Nói xong câu cuối cùng này Phương Vân mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra từ đôi mắt của y. Vào thời khắc nào trên gương mặt của gián điệp thành công nhất nhà Lưu Phong là sự bi ái tới cùng cực, còn cả một sự chán ghét, mệt mỏi đã ăn vào xương tủy.
Tử Xuyên Tú im lặng. Một lúc lâu hắn xua tay. Phương Vân hiểu ý cúi đầu: “Chậm trễ thời giann nghỉ ngơi của đại nhân. Hạ quan xin cáo từ”.
Nhìn bóng dáng thất thểu của Phương Vân biến mất trong màn đêm, Tử Xuyên Tú ngơ ngác. Phương Vân này, một tướng quân cao cấp nhà Tử Xuyên, lại là nội ứng nhà Lưu Phong. Bản thân mình vẫn nghĩ rằng đối với hắn mọi việc đều thuận buồm xuôi gió, như ý.
Không ngờ sâu thẳm trong tâm hồn hắn lại là sự khổ sở, khốn quẫn như vậy.
Thời loạn thế này, không người nào có cuộc sống thoải mái.
Mùa đông năm bảy trăm tám mươi sáu dài một cách đặc biệt. Vào thời gian gió lạnh này, cả đại lục như nín thở theo dõi Đế Độ và bình nguyên rộng lớn phía đông Ngõa Niết Hà. Ở nơi này hai tập đoàn quân sự khổng lồ chuẩn bị giao tranh với nhau, quyết định vận mệnh của đại lục.
Ngày mùng năm tháng mười hai, cuối cùng Khoa Duy Kỳ, tổng đốc tỉnh Áo Tư cũng công khai tuyên bố. Cuối cùng y cũng chính thức lột mặt nạ của mình đứng vào hàng ngũ quân cần vương thảo phản nghịch.
Đối với cuộc phản chiến của Khoa Duy Kỳ, Kim Tây đã có chuẩn bị trước. Ba sư đoàn hiến binh đóng trong thành lập tức xuất chiến, phát động tấn công mãnh liệt vào quân doanh đội phòng thủ bên ngoài thành.
Cư dân trong thủ phủ tỉnh Áo Tự bị những tiếng chấn động lớn bên ngoài thành truyền vào làm cho cực kỳ sợ hãi. Cuộc chiến kéo dài hai ngày hai đêm, cho tới tận giữa trưa ngày thứ ba, một đội kỵ binh từ tỉnh Ba Đặc Lợi đã kết thúc trận chiến giằng co này. Đây là đội kỵ binh của tỉnh An Nhiên, một đội kỵ binh trong số không vương thảo phản nghịch.
nhiễu Mặc dù chỉ hơn ba nghìn kỵ binh tới chiến trường nhưng ngay lập tức Kim Tây hiểu rằng quân tỉnh An Nhiên đã tới cứu viện, những đội quân cần vương thảo phản nghịch khác bất kỷ lúc này cũng sẽ tới nơi. Kim Tây lập tức rút quân khỏi cuộc chiến, dẫn toàn bộ quân đội rút vào trong thành khi gã nghĩ tới đại quân cần vương thảo phản nghịch khổng lồ liên quân mười bảy tỉnh 7 Du kỵ binh trong quân cần Quân kỵ binh thảo phản nghịch tới cứu viện cũng không nhân cơ hội tấn công thành. Sau khi tổng đốc Áo Tư, Khoa Duy Kỳ và tổng đốc An Nhiên, Mễ Hải có một cuộc gặp mặt ngắn, đơn giản, quân kỵ binh tỉnh An Nhiên bắt đầu hộ vệ đội phòng thủ tỉnh Áo Tư rút lui khỏi thủ phủ Áo Tư một cách trật tự, ngay ngắn. Không hiểu vì không biết ở phía say còn có bộ đội tiếp ứng hay vì bộ đội của Kim Tây đã mệt mỏi mà quân của Kim Tây chỉ ở trong thành quan sát đội phòng thủ tĩnh Áo Tư rút quân.
“Sự kiện đội phòng thủ tỉnh Áo Tư” không có ảnh hưởng lớn, cuộc giao tranh không ác liệt nhưng trận chiến này lại có một tiếng vang rất lớn trong lịch sử. Không nói tới những nguyên nhân khác, người đời sau bình luận rằng: cuộc chiến này chính là một dấu hiệu chính thức cho thấy cuộc quyết chiến của song hùng bắt đầu diễn ra. Từ thời khắc này, lịch sử bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.
