Sáng sớm ngày mùng mười tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi sáu, chủ lực phòng giám sát ở Đế Đô xuất binh về hướng đông. Mục tiêu tăng viện lần này chính là đại quân của Kim Tây đang kiên cường phòng thủ tỉnh Áo Tư. Mặc dù đang vào buổi hoàng hôn nhưng binh lực phòng giám sát vẫn hùng mạnh như trước đây. Vì biết rõ trận chiến này không phải là trận chiến bình thường một trận tử chiến quan hệ tới vận mệnh của mình và người thân của mình, nên ai ai cũng dốc hết tất cả vốn liếng của mình. Vấn đề là trước đây bộ đội hiến binh phòng giám sát chỉ có mười sư đoàn, hơn tám vạn người, do các tỉnh xua đuổi hiến binh và quân pháp khiến kết quả ngược lại là trợ giúp phòng giám sát tập hợp được bộ đội hiến binh ở các tỉnh về Đế Đô, dốc toàn lực đánh một trận.
Ngoại trừ bộ đội hiến binh, bộ đội quân khu Đế Đô cũng cùng xuất chinh. Quân khu Đế Đô trước đây là quân trung ương. quân đông nam, quân viễn chinh và quân tây nam nhà Tử Xuyên. Chỉ cần nghe tên là đủ biết lý lịch và kinh nghiệm phong phú của đơn vị quân đội này. Binh lính của đơn vị quân đội này đều là binh lính từng trải, dày dạn kinh nghiệm. Suốt một dài từ cánh đồng tuyết Ma Thần Bảo ở cực đông cho tới vùng biên thùy tây nam, chân thành Hà Khâu đều in dấu chân của bọn họ. Không người lính nào trong đơn vị này không là kẻ sống sót, kinh qua trăm trận chiến.
Năm trước Tử Xuyên Tú chỉ chỉ huy mười mấy vạn quân mà xâm nhập vùng thảo nguyên hoang dã, chinh phục vương quốc Ma tộc. Một nguyên nhân là vì hắn hoàn toàn tin tưởng vào lực chiến đấu của đơn vị quân đội này. Hôm nay đơn vị quân đội hùng mạnh này đã nằm dưới trướng Đế Lâm. Nếu như có thể phát huy hết chiến lực của đơn vị quân đội này, đội quân dũng mãnh có thể tương đương với một đội quân bách chiến bách thắng nhưng vì trận quyết chiến sắp tới là đánh với chủ củ nhà Tử Xuyên nên Đế Lâm đã nói: “Ta tin tưởng lực chiến đấu của bọn họ nhưng không thể tin lòng trung thành của bọn họ”.
Cũng vì nguyên nhân này nên phòng giám sát tăng cường cảnh giác, đề phòng với bộ đội quân khu Đế Đô. Chẳng những phòng giám sát cắt giảm kinh phí và nhân viên của quân khu Đế Đô, vốn là một đại quân đoàn với mười ba sư đoàn, mười một vạn người nay bị chinh biên, giảm xuống chỉ còn tám sư đoàn với tám vạn người, mà còn sắp đặt số lượng lớn mật thám và sĩ quan quân pháp trong quân, kiềm chế ngôn luận trong quân. Chỉ cần có bất kỳ lời nói nào biểu hiện hơi bất mãn với phòng giám sát, ngay lập tức người đó sẽ bị sĩ quan tình báo bắt giữ. Các sĩ quan chỉ huy các cấp trong quân đều nằm dưới sự khống chế của các sĩ quan phòng giám sát, nghiêm ngặt giám sát nhất cử nhất động của quân đội. Những sĩ quan không xuất thân từ hệ thống phòng giám sát lúc này còn bị giám sát nghiêm ngặt hơn, chỉ cần có bất kỳ hành động khác lạ là lập tức bị khống chế.
Dưới sự khống chế tầng tầng đè nén như vậy, đơn vị quân đội hùng mạnh khi xưa lúc này chẳng khác nào một đơn vị quân đội nô lệ. Hàng ngày đều có rất nhiều quan binh bộ trốn. Thế nhưng có một điều hoàn toàn bất thường. Trong số những quan binh chạy trốn, số lượng sĩ quan còn nhiều hơn số lượng binh lính thường. Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
an Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, bộ đội hiến binh chính là chủ quân, bộ đội quân khu Đế Đô chỉ là quân yểm hộ. Số lượng quân chủ lực xuất chinh lần này của phòng giám sát đã vượt qua con số mười sáu vạn. Hơn nữa năm tỉnh đông nam cho tới nay vẫn đứng bên phòng giám sát đã tự động phải đội phòng thủ địa phương trợ chiến. Mặc dù binh lực mỗi tỉnh không nhiều nhưng tổng số lượng tập kết cũng lên tới sáu vạn người. Nếu tính thêm binh lực của đại quân Kim Tây ở tỉnh Áo Tư, tổng binh lực xuất chiến lần này của phòng giám sát đã lên tới một con số đáng sợ: ba mươi vạn đại quân.
Nếu chỉ xét về mặt con số, lượng binh lực hùng hậu này vẫn còn một khoảng cách so với binh lực quân Viễn Đông. Phòng giám sát hùng hồn tuyên bố với binh lính của mình: “Đây là một cuộc chiến hoàn toàn thoải mái. Đế Lâm đại nhân là đệ nhất danh tướng của gia tộc.
Dưới sự chỉ huy anh minh của ngài, đám Bán thú nhân mặc da thú, cầm gậy gỗ, còn cả bọn tặc phi Ma tộc cấu kết với chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng ta. Chúng ta có sư đoàn đặc chủng số một, có đoàn hiến binh tinh nhuệ, có quân viễn chinh của gia tộc. Quân ta thế mạnh như che tre”.
Thế nhưng tuyên truyền vẫn chỉ là tuyên truyền. Trên đời này nếu như có người bị lừa gạt bởi chính lời bịa đặt của mình, có thể nói là quá thần kỷ. Trong giới sĩ quan cao cấp, kể cả Đế Lâm, bọn họ hoàn toàn không lạc quan về kết quả của cuộc chiến này. Bọn họ đều biết binh lính Bán thủ nhân cường hãn, cứng cỏi, có trình độ chiến đấu dẻo dai, kiên cường, còn có Tử Xuyên Tú, người chỉ huy lỗi lạc, đã được thần thánh hóa. Điều quan trọng hơn:bọn họ bi quan không phải vì biết kẻ thù hùng mạnh hơn mình mà chỉ vì bản thân nhỏ bé, yếu đuối.
