Không cần che giấu. Hai con dã lang trên thảo nguyên gặp mặt nhau. Chúng cũng không cần lau vết máu đọng bên mép. Điều cần phải làm nhất chính là mài sắc móng vuốt và hàm răng của mình.
“Cảm tạ Điện hạ chúc mừng. Nước tôi luôn coi trọng tình hữu nghị truyền thống với quý quốc. Tông gia đích thân tới Để Đô, vậy càng tăng thêm giá trị của tình hữu nghị. Hơn nữa lúc này đang trong thời điểm cực kỳ nhạy cảm, nước tôi dang trong giai đoạn chiến tranh quyết tử với quân đội Viễn Đông phản loạn. Đây chính là sự ủng hộ lớn lao với chúng tôi.
Chúng tôi tin tưởng rằng sự có mặt ủng hộ của Tông gia càng khiến chúng tôi thêm tự tin, tràn ngập sự kiên định với thắng lợi cuối cùng.
“Đại nhân ngài nói rất đúng. Tuy trước đây chúng ta đã từng có một số hiểu lầm nhưng hai nước chúng ta có tình hữu nghị truyền thống từ xa xưa. Điều này tuyệt đối không thể là chướng ngại ngăn cản sự trao đổi giữa hai nước chúng ta. Đương nhiên ta cũng nhận ra thế cục hiện nay không quá ổn định. Chính phủ hợp pháp nhà Tử Xuyên đang giao chiến với quân đội phản loạn. Lâm gia Hà Khâu chúng ta luôn có tôn chỉ đi theo chính nghĩa. Chúng ta nguyện ý trợ giúp chính phủ chính nghĩa nhà Tử Xuyên chiến thắng quân phản loạn. Hơn nữa chúng ta cũng tin tưởng sự viện trợ và ủng hộ của Lâm gia đối với chính phủ hợp pháp nhà Tử Xuyên tiêu diệt phản nghịch chính là hành động trợ giúp hữu nghị, có đi có lại”.
Đế Lâm thoáng cau mày nhưng gã không nói gì, chỉ cúi đầu uống cà phê, sắc mặt dễ chịu, nhưng ánh mắt lại nghiêm trọng. Lâm Duệ lắm mồm còn lắm điều. Cái gì là “chính phủ hợp pháp nhà Tử Xuyên” mà còn lập đi lập lại những ba lần. Chỉ cần là một người cũng đủ hiểu tâm tư cực kỳ nhanh nhạy, Đế Lâm cũng hiểu điều này. Lâm Duệ cố ý nhấn mạnh điều này là có ý đỗ thâm sâu.
Bây giờ có hai “chính phủ nhà Tử Xuyên’. Một chính phủ đang do tập đoàn Viễn Đông do thống lĩnh Viễn Đông. Tử Xuyên Tú cầm đầu ở tỉnh Ba Đặc Lợi. Một chính phủ ở Đế Đô do phòng giám sát của mình cầm đầu. Hai tập đoàn vũ trang này đều tuyên bố Tử Xuyên Trữ điện hạ ở bên mình, là người thống trị hợp pháp của nhà Tử Xuyên, cả hai đều tuyên bố đối phương chính là phản quân của gia tộc. Trong khi đó Lâm Duệ tuyên bố Lâm gia ủng hộ “chính phủ hợp pháp nhà Tử Xuyên” nhưng lại không nói rõ “chính phủ hợp pháp” này là Tử Xuyên Tú hay là Đế Lâm?
Rốt cuộc Lâm gia ủng hộ bên nào? Mình hay Tử Xuyên Tú?
Ai là quân đội phản loạn? Ai là chính phủ hợp pháp? Ai định đoạt?
Nếu như là người khác, nhất định lúc này sẽ xảy ra một cuộc tranh cãi, nhấn mạnh tính chính thống tính chất hợp pháp, bôi nhọ đối phương ngang nhiên tạo phản, trên không có vua, dưới không có cha, thật sự là tội ác tày trời nhưng Đế Lâm lại nghĩ sâu hơn. Lâm Duệ không quan tâm người nào là chính phủ hợp pháp nhà Tử Xuyên. Ông ta chỉ quan tâm tới người nào sẽ cho ông ta lợi ích.
D Một khi phòng giám sát trao lợi ích cho Lâm gia, lập tức Lâm gia sẽ thừa nhận phòng giám sát chính là chính phủ hợp pháp của nhà Tử Xuyên, tuyên bố quân Viễn Đông là quân đội phản nghịch, ủng hộ phòng giám sát trấn áp. Nhưng nếu phòng giám sát không chịu khuất phục, lập tức Lâm gia sẽ ủng hộ quân Viễn Đông đánh các người.
har vn Đế Lâm thầm mắng trong lòng. Lời đồn đãi bên ngoài rằng Lâm Duệ là người làm việc cực kỳ cần thận, lời đồn quả thật danh bất hư truyền. Ngay trong một cuộc gặp bí mật, ông ta cũng nói những lời mơ hồ như trong sương mù, né tránh, hơn nữa ngoại trừ những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, những người bình thường khi nói tới việc dụ dỗ, uy hϊế͙p͙ người khác thường xấu hổ, rất khó lên tiếng nhưng bản thân Lâm Duệ là Tông gia Lâm gia lại có thể nói rất thoải mái, oai phong lẫm liệt, hơn nữa còn hoàn toàn không che dấu. Con người này quả thật không hề đơn giản.