Ngày mười hai tháng mười hai, dũng tướng Sa Bố La chỉ huy bốn sư đoàn hệ phòng giám sát “trường đao”, “kiên nghị”, “quyết tử”, “Dũng đấu” đột nhiên tới tỉnh Áo Tư hội quân với Kim Tây, cũng như thống báo cho đối phương: chủ lực phòng giám sát sắp tới, cuộc quyết chiến sắp diễn ra.
Sa Bố La nói: “Chủ lực dưới quyền của đại nhân sẽ tới nơi này trong vòng ba ngày tới.
Nhiệm vụ cả ta chính là nghiền nát mọi chướng ngại vật trên đường đại quân đi tới, tạo ra một trạng thái chiến lực có lợi cho cuộc quyết chiến sắp tới.
Vì đã từng giao tranh với quân Viễn Đông, một lần nữa Kim Tây nhấn mạnh sự hùng mạnh của quân cần vương thảo phản nghịch nhưng Sa Bố La chỉ cười nhạt nói: “Quân Viễn Đông chính thức có thể đánh nhau như Tú Tự doanh còn có chưa tới ba mươi đoàn. Một đoàn đội chỉ có một nửa là lão binh Bán thú nhân còn lại đều là tập hợp của tân binh hỗn tạp, dựa vào nhiều người mà hư trương thanh thế. Nếu thật sự đánh trận ác liệt, chúng không đáng ngại.
Thống lĩnh quân Viễn Đông là người cầm quân đánh trận lão luyện. Đương nhiên ta tự nhận không bằng hắn. Hắn để lại cho Đế Lâm đại nhân đối phó. Còn về những người khác, coi nhưxong. Hai mụ đàn bà Bạch Xuyên và Lâm Băng chỉ dùng để trang điểm cho bản thân mình. Minh Vũ chỉ biết gõ bàn tính. Bán thú nhân thậm chí còn không phân biệt được chân phải, chân trái của mình. Còn đám liên quân cần vương các tỉnh, thậm chí ta chỉ đánh một cái rắm chúng đã tan tác bỏ trốn. Một đám ô hợp mà thôi!”.
Orgi Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệt Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê 3 Là dùng gia dùng Kim Tây chủ động xuất binh tấn công.
Lão Trư giọng nói hùng hồn đanh thép, cực kỳ khí phách thuyết phục Doan ha Đại quân phản nghịch phòng giám sát đột nhiên tấn công mãnh liệt về tinh Ba Đặc Lợi, tấn công bất ngờ, đánh tan bộ đội của Khoa Duy Kỳ, tổng đốc tỉnh Áo Tư, bộ đội của Mễ Hải, tổng đốc tỉnh An Nhiên. Vì không ngờ quân đội phòng giám sát đang ở trong thế phòng thủ đột nhiên tấn công, tất cả những binh mã trấn thủ trên đường đều bị đại quân phản nghịch này xuất hiện bất ngờ đánh tan tác, bỏ chạy tán loạn. Sau đó quân phản nghịc truy kích bại binh, một đường tấn công thần tốc, đuổi tới tận trọng trấn Sa Cương ở biên giới tỉnh Ba Đặc Lợi.
Lúc này ở Sa Cương quân cần vương thảo phản nghịch và quân phản nghịch phòng giám sát đang ở vào thế giằng co bên ngoài trọng trấn. Binh mã quân cần vương thảo phản nghịch đóng ở Sa Cương khá nhiều. Ở nơi này có binh mã của Ngõa Tân, tổng đốc Ba Đặc Lợi, Khoa Lạp Nhĩ, tổng đốc Kiết Nạp, Vệ Mẫn, tổng đốc Ba Hách, Lâm Hoa, tổng đốc Mục Luân Tư Cơ, Tạ Na, tổng đốc Bố Hách, năm vị Hồng y kỳ bản, quân số khoảng năm vạn, không ít hơn bao nhiêu với quân đội của Sa Bố La đóng bên ngoài trấn.
Nhưng giống như câu ngạn ngữ: Lực lượng càng nhiều càng ngược lại với số bằng hữu.
Người một nhiều, càng có nhiều phiền toái. Ngay trong hội nghị tác chiến trước trận chiến, các tổng đốc đã lên tiếng với những phong cách khác nhau. Mặc dù cách thức dùng câu từ rất đặc sắc nhưng ý tưởng chung vô cùng giống nhau: “Các ngài thủ vững, ta phá vòng vây về báo cáo với thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân tin tức quan trọng này”.
Vì tranh cãi chọn người nào phù hợp nhất “phá vòng vây cầu viện”, các tổng đốc bắt đầu tranh cãi nhau, bọn họ đều nói nhiệm vụ còn con này cứ giao cho chính mình thực hiện, không cần các vị đại nhân hạ đại giá.