Trong số đại quân xuất chinh có khoảng một phần ba quan binh có suy nghĩ khác. Một phần ba khác là binh lính yếu đuối, chưa từng trải chiến trận. Dùng một đội quân như này nghênh chiến quân Viễn Đông sĩ khí như mặt trời ban trưa, chuyện thắng bại hoàn toàn có thể tính được. Đối mặt với một kết cục thất bại hiển nhiên, biểu hiện của các sĩ quan cao cấp phòng giám sát không giống nhau. Ngay trong ban ngày Sa Bố La cũng giam mình trong lều, uống rượu say khướt, mùi rượu bay khắp nơi. Bạch Hạ cũng suốt ngày trốn trong lều, không gặp bất kỳ ai, không ai biết y đang suy tính điều gì. Chỉ có biểu hiện của Lô Chân dường như vẫn bình thường thế nhưng không ai không bội phục y. cả nửa phòng giám sát đều biết Lô Chân có ý định đầu hàng phòng giám sát nhưng không ai biết y sẽ ra tay khi nào mà thôi.
Đồng thời với việc điều động binh lực quy mô của phòng giám sát, đại bản doanh quân cần vương thảo phản nghịch Viễn Đông ở tỉnh Ba Đặc Lợi cũng chào đón một vị khách đặc biệt. Một viên sĩ quan mặt tròn đi tới trước cổng quân doanh quân Viễn Đông đề nghị với vệ binh được gặp mặt Tổng trưởng Tử Xuyên Trữ.
Nhiều ngày trôi qua, các vệ binh đã sớm hình thành thói quen. Các tướng lĩnh cao cấp khi gặp mặt bọn họ phần lớn đề nghị được gặp mặt thống lĩnh Tử Xuyên Tú, rất ít người trực tiếp bái kiến Tử Xuyên Trữ. Bởi vì viên sĩ quan trước mắt mặc quân phục Hồng y kỷ bản của Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Trư gia tộc, là sĩ quan cao cấp của gia tộc, các vệ binh không dám làm khó: “Xin hỏi tôn tính, đại danh các hạ, chức vụ gì để chúng tôi có thể thông báo với Điện hạ”.
Doan ha “Không dám. Hạ quan là Phương Vân, từng đảm nhiệm chức vụ sư trưởng trong quân biên phòng tây bắc và quân viễn chinh. Còn bây giờ ...” Viên Hồng y kỳ bản cười ngượng ngùng nói: “Hiện nay hạ quan chỉ là một sứ giả thôi”.
Vì thân phận của viên sĩ quan, các vệ binh lập tức đi thông báo. Không tới năm phút sau, viên vệ binh vội vàng quay về, cung kính nói: “Phương Vân đại nhân. Điện hạ triệu kiến ngài. Xin hãy đi theo tôi”.
“Làm phiền rồi!” Phương Vân đi theo viên vệ binh vào trong đại viện. Nơi này vốn là dinh quan của tỉnh trưởng tỉnh Ba Đặc Lợi, Ngô Hoa. Khi quân Viễn Đông chuyển đại bản doanh tới dây, nơi này lập tức trở thành hành cung tam thời của Tử Xuyên Trữ. Vì để lấy lòng Tử Xuyên Trữ, Ngô Hoa dốc tất cả tiền của tích cóp xưa nay lắp đặt trng thiết bị, cố gắng tạo ra một khung cảnh tráng lệ, đẹp đẽ. Thế nhưng hiệu quả không thấy đâu mà ngược lại chỉ giống như sự thô tục của một nhà giàu mới nổi.
Khi đi vào đại sảnh, chờ tiếp kiến trang trí hoa văn màu xanh, Phương Vân gặp Tổng trưởng nhà Tử Xuyên và thị vệ trưởng của nàng. Lập tức Phương Vân quỷ một gối, cao giọng nói: “Vi thần khấu kiến Tổng trưởng điện hạ. Điện hạ lưu lạc, vi thần không tới cứu giá, tội đáng muôn chết”.
Cho dù Phương Vân nói câu khách sáo nhưng trong giọng nói của y hiện lên tình cảm chân thành khiến Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh xúc động. Đã nhiều ngày rồi, người có thể nói những câu nói này trước mặt hai nàng càng ngày càng nhiều nhưng có rất ít người như Phương Vân, lời nói chân thành thực sự phát ra từ trái tim mình. Đại đa số chỉ nói vẻ nhạt nhẽo, làm phép cho đúng với lễ tiết, một kiểu nói lúc nào cũng nghe thấy, nói cho xong. Mặc dù Tử Xuyên Trữ có thân phận Tổng trưởng điện hạ cao quý nhưng bây giờ người còn quan trọng hơn chính là thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đang nắm thực quyền.
gặp được người cũ.
chuyện Đây không phải lần gặp mặt đầu tiên của Phương Vân và Tử Xuyên Trữ. Năm xưa Tử Xuyên Trữ là tư lệnh quân đoàn quân trung ương. Phương Vân với tư cách là sư đoàn trưởng sư đoàn kỵ binh quân biên phòng tây bắc, Phương Vân đã nhiều lần yết kiến Tử Xuyên Trữ.
Rõ ràng lúc này Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh rất vui khi có thể “Phương Vân, mau đứng lên. Hãy ngồi xuống nói “Dạ. Tạ ơn Điện hạ ban ngồi” Thế nhưng Phương thần thực sự có thể thở phào nhẹ nhõm khi hôm nay có Vì thần tới thỉnh tội với Điện hạ ngài”.
“Phương Vân, ngươi có tội gì?” “Vi thần phạm tội sơ xuất không kiểm tra chu đáo.Ngày Đế Đô xảy ra biến loạn, vi thần ở thành Đạt Khắc không biết chân tướng sự việc, kẻ phản tặc Đế Lâm dùng lời lẽ ngon ngọt che đậy sự thật. Kết quả vi thần. Văn Hà, Ni Tư Tháp đều bị lừa gạt, bị quân nghịch tặc che giấu tới mức mất binh quyền nên đại nạn cho quốc gia. Với tội này của vi thần, dù có chết cũng đáng”.
