu tiên nghe nói.


“Hiển nhiên không thành Xin đại nhân hãy để lại hình vẽ sản xuất, tránh trễ chính sự.
“Không cần trong kho của tỉnh Ba Đặc mỗi người một bộ”.
Ngõa Tân ngây người: lẽ ....”.


“Tổng đốc, Tú Xuyên đại nhân có lệnh, tin tức tiết lộ cho người ngoài. Kẻ nào vi phạm, xử trí theo vấn đề. Không biết đại nhân cần bao nhiêu quân trang cờ xí?


mẫu, tôi lập tức tổ chức thợ thủ công và thợ dệt tiến hành và chậm sản xuất mới. Xin đại nhân hãy lấy cờ xí và quân phục của đội phòng thủ Lợi cho chúng ta là được. Về số lượng, ba vạn tướng sĩ, tốt nhất “Chẳng tin tức”.
phụ trách”.


Khi Bạch Xuyên nói xong câu cuối cùng, nàng nghiêm nghị ngồi chăm chú nhìn Ngõa Tân, sắc mặt lạnh như băng giá.


Ngõa Tân cúi đầu nói: “Kính cần tuân lệnh thống lĩnh đại nhân. Hạ quan lập tức hạ lệnh phong tỏa Ngày tám năm bảy trăm tám mươi sáu, sau khi ở tỉnh Áo Tư nghỉ ngơi hai ngày, đại quân phòng giám sát bắt đầu tiến hành tấn công tỉnh Ba Đặc Lợi. Trước đó trong những cuộc tấn công thăm phòng thủ tỉnh Ba Đặc Lợi không cao.


thắng”.
mười tám ;
dò, bọn họ đã nhận ra rằng chiến lực và tinh thần của đội chiến tốc tiến thẳng đã bị ngăn tới thủ phủ tỉnh Ba Đặc Lợi nhưng Đạt Thành, bên này cản.
Tòa thành này không có công trình phòng ngự vô cùng đánh chiếm.


Mấy lần quân hiến binh tấn công nhưng đều thất hiến binh mà còn ra ngoài thành tiến hành khó quân phòng thủ đầy lui quân dặm đường. Quân thảo phạt hao binh tồn tướng ngay trận đầu ra quân đã khϊế͙p͙ sợ. Gã vội vàng triệu tập sĩ quan chỉ huy tiền tuyến, vô cùng trận đánh.


cẩn thận hỏi Nghe vậy tỉnh thanh tú của Bạch Xuyên cau lại: “Tổng đốc, có một việc ta cần phải cầu ngài nhưng Bạch Xuyên chỉ huy bộ đội tăng Ba Đặc Lợi, Ngõa Tân, đích thân thì yaron quân đội những mười Kim Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn tốc từng Doan ha đội quân Tây chi and tiết povedan Viễn Đông tham chiến không được quân pháp. Chuyện này cần ngài đứng ra ở Chương 6: Nắng hạn gặp mưa rào ( )


“Quân trấn thủ Đạt Thành cũng có phiên hiệu quân Ba Đặc Lợi nhưng chúng hoàn toàn khác với quân đội trong những trận đánh lúc trước. Chiến lực của chúng rất mạnh, hung hãn không sợ chết, hơn nữa chúng còn có tinh thần chủ động tấn công. Chỉ có hơn ba mươi người nhưng chúng dám tấn công sâu vào trận quân ta, đoạt đại kỷ rồi hò hét rời đi. Nếu như không tận mắt chứng kiến, hạ quan tuyệt đối không thể tin binh mã hùng mạnh này lại là đội phòng thủ địa phương mà nghĩ rằng chúng chính là quân đội Hoàng bài của quốc gia”.


Lập tức Kim Tây hạ lệnh cho đại quân ngừng tiến lên. Gã lập tức giữ tin cấp báo tám trăm dặm về Đế Đô xin chỉ thị của phòng giám sát.
Một tuần lễ sau tin tức trả lời được chuyển tới. Đế Lâm chỉ phê hai từ: “Đánh tiếp”.


Kim Tây không nói không rằng. Trận chiến này nổ ra, hậu quả khôn cùng nhưng một khi không đánh, hậu quả còn nghiêm trọng hơn nhiều. Nền tảng của sự thống trị tới từ sự uy nghiêm. Một khi phòng giám sát để lộ sự suy yếu, không có lực trừng phạt một tỉnh công khai làm phản, sẽ lập tức có phản ứng dây chuyền. Các tỉnh đều thay đổi lại màu cờ của mình.


Tinh Ba Đặc Lợi chính là quân bài Đomino thứ nhất, hiện tại cần phải duy trì nó.


