Trong mấy ngày sau đó, tổng đốc các nơi đều tới quân doanh. Bọn họ hoặc tới một mình, hoặc mang theo binh mã khiến Minh Vũ, người phụ trách hậu cần có ý kiến, cả ngày gã bực bội nói: “Cho dù là tới ăn cơm dã ngoại cũng phải mang theo cặp lồng chứ?” Quân cần vương tụ hội, mang tới phiền toái không chỉ là thiếu thốn lương thảo, vật tư.
Trước kia Tử Xuyên Tú còn bùi ngùi đánh giá Ngô Hoa, tỉnh trưởng tỉnh Ba Đặc Lợi chính là cao thủ diễn trò. Nhưng bây giờ nhìn lại, xem ra hắn đã bùi ngùi quá sớm. Bây giờ mỗi tổng đốc là một chính khách, bọn họ còn cao thủ hơn Ngô Hoa rất nhiều. Ngày đêm bọn họ vây quanh Tử Xuyên Trữ, biểu hiện lòng yêu nước nhiệt thành rất cao, không chỉ tuyên thệ với đất trời, cùng Đế Lâm có mối thù không đội trời chung mà bọn họ còn trình diễn trò hay:
cắt máu ăn thề khiến Tử Xuyên Trữ cảm động rơi nước mắt, nàng nói với Lý Thanh: “Mặc dù nhà Tử Xuyên đã mất đi Tư Đặc Lâm và Văn Hà nhưng bây giờ đã xuất hiện ngàn vạn Tư Đặc Lâm”.
Tử Xuyên Tú thì đánh giá: “Hay, hay. Khi Trữ điện hạ bỏ trốn, ngàn, vạn Tư Đặc Lâm này đang làm gì?
Mặc dù cực kỳ tức giận nhưng Tử Xuyên Tú vẫn không dám lên tiếng nói ra ngoài.
Quyền cao chức trọng mang tới không chỉ quyền lực mà cùng với đó chính là trách nhiệm nặng nề. Trước kia chỉ là một phó thống lĩnh quân dự bị, hắn có thể lên tiếng mà không e ngại bất kỳ điều gì nhưng hiện nay hắn là thống lĩnh quân Viễn Đông kiêm tổng chỉ huy quân cần vương, thân phận của hắn đơn giản không chỉ là một tướng lĩnh, mà còn là thủ lĩnh phái hoàng quyền nhà Tử Xuyên. Khi đứng trên vị trí này, bản thân hắn một khi nói ra những lời oán thán, ác độc, hàng xử không khôn khéo, bên ngoài sẽ xuất hiện lời đồn đại: “Thống lĩnh Tú Xuyên là tướng lĩnh cực kỳ kỳ thị người khác. Hắn nói những tổng đốc trước kia không ra tay cứu giúp Trữ điện hạ đều không đáng tin, tuyệt đối không thể giữ lại” Đây chính là sự cố tình đẩy phái trung gian sang bên Đế Lâm.
Binh mã tham chiến tới từ các tỉnh từ mấy trăm tới mấy ngàn người tới quân doanh Viễn Đông chỉ riêng việc chinh biên quân đội khiến hậu cần quân Viễn Đông loay hoay mệt mỏi.
Hai bên đều cố gắng tích trữ lực lượng, chuẩn bị cho trận quyết chiến cuối cùng.
Sáng sớm ngày hai mươi sáu tháng mười một năm bảy trăm tám mươi sáu, phủ tổng đốc tỉnh Ba Đặc Lợi Ngay từ sáng sớm người qua đường ngạc nhiên nhận ra hôm nay nội thành có điều khác thường. Trong nội thành xuất hiện rất nhiều quân cảnh. Trên đường phố, ba mét có một tốp lính, năm mét có một trạm gác. Trên mỗi ngã tư đều có cảnh sát và binh lính đứng gác, chăm chú quan sát người đi đường. Trong khi đó ở đường phố xung quanh phủ tổng đốc, việc canh phòng càng nghiêm ngặt hơn. Ngay từ cách đó ba con phố, cảnh sát đã dựng biển “Cấm đi lại” màu đỏ. Bên trong tuyến cảnh giới có học sinh sĩ quan mặc quân phục màu xanh nhạt đứng hai bên đường, bầu không khí vô cùng nghiêm nghị.
Khi nhìn thấy bố trí như vậy, những người dân thành thị hiểu chuyện thì thào bàn tán:
“Xem ra chuẩn bị có nhân vật tai to mặt lớn tới chỗ chúng ta. Nhìn kiểu cách này thì ít nhất cũng là thống lĩnh chứ chẳng chơi”.