Phương Vân tả lại sự việc hôm đó một cách rất sinh động: Tư Đặc Lâm đi lâu không quay về. Chúng tướng quân viễn chinh như rắn mất đầu, đột nhiên Đế Lâm xuất hiện, than thở khóc lóc kể lễ khiến mọi người cực kỳ xúc động rung động.
Phương Vân khóc tố cáo: “Khi đó chúng vi thần thật sự không có bất kỳ nghi ngờ nào.
Tại sao không ai nghĩ chuyện sẽ như này chứ? Sau này vi thần hối hận tới mức hận không thể thủ lớn chưa trả được nên vi thần mới không cam lòng”.
cắt cố tự tử. Vì Vân vẫn không chịu ngồi xuống: “Vi thể nhìn thấy Điện hạ bình yên vô sự.
that ipvastat Tâm trạng Tử Xuyên Trữ trầm xuống. Thật ra khi trước đây, trên con đường lưu lạc, bỏ trốn, nàng rất oán hận đám tướng lĩnh quân viễn chinh. Nếu như không phải vì bọn họ, nàng nào có rơi vào tình cảnh bị phòng giám sát truy giết như này? Sau khi tới được chỗ quân Viễn Đông an toàn, tâm trạng Tử Xuyên Trữ dần dần trở lại bình thường. Tiếp đó từ Đế Đô truyền tới tin tức mấy viên tướng nhóm Văn Hà khởi nghĩa, tử trận, khi đó sự oán hận trong Xuyên Trữ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn nỗi đau đớn cho bậc trung thần bị hại mà lòng Tử thôi.
“Không thể trách các ngươi trong chuyện này. Đế Lâm gian trá, giảo hoạt, ai cũng bị mắc lừa. Phương Vân, ngươi hãy đứng dậy. Ngồi xuống nói chuyện”.
Sau khi đứng dậy. Phương Vân hành lễ với Tử Xuyên Trữ. Lý Thanh lên tiếng hỏi:
“Phương Vân các hạ. sau khi Văn Hà khởi nghĩa ở Đế Đô, hoàn toàn mất tin tức của ngài.
Khi đó Điện hạ còn nghĩ rằng ngài cũng bị hạ như Văn Hà. Điện hạ rất lo lắng cho ngài.
Phương cúi thấp đầu nói: “Đã để Điện hạ bận lòng. Sau khi tướng quân Văn Hà khởi nghĩa thất bại, phòng giám sát lùng bắt chúng vi thần rất gắt gao. May mắn vi thần được mấy thuộc hạ cũng che dẫu nên mới may mắn thoát được kiếp nạn”.
Nói tới đây Phương Vân dừng lại, quan sát sắc mặt của Tổng trưởng và thị vệ trưởng.
Vừa rồi trong khi nói Phương Vân đã có một tiểu xảo nho nhỏ. Y chỉ nói tới việc phòng giám sát lùng bắt mình khiến người nghe sinh ra ảo giác rằng y cũng tham gia khởi nghĩa với Văn Hà, cùng là trung thần của gia tộc.
Xem ái. Nàng nói: “Vậy sau khi thoát hiểm, vì sao người không tới tìm chúng ta ngay?” ra tiểu xảo này cũng có hiệu quả không tệ. Sắc mặt Tổng trưởng càng lúc càng hòa Chương 5: Đề phòng cẩn thận ( )
“Khởi bẩm Điện hạ, sau khi thoát hiểm, vi thần đã muốn ngay lập tức tới nương tựa Tổng trưởng điện hạ nhưng vì chưa diệt trừ được phản nghịch, mỗi huyết thủ của cố tổng trưởng mấy vị đại nhân Tư Đặc Lâm, Văn Hà còn chưa báo, người phạm sai lầm như vi thần thật không còn mặt mũi quay về gặp Điện hạ. Trước khi vi thần tham gia quân viễn chinh, vi thần vốn là sĩ quan quân biên phòng tây bắc. Bây giờ Tư Đặc Lâm đại nhân và Văn Hà đại nhân đều tử trận, quân viễn chinh của gia tộc nằm dưới sự khống chế của phản quân, vi thần muốn quay lại quân đội, chỉ còn một con đường quay lại quân biên phòng tây bắc. Hôm nay vi thần đang ở dưới trướng Minh Huy đại nhân”.
“Quân biên phòng tây bắc?” Nghe vậy hai người Tử Xuyên Trữ, Lý Thanh nhìn nhau, sắc mặt cũng lập tức biến đổi bất thường.
Bình nguyên đông nam mây mù chiến tranh giăng đầy, đại chiến sắp diễn ra, quân cần vương các tỉnh đã giao chiến mấy lần với quân đội của phòng giám sát, tổn thương nghiêm trọng nhưng trên cao nguyên tây bắc vẫn là cảnh tượng yên tĩnh khác thường. Mặc dù Minh Huy cũng lên tiếng hưởng ứng, ngày ngày nói là cũng muốn cần vương thảo phản nghịch nhưng trên thực tế có thể mượn câu nói của Tử Xuyên Tú để hình dung: “Minh Huy có mà ở nhà thảo phạt lão bà của mình thì có”.
Lý Thanh nói chen vào: “Ta nghe nói tháng trước quân biên phòng tây bắc đã tuyên thệ tế cờ làm lễ xuất chinh cần vương thảo phạt phản nghịch. Không hiểu quân cần vương tây bắc đã đánh tới đâu rồi? Khong phải vì đánh nhau với phòng giám sát mà lạc đường chứ?” Nói xong Lý Thanh phá lên cười, trong lòng cực kỳ tin tưởng rằng Phương Vân sẽ đỏ mặt vì xấu hổ. Không ngờ Phương Vân nghiêm nghị nói với nàng: “Thanh thị vệ trưởng không hổ là người thân cận của Điện hạ, liệu việc như thần”.