Kim Tây thực sự không muốn giao chiến với quân Viễn Đông. Điều thứ nhất: khúc xương đó chẳng có gì hay ho mà gặm nhấm. Thứ hai Kim Tây không muốn tổn thất quá lớn khiến hai bên kết thủ kết oán sâu sắc. Một khi đã biết Đạt Thành do quân Viễn Đông trấn thủ với danh nghĩa công khai là “Sư đoàn 4 tân lập quân phòng thủ Ba Đặc Lợi”, tốt nhất tránh xa bọn họ là được. Kim Tây phái hai sư đoàn kỵ binh tấn công theo đường vòng qua Đạt Thành. Thế nhưng ở ngoại ô thủ phủ Ba Đặc Lợi, quân kỵ binh tấn công đụng độ với một đơn vị bộ đội phong tỏa đường hùng mạnh. Phiên hiệu của đội quân này là “Sư đoàn 5 tân lập quân phòng thủ Ba Đặc Lợi”.


Kim Tây chỉ đơn giản hạ lệnh: “Tiếp tục đi đường vòng”.
Nhưng đi đường vòng vẫn bị ngăn cản. Các kỵ binh đã đụng đội với cái gọi là “sư đoàn 6 mới thành lập của quân phòng thủ Ba Đặc Lợi.


Tiếp theo lại xuất hiện “lữ đoàn tác chiến đặc chủng số một quân phòng thủ Ba Đặc Lợi”.
Kim Tây tức giận mắng: “Chỉ là một tỉnh mà có sáu sư đoàn quân dã chiến cùng một lữ đoàn quân đặc chủng. Quân Viễn Đông muốn đối trả cũng đừng làm quá mức như vậy chứ”.


Khi thấy quân đội Viễn Đông xuất hiện càng lúc càng nhiều, Kim Tây không thể không cần thận. Gã ý thức được đối thủ của mình không phải là quân đội yếu đuối như Lâm gia, cũng không phải đội phòng thủ địa phương dễ dàng tan rã. Đây chính là đổi thủ mạnh, ngang tài, ngang sức với quân mình, phải dùng thái độ nghiêm túc đối phó. Một lần nữa Kim Tây tập kết bộ đội ở chính diện Đạt Thành, có thái đội nghiêm túc chuẩn bị đánh một trận chính quy, trực diện với đối phương.


Hai lộ binh mã ngang sức ngang tài. Sĩ quan chỉ huy đều là tướng lĩnh cần thận, chững chạc, giỏi chiến thuật. Hai bên đều cố gắng giao tranh chính diện với nhau, cố gắng tìm cách tấn công vào hai cánh yếu kém của đối phương. Kim Tây đã nhận ra nhược điểm của đội phòng thủ tỉnh Ba Đặc Lợi, đương nhiên đây là đội phòng thủ chính thức của Ba Đặc Lợi.


Kim Tây đặc biệt đánh vào vị trí của đội phòng thủ tỉnh Ba Đặc Lợi, hơn nữa mấy lần còn giành thắng lợi, tìm được chiến quả khá tốt. Trong khi đó Bạch Xuyên xác định đại quân phòng giám sát lặn lội đường xa, lương thảo không đủ, nàng thường xuyên phải đội kỵ binh tinh nhuệ tập kích đoàn xe vận lương của đối phương cũng như đánh lén kho lương thực, thu hoạch rất lớn, ép buộc Kim Tây không thể không lui quân về sau củng cố lại.


“Chặn đường tấn công của quân đội phòng giám sát, bức chúng phải quay về Đế Đô”.


Quân đội hai bên trong tình trạng ngươi tới ta đi nhưng Bạch Xuyên là tướng lĩnh từng trải trăm trận, cực kỳ kinh nghiệm. Nàng vững vàng khống chế chiến tuyến khiến cho quân đội tấn công không tiến thêm được một bước vì vậy cuộc chiến lâm vào thế giằng co.


n Cuối mùa thu năm bảy trăm tám mươi sáu, cục diện giống như chiếc lá cây, lay động bất định khiến người ta hoa mắt chóng mặt.


Chính quyền của Đế Lâm thoán quyền đoạt vị, bước lên đài vào tháng một, chỉ một tháng sau phải đương đầu với nguy cơ xâm lược của Lâm gia Hà Khâu. Rất nhiều người cho rằng Đế Lâm căn cơ yếu kém, không thể đối phó với nguy cơ này. Lần này sẽ là cơ hội khiến chính quyền của Đế Lâm hoàn toàn sụp đổ. Thế nhưng điều khiển bọn họ phải trợn tròn mắt kinh ngạc chính là chiến sự chỉ diễn ra chưa tới nửa năm. Đế Lâm đã đánh một trận gọn gàng. giành đại thắng bức bách một Lâm gia Hà Khâu cực kỳ kiêu ngạo phải ký kết hiệp định ngưng chiến. Mặc dù trên danh nghĩa hai bên ngang tài ngang sức, đánh nhau ngang ngửa không ai thua ai nhưng một người sáng suốt nào cũng có thể nhận ra: chẳng những Lâm gia mất mười mấy vạn tinh binh mà vùng đất biên giới đông bắc còn bị quân đội Để Lâm huyết tẩy, thiêu đốt, tổn thất vô cùng nghiêm trọng bọn họ cũng đành phải từ bỏ lãnh thổ của nhà Tử Xuyên.


