Vào lúc nửa đêm, một lần nữa Phương Vân được người đánh thức. Tử Xuyên Tủ với dáng người mệt mỏi, hai mắt vằn đỏ những tia máu đang đứng trước mặt y.
“Đợi lâu thì hãy uống trà. Xấu hổ quá. Ta vốn đã sớm quay về nhưng bên quân trấn số ba xảy ra chút nhiễu loạn. Mai La nói đúng. Ca Nhã chết, binh lính Ma tộc thật sự xảy ra hỗn loạn”.
Biết quân đội mất khống chế là một trong những thảm họa khủng khϊế͙p͙ nhất trên thế gian này, lập tức Phương Vân hỏi: “Hả? Không xảy ra đại họa chứ?” “Bắt chém mười mấy kẻ cầm đầu, tạm thời không còn chuyện gì” Tử Xuyên Tú hờ hững nói. Khi ngồi xuống ghế, thân hình dáng vẻ phong trần, mệt mỏi từ từ ngã người vào thành ghé.
Tử Xuyên Túngửa cổ uống một ngụm trà, nói với viên thị vệ ở phía sau: “Thông báo cho Đỗ Á Phong, mang theo một đại đội Tú Tự doanh tiến vào trong quân doanh quân trấn số ba giám sát. Kẻ nào gây hỗn loạn, lập tức bắt ngay, giết ngay lập tức. Hãy nói với hắn rằng việc này ta đã trao lệnh cho Bạch Xuyên. Hãy bảo hắn không nên chờ mệnh lệnh tiếp theo làm lỡ thời gian. Thủ lệnh đây, hãy cầm lấy.
Thị vệ cúi đầu nhận lệnh đi ra ngoài.
Lúc này Phương Vân đã tỉnh táo khá nhiều. Y thở dài nói: “Đại nhân hàng ngày xử lý việc quan trọng thật sự vất vả”.
“Cũng tàm tạm” Tử Xuyên Tủ mệt mỏi thở dài: “Chúng ta đã lâu không gặp nhau. Ta đang định tâm sự một lúc lâu với người nhưng xem ra bây giờ không đủ thời gian. Bộ tham mưu đang thúc giục ta. Bên Đế Lâm đã có chuyển biến mới. Năm giờ sáng ta còn phải chủ trì hội nghị tác chiến liên quân. Ta phải tranh thủ thời gian chợp mắt một chút. Chúng ta hãy nói ngắn gọn thôi. Ngươi rốt cuộc là người của ai hả?” “Hả?”Phương Vân chấn động: “Hạ quan không hiểu rõ ý tứ của đại nhân”.
“Bớt làm trò đi” giọng nói Tử Xuyên Tú uể oải nhưng trong giọng nói vẫn ẩn chứa hàn khí sắc bén như đao kiếm: “Ngươi nhận sự ủy thác của Minh Huy tới đây thám thính Trữ điện hạ, xem Điện hạ có bị ta giam cầm, cũng như dò xem ta có ý uy hϊế͙p͙ Điện hạ, ra lệnh cho chư hầu ...”.
xét Nhìn dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm, định nói của Phương Vân, Tử Xuyên Tú xua tay cắt nganglời y:“Ngươi không cần phủ nhận chuyện này nếu không sẽ sỉ nhục chỉ số thông minh của ta. Nếu như năm xưa không có mối giao tình trong quân viễn chinh, chỉ dựa vào những lời ngươi nói với Trữ điện hạ, cho dù sau lưng ngươi có Minh Huy, đêm nay ta vẫn cho đánh chết ngươi, đem đi chôn.
da Tuy giọng nói của Tử Xuyên Tú không to, thậm chí còn rất mệt mỏi nhưng khi Phương Vân nghe, mồ hôi y túa đầm, sắc mặt trắng bệch.
Người thanh niên tóc bạc trước mắt này nói giết người diệt khẩu mà chẳng biểu lộ một chút sắc thái tình cảm. Phương Vân có thể cảm nhận được khí phách ngạo nghễ trùm thiên hạ. Một Hồng y kỳ bản nhà Tử Xuyên, đặc sứ quân biên phòng tây bắc, còn cả thân phận gián điệp bí mật của Lưu Phong Sương nhưng trong con mắt đối phương chẳng khác nào một con gì chỉ đợi đối phương làm thịt.
Trong thời loạn thế Tử Xuyên Tú chính là một gã trùm so như vậy, muốn giết y chỉ cần một câu nói là xong. Không một ai sẽ vì cái chết của y mà gán tội cho bá chủ Viễn Đông đang quật khởi Tử Xuyên Tú này.