"Ha?" “Không sai. Đúng như ngài đã nghĩ. Quân nghịch tặc cầm quyền quốc chính. Hắc bạch đảo điên. Đây chính là thời khác nguy cấp nước mất nhà tan. Thống lĩnh Minh Huy với lòng trung thành, yêu nước nổi tiếng của mình, ngài há có thể khoanh tay đứng nhìn? Hưởng ứng hịch văn thảo phản nghịch của Điện hạ, ngày hôm đó quân biên phòng tây bắc của thống lĩnh Minh Huy từ tây bắc tiến về Đế Độ bình phản loạn. Đại quân hùng tráng thanh thế như mây, các tướng sĩ với tình cảm trung quân yêu nước mãnh liệt, tuyên thệ quyết chiến với phản quân tới cùng. Thế nhưng Đế Lâm sợ hãi uy danh quân vương sư, hắn đã phái rất nhiều binh mã tới ngăn cản đại quân cần vương tây bắc của bọn vi thần “Vì vậy thống lĩnh tây bắc Minh Huy bắt buộc phải giao chiến với chúng tiêu diệt mấy trăm vạn phản quân nhưng đáng tiếc vẫn còn mấy chục vạn phản quân chặn đường nên không có cách nào tới cần vương được”.
Phương Vân nghiêm trang gật đầu nói: “Điện hạ đúng người thông minh nhanh nhạy.
Mặc dù quân biên phòng tây bắc không chính thức trình báo lên Điện hạ nhưng Điện hạ và thị vệ trưởng đại nhân đã đoán được chân tướng sự việc”.
“Thật sự cũng không cần có thiên tư đặc biệt, chỉ cần là người đã từng ở phòng thống lĩnh đương nhiên sẽ hiểu Minh Huy đại nhân là người vô cùng anh dũng”.
Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh liếc mắt nìn nhau, ánh mắt có chút gì đó cam chịu: “Thống lĩnh Minh Huy anh dũng trung thành có phải phái ngươi tới đây để báo cáo tin tức này không?” Phương Vân cung kính khom người nói: “Từ khi Điện hạ long đong lưu lạc, một thời gian rất lâu chúng vi thần không biết tin tức của Điện hạ, trong lòng cực kỷ lo lắng. Điện hạ, thống lĩnh Minh Huy đại nhân phái vi thần tới đây là vì muốn ân cần thăm hỏi và thỉnh an Điện hạ ngài, nghe thánh âm của Điện hạ. Nếu như Điện hạ có bất kỳ mệnh lệnh hay chỉ thị nào, chúng vi thần tuyệt đối sẽ chấp hành đầy đủ. Gần đây Điện hạ vẫn mạnh khỏe?
hi “Như ngài đã thấy, ta vẫn rất tốt” Tử Xuyên Trữ trầm ngậm nói: “Hãy nói với Minh Huy, bên ta không có chuyện gì. Quân cần vương Viễn Đông mấy lần giao chiến với quân phản nghịch, hy vọng quân cần vương tây bắc có thể nhanh chóng hành động. Hãy nhanh chóng đẩy mạnh tấn công”.
“Dạ, vi thần nhất định sẽ chuyển thánh âm của Điện hạ tới thống lĩnh Minh Huy nhưng mà ..” Sắc mặt Phương Vân rất quái lạ. Y nháy mắt mấy cái rồi nói: “Bên Điện hạ ngài thật sự không có chuyện gì sao? Người hầu bên cạnh hình như cũng không đủ? Ăn, mặc, ở, đi lại, có thuận tiện không? Có điều gì không được như ý không? Thống lĩnh Minh Huy và quân biên phòng tây bắc tình nguyện xuất lực lượng hỗ trợ”.
Tử Xuyên Trữ ngơ ngác nhìn Phương Vân, nàng không hiểu ý tứ của Phương Vân. Ăn, mặc, ở, đi lại ( thành ngữ chỉ nhu cầu thiết yếu của con người ) chỉ là việc nhỏ, hà cớ gì cần tới đường đương một thống lĩnh phải ra tay tương trợ?” Còn về việc bên cạnh có đủ người hay không? Điều này càng đáng nực cười. Dù quân Viễn Đông có khó khăn tới đâu cũng không bao giờ bạc đãi nàng.
Nhưng Lý Thanh ở bên cạnh lại hiểu rất rõ ràng. Ánh mắt nàng sáng lên, nàng phất tay đuổi những người hầu trong phòng ra ngoài. Lý Thanh đi tới bên cửa, cần thận nhìn xugn quanh một lượt rồi đóng cửa lại, quay về chỗ cũ hỏi Phương Vân:
“Phương Vân, ý của Minh Huy đại nhân như thế nào?
“Điều này cần phải xem ý tử của Điện hạ. Vi thần cả gan muốn hỏi: An toàn của Điện hạ ở đây và tự do có được bảo đảm không?” Tử Xuyên Trữ kinh ngạc nói: “Có chuyện gì với an toàn của ta? Thống lĩnh Viễn Đông và bộ đội dưới trướng bảo vệ ta ...”.
Hai thuộc hạ ngây người nhìn Tử Xuyên “Điện hạ, ý thống lĩnh Minh Huy hỏi là Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Trữ bừng tỉnh, đột nhiên nàng đứng bật dậy, chỉ tay vào Phương Vân tức giận quát: “Các ngươi ... Minh Huy vẫn tưởng rằng thống lĩnh Viễn Đông giam cầm ta sao? Thì ra các ngươi lo lắng chuyện này”.
Trữ. Lý Thanh vội vàng ho khan một tiếng:
thống lĩnh quân Viễn Đồng”.
Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Tr Phương Vân chỉ biết đứng yên, cúi đầu thật thấp trước ánh mắt tức giận của Tổng trưởng: “Thống lĩnh Viễn Đông là trọng thần của gia tộc, còn là công thần phục quốc. Vi thần cả gan nghi ngờ trọng thần, đương nhiên có tội nhưng xin Điện hạ hãy hiểu thống lĩnh Minh Huy một lòng trung thành yêu nước. Tất cả những lo lắng của thống lĩnh đại nhẫn chỉ xuất phát từ tấm lòng yêu quý, quan tâm tới Điện hạ ngài vì thống lĩnh Viễn Đông là trọng thần quan trọng vùng biên cương, quân lính Viễn Đông không phải là con dân của gia tộc, được tạo thành bởi quân phản nghịch quân Ma tộc năm xưa. Những người này bản tính cuồng vọng kiêu ngạo, hoàn toàn không trung thành với gia tộc.