Đầu tháng tám, Đế Lâm chỉ huy đại quân thắng lợi quay về thành Đế Độ. Sau khi giành thắng lợi, uy tín của Đế Lâm trong nước tăng vọt tới mức độ chưa từng có. Tổng đốc các nơi đều gửi điện chúc mừng, dân chúng thành Đế Độ tuần hành rước lửa suốt đêm. Hội nguyên lão cũng gửi thư chúc mừng. Điều này cũng chẳng có gì kỷ quái. Hiện nay hội nguyên lão không còn là cơ quan đầu so bảo thủ nữa. Khi nhìn thấy cuộc phản loạn thành công sau nửa năm, khí thế của phòng giám sát lên cao như mặt trời buổi trưa hè. Trong các địa phương tuy còn tỉnh Ba Đặc Lợi có hành vi mưu phản, đang xảy ra chiến sự nhưng cường quốc đại lục Lâm gia còn bị Đế Lâm đánh bại, không ai nghĩ rằng một tỉnh phản loạn có thể chống lại được một phòng giám sát khí thế đang lên như thủy triều. Rất nhiều nguyên lão đã lén tìm hiểu ngày sinh tháng đẻ của Đế Lâm để xem gã có mệnh thiên tử khai quốc hay không?


Nhóm dịch: Huntered Tử Xuyên Tam Kiệt Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Lão Ir Sau khi Đế Lâm quay về từ tây nam, hàng ngày gã bận rộn khua chiêng gõ trống tạo thế chuẩn bị cho việc thoán vị. Mặc dù phòng giám sát nhiều nhân tài nhưng phần đông là võ tướng anh dũng xông pha chiến trận hay những sĩ quan thầm vẫn lòng dạ độc ác, mưu kế thâm hiểm. Nếu như muốn tìm một cây bút có thể viết văn chương thì thật sự khó khăn.


Cũng may trên thế gian này không thiếu những con ruồi, con rệp cùng với những văn nhân có tài nịnh bợ. Lô Chân chỉ cần thản tin tức phong phanh ra ngoài, lập tức từng nhóm lớn giáo sư, văn nhân đã chen nhau tới nhận việc.


Không cần trưởng giám sát đại nhân hao tổn nhiều công sức vì trên thế gian này còn rất nhiều những nhân vật hiểu ý cấp trên. Chiều hướng của giới học thuật và giới bình luận đột nhiên xoay chiều. Hiện nay còn bất kỳ ai tiến hành thảo luận chiến thắng thành Ba Đan của Tư Đặc Lâm hay chiến tích chinh phục vương quốc Ma tộc ngươi đó giống như rơi trên sao hỏa xuống. Đề tài thảo luận chủ yếu bây giờ chính là “ cuộc đại chiến tây nam, trưởng giám sát đại nhân, Đế Lâm làm thế nào có thể ngăn cơn sóng dữ, đánh tan quân đội Lâm gia xâm lược vì vậy cứu nguy cho nhà Tử Xuyên chỉ trong tích tắc?”, Tầm quan trọng của cuộc chiến tranh này dù gì đi nữa không cần phân tích quá nhiều cũng hiểu.


Những văn nhân thông minh hơn một chút thì còn đi xa hơn nữa. Đã có những cuộc thảo luận “chế độ nhưởng ngôi”. Bọn họ đã nói như thật: “Thiên hạ vốn không có chủ, người có đức sẽ được, người có lực sẽ được”. Còn có văn nhân viết văn thổi phồng về vấn đề thảo luận, nghiên cứu cái được và mất thời kỳ Tử Xuyên Trữ chấp chính, đặc biệt chỉ ra cho dù Tử Xuyên Trữ có nhậm chức vụ Tổng trưởng nhưng chính sách lừng lơ, từ việc xâm chiếm của Lâm gia cho tới việc hội nguyên lão bỏ đi, tới mấy tháng nag phòng giám sát bắt người tung khiến ; người hoảng sợ. Mỗi lời nói đều ám chỉ: một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, không có kinh nghiệm chính trị, lại không có kinh nghiệm quân sự, dựa vào cái gì mà có thể đảm nhiệm chức thủ lĩnh một nước lớn như nhà Tử Xuyên?


