Hội nghị liên kết đồng minh Ba Đặc Lợi diễn ra vào cuối năm bảy tằm tám mươi sáu ( gọi tắt là: Hội minh Ba Đặc Lợi ), Tổng trưởng trẻ tuổi nhà Tử Xuyên và thống lĩnh Viễn Đông trẻ tuổi dưới trướng của nàng đã thu hoạch đều nhiều điều. Tử Xuyên Trữ đã thể hiện rõ quan điểm trước chư hầu thiên hạ, xác định vị trí đứng đầu của chính thống nhà Tử Xuyên.
Trong khi đó thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú cũng được các chư hầu khu đông nam công nhận quyền chỉ huy quân sự.
Hội minh Ba Đặc Lợi là dấu hiệu quan trong của cuộc chiến tranh cần vương, thảo phản nghịch của nhà Tử Xuyên, đều có ý nghĩa quan trọng trong lĩnh vực quân sự, chính trị của nhà nhà Tử Xuyên. Điều này cho thấy Hoàng quyền nhà Tử Xuyên với người đứng đầu là Tử Xuyên Trữ đã được chư hầu các địa phương công nhận. Hội minh Ba Đặc Lợi còn có ý nghĩa quân sự vô cùng quan trọng. Theo như kế hoạch ban đầu có bốn tỉnh tham gia nhưng sau này có quân đội mười hai tinh tham gia quân đội cần vương thảo phản nghịch, sức mạnh quân sự tăng vọt một cách đột biến. Hơn nữa còn tự mình hay đổi thế cục chiến lược một cách rõ rệt.
Trong hội minh Ba Đặc Lợi, Tử Xuyên Tú đã định ra kế hoạch bao vậy quân đội Kim Tây nhưng rồi kế hoạch này không được áp dụng. Ngày thứ hai sau khi hội minh Ba Đặc Lợi kết thúc, mạng lưới tình báo phòng giám sát đã thu được tin tức tình báo này, Kim Tây không chờ chỉ thị của Đế Đô, lập tức rút quân bỏ chạy, ngay trong đêm quân chủ lực rút về thủ phủ tỉnh Áo Tư.
Thế cục tỉnh Áo Tư dường như rất phức tạp. Dù sao tổng đốc Áo Tự là Khoa Duy Kỷ không biểu hiện công khai thái độ của mình, tới nay vẫn là một trong số ít tổng đốc vùng đông nam ủng hộ Đế Lâm. Thế nhưng trong bí mật Khoa Duy Kỳ có khuynh hướng nghiêng về quân Viễn Đông. Nhưng nay Kim Tây dẫn đại quân về thủ phủ tỉnh Áo Tư, cho dù Khoa Duy Kỳ có muốn cũng không có cơ hội. Vì để chứng minh thành ý với quân Viễn Đông. Bề ngoài Khoa Duy Kỳ vẫn hợp tác với phòng giám sát nhưng lén lút. Khoa Nhi Kỳ cho quân đội của mình bí mật ra tay với phòng giám sát, đội xe tiếp viện của phòng giám sát và nơi trú quân ở tỉnh Áo Tư thường xuyên bị tập kích. Đây chính là kiệt tác của Kho Duy Kỳ.
Mặc dù mấy lần Khoa Duy Kỳ hành động đánh lên thành công nhưng trong đó cũng đề lại không ít sơ hở. Dưới con mắt tình báo nhà nghề của phòng giám sát, nó hiển hiện rõ ràng như viết trên tờ giấy trắng. Không phải Kim Tây không muốn ra tay tiêu diệt Khoa Duy Kỳ nhưng vấn đề là đối phương cực kỳ cảnh giác. Cho dù Kim Tây thúc giục, cho mời hay uy hϊế͙p͙ Kho Duy Kỳ tuyệt đối không rời khỏi quân doanh bộ đội phòng thủ tỉnh Áo Tư, mà trong đội phòng thủ tinh Áo Tư, Khoa Duy Kỳ cũng chiêu mộ được rất nhiều kẻ liều mạng trung thành với hắn. Trừ khi dùng đại quân tấn công, phòng giám sát không có cách nào động vào Khoa Duy Kỳ.
Cuộc chiến với quân Viễn Đông ở tỉnh Ba Đặc Lợi, cho dù nghiến răng kèn kẹt tức giận Khoa Duy Kỳ nhưng Kim Tây không muốn nội bộ mâu thuẫn, hình thành hai chiến tuyến.
Chuyện cứ như vậy duy trì cho tới hiện nay. Hai đơn vị quân đội không ưa nhau đều đứng trong thủ phủ tỉnh Áo Tư.
Nay Kim Tây đột nhiên rút quân về phía sau khiến vòng vây quân Viễn Đông mất công vô ích. Hai lộ binh mã liên quân do hai tổng đốc Hồ Ma và Vệ Mẫn chỉ huy vốn có nhiệm vụ chặn đường lui của quân Kim Tây nhưng cuối cùng lại tao ngộ chiến với quân đội Kim Tây đang lui về sau. Liên quân ba tỉnh của thống lĩnh Hồ Ma tao ngộ với đại quân Kim Tây trước.