Seg ‘Khi Điện hạ ở trong đám người như vậy, Minh Huy đại nhân ngày đêm lo lắng cho sự an nguy của Điện hạ, ngày đêm không ăn không ngủ. Dù sao thanh thế quân phản loạn phòng giám sát to lớn, gia tộc đương nhiên có bậc lương tướng trung dũng tới trấn áp, ngăn cản quân phản loạn, quân cần vương vây công bốn phía. Thế nhưng một khi xảy ra vấn đề với sự an toàn của Điện hạ. Hoàng quyền truyền thừa chính thống của nhà Tử Xuyên chính thức bị cắt đứt, đây mới chính là điều không bao giờ có thể bù đắp được. Minh Huy đại nhân nói:
nếu như quả thật Điện hạ bị bất kỳ sự kiềm chế hay giam lòng, cho dù phải liều cái mạng của mình, ngài cũng nhất định phải cứu được Điện hạ.
“Phương Vân, ta biết đây không phải là lỗi của ngươi. Đây chính là ý của Minh Huy. Hắn không nên nghi ngờ thống lĩnh Viễn Đông thống lĩnh Tử Xuyên Tủ trung thành vì nước, chí công vô tư. Lần chinh phạt thảo phản nghịch này, hắn không có bất kỳ yêu cầu nào với gia tộc. Nghi ngờ một trung thần, hiền thần như vậy là chuyện không tốt. Nếu như Minh Huy có nhiều thời gian rảnh rỗi, hắn hay quan tâm suy nghĩ xem làm thế nào phối hợp với quân Viễn Đông tiêu diệt phản nghịch của gia tộc”.
Một lần nữa Phương Vân lại cúi thấp đầu: “Vi thần nguyện chuyển toàn ý của Điện hạ.
Đương nhiên Minh Huy đại nhân sẽ kính cần tuân lệnh”.
“Ừ. Ngươi đi lại đường xa vất vả. Trước hết ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi. Lý Thanh, hãy dẫn Phương Vân đi sắp xếp chỗ nghỉ”.
Lý Thanh và Phương Vân cùng nhận lệnh. Khi hai người đi ra khỏi cửa, Lý Thanh buông tiếng thở dài. Phương Vẫn liếc nhìn Lý Thanh hỏi: “Vì sao thị vệ trưởng đại nhân thở dài?” Lý Thanh nói nhỏ: “Phương Vân các hạ, tâm trạng hôm nay của Điện hạ không tốt, phát tiết lên đầu ngài. Ngài không nên để trong lòng”.
Phương Vân đứng lại, chân thành nói: “Không dám. Tôi là thần tử gia tộc, mưa móc lôi đình đều là thánh ân. Huống chi việc này vốn do chúng tôi lỗ mãng. tự dựng lại nghi ngờ trọng thần quốc gia, khó trách Điện hạ tức giận”, “Xin nhất của cùng”.
“Không nhất thiết là tự dưng suy đoán. Phương Vân các hạ, Minh Huy đại nhân là người cực kỳ trung thành. Vấn đề là Điện hạ còn trẻ tuổi, suy nghĩ cũng không chu đáo, dễ dàng dùng tinh cảm quyết định sự việc, quá tin tưởng người khác”.
“Thị vệ trưởng đại nhân, ngài có ý tứ gì?” “Bây giờ vẫn không có chuyện gì nhưng khó nói là ngày sau không có chuyện. Vấn đề mấu chốt của Hoàng quyền nằm ở chế tài, một mình quyền thần độc đoán không phải là phúc của quốc gia. Thống lĩnh Viễn Đông một tay quản việc quân cơ, một tay khống chế Hoàng quyền. Quyền lực quá lớn. Việc cần thiết là phải đề phòng cần thận. Lo lắng của Minh Huy đại nhân không phải không có lý”.
Phương Vân nhếch miệng cười nói: “Thị vệ trưởng đại nhân nói rất đúng”.
“Ta không có ân oán gì với thống lĩnh Viễn Đông. Ngược lại ta và hắn có mối thâm giao nhiều năm, biết rõ bản tính trung hậu, nhân nghĩa của hắn. Trước đây tiên phu và hắn càng có giao tình thân thiết. Theo lý mà nói ta không nên nghi ngờ, đề phòng hắn nhưng chỉ vì bất đắc dĩ Lý Thanh thở dài, buồn bã nói: “Khi hắn ngồi trên vị trí kia, có rất nhiều chuyện bản thôi”.
thân hắn không thể quyết định được, không thể nói về tình cảm cá nhân. Phương Vân, khi trả về, ta van ngài hãy nói với Minh Huy đại nhân: đây là thời kỳ đặc biệt. Gia tộc của thể hiểu lòng trung thành với gia tộc của ngài ấy. Gia tộc luôn đặt nhiều hy vọng lên Minh Huy đại nhân”.
thị vệ trưởng đại nhân hãy yên tâm. Quân biên phòng tây bắc là vệ sĩ trung thành gia tộc. Vì bảo vệ Hoàng quyền, chúng tôi không tiếc quyết chiến tới người cuối Phương Vân được dẫn đi nghỉ ngơi chưa được bốn tiếng đồng hồ đã có người đánh thức y dậy: “Có phải Phương Vân các hạ không? Thống lĩnh đại nhân muốn gặp ngài” Phương Vân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn. Một sĩ quan đang đứng trước giường y, trong tay cầm một Ánh đèn Phương Vân chỉ nghe thấy ngọn đèn. lờ mờ không nhìn rõ gương mặt viên sĩ quan.
giọng nói của gã: “Phương Vân các hạ?” Phương Vân vừa nhìn vừa nhỏm dậy hỏi: “Là ta. Bây giờ là mấy giờ rồi?
“Tám giờ tối”.