Hiện nay chúng ta muốn một người đứng đầu mới, một người có ý chí kiên cường, mạnh khỏe tuổi tráng niên, có kinh nghiệm chính trị phong phú lại trả qua khảo nghiệm chiến tranh tàn khốc đứng đầu. Người này là ai? Mọi người không cần quá lo lắng ..


lu Tới hạ tuần tháng tám, dưới sự âm, thầm thao tunngs của phòng giám sát, ở thành Đế Độ, cho dù là quan viên hay là nguyên lão đều đồng thanh lên tiếng: “Nhường ngôi. Nhường ngôi. Thiên hạ rộng lớn. Người có đức được hưởng” Thật ra Đế Lâm cũng không muốn khiến sự việc trở nên rõ ràng như này nhưng thời thế không còn đợi người. Đã tới giai đoạn không kịp ứng phó với những biến đổi âm thầm. Tử Xuyên Trữ đã được quân Viễn Đông cứu thoát, bất kỳ lúc nào cũng có thể công khai đứng ra thể hiện quan điểm. Nếu như Đế Lâm gã có thể nhanh chóng hoàn thành nghi thức nhường ngôi, các thuộc hạ của gã cũng hoàn toàn thuần phục với tân Hoàng đế. Lúc đó cho dù chủ cũ Tử Xuyên Trữ có xuất hiện, sẽ hoàn toàn không gây ảnh hưởng quá xấu.


Nhưng lúc này đột nhiên một việc xảy ra cắt đứt c bước chuẩn bị của Đế Lâm.


nỏ Giữa trưa ngày hai mươi hai tháng tám năm trăm tám mươi sáu, hai đại đội của sư đoàn kỵ binh thứ năm đóng quân bên ngoài thành Đế Đô đột nhiên làm binh biến. Tham gia binh biến phần lớn là học viên sĩ quan và sĩ quan dự bị, con số trên hai nghìn người. Dưới sự kích động của sĩ quan phái trẻ, binh lính giết chết những sĩ quan quân pháp giám sát, phá tan sự chống cự của quân thủ thành điên cuồng tràn vào trong thành Đế Đô.


Ngay sau đó cuộc chiến đấu diễn ra trên đường phố thành Đế Đô. “Trời tru đất diệt lũ phản loạn. Ủng hộ Hoàng quyền”. Các học viên sĩ quan hò hét tuôn ra đường phố như nước thủy triều. Tiếng hô như âm thanh khổng lồ quanh quẩn trên bầu trời thành Đế Đô. Rất nhiều dân chúng thành Đế Đô nghĩ rằng Tử Xuyên Trữ lãnh đạo quân cần vương đánh quay về, bọn họ đều ra khỏi cửa, vỗ tay ủng hộ các học viên sĩ quan.


Ngày hôm đó, các sĩ quan cao cấp mới tới tổng bộ phòng giám sát ở đường Trung Ương họp. Khi cảnh vệ tiến vào báo cáo có binh biến, các sĩ quan thất thanh, tái mặt. Mọi người đều nhìn Đế Lâm với ánh mắt chờ mong ra khỏi thành chạy tị nạn thôi”.


hận không thể buộc gã nói ra: “Mọi người lập tức truyện Đế Lâm bình tĩnh hỏi: “Trước mắt xuất hiện bao nhiêu cờ xí và phiên hiệu các đơn vị bộ đội?” “Chỉ có phiên hiệu sư đoàn kỵ binh số năm”.


“Các đơn vị bộ đội trong thành Đế Đô có phản ứng khác lạ không?” “Lúc này báo cáo còn chưa tới”.


‘Truyền lệnh. Bộ đội hiến binh trực thuộc phòng giám sát tiếp quản việc phòng ngự các cổng thành. Mặt khác tăng cường một đại đội tới tăng viện cho tổng bộ. Việc phòng vệ tổng bộ hôm nay thuộc toàn quyền chỉ huy của sĩ quan trực ban hôm nay. Bây giờ ...” Đế Lâm nhìn thẳng vào mọi người với ánh mắt sáng rực: “Chúng ta tiếp tục cuộc họp hôm nay”.


Trong tiếng hò hét ngút trời, hội nghị của phòng giám sát vẫn tiếp tục diễn ra. Cho dù có người hoảng sợ nhưng dưới sự kiên định của Đế Lâm, các thuộc hạ của gã dần lấy lại dũng khí. Khi cổng chính tổng bộ phòng giám sát bị đụng ầm một tiếng rất lớn truyền tới, vài người không tự chủ được muốn nhỏm dậy chạy trốn nhưng đã bị ánh mắt nghiêm túc của Đế Lâm ngăn lại.