Kết quả trong hội nghị diễn ra trong ba tiếng đồng hồ, các tổng đốc chỉ đánh võ mồm nước bọt bắn tung tóe dẫn tới tình trạng kiệt sức, cuối cùng vẫn là tình trạng giăng co không quyết. Các tướng lĩnh trấn thủ tường thành mấy lần vào trong báo cáo quân địch đã tới chân tường thành, không đủ binh lực chống lại, xin mời các đại nhân phái bộ đội trong thành ra tăng viện nhưng khi nhìn phản quân ngoài thành đang tấn công với khí thế hung hăng các tổng đốc đều không muốn tiêu hao lực lượng của mình trong cuộc chiến thủ thành tàn khốc.
Mặc dù tướng thủ thành khẩn cầu, khóc lóc. Âm thành công thành ầm ầm truyền lại nhưng các tổng đốc vẫn làm như không nghe thấy. Ai ai còn không vội, bản thân mình vội cáo gì? Muốn bọn họ trước”.
cũng có một suy nghĩ: “Bốn người bọn họ tăng viện, trước tiên cần phải phí binh của va Cương Giằng co một hồi lâu. Quân thủ thành Sa yếu kém đã không chịu được ngay trong đợt tấn công thứ nhất. Cửa thành ầm ầm bị công phá. Binh lính trấn thủ trên tưởng thành bỏ trốn tán loạn khắp nơi. Tưởng thành bị đánh hạ một cách dễ dàng như thế, nếu đổi lại là một sĩ quan chỉ huy khác. Ví dụ là Kim Tây, nhất định gã sẽ nghi ngờ đây chính là quỷ kế của quân thủ thành nhưng từ trước tới nay Sa Bố La là một gã không sợ trời cũng chẳng sợ đất.
Gã hưng phấn vọt lên trước, gào lên: “Giết. Theo ta xông vào trong giết hết lũ phản quân này” Dưới sự chỉ huy của một sĩ quan như này, tinh thần các hiến binh bốc cao, tiếng hô vang như sấm, quân hiến binh mãnh liệt đánh vào thành.
Sau khi nghe tin phản quân đã đánh vào trong thành, lúc này các tổng đốc mới luống cuống chân tay, đều tự động ra lệnh cho bộ đội của mình chống cự. Nhưng một bên sĩ khí đang lên, thế tấn công như nước triều lên còn một bên chỉ hoảng hốt nghênh chiến, chân tay luống cuống. Cái đó vẫn chưa tính là gì. Năm vị chỉ huy Hồng y kỳ bản trong lúc hoảng hốt không biết cách điều binh thế nào để đẩy quân địch ra khỏi thành, bọn họ chỉ biết tranh cãi trốn tránh trách nhiệm: “Ta đã sớm nói như vậy. Đều tại các ngài đã không sớm phái tăng viện”.
Năm lộ quân cần vương thảo phản nghịc đều tự mình chống cự, bị quân phòng giám sát tấn công từng lộ một. Tới cuối buổi chiều, đội phòng thủ tỉnh Kiết Nạp không thể duy trì được nữa. Khi nhìn thấy những thủ hạ còn lại lâm nguy sớm tối, tổng đốc tỉnh Kiết Nạp, Khoa Lạp nhĩ chỉ còn cách cãi nhau với các tổng đốc trong phòng hội nghị. Y cầu viện bốn tổng đốc kia. Kết quả những tổng đốc kia cũng lên tiếng: “Khoa Lạp Nhĩ, bên chúng tôi cũng rất căng thẳng”.
“Nói đùa. Bên ta còn cần bên ngài tăng viện đó”.
Sau khi cầu khẩn một lát không có kết quả, Khoa Lạp Nhĩ tức giận mắng: “Không làm thì không làm. Lão tử đây bỏ đi là xong”.
Khoa Lạp Nhĩ đạp tung cánh cửa phòng hội nghị, quay về quân doanh của mình. Nửa tiếng sau trong quân doanh quân tinh Kiết Nạp xuất hiện lá cờ trắng. Khoa Lạp Nhĩ phải người tới tuyên bố với phòng giám sát: quân đội tỉnh Kiết Nạp hy vọng có thể rời khỏi cuộc chiến.
Sa Bố La sảng khoái đồng ý: “Khoa Lạp Nhĩ, ta và các ngươi không có oán thù. Các ngươi hãy đi ra khỏi cửa đông. Chúng ta vẫn chưa phong tỏa bên đó