Một giọng nói quân nhân cứng đơ, không chút sắc thái tình cảm. Phương Vân liếc mắt ra đây là một hiện sĩ quan trẻ tuổi. Trên môi còn lờ mờ ria mép xanh rì, quân phục nhìn, phát tác chiến màu từ con người xanh nhạt, không đeo quân hàm tướng mạo tầm thường. Điều duy nhất đặc biệt vào này chính là đôi mắt sáng quắc, sáng long lanh. Chỉ cần có người nhìn kỹ đôi mắt đó một lát sẽ có cảm giác như bị châm kim, phong thái trẫm tĩnh.
thử” Phương Vân thầm kinh ngạc. Y cung kính nói: “Xin chờ tại hạ rửa mặt. Nhanh “Xin đại nhân cứ tự nhiên”.
“Cao J/vid Voron Chương 5: Đề phòng cẩn thận ( )
Phương Vân đơn giản sửa lại trang phục sau đó theo người này đi ra ngoài. Bên ngoài đã có người đang chờ sẵn. Ba sĩ quan trẻ tuổi cũng không đeo quân hàm đang giữ ngựa đứng trước cửa. Khi nhìn thấy những người này, Phương Vân thoáng rùng mình. Chỉ cần nhìn dáng người và phong thái, mấy người này đều là cao thủ hiếm có. Những cao thủ lăn lộn giết người trên chiến trường khác với những cao thủ trên giang hồ. Ánh mắt bọn họ đặc biệt sáng cũng cực kỷ lạnh, động tác không nhanh nhưng cực kỳ gọn gàng, ổn định. Bọn họ không cần che giấu thái độ coi mạng người như cỏ rác.
“Nhìn khắp quân biên phòng tây bắc cũng chỉ có mấy người ít nhất cũng từ phó kỷ bản trở lên có bản lĩnh này nhưng ở trong quân Viễn Đông bọn họ chỉ là đám hỗn tạp” Cho dù cảm thán quân Viễn Đông cao thủ như mây nhưng Phương Vân cũng hiểu rõ ý đối phương:
Bản thân y là Hồng y kỷ bản, là đặc sứ quân biên phòng tây bắc, ngàn dặm đường xa tới đây.
Quân Viễn Đông chẳng nhưng không phải sĩ quan đồng cấp tới đón tiếp mình mà ngược lại còn phải mấy cao thủ người đầy mùi máu tanh, đang buổi tối vào trong phòng y. Màn cảnh cáo này cực kỳ nông hậu.
“Có ý tứ” Trong tiếng võ ngựa gõ lộp cộp trên đường trong đêm tối. Phương Vân im lặng cưỡi ngựa, suy nghĩ miên man: “Chẳng lẽ đã có người báo cáo với quân Viễn Đông cuộc nói chuyện của mình và Tử Xuyên Trữ điện hạ sao? Nhưng khi đó chỉ có Tử Xuyên Trữ, Lý Thanh và mình. Trong khi đó rõ ràng Lý Thanh còn đề phòng quân Viễn Đông.
Chẳng lẽ Tổng trưởng điện hạ bán đứng mình sao? Nhưng cho dù là một cô gái ngây thơ khờ khạo, tuyệt đối Điện hạ cũng không làm chuyện ngu ngốc như vậy. Dù gì đi nữa Điện hạ cũng là cháu gái của Tử Xuyên Tham Tinh. Chẳng lẽ Điện hạ không nhận ra bây giờ chỉ có quân tây bắc mới có thể kiềm chế lực lượng quân Viễn Đông sao? Chẳng lẽ Điện hạ thực sự tin tưởng Tử Xuyên Tú? Rất khó tin. Nếu chuyện này là thật. Tử Xuyên Trữ chính là Tổng trưởng ngây thơ nhất từ trước tới nay của nhà Tử Xuyên...
Bầu trời đêm yên tĩnh, đầy sao, lên cao. Dưới bầu trời đầy sao, các thị vệ dẫn Phương Vân đi qua những con phố của thủ phủ tỉnh Ba Đặc Lợi, xuyên qua những con ngõ nhỏ với những ngôi nhà dân chúng đang ngủ say. Thành thị đêm đông có vẻ cực kỷ yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa quanh quẩn xung quanh.
Khi đi tới một con ngõ nhỏ tối đen, mấy thị vệ dừng ngựa lại, quay người nhìn Phương Vân khách khí nói: “Đại nhân, ở phía trước. Phiền ngài đi bộ mấy bước. Phía trước không cưỡi ngựa được”.
“Hả?” Phương Vân giật mình. Con ngõ phía trước tối không nhìn thấy gì, thảo nào không cưỡi ngựa vào được. Tử Xuyên Trữ được sắp đặt ở trong phủ tổng đốc tỉnh Ba Đặc Lợi, không ngờ Tử Xuyên Tú lại ở trong một khu vực đơn sơ như này.
Phương Vân đi theo mấy thị vệ vào trong một nhà dân không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Phương Vẫn nhìn thấy Tử Xuyên Tú trước tiên. Thống lĩnh quân khu cực đông và Viễn Đông, Hoàng đế vương quốc Ma tộc, tư lệnh quân cần vương thảo phản nghịch uy danh hiển hách đang ngồi trước ngọn đèn, nói chuyện với mấy sĩ quan. Khi nghe tiếng Phương Vân đi vào, Tử Xuyên Tú quay đầu lại, ánh đèn mờ mờ chiếu lên mán đầu bạc của hắn.
Nhìn thấy người này. Phương Vân giật mình lui lại từng bước một: “Đại nhân, có chuyện gì xảy ra với ngài vậy?
“Thế nào, Phương Vân? Có chuyện gì chuyện gì sao?” Tử Xuyên Tú cười hỏi Phương Vân. Khi nhìn thấy nụ cười này của Tử Xuyên Tú, Phương Vân mới thở phào thư thái: mái tóc bạc trắng khiến người ta thật sự chấn ddoonhj, mang âm hưởng của sự u buồn, tang thương bị ai.
Cho tới tận khi nhìn thấy nụ cười giống như ánh nắng sưởi ấm lòng người trong ngày tuyết rơi, Phương Vân mới xác định: người thanh niên tóc bạc trong tang thương này chính là Tử Xuyên Tú mày quen biết.
Phương Vân khom người chào: “Tham kiến thống lĩnh đại nhân”.