“Ngồi xuống’ giọng nói của trưởng giám sát đại nhân rất bình tĩnh: “Nếu quân địch tiến vào, đơn giản là cầm lấy vũ khí đánh một trận. Có gì mà sợ hãi vậy?” Hội nghị vẫn tiếp tục tiến hành trong tiếng chém giết ngút trời. Ngay khi hội nghị gần kết thúc, tiếng chém giết cũng dần được dẹp yên. Trước cổng chính của tổng bộ phòng giám sát trên đường phố Trung Ương, thi thể các học viên sĩ quan nằm la liệt. Phần lớn bọn họ khi tấn công vào bị nó bắn chết. Một lớp máu đọng bao phủ trên nền đá màu xanh ngọc. Hiến binh hình hàng ngang, càn quét những tàn binh may mắn còn sống sót.


tay cầm xếp thành đội Chương 6: Nắng hạn gặp mưa rào ( )


Nhưng điều khiến phòng giám sát giật mình chính là trong số những tàn binh bị càn quét lại có một nhân vật quan trọng. Đó chính là Văn Hà, thống lĩnh quân trung ương. Gã chỉ bị tên nó bắn gãy chân. Mấy vệ binh trung thành đang khiên Văn Hà bỏ trốn nhưng đã bị hiến binh trên đường tới tăng viện bắt được. Trước cổng tổng bộ phòng giám sát máu chảy đầm đìa, Đế Lâm nhìn thấy viên thống lĩnh quân trung ương cả người đẫm máu, gã nằm dựa vào bậc thêm, một chân bị tiện đứt.


Khi biết Văn Hà là chỉ huy cuộc binh biến, hai sĩ quan quân pháp đang hung ác thẩm vấn gã. Hai viên sĩ quan này dùng giày da vừa đá vừa giẫm lên chân bị thương của Văn Hà.
Thống lĩnh quân trung ương cắn chặt răng rên khe khẽ, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy từng giọt to nhưng vẫn không nói một câu.


Đế Lâm nhìn xung quanh rồi ngăn hai viên sĩ quan quân pháp lại: “Thôi được rồi. Văn thống lĩnh là sĩ quan cao cấp. Mọi người cũng là người quen của nhau. Hãy để lại chút thể diện đi”.


Đế Lâm đuổi sĩ quan quân pháp đi, ngồi xổm hỏi Văn Hà: “Tại sao phải khổ như vậy?” Giọng nói của Đế Lâm như những người bạn đang tán gẫu với nhau: “Quân Viễn Đông sẽ đánh tới đây. Không thể chờ tới thời điểm đó sao? Tới khi đó trong ứng ngoài hợp, không phải rất tốt sao?


Văn Hà nhắm mắt lại, một lúc lâu sau gã mới lên tiếng: “Quân viễn chinh là do ta bị người lừa gạt mà mất đi làm hại Tử Xuyên Trữ lưu vong tới tận Viễn Đông. Sai lầm này ta muốn chính mình nghĩ cách đền bù, không gây thêm phiền toái cho Trữ điện hạ và thống lĩnh Viễn Đông”.


Đế Lâm yên lặng suy nghĩ. Gã có thể hiểu được suy nghĩ của Văn Hà. Đây chính là niềm tin trước sau như một thành bản tính của lớp quân nhân kiểu cũ: ta làm mất trận địa. Ta phải có trách nhiệm đoạt lại. Trung thành, trách nhiệm, chức trách, vinh dự, chết không lùi. Đây chính là phong cách quân nhân nhà Tử Xuyên. Năm xưa Ca Ứng Tinh đã như thế, Phương Kinh đã như thế, Bỉ Cổ như thế, Tần Lộ như thế, Tư Đặc Lâm cũng như thế, thậm chí có thể ngược dòng về thời đại rất lây đời, đời đời truyền thừa nhưng vẫn khiến cho người ta tôn kính. Đây chính là tinh thần, sự ủng hộ nhà Tử Xuyên từ một quân phiệt , trở thành cường quốc mạnh nhất đại lục.


Đế Lâm móc gói thuốc, đưa cho Văn Hà một điếu. Văn Hà khó nhọc giơ bàn tay loang lỗ vết máu, run rẩy nhận điếu thuốc. Đế Lâm lại châm lửa cho Văn Hà.
Văn Hà hít một hơi thật sâu và nói: “Nói thật. Đế Lâm, nếu như hôm nay ta thắng ta tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy với ngươi”.


Đế Lâm cười. Bản thân gã cũng rít một hơi rồi hỏi: “Còn cái gì mà vẫn chưa tháo gỡ được không? Có gì cần nói lại, ta sẽ thay ít chuyển cho Tử Xuyên Trữ hay thống lĩnh Viễn Đông”.


“Hãy nói với Điện hạ một câu: xin lỗi hộ ta. Nhưng mà lão tử ta cũng không còn vướng mắc. Ngay cả mạng ta cũng báo đáp rồi. Coi như ta không làm nhà Tử Xuyên thất vọng. Thôi bỏ đi, không còn gì muốn nói nữa.