Nếu đối phương là binh mã Viễn Đông ít nhiều phòng giám sát còn e ngại nhưng đối phương chỉ là liên quân thuần túy tạo thành bởi các đội phòng thủ địa phương các tỉnh, vừa không ăn ý, lại không hợp tác. Mặc dù được xưng là “tám vạn đại quân liên quân ba tỉnh “ nhưng binh mã phòng giám sát đều là quân đội chiến thắng trở về từ chiến trường Lâm gia.
Điều bọn họ sợ nhất là không được đánh trận.
Ở phụ cận thành trấn Khắc Lợi Đài, tiếp giáp giữa tỉnh Áo Tư và tỉnh Ba Hách, bộ đội của Kim Tây tao ngộ chiến với liên quân ba tinh do tổng đốc Hồ Ma chỉ huy. Trước tiên Kim Tây dùng một đơn vị quân đội nhỏ kiềm chế bộ đội hai tỉnh Đặc Luân Tây Á và Á Tân, toàn bộ quân chủ lực tấn công bộ đội tỉnh Ốc Luân.
Bởi vì thiếu sự hỗ trợ lẫn nhau, không có phối hợp, chỉ huy thống nhất, tổng đốc Hồ Ma và tổng đốc Lâm Như Hải không thể nào định được biện pháp đối phó với sự tấn công của Kim Tây. Trước đây hai viên tổng đốc này chỉ là sư đoàn trưởng trong quân đông nam, thiếu cái nhìn, chỉ huy chiến tranh toàn diện. Nay bọn họ bị Kim Tây phải một đơn vị nhỏ tấn công kiềm chế nhưng lại cho rằng quân địch đang dồn toàn lực tấn công mình.
Chính vì vậy bọn họ lập trân địa sẵn sàng đón đánh quân địch, hoàn toàn bỏ mặc tiếng kêu cầu cứu khẩn cấp của tổng đốc Cao Trường Phong Cho tới toàn quân của Cao Trường Phong bị hoàn toàn đánh tan tác, Hồ Ma và Lâm Như Hải mới hoàn toàn tỉnh ngộ, biết bị mắc lừa. Lúc này mũi giáo tấn công của Kim Tây đã hướng về phía bộ đội của Hồ Ma.
Những cuộc tấn công dũng mãnh liên tiếp của quân địch khiến Hồ Ma choáng váng đầu óc.
Lúc này gã chỉ còn cách duy nhất là cầu viện Lâm Như Hải nhưng Lâm Như Hải cũng bị thế Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Nhóm dịch: Huntercd Doan ha Từ Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Tru tấn công quân đội phòng giám sát khiến choáng váng, cho dù Hồ Ma có khẩn cẩu như nào cũng không chịu xuất binh cứu viện. Lý do rất đơn giản: “Bên chúng tôi cũng căng thẳng.
Hãy lập công sự thủ vững đợi viện quân”.
Vào lúc hoàng hôn cùng ngày, sau khi phòng thủ vững suốt bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng quân đội của Hồ Ma cũng sụp đổ, , bại binh chạy tứ tán khắp nơi. Hồ Ma cũng giả trang chạy trong đám bại binh. Trong liên quân ba tỉnh, cuối cùng chỉ còn bộ đội của tổng đốc tỉnh Á Tân là Lâm Như Hải. Quân đội của Lâm Như Hải bị đại quân phòng giám sát bao vây vòng trong vòng người, chặt như nêm cối. Khi ấy Bạch Xuyên đang chỉ huy đại quân thẳng tiến tới thủ phủ tỉnh Áo Tư, nghe tin lộ quân Hồ Ma biểu hiện cực kỳ kém cỏi, nàng cực kỷ phẫn nộ nhưng đồng thời cũng hiểu được: nếu như trong trận chiến đầu tiên, quân cần vương thảo phản nghịch đã có ngay một lộ quân hoàn toàn bị tiêu diệt, sẽ ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng tới thế cục. Việc khẩn cấp cần phải làm lúc này là cứu thoát bộ đội của Lâm Như Hải.
Bạch Xuyên vội vàng hạ lệnh cho liên quân ba tỉnh đang làm dự bị của tổng đốc Vệ Mẫn nhanh chóng tiến thẳng tới trấn Khắc Lợi Đài, toàn lực ứng cứu bộ đội bị bao vây của Lâm Như Hải. Mệnh lệnh của Bạch Xuyên cực kỳ nghiêm ngặt: “Ngay lập tức lộ quân của ngài hỏa tốc tham chiến. Nếu như không thể cứu quân đội của Lâm Như Hải. Lộ quân của ngài sẽ bị xử phạt như chiến bại. Kẻ nào lập trận, sợ hãi không tiến lên, chém ngay lập tức”.
Khi nhận được mệnh lệnh như vậy. Vệ Mẫn và hai vị tổng đốc còn lại cũng không dám chậm trễ.
