Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 4: Thế cục chiến lược (2)

Tâm trạng Bạch Xuyên cũng vô cùng nặng nề nhưng nàng không quát mắng chỉ trích Vệ Mẫn, ngược lại Bạch Xuyên còn an ủi y: “Thực lực quý quân tổn thương quá nghiêm trọng nhưng đây là chiến vì đất nước, vì chính nghĩa mà chiến, tin rằng Trữ điện hạ và Tú Xuyên đại nhân đều không bỏ mặc ngài.


“Tôi thua trận nhục quân cần vương. Tôi nào còn mặt mũi quay về gặp mặt thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân nữa đây?” “Trách nhiệm của lần chiến bại này là của ta. Ta nóng lòng muốn hoàn thành nhiệm vụ.


quá nóng vội. Bản thân là chủ huy mặt trận, ta sẽ gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm của mình, thỉnh tội với Tổng trưởng điện hạ và thống lĩnh đại nhân. Thất bại này không có liên quan gì tới các vị”.


Khi nghe Bạch Xuyên nói vậy, cả người Vệ Mẫn vô cùng thư thái. Thật ra dáng vẻ vô cùng khổ sở của Vệ Mẫn không chỉ đau đớn vì thuộc hạ tổn thất nghiêm trọng mà còn vì nguyên nhân sợ Tử Xuyên Tú trừng phạt. Vốn Vệ Mẫn muốn giải thích, trình bày một phản hòng đẩy trách nhiệm cho người khác nhưng không ngờ Bạch Xuyên ngay lập tức nhận trách nhiệm về mình khiến cho Vệ Mẫn không chỉ cảm thấy thư thái mà xen vào đó là cảm giác xấu hổ: mình đường đường là một nam nhi mà còn không bằng lòng dạ một cô gái.


Vệ Mẫn ngượng ngùng nói: “Bạch Xuyên đại nhân, thật ra tôi cũng vậy, tôi cũng có trách nhiệm. Thật ra tôi không nên để quân đội hàng quân ngày đêm dẫn tới mệt mỏi, đến nỗi để Kim Tây có cơ hội lợi dụng ...


“Ta đã hạ lệnh cho các ngài phải hành quân với tốc độ nhanh nhất tới tăng viện. Các ngài hành quân ngày đêm chính là chấp hành mệnh lệnh của ta. Điều này không sai, không cần nói nữa. Vệ Mẫn các hạ. Tú Xuyên đại nhân tin tưởng ta. Thất bại này ta hoàn toàn gánh chịu, cùng lắm thìbớt đi một số công lao trước kia là được nhưng các ngài thì khác. Các ngài mới gia nhập quân cần vương thảo phản nghịch, các ngài phải để lại cho Tổng trưởng điện hạ và Tú Xuyên đại nhân một ấn tượng tốt, tránh ảnh hưởng tới tiền đồ sau này”.


Hai mắt Vệ Mẫn ươn ướt khi nhìn Bạch Xuyên: “Bạch Xuyên đại nhân, tôi ...”.


“Vệ Mẫn các hạ, ngài đã hiểu tâm ý của ta. Ngài và mấy vị tổng đốc kia đều là thuộc hạ của ta. Ta có trách nhiệm bảo vệ các vị” Bạch Xuyên bình tĩnh nói: “Giống như năm xưa đại nhân đã bảo vệ chúng ta vậy.


Sau khi cuộc chiến Khắc Lợi Đài thất bại, Bạch Xuyên giao bộ đội cho Bố Lan chỉ huy, bản thân nàng quay về đại bản doanh chịu tội. Bạch Xuyên nhận tất cả trách nhiệm của lần thất bại này. Chuyện này cũng khiến đại bản doanh quân Viễn Đông nổi sóng to gió lớn.


one Lâm Băng phó thống soái quân Viễn Đông cho rằng: tổn thất lần này toàn bộ đều là quân đội của các tổng đốc, không phải bộ đội thuộc hệ thống quân Viễn Đông. Nếu như không xử phạt Bạch Xuyên, chỉ sợ các tổng đốc nghi ngờ, bất mãn.


Trong khi đó phản ứng của Tử Xuyên Tú đối với chuyện này chỉ là: “Đánh thất bại đương nhiên phải xử phạt. Vậy phạt Bạch Xuyên đứng góc tường”.


Tử Xuyên Tú không phải đơn thuần là muốn bảo vệ thuộc hạ. Trên thực tế Tử Xuyên Tú hiểu rõ chuyện này hơn Lâm Băng rất nhiều. Trong tất cả các lộ quân cần vương thảo phản nghịch đều có mật thám của cục tình báo quân Viễn Đông. Bọn họ đã trình báo chi tiết tình hình trận đánh cho Tử Xuyên Tú. Mỗi một mệnh lệnh của tướng quân chỉ huy mỗi lộ quân đều ảnh hưởng tới tình hình phát triển của chiến sự. Theo như cách hiểu của Tử Xuyên Tú, mệnh lệnh của Bạch Xuyên không sai lầm nhưng thật ra những tổng đốc chấp hành mệnh lệnh bất lực, nghi ngờ lẫn nhau. Thế nhưng vì Bạch Xuyên đã noi theo sự việc của chính hắn trong quá khứ nên hắn cũng không định xử phạt các tổng đốc nữa. Trên thực tế việc hao binh tổn tướng khiến các tổng đốc đã lĩnh đủ sự thê thảm rồi.