“Tới khi đó sắp đặt cho người vào trong Thánh Linh Điện, được chứ?” Văn Hà cười gượng nụ cười nhăn nhỏ như đau răng vậy: “Thánh Linh Điện là nơi những thánh nhân như Cư Ứng Tinh đại nhân và Tư Đặc Lâm đại nhân mới đủ tư cách đi vào. Lão Tử phạm sai lầm làm mất binh lính. Đế Lâm, không phải người muốn phá hỏng Thánh Linh Điện đấy chứ? Sau này khi Trữ điện hạ tức vị, ta nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài, đã chết còn không được yên ổn. Không may chạm mặt Tư Đặc Lâm ở nơi nào đó, ngài hỏi ta:


“Văn Hà, ta giao quân viễn chinh vào tay người. Người đã làm như thế nào hả? Tại sao người không bảo vệ được Trữ điện hạ?. Khi đó Lão Tử càng xấu hổ. Đế Lâm, hãy đồng ý chôn ta ở cửa đông ngoài thành, mộ tổ nhà ta ở nơi đó như vậy khi Trữ điện hạ quay về khôi phục kinh thành ta cũng biết”.


Đế Lâm bình tĩnh nói: “Được mà, ngươi hãy yên tâm”.


Văn Hà trợn trừng đôi mắt màu đen, cười nói: “Cám ơn Đế Lâm! Sao trước kia ta không nhận ra nhỉ? Ngươi thật sự là một người thú vị. Ha ha! Đáng tiếc không thể làm bằng hữu của ngươi. Ta đi trước một bước, ngươi cũng đừng để ta chờ đợi lâu đó”.


Đế Lâm cười lắc đầu, đứng dậy nói: “Chờ khi hút hết điếu thuốc này hãy tiễn Văn đại nhân lên đường. Hãy làm nhanh gọn, đừng để đại nhân đau đớn”.


Ngày hai mươi hai tháng tám năm bảy trăm tám mươi sáu, thống lĩnh Văn Hà khởi binh thất bại, bị bắt không khuất phục, bị xử tử ngay trên đường phố Trung Ương Đế Đô. Sau khi nghe tin Văn Hà chết, Tử Xuyên Trữ đã khóc, quan ải Ngõa Luận để tang chính thức truy phong Văn Hà hàm thống lĩnh gia tộc. Mặc dù Đế Lâm đã sớm bổ nhiệm Văn Hà làm thống lĩnh quân trung ương những hiển nhiên cả Đế Lâm hay Tử Xuyên Trữ đều chưa từng chính thức bổ nhiệm. Cho tới tận khi xảy ra sự kiện ở đường phố Trung Ương. Văn Hà mới thật sự được người đời thừa nhận thân phận của mình.


Sau đó phòng giám sát điều tra phát hiện ra các sĩ quan tham gia soạn kế hoạch binh biến còn nhiều hơn so với dự đoán ban đầu, gần như tất cả các sĩ quan cao cấp của đệ nhất quân đoàn kỵ binh đều tham gia vào việc này. Vấn đề là trong đó có khá nhiều người vẫn còn do dự nên mới không cùng Văn Hà khởi binh làm binh biến.


“Khi tham dự soạn thỏa kế hoạch có tổng cộng chín sĩ chúng tới từ sư đoàn năm kỵ binh, sư đoàn sáu kỵ binh, sư đoàn bảy kỵ binh và lữ đoàn kỵ binh đặc chủng. Chúng vốn ước hẹn ngày hai mươi hai tháng tám cùng nhau hành động nhưng cuối cùng chỉ có Giang Hoa sư đoàn năm kỵ binh hành động theo kế hoạch đã định.


Những đơn vị khác một mực ngồi quan sát. Chúng định đợi khi đại cục đã định mới tiếp tục ra tay hành động. Điện hạ, ngài uy danh hiển hách khiến bọn tiểu tặc không dám ra tay làm bậy. Điều này chứng tỏ chúng ta được ông trời ủng hộ. Ông trời ủng hộ”.


Ca Phổ Lạp bùi ngùi nói. Các sĩ quan cao cấp phòng giám sát ngồi bên trong đều liên tục lau mồ hôi lạnh. Mọi người đều hiểu rõ:lần này mọi người có thể sống sót quả thật may mắn không thể nào tốt hơn được nữa. Không ai ngờ Văn Hà có thể tổ chức một cuộc binh biến quy mô. Nếu như không phải những sĩ quan kia lâm trận bỏ chạy. Hơn hai vạn kỵ binh của quân đoàn kỵ binh số một dũng mãnh xông vào thành, bọn họ có thể nghiền nát vụn phòng giám sát.


Trước kia khi tiếp nhận binh quyền, Ca Phổ Lạp ít nhiều còn có băn khoăn, không dám làm quá mức hay quá lộ liễu. Thế nhưng sau lần binh biến này, phòng giám sát đã hoàn toàn thông suốt: Một khi chuyện đã rõ ràng thì không còn gì e ngại.