Sau ngụm cả phê ấm áp vào bụng lập tức Đế Lâm đã nghĩ thông suốt. Gã hỏi với giọng nói bình thường: “Không hiểu quý quốc có thể trợ giúp được những gì?” “Từ trước tới nay Lâm gia chúng ta luôn rất chân thành với bằng hữu. Chỉ cần bằng hữu muốn, cho dù là tiền bạc, vũ khí, vật tư, thậm chí phái quân trực tiếp trợ giúp đều hoàn toàn không có vấn đề gì”.
“Quý quốc rất khẳng khái. Đây chính là tiếng tăm từ đời này tới đời khác nhưng giữa bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau hẳn là có đi có lại. Không hiểu quý quốc muốn có điều gì?
Lâm Duệ mỉm cười tán thưởng nụ cười tươi giống như của kỹ nữ gặp phải khách hàng hào phóng vậy đó. Ông ta nói: “Trưởng giám sát đại nhân. Yêu cầu của chúng ta trước sau như một, hoàn toàn không đổi”.
Chỉ trong nháy mắt ánh mắt Đế Lâm trở nên lạnh như băng. Gã nói ra hai từ mà phảng phất như hai từ này được nung qua lửa: “Tây nam?” Lâm Duệ gật đầu, cười hòa nhã nói: “Đại nhân nhanh nhạy hơn người, thảo nào có thể thành nghiệp lớn”.
Nhóm dịch: Huntercd Đế Lâm ngẩng đầu, gã tựa người vào thành ghế, nhìn Lâm Duệ mà sắc mặt không chút thay đổi: “Điện hạ, hạ quan rất ký quái. Ngài dựa vào cái gì mà nghĩ cáo ngài không có được trên chiến trường lại có thể giành được trên bàn đàm phán?” Đế Lâm trở mặt khiến bầu không khí trong phòng giống như cũng giảm xuống mấy độ.
Nhưng Lâm Duệ lại làm như chưa nhận ra: “Đại nhân, chỉ là di chuyển cột mốc biên giới mà thôi. Hiện tại mỗi uy hϊế͙p͙ lớn nhất với quý quốc không phải là chúng ta mà chính là quân đội phản loạn Viễn Đông. Ta tin tưởng viện trợ của chúng ta sẽ giúp ích rất lớn cho quý quốc trấn áp quân đội phản loạn. Đại nhân, ngài là hào kiệt đương thời, đương nhiên sẽ biết cái gì Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandanhn - Hội tụ đam mê Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệtt cần buông, cái gì cần lấy”.
“Tông gia điện hạ không cần suy nghĩ. Ta đã quyết định rồi”.
“Nguyện lắng nghe”.
“Chuyện nhà Tử Xuyên Người nhà Tử Xuyên xử lý. Người ngoài không được nhúng tay vào”.
Lão Tr Lâm Duệ kinh ngạc nói: “Ta nhớ rằng câu nói này hình như là danh ngôn của thống lĩnh Viễn Đông quý quốc?
“A Tú hắn ăn cắp ý tưởng của ta. Thế nhưng hắn chỉ nói sớm nửa năm mà thôi”.
Lâm Duệ cười gượng lắc đầu nói: “Đại nhân thật sự rất hài hước. Thế nhưng đại nhân ngài có bằng lòng nghe ta kể chuyện cổ không?” Đế Lâm cười nhạt nói: “Hạ quan nguyện rửa tay lắng nghe Điện hạ ngài dạy bảo”.
“Trước đây trong một gia đình có hai anh em, bọn họ cùng nuôi một con bò. Khi hai anh em trưởng thành, vì muốn phân chia nên kiện lên tòa án, không người nào muốn quan tâm chăm sóc con bò. Lúc đó có một người hàng xóm chạy tới nói với người anh: hãy bán con bò cho ta. Ta sẽ trả người giá cao, ngươi sẽ có tiền đi kiện nhưng không hiểu vì sao người anh không chịu bán. Kết quả là vì không có ai trông nom nên đêm khuya có kẻ lẻn vào ăn trộm con bò. Cuối cùng người anh không thu hoạch được gì nên rất hối hận”.
Lâm Duệ uống một ngụm cả phê, tao nhã, lịch sự nói với Đế Lâm: “Trưởng giám sát đại nhân, câu chuyện này ta nghe được từ nơi thôn dã đã lâu. Không hiểu ngài cảm nhận thế nào?
na Đế Lâm cười nói: “Tông gia điện hạ, hạ quan xuất thân từ phòng giám sát, quen nghe chuyện thầm án. Nghe xong câu chuyện của ngài, bệnh nghề nghiệp của hạ quan lại nổi lên.