Cuối cùng Tử Xuyên Trữ Tổng trưởng gia tộc đại diện gia tộc tiếp kiến ba tổng đốc thất bại, nhớn nhác, lo sợ chạy về - tổng đốc Hồ Ma và tổng đốc Khoa Lạp Nhĩ cũng sống sót quay về, kiên nhẫn an ủi và khuyên bảo. Khi khuyên bảo mấy tổng đốc, Tử Xuyên Trữ như ẩn như hiện hứa hẹn với các tổng đốc: “Hiện nay không cần lo lắng về tổn thất. Tương lai chỉ cần nhà Tử Xuyên đoạt lại Hoàng quyền, đương nhiên gia tộc sẽ bồi thường cho các vị”.


Nếu như Tổng trưởng đã ra mặt, đương nhiên mấy vị tổng đốc cũng gỡ được thể diện.
Hơn nữa chính bản thân bọn họ cũng chột dạ: chính bản thân mình khi tác chiến thật sự không biết dùng người, vì vậy không người nào dám dũng cảm lên tiếng truy cứu trách nhiệm chỉ huy của Bạch Xuyên.


Trong nội bộ quân cần vương thảo phản nghịch xử lý việc này rất bình thường nhưng chuyện này không vì thế mà chấm dứt. Cuộc chiến Khắc Lợi Đài, cuộc chiến lần đầu tiên của quân cần vương thảo phản nghịch gia tộc và quân đội Đế Lâm đã thu hút sự chú ý của các thế lực trên đại lục. Sau khi cuộc chiến kết thúc mấy ngày, mạng lưới tình báo phòng giám sát ra sức khếch trương hình ảnh. Tin tức thất bại của quân Viễn Đông lan nhanh như gió lạnh tháng mười hai, cuồn cuộn truyền khắp đại lục.


. “Quân Viễn Đông đại bại ở Khắc Lợi Đài. Phòng giám sát đánh bại ba mươi vạn quân địch, chém tại trận mười bảy Hồng y kỳ bản nhà Tử Xuyên. Thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Nhóm dịch: Huntercd Cảm ơn các VIP đã Fra ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Doan ha Tử Xuyên Tam Kiệt Lão Trư Xuyên Tú hoàn toàn bị đánh bại, mang theo bại binh rút về quan ải Ngõa Luân, hiến binh phòng giám sát đang đuổi sát, truy đuổi mãnh liệt”.


“Cô gái giả trang Trữ điện hạ đã bị bắt sống. Cô ta vốn không phải là Tử Xuyên Trữ điện hạ, quân Viễn Đông đã tìm cô ta giả trang Trữ điện hạ”.


“Quân Viễn Đông thảo phản nghịch đã tan rã. Bộ đội Bản thú nhân Viễn Đông làm binh biến. Địa khu cực đông của gia tộc xảy ra phản loạn Ma tộc. Thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú ốc còn chưa mang nổi mình ốc, đã lui binh quay về”.


Minh Huy, thống lĩnh quân biên phòng tây bắc vốn định chuẩn bị xuôi nam tham gia chiến tranh bình loạn. Lúc này ba vạn chiến sĩ biên phòng tinh nhuệ đã tập hợp đầy đủ, giết heo, giết dê, uống máu tế cờ, tuyên thệ xuất binh, bầu không khí vô cùng trang nghiêm. Minh Huy vừa lên đài, định diễn thuyết thì đột nhiên có người chạy tới nói với y: “Đại nhân, nghe nói quân Viễn Đông bị phòng giám sát đánh tan ở trấn Khắc Lợi Đài tinh Áo Tử”.


Sắc mặt Minh Huy tái mét như tờ giấy trắng mồ hôi y vã như tắm. Minh Huy rút kiếm chỉ lên bầu trời mênh mông một lúc lâu sau mới uất nghẹn thốt lên một câu: “Người đâu, hãy mang mấy đầu lợn, dê đi nướng. Hôm nay mọi người xuất doanh ra ngoài đi dã ngoại”.


Nhiệt huyết sôi trào của buổi lễ tuyên thệ xuất chinh biến thành một cuộc liên hoan hành quân dã ngoại thoải mái. Tâm trạng tràn ngập căm phẫn của ba vạn quân thoáng chốc biến mất không còn tăm tích. Trong khi đó thống lĩnh Minh Huy ngây lập tức trở thành sứ giả hòa bình của ngày tận thế. Y nói: “Cần gì chứ? Tất cả mọi người đều là thần tử của nhà Tử Xuyên. Đánh tới đánh lui, giết nhau cũng chỉ là con dân của gia tộc Tử Xuyên, chẳng có gì tốt. Không bằng hãy để ta làm người trung gian hòa giải, nhị vị Đế Lâm đại nhân và thống lĩnh Tú Xuyên hãy ngồi xuống thương lượng với nhau, chuyện gì cũng có thể thương lượng được”.