Tử Xuyên Tú nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Ngươi là sĩ quan gia tộc nhưng lại là nội ứng của Lưu Phong Sương. Tuy ngươi là thuộc hạ của Minh Huy nhưng thân phận chính thức là người của Lưu Phong Sương. Bây giờ ngươi lại tới chia rẽ quan hệ giữa ta và Trữ điện hạ khiến cục diện càng phức tạp. Ta không thích điều này. Bản thân ta là thống lĩnh gia tộc, ta cần phải giết một gián điệp nhưngươi”.
Phương Vận tụt khỏi ghế, y quỷ thụp xuống: “Hạ quan biết tội. Xin đại nhân tha mạng”.
“Hãy cho ta một lý do để không giết ngươi. Hãy nói mục đích ngươi tới đây.
Phương Vân thành thật khai báo. Quả thật Minh Huy phải y tới bên này dò xét tin tức tình báo, tìm hiểu bước đi tiếp theo của quân đội Viễn Đông cũng tìm hiểu xem Tử Xuyên Tú có thật sự uy hϊế͙p͙ Thiên tử, ra lệnh cho chư hầu bốn phương hay không. Thế nhưng những câu nói của Phương Vân với Tử Xuyên Trữ hoàn toàn không phải là ý của Minh Huy.
Lúc này Minh Huy hoàn toàn không có gan đối nghịch với Tử Xuyên Tú. Đó thật sự là ý tứ của Lưu Phong Sương.
Nhóm dịch: Huntercd Công chúa Lưu Phong Sương không nghĩ việc Tử Xuyên Tú khởi binh phục quốc, trợ giúp Tử Xuyên Trữ là chuyện đúng đắn. Căn cứ theo suy nghĩ của Lưu Phong Sương, nhà Tử Xuyên càng nội loạn lâu bao nhiêu càng tốt. Tốt nhất từ nay về sau chia năm xẻ bảy, không gượng dậy nổi. Lưu Phong Sương không hiểu vì sao Tử Xuyên Tú phải giúp Tử Xuyên Trữ đánh Đế Lâm? Năm xưa khi Tử Xuyên Tú rút kiếm bảo vệ phía trước người Tử Xuyên Trữ, chính là một khúc mắc thầm kín, rất khó tiêu tan trong lòng Lưu Phong Sương. Công chú Lưu Phong Sương lo lắng: chẳng lẽ hai người tình cũ không rủ cũng tới sao?
Nhưng công chúa Phong Sương cũng hiều: có lẽ trong sự việc này còn một nguyên nhân Tử Xuyên Tam Kiệtt Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Lão Trư Tử Xuyên Tú phiệt này tiêu tấn công Đệ Lâm chỉ đơn thuần là một cuộc chiến tranh bá quyền. Một quân diệt một quân phiệt kia. Tử Xuyên Trữ chỉ là một con rối trong tay Tử Xuyên Tú để cho hắn lấy danh nghĩa chính thống và đại nghĩa mà thôi. Với thực lực và địa vị ngày nay của Tử Xuyên Tú, khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
dig pong De Chính vì vậy mệnh lệnh của công chúa Phong Sương không hẹn mà trùng hợp với ý của Minh Vũ: “Hãy tìm hiểu rõ dụng ý của Tử Xuyên Tú. Rốt cuộc hắn muốn giúp nhà Tử Xuyên phục quốc hay tự mình muốn tự lập xưng đế?” Lưu Phong Sương còn trao cho Phương Vân một nhiệm vụ nhỏ: nếu thuận tiện, hãy ra tay giúp ta chia rẽ quan hệ giữa Tử Xuyên Tú và Tử Xuyên Trữ, khiến hai người sinh lòng nghi ngờ nhau, được như vậy càng tuyệt diệu!
Lời khai của Phương Vân khiến Tử Xuyên Tú kinh hãi. Lưu Phong Sương đã ghen ghét.
Nàng đã nghen ghét.
Mặc dù hai người thương yêu nhau nhưng Tử Xuyên Tủ không đối xử với Lưu Phong Sương như một cô gái bình thường. Trong con mắt Tử Xuyên Tú, cô gái với trí tuệ hơn người, ý chí kiên định, mỗi cử động nụ cười, cau mày của nàng đều vô cùng xinh đẹp, thuần khiết, hoàn mỹ, không tỳ vết. Nàng giống như một nữ thần trong tim Tử Xuyên Tú. Sau đó đột nhiên có người nói với hắn: thần cũng biết ghen!
Mặc dù phong thái hòa hoa hơn người, diễm lệ vô song nhưng Lưu Phong Sương vẫn chỉ là một cô gái hai mươi ba tuổi. Nàng chỉ là công chúa dưới nhân gian chứ không phải tiên giáng trần trên trời. Ý thức được điều này trong lòng Tử Xuyên Tủ có một cảm giác rất khó nói nên lời: dường như vui mừng, dường như bị thương rất khó nói.