Nhóm dịch: Huntercd Phòng giám sát tiến hành thanh trừng quân khu Đế Đô. Những người tham gia binh biến đương nhiên không cần nói. Những người dù không tham gia binh biến nhưng biết sự việc trước binh biến mà không báo cáo: bắt. Người đồng tình với binh biến: bắt. Quan binh quan hệ mật thiết với binh biến: bắt. Có thuộc hạ tham gia binh biến: bắt. Có thủ trưởng tham gia binh biến: bắt. Những người thân của quan binh tham gia binh biến: bắt.


Vào thời gian này, hai mươi lăm sĩ quan cao cấp từ cấp Kỳ bản trở lên đã bị bắt, trong đó Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê lão tướng Ni Tư Tháp, phó thống lĩnh, công huân chất chồng. Phó thống lĩnh Phương Vân vốn cùng nằm trong danh sách bị bắt nhưng ngay trong ngày Văn Hà làm binh biến thất bại, Phương Vân đã mất tích.


Hơn sáu trăm sĩ quan bị bắt. Hơn năm nghìn binh lính bị bắt. Tội danh của bọn họ là cấu kết với phản nghịch, ý đồ làm loạn. Các hiến binh bắt người trói tới mức mỏi nhừ tay. Đội hành hình ngày đêm xử tử tội phạm. Các quan binh người người cảm thấy bất an nhưng không một ai dám buông một câu oán hận.


Trong vòng hai tuần lễ, tất cả sĩ quan binh lính bị bắt giữ đều bị lặng lẽ hàng quyết.
Những con chó hoang ở ngoại ô Đế Đô ăn thịt người tới mức mắt đỏ ngầu. Quân đoàn một kỵ binh nhà Tử Xuyên từ thời kỳ Ca Ứng Tinh đã được nâng lên thành quân đội Hoàng bài.


Đơn vị quân đội này đã tham gia chiến tranh bảo vệ tuyến phía tây, trấn áp đại phản loạn Viễn Đông. cuộc chiến Mạt Y, cuộc chiến Áo Tư, cuộc chiến Ba Đan. Chỉ trong vòng một đêm đó, đơn vị quân đội này vì đất nước mà lập nhiều chiến công đã không còn tồn tại.


Mặc dù trên danh nghĩa là chỉnh đốn quân đội nhưng trong lòng các sĩ quan quân pháp đều hiểu rõ: nhất thiết phải thanh trừng những quân nhân nhà Tử Xuyên tới nay vẫn giữ lòng ngu trung. Nhưng điều phiền phức hơn là những sĩ quan dòng chính thống và sĩ quan thường là tinh hoa quân đội, bọn họ trung thành, dũng cảm, kiên cường, được binh lính ngưỡng mộ, bắt chước. Nay nhóm này bị thanh trừng khiến quân khu Đế Đô rơi vào một bầu không khí vô cùng căng thẳng. Quân đội phẫn nộ, tâm trạng như đang bò trong chảo nóng bề ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong đang nổi sóng dữ dội.


giá lạnh, tuyết người phạm ca, “Đại Tử Xuyên ngào: “A Tú ca Mặc dù cuộc binh biến ngày hai tháng tám thất bại nhưng nói lại có ảnh hưởng sâu sắc tới cục diện. Phòng giám sát nỗ lực phong tỏa tin tức. Truyền thông chính phủ tuyên bố:


“Các sĩ quan oán hận thức ăn không ngon nên diễu hành trên đường phố nhưng cuối cùng được khuyên giải đã quay về doanh trại”. Nhưng miệng của mấy vạn dân chúng Đế Đô đã nhìn thấy cuộc chiến đấu thì tuyệt đối không thể cản được. Thông qua con đường dân gian, chân tướng của cuộc binh biến thảm khốc đã lan truyền ra bên ngoài. Hành động vĩ đại của hai ngàn ba trăm năm mươi mốt chiến sĩ đã trở thành chủ đề cho thơ ca. Trong khi đó thống lĩnh Văn Hà, với hành động bi tráng của mình càng khiến người ta rơi lệ. Người đời sau đã đánh giá vị quân nhân bị tráng này: “Thống lĩnh Văn Hà hy nhà Tử Xuyên”.


sinh đã thức tỉnh sự phục hưng truyền Lý Thanh, Bố Lan, Khi nghe tin Văn Hà chết cùng với cuộc đại thanh trừng ở Đế Đô, thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú ngả mũ nhìn về phương trời phía tây, cả một đêm không ngủ.


Tảng sáng ngày hôm sau khi Tử Xuyên Tú mở cửa, hắn ngạc nhiên nhận ra bên ngoài cửa vô cùng im ắng nhưng chật kín người.
Tử Xuyên Trữ, Lâm Băng Bạch Xuyên, Tạp Đan, Đỗ Á Phong.


Quân phục trên người mấy quân nhân ướt sũng vì sương sớm. Hai mắt Tử Xuyên Trữ đỏ bừng, sưng vù, hiển nhiên nàng mới khóc.
Mọi người nhìn nhau, không bọn họ.