“Miễn lễ. Phương Vân, ngươi hãy chờ một chút để ta xử lý xong công việc” Tử Xuyên Tú quay đầu lại, sắc mặt lại trở nên nghiêm túc đối mặt với một sĩ quan trung niên: “Đội đốc sát đã tra ra chân tướng vụ án thôn Hồng Sam. Vụ án này do người của đệ tam trấn các ngươi làm. Mấy người trong thôn đã nhận ra trang phục của hung thủ, còn dấu vết lưu lại ở hiện trường cũng có thể chứng minh”.
Người sĩ quan trung niên tướng mạo thanh tú nói vẻ áy náy: “Hạ quan đã nhận được thông báo của Lâm trưởng quan. Ngay trong ngày hạ quan đã tiến hành điều tra, xác định được mấy tên súc sinh làm. Hạ quan đã hạ lệnh bắt người, giao cho đội đốc sát. Không ngờ vụ án nhỏ này lại kinh động tới đại nhân khiến hạ quan rất sợ hãi”.
“Một thôn có hơn một trăm ba mươi người bị huyết tẩy mà còn là vụ án nhỏ sao?” Tử Xuyên Tú cười hỏi khiến Phương Vân ở bên cạnh cũng cảm thấy lạnh giá. “Mai La, con mắt của người thật sự không nhỏ. Ta nói cho ngươi biết vụ án này đã kinh động tới Trữ điện hạ rồi. Bên ngoài đã sớm nổi mưa gió. Nếu như không có Ngô Hoa và Ngõa Tân tích cực trấn áp, mấy vạn thôn dân đã sớm mang thi thể tới trước cửa nhà chúng ta rồi. Chuyện dân chúng làm náo loạn không có gì lạ. Cái gì mà là quân cần vương thảo phản nghịch? Dân chúng đã sớm mắng chúng ta còn không bằng quân thổ phi. Thổ phi đòi tiền không lấy mạng. Quân thảo phản nghịch chúng ta còn ác hơn lấy tiền, còn đoạt mạng”.
Tử Xuyên Tú mới nói một nửa, Mai La đứng ngồi không yên, lập tức gã quỳ xuống: “Đại nhân, hạ quan giám sát bất lực, quản lý thuộc hạ không nghiêm, làm liên lụy đại nhân, làm nhục quân uy, phụ sự phó thác của đại nhân. Xin đại nhân hãy trách phạt hạ quan”.
“Đương nhiên là phải xử phạt ngươi nhưng không phải bây giờ. Vụ án này vẫn chưa kết thúc. Ngươi còn phải hết hung thủ”.
“Hả, đại nhân” Mai La kinh hãi ngẩng đầu: “Hạ quan đã giao hết hung thủ cho đội đốc sát rồi”.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Tất cả sao?” Sắc mặt Mai La tái nhợt. Gã run Tử Xuyên Tú nói tham dự không?
thẳng:
Mai La không trả lời . gã chỉ Tử Xuyên Tú thở dài nói: “Mai La, ta hiểu ngươi. Ngươi bao che cho Ca Nhã không hẳn có tâm tư. Dù gì hắn cũng là con trưởng lão Ca Ấm, tộc Ca Ngang. Người lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng ta với tộc Ca Ngang phải không? Ngươi che giấu không thông báo chính là làm khó ta.
Mai La cảm động nói: “Đại nhân minh giám. Quả thật hạ quan có băn khoăn. Dù gì đi Nhóm dịch: Huntered Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Trư nữa tộc Ca Ngang cũng là tộc lớn của vương quốc, cũng là đồng minh quan trọng hợp tác với chúng ta thống trị vương quốc Ma tộc. Bây giờ tướng quân La Kiệt đang ở vương quốc Ma tộc tiến hành chiến tranh chống lại người đã man. Nếu như chúng ta giết Ca Nhã, chỉ là giết một sĩ quan trong quân nhưng nếu làm vậy khiến tộc Ca Ngang từ nay về sau có ý khác với chúng ta thì hậu quả thật sự là ...” run nói: “Đại nhân, ý của ngài là?” “Đoàn trưởng đoàn thứ mười một đệ tam trấn Ca Nhã, hắn có Lúc này một thị vệ nhẹ nhàng đi vào bên trong thì thào vào tai Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú chỉ hờ hững nói: “Biết rồi”.
Tử Xuyên Tú cắt ngang lời Ma La: “Mới rồi Ca Nhã đã bị chém đầu ngay trước mặt những người thân của người bị hại”.
“Hả?”Mai La thất thanh nói: “Đại nhân!”.
“Mai La, người làm ta rất thất vọng” giọng nói của Tử Xuyên Tú vẫn bình thản nhưng trong giọng nói vẫn không thiếu được vẻ uy nghiêm: “Làm quân trấn trưởng, ngươi nên suy nghĩ chuyện của quân trấn trưởng. Cho dù Ca Nhã có thân phận hiển hách như nào đi nữa, hắn chỉ là một sĩ quan cấp dưới của ngươi. Nếu như Ca Nhã không nghe lời ngươi, ngươi có thể cầm gậy quất hắn. Nếu như hắn phạm quân pháp, vậy ngươi nên chém đầu hắn. Đây chính là trách nhiệm của một quân trấn trưởng. Còn về chuyện cục diện bên vương quốc, đó là chuyện ta và tướng quân La Kiệt cần xử lý. Nếu cần phải làm gì, đương nhiên ta sẽ chỉ thị cho người nhưng trước khi ta chỉ thị, ngươi phải thực hiện trách nhiệm của người. Nói thật ta nghi ngờ có phải Ca Nhã không kiêng nề tới mức này có phải do ngươi buông thả, không quản lý nghiêm không?
quỷ tại chỗ, không dám cử động.
Mai La cúi thấp đầu, sắc mặt trắng bệch: “Đại nhân, hạ quan ngu muội đã làm sai”.
“Ngươi hãy về trước đi. Hãy tỉnh táo lại, viết một bản kiểm điểm nộp cho ta.