Tử Xuyên Tú hờ hững hỏi Phương Vân: “Vậy theo suy nghĩ của ngươi, rốt cuộc ý định của ta là gì?” “Điều này ...” Phương Vân cười xấu hổ. Vấn đề này rất khó trả lời. Nếu như Tử Xuyên Tú trung thành với gia tộc, phục quốc, vậy sẽ đắc tội với Lưu Phong Sương. Nếu như Từ Xuyên Tú cố ý mưu phản, Minh Huy cũng không vui. Phương Vân chỉ biết ấp a ấp úng nói:
“Dụng ý của đại nhân cao thâm khó lường, hạ quan thật sự không thể dự đoán ...”.
“Vậy khi quay về ngươi sẽ báo cáo như nào khiến cho cả hai chủ nhân của ngươi hài lòng?” ancon cách nào dò xét thâm ý của đại nhân. Đây thật “Điều này ... hạ quan ngu ngốc, không có sự là không còn cách nào khác ...”.
Tử Xuyên Tú chăm chú nhìn Phương Phương Vân cũng to gan lớn mật ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú. Hai bên nhìn nhau trong vòng năm giây, Tử Xuyên Tú đột nhiên cười phá lên, hắn vỗ mạnh vào vai Phương Vân nói: “Hay, hay lắm”.
Vân.
Phương Vân nghe mà không hiểu nhưng vì thấy Tử Xuyên Tú nên y cũng chỉ biết làm ra vẻ vui mà cười theo.
“Phương Vân, ngươi hãy lui xuống đi. Trước tiên ngươi không cần vội quay về. Mấy ngày này ta còn có việc tìm ngươi”.
Phương Vân như được đại xá khi nghe Tử Xuyên Tú nói câu này. Y vội vàng cáo từ. Khi Phương Vân đi tới cửa, từ sau lưng y vang lên giọng nói của Tử Xuyên Tú: “Phương Vân, ta rất tò mò. Đối với Lưu Phong gia, ngươi chỉ là một gián điệp nhỏ bé của cục tình báo quân sự của bọn họ. Ở bên này, ngươi đã leo lên tới chức vụ phó thống lĩnh, tương lai rất có thể vào phòng thống lĩnh. Tại sao người còn muốn phục vụ cho Lưu Phong gia? Có lợi ích gì?” Ngay lập tức Phương Vân cứng đơ người.
Phương Vân quay người, khổ sở trả lời: “Đại nhân, hạ quan phục vụ cho nhà Tử Xuyên hai mươi năm, vượt rất nhiều thời gian tôi cống hiến cho Lưu Phong gia. Nhà Tử Xuyên cũng đã báo đáp hạ quan, khiến hạ quan trở thành tướng quân cao cấp, có đặc quyền. Lưu Phong gia không thể cho hạ quan những thứ này. Nhưng một khi phải lựa chọn hạ quan không còn cách nào khác, phải đành lựa chọn Lưu Phong gia. Mặc dù nhà Tử Xuyên cho hạ quan quan cáo lộc dày nhưng Lưu Phong gia lại khống chế chuyện sống chết của hạ quan.
Cho dù hạ quan có leo cao tới đâu nhưng chỉ cần Lưu Phong gia nói một câu: Phương Vân hắn là người nằm vùng của chúng ta. Hạ quan chỉ còn một con đường chết!
“Đại nhân, hạ quan từ lâu đã không muốn làm nữa nhưng hết lần này tới lần khác nhà Tử Xuyên càng trọng dụng hạ quan, liên tục đề bạt hạ quan vì vậy quân cờ hạ quan cang có giá trị lớn, Lưu Phong gia càng không muốn buông tha hạ quan”.
“Hai mươi năm nay, mỗi tối hạ quan đều gặp ác mộng. Mỗi tối hạ quan đều không thể ngủ tới sáng, chỉ biết mở mắt nhìn bóng đêm mà sợ hãi. Cuộc sống như này còn phải kéo dài hạ quan từng nghĩ tới việc tự sát nhưng đã mấy lần không thể ra tay tới khi nào? Đại nhân, được.
Hạ quan rất hối hận. Tại sao mình lại đi theo con đường này? Nếu như phục vụ trong Phong với năng lực và vận khí của hạ quan, nói không chừng bây giờ cũng là một trung tướng. Một trung tướng coi như cũng tốt hơn một sĩ quan nhỏ bé”.
quân đội Lưu “Đại nhân, ngài hỏi hạ quan có lợi ích gì? Nếu như khi Đế Lâm thanh trừng hạ quan bị giết chết, trên linh cữu của hạ quan sẽ có hai lá quốc kỷ. Một quốc kỷ là cây Ưng kỳ nhà Tử Xuyên, một quốc Đây chính là ích lợi kỷ là Phong diệp kỷ nhà Lưu Phong. Khi đó hạ quan sẽ cảm thấy ấm áp.
bao năm qua của hạ quan”.