Hạ quan cảm thấy cái người hàng xóm mua bò kia rất có thể là kẻ trộm bờ”.
bên hỗ trợ lẫn nhau, sao lại không Lâm Duệ chăm chú dùng thìa bạc quấy cà phê, tiếng thìa bạc và vào chén kêu lách tách.
Ông ta nói mà không ngừng đầu: “Trưởng giám sát đại nhân là người đầy dạn kinh nghiệm, ánh mắt nhạy cảm. Ngài đã nghĩ rằng như vậy thì đương nhiên sẽ không sai. Thế nhưng ngay cả khi như vậy thì sao nào? Người anh kia vội vàng kiện người em lên tòa án, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn sức lực sang hàng xóm đòi lại con bò đã mất? Theo như suy nghĩ của ta: tốt hơn hết người anh nên bán con bò cho người hàng xóm. Như vậy người hàng xóm có bò cày ruộng người anh có tiền kiện lên quan tòa. Hai làm? Trưởng giám sát đại nhân, ngài hãy nói xem?” “Nếu như là hạ quan, có người nwae đêm tới con bò, hạ quan tuyệt đối không đồng ý. Chuyện nội bộ của huynh đệ, người ngoài không thể bôi nhọ. Còn chuyện phân chia tài sản là việc của tòa án. Đều là huynh đệ máu mủ tình thâm, tóm lại còn tốt hơn so với người ngoài. Nếu như có người hàng xóm to gan dám mò tới nhà, vậy người anh sẽ thà rằng bảo tòa án không xử nữa, để lại toàn bộ gia sản cho người em sau đó hợp lực cùng người em, làm thịt kẻ dám trộm bò, giết sạch người nhà của hắn, chiếm đoạt tiền bạc của hắn, chiếm đoạt nhà cửa cùng đồng ruộng của hắn. Sau đó hai anh em sẽ chia nhau”.
Đế Lâm mỉm cười vẻ hòa nhã, lộ hàm răng trắng sắc bén như nanh đã lang vậy: “Điện hạ, ngài cảm thấy ăn trộm chủ ý này thế nào?” chu yndy Khi Đế Lâm đi ra của quán cà phê, tuyết đang rơi dày. Ca Phổ Lạp đứng đợi ở cửa đã lâu vội vàng cầm ô che cho thủ trưởng đi tới xe ngựa. Y nói: “Mới rồi Lâm Duệ vội vàng đi ra, sắc mặt ông ta rất xấu”.
“Không cần quan tâm tới ông ta” Đế Lâm nhìn tuyết bay đầy trời, buồn bực vô cớ nói:
“Chúng ta đi đi”.
Nhìn theo thủ trưởng một mình đi trong bầu trời đầy tuyết, Ca Phổ Lập ngây người một lát rồi mới bừng tỉnh, cầm ô đuổi theo. Ca Phổ Lạp đi ngay sau lưng Đế Lâm, giống như một thành đi theo chủ nhân. Các hộ vệ cưỡi ngựa đi cách xa hai người.
loài lang khuyển trung Bất giác bọn họ đi tới khu tưởng thành phía đông Đế Đô. Binh lính trấn thủ ở nơi này ra hỏi hai người, đám hộ vệ để lộ thân phận, binh lính canh gác lập tức lui lại. Đế Lâm leo lên lâu thành, ngắm nhìn bình nguyên tuyết trắng kéo dài vô tận, một lúc lâu mà gã không nói câu nào. Tuyết rơi rất nhanh, nhanh chóng phủ lên đầu, rơi xuống vai hắn, tích thành một lớp dày.
Ca Phổ Lạp không dám lên tiếng quấy nhiễu tâm trạng của thủ trưởng. Y nhận một chiếc áo choàng che tuyết từ trong tay hộ vệ, nhẹ nhàng phủ lên vai Đế Lâm. Lúc này Đế Lâm mới lên tiếng: “Ca Phổ Lạp, hãy thoải mái ngắm nhìn một chút. Bức tranh giang sơn này, quả thật vô cùng đồ sộ.
“Đúng rất đồ sộ” Ca Phổ Lạp đứng lặng lẽ sau lưng Đế Lâm, y cũng cố gắng nhìn vành tuyết này nhưng khắp nơi là cánh đồng tuyết mù mịt, Ca Phổ Lạp nhìn một lúc mà chẳng nhận ra có cái gì đẹp, gió lạnh thâm nhập vào từ cổ áo khoác vào trong khiến y lạnh run người.
“Đại nhân, tuyết rất to, trời cực kỳ giá lạnh. Hay là chúng ta ...”.
“Ca Phổ Lạp, đây có lẽ là màu đông cuối cùng của đời người chúng ta” tuy giọng nói Đế như sấm chấn động bên tai Ca Phổ Lạp: “Hãy thoải mái ngắm nhìn” Đế Lâm rãi nhắm mắt lại, hai bàn tay giang rộng giống như gã muốn ôm cả non sông mỹ lệ đang nằm dưới lớp băng tuyết vào trong lòng: “Hãy chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai toàn quân phòng giám sát thằng tiễn Áo Tư, nghênh tiếp quyết chiến”.
Lâm nhỏ nhưng chậm