“Tạp Đan” giọng nói Tử Xuyên Tú khàn khàn, nặng nề, giống như tiếng vọng của người chết vậy: “Ta vẫn nhớ người đã từng nói khai chiến với Đế Lâm không phù hợp với lợi ích của chúng ta”.


Sắc mặt của nữ hoàng từng nói, không phải tất ai lên tiếng nhưng Tử Xuyên Trữ hiểu rõ ý đồ tới đây của vương quốc Ma tộc trước đây vẫn không đổi: “Điện hạ, ta cũng cả sự việc đều xem xét dựa vào lợi ích. Đế Lâm là kẻ thù của mọi người. Hắn đã trở thành mối đe dọa của tất cả mọi người, kể cả ngài. Một khi hắn không chết, vĩnh viễn sẽ không có hòa bình, càng có nhiều hy sinh và máu chảy”.


“Tại sao không thể chung sống hòa bình?
“Bệ hạ, ngài có thể giao Trữ điện hạ cho Đế Lâm không?” Tú không nói.
Tử Xuyên Tử Xuyên đang đợi ngài Nghe tràn trong sự bình sai nhị “Chiến tranh là điều không thể né tránh. Bây giờ chúng ta còn có ưu thế với phản quân.


Nhưng ba năm sau phòng giám sát sẽ trở thành một con quái vật khổng lồ. Khi đó sự hy sinh còn lớn hơn bây giờ.
vậy đôi tĩnh:
Tử Xuyên Tú cúi thấp đầu. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Cho . ta .. một lý do ... khai củi chiến nữa”.


Tạp Đan người thật sâu. Khi ngẩng đầu, nàng nhìn thẳng vào hai mắt Tử Xuyên Tú không chút né tránh với một đôi mắt ngập tràn nước mắt: “Bệ hạ, cầu xin ngài báo thù vì những bằng hữu của chúng ta!”.
Sắc mặt Minh Vũ nghiêm túc, gã lặng lẽ cởi mũ quân trang xuống.


Trữ buồn nghẹn ngào, nước mắt là những nhân chứng của một thời tình cảm niên thiếu lưu luyến. Ở một nơi vào mùa hè xinh đẹp, tướng quân thanh niên tuấn tú quen biết công chúa dị quốc xinh đẹp, yêu thương nhau. Mặc với nhau, cả đời Tú nhắm nàng lại chảy xuống.


Tử Xuyên Bọn họ đều dù cuối cùng bọn họ không thể không chia lìa nhưng vẫn giữ lời hứa này bọn họ vĩnh viễn không quên nhau, dù chết cũng không thay đổi.
hẹn Tử Xuyên mắt, cố dáng cơn đau nói với hắn:


Một người gắng nén nhịn từng cơn đau đớn dội lên trong lòng. Trong đớn, bóng kiên định, đôn hậu kia lại hiện lên trước mắt hắn, người đó ôn hòa “A Tú, tiền đồ của đệ rất rộng mở”.


cách cao quý mà vĩ đại. Một người có thể ảnh hưởng tới người bên bóng hình của người đó vẫn tồn tại, không bao giờ mất.
ta chỉ là con người, tuyệt đối không có khả năng không phạm sai lầm. Nhưng dù sai lầm, dù gì cũng không thể nào thứ. Một khi đã phạm sai lầm, chỉ còn duy có nhân cạnh.


Mặc dù đã đi xa nhưng “Chúng chỉ một chút tha nhất một uốn cách nắn”.
Bên ngoài cửa sổ là đó, giọng một rơi lầm là ta. Ta ca quan từ cấp Kỳ bản trở lên. Tất cả Tú ant Tử Xuyên trưởng nhà hạ, vi thần Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn utpovis van dan “A Tử đợi đã mất.
ca ...


Tử Xuyên mắt sáng lặng lẽ nhìn Doan ha Tủ ca ca?” Tú hòa nhã nhìn Tử Xuyên Trữ, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu. Điện hạ, chúng ta ra lệnh”.
lắc đầu, Lão Trư Trữ Xuyên, ngài ra lệnh”.


Tử Xuyên giọng ta là thống par màu xanh thăm thẳm. Tử Xuyên Tú hồi tưởng lại vào một đêm nói cô độc mà kiêu ngạo vang lên: “Nếu có một ngày như vậy, hy vọng người tới uốn nắn sai lầm ta chính là các đệ”.
Người tới uốn nắn ca lại mình ta”.


chỉ còn Tổng trưởng đương thời nhà Tử Xuyên nghẹn Trữ.
Trữ chấn động. Nàng nghi ngờ nhìn Tử Xuyên Tú, sự sợ hãi ngập ngời.


Khi nàng trấn tĩnh lại tinh thần thì giọng nói của nàng đã mất đi nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Ở nơi này nàng là Tổng lĩnh quân Viễn Đông thuộc hạ của nàng. Tổng trưởng điện