Tư lệnh đệ tam trấn vương quốc Ma tộc cúi đầu ủ rũ chào Tử Xuyên Tú ra về. Trước khi Mai La ra về Tử Xuyên Tủ gọi gã lại nói: Mai La, ta phải sửa chữa sai lầm của ngươi. Ta và tộc Ca Ngang không có quan hệ hợp tác mà là quan hệ quân thần. Ta là Hoàng đế vương quốc Ma tộc. Ca Ôn và tộc Ca Ngang đều là thần dân dưới trướng của ta. Nếu như phạm quân pháp, nhất định phải giết không tha. Người không cần lo lắng phản ứng của tộc Ca Ngang. Hãy nhớ kỹ, Ma tộc phục tùng chúng ta không phải vì chúng ta cư xử tốt với bọn họ mà vì chúng ta mạnh hơn bọn họ. Hiểu chưa?” Cảm ơn các VIP đã Mai La chấn động, sắc mặt suy tư rồi gã cung kính vái chào Tử Xuyên Tú, rời khỏi phòng.
“Báo cáo!”.
Trup ipvanda Tử Xuyên Tú khẽ thở dài khi nhìn theo bóng lưng Mai La. Hắn hiểu được ưu điểm lớn nhất của Mai La chính là tâm tư kín đáo, cẩn thận nhưng khuyết điểm là không đủ quyết đoán. Rất nhiều sự việc gã hành động quá cần thận. Gã không dám hạ sát thủ, giáo huấn những sĩ quan Ma tộc kiêu ngạo, chỉ sợ xảy ra nhiều loạn.
này Quản lý quân đội Ma tộc có một đặc điểm đặc biệt: phải thận trọng thì thận trọng cần cứng thì phải cứng như sắt, cần mềm thì phải mềm như nước. Khi có người đáng chết, cần giết người không chút do dự cho kẻ khác thấy máu.
Khi điều động binh lực quay về từ vương quốc Ma tộc, vì lo lắng tới chiến tranh với phản quân cần những tướng lĩnh dám đánh, dám liều mạng đắc lực như Đức Côn và Bố Lan, mình đã điều hai người Đức Côn, Bố Lan từ chức vụ trưởng quân trấn quân đội Ma tộc quay về quân đội Bán thú nhân. Bộ đội của hai người ở lại vương quốc Ma tộc được giao cho La Kiệt, còn Mai La thi chuyển từ tư lệnh quân trấn thứ tư sang tư lệnh quân trấn thứ ba vương quốc.
Xuyên Bây giờ xem ra bổ nhiệm này không thỏa đáng. Năm xưa khi Đức Côn đích thân tọa trấn, đệ tam trấn tân quân Ma tộc ngoan ngoãn như chú thỏ vậy, đừng nói tới chuyện ra ngoài cướp bóc, giết người, cho dù có đặt tiền trước mặt cũng không ai dám lấy. Không ngờ đơn vị này giao vào tay Mai La không tới nửa năm, bệnh cũ đã tái phát.
Phương Hạ quan ở nơi là người như vậy. Khi đặt ở vị trí chủ tướng trong quân có về thiếu khí phách.
Mai La Người này thật ra phù hợp với công tác tham mưu hơn. Thế nhưng nếu bây giờ thay đổi hắn thì trong tay mình không còn người phù hợp có thể đảm nhận chức vụ tư lệnh quân trấn thứ ba. Hơn nữa đại chiến với phòng giám sát sắp nổ ra, trước khi lâm trận đổi tướng không phải là điềm báo an lành.
bọn Tử Xuyên Tú ngừng suy nghĩ, quay sang nói với Phương Vân ở bên cạnh vẫn giữ im để ngươi đợi lâu, đề ngươi chê cười rồi. Đám nhãi con Ma tộc này kỳ lúc nào cũng phải gõ cho một trận”.
lặng: “Phương Vân, đã không quá nghe lời, bất Vân cung khẩu Phương kính nói: “Đại nhân chí công vô tư, xử trí quyết đoán. Hạ quan thấy mà tâm phục phục. Được nghe đại nhân dạy bảo thật là may mắn của hạ quan. Hạ quan cảm thấy thu được rất nhiều lợi ích”.
“Bỏ đi Phương Vân. Ngươi đúng là láu cá. Ít nịnh nọt ta thôi. Chủ nhân của ngươi là Minh Huy, ngươi có nịnh ta cũng vô dụng.
“Đại nhân, thật cho sự uổng hạ quan. Đây chính là tấm lòng tận trái tim hạ quan”.
xin oan holvipvandan.vn nói Hai người đồng thời quay đầu. Viên vệ binh đứng ở cửa lên tiếng: “Đại nhân, tổng đốc và tỉnh trưởng ba tinh Bi Đặc, Đạt Mã, An Tạp Lạp chờ cầu kiến. Bọn họ nói có sự vụ quan tế hậu cần và chính sự hy vọng có thể thương nghị với đại nhân.
họ cần “Khởi trọng về tiếp “Chuyện tìm bẩm đại nhân, Lâm trưởng quan đã tiếp bọn n họ tiếp kiến bọn họ một chút thì tốt hơn”.
trầm ngâm “Đã hiểu:
Tử Xuyên Tú đứng dậy, bắt tay Phương Vân nói:
nói: “Đại nhân, ngài bận rộn về. Liệu có tiện không?” tiếp ngươi được một lát”.
Tử Tú nói:
người công Vân khom này chờ ngài quay lỗi không “Vậy ta thực Tử Xuyên Tú Tử Xuyên Tú nên Phương Vân không vệ tìm cho uống trà. Thị Phương địa phương chi toàn “ủng hạ vạn tuế” khiến Phương Vân mỏi. Phương Vân ngồi trên chỉ hộ đầu mệt Doan ha là “một anyn Lâm trưởng quan và Minh Vũ xử lý”.
dám Vân mấy tờ Tử Xuyên chán ngấy.
ghế ngủ lát” nhưng Phương Vân chờ dài dằng dặc. Vì đang ở chỗ của đi lại lung tung. Y chỉ có thể ngồi ở ghế, liên tục báo địa phương đọc giết thời gian. Khi thấy báo điện nhưng ngài nói rằng đại nhân ngài “Xấu hổ quá, còn phải ...”.
việc, trước tiên cứ đi xử lý.
Trữ hạ đăng cơ”, “Gia tộc vạn tuế. Trữ điện Y chỉ đọc mấy trang rồi vì đi đường xa nên bắt thϊế͙p͙ đi.