Hành quân trong đêm tối binh mã hành quân với tốc độ nhanh nhất. Trong một ngày một đêm hành quân một trăm dặm. Vốn lộ quân của Vệ Mẫn vào lúc ba giờ sáng sẽ tới phụ cận chiến trường, nghỉ ngơi hồi phục trong vòng ba giờ, đợi vào lúc bình minh sẽ xuất chiến, toàn lực tấn công. Điều đáng tiếc là tung tích của lộ quân này đã bị mạng lưới của phòng giám sát phát hiện ra, bồ câu đưa thư đã tới quân doanh của Kim Tây trước ba giờ sáng. Kết quả mình định đánh lén nhưng lại bị người đánh trộm. Vào lúc hai giờ đêm, khi đội quân này còn đang mệt mỏi hành quân trên đường đã bị quân đội Kim Tây tập kích một trận ác liệt.
Vào lúc binh mình, bốn vạn đại quân sụp đổ tan tành mây khói, ba vị tổng đốc, Hồng y kỳ bản chỉ huy không rõ tung tích.
n.
Ngày hôm sau, một lần nữa Kim Tây điều quân đội bao vây quân doanh của Lâm Như Hải, bắn thư vào trong quân doanh, ra lệnh cho Lâm Như Hải lập tức đầu hàng. Kim Tây nói rằng nếu lúc này Lâm Như Hải đầu hàng phòng giám sát, toàn bộ chuyện cũ sẽ được bỏ qua, Lâm Như Hải có thể giữ lại được quân hàm, chức vị, đãi ngộ như trước. Nếu như vẫn còn ngoan cố chống cự, một khi phá doanh, chó gà cũng không tha.
Mặc dù Lâm Như Hải bất tài trong chiến trận nhưng y lại hoàn toàn hiểu rõ tình hình chính trị. Y biết mặc dù phòng giám sát liên tiếp giành thắng lợi nhưng quân Viễn Đông vẫn chưa xuất chủ lực, vẫn chiếm ưu thế đại cục như cũ. Hơn nữa tướng quân Bạch Xuyên và tướng quân Bán thú nhân Bố Lan cũng đang đuổi theo Kim Tây. Đây chính là binh mã hùng mạnh chính gốc Viễn Đông có thể đối kháng với đối thủ mạnh phòng giám sát, chính mình có thể yên tâm phòng thủ chờ cứu viện.
Nhưng đáng tiếc Lâm Như Hải hiểu rõ điều này nhưng những sĩ quan dưới trướng Lâm Như Hải không có trí tuệ này. Khi nhìn thấy binh mã phòng giám sát hùng mạnh, liên tiếp đánh tan mấy đạo quân cần vương thảo phản nghịch, giết người máu chảy thành sông những sĩ quan đội phòng thủ địa phương chưa từng nhìn thấy chiến trận trước đó đã run sợ như cầy sấy, không tự chủ được. Trong khi đó trong doanh có mấy sĩ quan là người phòng giám sát nằm vùng chúng nhân cơ hội này ra sức xúi giục, khoe khoang sức mạnh vô địch của phòng giám sát, thủ đoạn lại tàn nhẫn khiến các sĩ quan nghe mà sợ tới vỡ mật, lòng người dao động. Vào lúc nửa đêm, dưới sự xúi giục của mấy nằm vùng phòng giám sát, các đại đội trưởng đội phòng thủ phát động binh biến, bắt trói Lâm Như Hải, mở cổng quân doanh, đầu hàng phòng giám sát.
Kim Tây cũng không cũng không nuốt lời hứa. Gã chỉ nói mấy câu an ủi những sĩ quan đầu hàng.
cả được giữ nguyên chức vụ, thậm chí Kim Tây còn không giết Lâm Như Hải, giam.
chỉ bắt Ngày ba tháng mười hai năm bảy trăm tám mươi sáu, lần đầu tiên quân càn vương thảo phản nghịch nhà Tử Xuyên và quân đội phòng giám sát xung đột với nhau: cuộc chiến Khắc Lợi Đài, cuối cùng cũng phân thắng bại. Cuộc chiến chấm dứt với thất bại hoàn toàn của quân cần vương thảo phản nghịch nhà Tử Xuyên. Quản cần vương thảo phản nghịch hai lộ, sáu tỉnh tham chiến. Một lộ quân hoàn toàn bị đánh tan tác. Một lộ quân khác hoàn toàn bị tiêu diệt. Tổng đốc Cao Trường Phong tổng đốc La Mộc tử trận. Tổng đốc Lâm Như Hải bị bắt sống. Tổng đốc Hồ Ma, tổng đốc Khoa Lạp Nhĩ trốn thoát về tỉnh Ba Đặc Lợi. Tổng đốc Vệ Mẫn chỉ huy một đội tàn binh trốn về gặp Bạch Xuyên.
Khi nhìn thấy Bạch Xuyên Vệ Mẫn, một hán tử ba mươi tuổi khóc lóc thảm thiết. Lần chiến bại này, một vạn năm nghìn quân vốn là con em trong tỉnh đi theo y bị chết nghiêm trọng hơn một nửa thất tán. Đoàn sĩ quan mà Vệ Mẫn dày công đào tạo chỉ một trận đánh mà diệt. Hiện nay thực lực của Vệ Mẫn không bằng con số lẻ ngày xưa.