Ngay cả Minh Huy, cầm quân hùng cứ tây bắc cũng trở nên dao động càng không cần phải nói tới những tổng đốc địa phương. Khi nhìn thấy khí thế hùng hổ xuất binh của quân Viễn Đông các tổng đốc địa phương đều coi Đế Lâm như người chết rồi. Không ngờ trận đánh Khắc Lợi Đài, Đế Lâm vẫn còn chưa ra tay, thuộc hạ của hắn đã đánh bại quân Viễn Đông như nước chảy. Lúc này mọi người mới ý thức được thì ra thực lực của phòng giám sát rất hùng mạnh. Thiên hạ, nai chết về tay ai vẫn còn rất khó nói.


Vì vậy bầu không khí thiên hạ lại thay đổi. Những thế lực địa phương nắm thực quyền vốn ban đầu có ý định tham gia quân Viễn Đông bây giờ lập tức rụt cổ, co vòi. Thậm chí có tổng đốc đã chính thức tham gia quân Viễn Đông đã thầm nghi ngờ trong lòng. Bọn họ phái tâm phúc, thông qua các loại con đường trung gian, đánh tiếng với phòng giám sát, cam đoan lời thề son sắt. Mặc dù giờ đây chính mình đang ở bên Viễn Đông nhưng trái tim vẫn hướng về Đế Đô. Trong cuộc chiến tương lai, chúng tôi chính là những đồng minh đáng tin cậy nhất của phòng giám sát.


Đế Đô, chín giờ tối, mây đen dầy đặc. Tron tiếng hoan hô vui mừng mà mọi người chờ đợi đã lâu, rốt cuộc trận tuyết rơi đầu tiên của năm nay cũng tới. Tuyết trắng tung bay khắp nơi, phủ trắng đường phố, cây cối.


Trong phòng củi cháy rừng rực trong lò sưởi, củi cháy tỏa ra hương thơm ngát, tiếng đàn violin du dương như dòng suối róc rách quanh quẩn trong hòng. Trong ánh nến sáng ngời, ánh lửa hắt lên chiếu sáng những bức tranh, đồ trang trí quý giá, hoa văn trên tường.


Trước bàn kê gần cửa sổ, hai nam tử anh tuấn đang ngồi đối diện với nhau, trong đó nam tử lớn tuổi hơn mặc trang phục hàng ngày, khí chất nho nhã, phong thái nhẹ nhàng. hành động không có gì thừa thãi, cả người trông giống như từ bức tranh trên tưởng bước xuống.


mái tóc bạc cũng không ảnh hưởng tới khí chất của ông ta mà ngược lại còn làm tăng phần hấp dẫn của sự trưởng thành, từng trải.


Ông ta nhấp một ngụm cà phê, nhìn dòng người đang hối hả bên ngoài cửa sổ, thở dài một tiếng rồi hòa nhã nói: “Trưởng giám sát đại nhân, nơi này tầm nhìn thoáng đạt, trong ồn ào có yên tĩnh. Cảm giác rất hay. Cám ơn ngài đã đưa ta tới đây”.


Nam tử dáng người cao lớn ngồi đối diện với ông ta rướn người vẻ cung kính nhưng trên gương mặt tái nhợt không biểu hiện nhiều sắc thái: “Điện hạ phong cách lịch sự tao nhã, có thể được ngài tán thưởng hạ quan cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Hạ quan rất thích dẫn bằng hữu tới nơi này ngồi uống cà phê, tán gẫu. Hạ quan nhất thời ngẫu hững mời Tông gia điện hạ tới nơi này. Mong rằng Điện hạ chớ trách hạ quan thất lễ”.


“Đâu có. Thật ra ta cũng không thích đàm đạo trong phòng làm việc. Đại nhân là người thoải mái, phóng khoáng rất hợp ý ta. Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên. Xin cho phép ta bày tỏ lời chúc mừng chân thành nhất đối với chiến thắng của quân đội quý quốc trước quân Viễn Đông ở tỉnh Áo Tư. Nước chúng ta chân thành mong muốn dưới sự lãnh đạo anh minh của các hạ, quý quốc càng phát triển hùng mạnh, huy hoàng”.


Nếu đổi lại là người khác, nhất định Đế Lâm sẽ giả vở, làm như không biết nói mấy câu:


“Tổng trưởng nước tôi là Tử Xuyên Trữ điện hạ, quân đội là quân đội gia tộc, không phải tư binh của tôi” mấy câu nhảm nhí gì đó. Nhưng với con người trước mắt này, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, mặc dù ông ta có thân phận Tông gia của Lâm gia Hà Khâu hiển hách nhưng từ trên người đối phương Đế Lâm ngửi được một mùi đồng loại: mùi máu tanh của loài dã lang kiếm ăn trên thảo nguyên