Phán đoán của dân chúng nhanh chóng được kiểm chứng. Vào lúc chín giờ sáng một đoàn xe rất dài từ ngoài thành chạy vào trong thành. Kỵ binh đi trước mở đường cầm Ưng kỷ màu vàng biểu hiện trong đội ngũ có tướng lĩnh cao cấp nhà Tử Xuyên hoặc thành viên hoàng tộc, đội ngũ dài uốn lượn tiễn thẳng tới phủ tổng đốc.
Trên bãi đất trước phủ tổng đốc, toàn người là người. Các sĩ quan cao cấp quân hàm trên vai nhìn hoa cả mắt. Trên bãi đất nho nhỏ này, tổng đốc hai mươi mốt tỉnh như: Duy Đặc, Đặc Luân Tây Á, Á Tân, Bỉ Đặc, Đạt Mã, Sử Địch và các tướng lĩnh cao cấp đều có mặt. Các sĩ qaun cao cấp trong bộ quân phục đứng thẳng nghiêm nghị, không ai nói, không người bàn tán. Hơn trăm người tụ tập ở nơi này nhưng hoàn toàn không một tiếng động. Các sĩ quan chỉ cố gắng đứng thẳng người, sắc mặt nghiêm túc, thậm chí còn nỗi lo lắng mơ hồ.
“Tới rồi!”.
Khi chiếc xe dẫn đầu chạy tới đầu đường, cây ưng kỳ màu vang của nhà Tử Xuyên bất ngờ lọt vào trong tầm mắt mọi người. Sau khi xe ngựa dừng lại, các tướng lĩnh cao cấp chủ yếu của quân Viễn Đông đều xuống xe. Trong đám người đang chờ đợi, các tổng đốc thì thào bàn tán với nhau: “Mỹ nữ đi đầu tiên chính là phó thống lĩnh Lâm Băng các hạ. Ngài là người phụ trách quân pháp và kỷ luật quân Viễn Đông ..”.
“Mỹ nữ đang xuống xe chính là Hồng y kỳ bản Bạch Xuyên các hạ. Ngài là tư lệnh quân đoàn Viễn Đông số hai, chủ lực quân Viễn Đông.
“Người đi sau Bạch Xuyên chính là Hồng y kỳ bản Minh Vũ các hạ. Ngài là tư lệnh quân đoàn Viễn Đông số ba, phụ trách hậu cần quân Viễn Đông.
“Đây là tướng quân Bố Lan. Người này là nguyên lão quân Viễn Đông đi theo Tú Xuyên điện hạ từ tron đại khởi nghĩa năm xưa, là trọng thần cực kỳ được thống lĩnh đại nhân tin tưởng”.
“Cái người vóc dáng cao gầy nhìn không rõ ràng kia là ai vậy? Thế nhưng tôi biết rõ người này phụ trách tình báo quân Viễn Đông …..
Khi Tử Xuyên Tú bước xuống từ trên xe ngựa, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều đồ dồn vào người hắn. Không cần giới thiệu, cho dù là một tổng đốc chưa từng gặp hắn cũng có thể nhận ra thân phận của hắn. Cho dù lúc này có một thống lĩnh khác của nhà Tử Xuyên có mặt ở nơi này nhưng không thể là tướng quân chói lọi như hắn. Trang phục của Tử Xuyên Tú không hoa lệ, một bộ quân phục sĩ quan cao cấp màu xanh đậm, ngoài khoác áo choàng kỵ binh quân Viễn Đông màu đen. Chiếc áo choàng tung bay trong gió lạnh, giống như muốn tung cánh bay đi.
Thân hình thống lĩnh trẻ tuổi nhất nhà Tử Xuyên cao lớn, rắn rỏi, ngọc thụ lâm phong mái tóc bạc trắng như tuyết cùng với áo choàng kỵ binh màu đen, cực kỳ nổi bật trong các tướng lĩnh đang vây xung quanh, khiến người khác chấn động.
Tử Xuyên Tú liếc mắt nhìn mọi người, đôi mày kiếm cau lại, ánh mắt sắc như đao: “Ta là Tử Xuyên Tú”.
Bị khuất phục bởi sự nghiêm của thống lĩnh quân Viễn Đông không cần người chỉ huy, các tổng đốc đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến đại nhân.
“Tất cả đứng dậy đi. Điện hạ tới rồi. Hãy chú ý kẻo thất lễ trước quân vương”.
Tử Xuyên Tú vừa nói, hắn vừa đi tới trước chiếc xe ngựa hoa lệ nhất, cao giọng nói:
“Tổng trưởng điện hạ, các vị tổng đốc và tướng quân đã tới đông đủ cung kính nghênh đón thánh giá.
Bầu không khí nghiêm túc, ánh mắt các tổng đốc đều tập trung vào chiếc xe ngựa này.
Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Nhóm dịch: Huntercd Tử Xuyên Tam Kiệtt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Tr Sau cuộc phản loạn tháng một ở, tổng trương hiện nay nhà Tử Xuyên không công khai xuất hiện trước công chúng. Mặc dù quân Viễn Đông tuyên bố Tử Xuyên Trữ đã từng duyệt binh tuyên thệ trước khi xuất quân ở quan ải Ngõa Luân nhưng không phải phòng giám sát cũng nói Tử Xuyên Trữ điện hạ đang sống yên lành ở Đế Đô sao? Vì quân Viễn Đông khơi mào cuộc chiến tranh này nên rốt cuộc đây là cuộc chiến chính nghĩa thảo phạt nghịch tặc, khôi phục Hoàng quyền nhà Tử Xuyên hay là thế lực Viễn Đông có ý đồ cướp lấy quyền lực mà tiến hành chiến tranh phản nghịch. Tuy nói hiện nay phần lớn các tổng đốc tham gia vào bên Tử Xuyên Tú nhưng không có nghĩa bọn họ tin tưởng Tử Xuyên Tú. Bọn họ chỉ cảm giác rằng so với phòng giám sát, quân Viễn Đông có thực lực mạnh hơn, có phần thắng hơn mà thôi. Hơn nữa dư luận và lòng người đều hướng về quân Viễn Đông nên các tổng đốc cũng thức thời đứng về bên này.
Nhưng bọn họ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tử Xuyên Trữ. Lòng các tổng đốc như nổi sóng. Có một vấn đề mà bọn họ luôn giữ trong lỏng, không dám nói ra: vạn nhất Tổng trưởng thật sự đang ở bên Đế Lâm thì phải làm gì bây giờ?
Cửa xe lặng lẽ mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc quân phục nhẹ nhàng bước xuống xe ngwak. Tử Xuyên Tú tiến lên mấy bước, cung kính đỡ thiếu nữ này. Cơn chấn động âm thầm lan toàn trường. Tâm trạng kích động như đang cuộn sóng khiến người người nhộn nhạo.
Các tổng đốc xì xào bàn tán: “Tổng trưởng điện hạ. Đúng là Tổng trưởng điện hạ”.
Tổng trưởng hai mươi hai tuổi nhà Tử Xuyên mặc một bộ quân phục mà xanh đậm, bên ngoài là áo khoác lông màu trắng như tuyết. Áo khoác lông xù làm nổi bật gương mặt xinh đẹp, trắng nõn, làn da mịn màng. Tử Xuyên Trữ cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt sáng.
với con người trầm tĩnh như nước. Nàng đứng lại trước mặt mọi người. Trong mắt người thiếu nữ có sự ung dung trầm tĩnh của người đã trải qua bao nỗi tang thương bi ai.
Tử Xuyên Trữ đã từng là tư lệnh quân đoàn trung ương. Trong các tổng đốc ở nơi này có nhiều người xuất thân từ quân đông nam hay quân trung ương, chỉ cần liếc mắt một cái bọn họ có thể nhận ra thiếu nữ xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều đang đứng trước mặt bọn họ chính là Tổng trưởng thứ chín nhà Tử Xuyên.
Các tổng đốc cùng quỷ một gối: “Vi thần tham kiến Tổng trưởng điện hạ”.
Ngõa Tân, tỉnh tưởng Ba Đặc Lợi với tư cách chủ nhà tiến lên mấy bước, đại diện cho mọi người lên tiếng: “Điện hạ, vi thần không biết Điện hạ gặp nạn, cứu giá chậm trễ, tội đáng muôn chết”.
“Tất cả đứng dậy đi” Tử Xuyên Trữ bình tĩnh nói: “Mọi người chỉ bị Đế Lâm lừa gạt, không có tội. Hôm nay mọi người có thể ở đây, đủ thấy lòng trung nghĩa của các vị.
Giọng nói Tử Xuyên Trữ hờ hững, không oán trách, không phê phán nhưng các tổng đốc không tự chủ được đều cảm thấy lạnh buốt sống lưng: Oán hận của Tổng trưởng rất nhiều!
Nghe được giọng nói oán hận mà bất mãn của Tổng trưởng khiến trong lúc nhất không ai dám lên tiếng trả lời. Bầu không khí tĩnh lặng như tờ.
May mắn thay thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú đứng ra giải vây: “Điện hạ, tất cả mọi người đã tới đông đủ. Chúng ta hãy vào trong thôi.
Hội trường hội nghị được bố trí trong lễ đường phủ tổng đốc tỉnh Ba Đặc Lợi. Trên bức tưởng sau đoàn chủ tịch treo một cây Ưng kỳ màu vàng rất to. Vệ binh cảm kiếm tuốt trần đứng nghiêm trước cửa, nghiêm nghị chào các sĩ quan cao cấp đang tiến vào. Người người đeo quan hàm trên vai sáng quắc hoa mắt, một luồng sát khí sắc bén như lưỡi lê đập vào người. Ở một nơi nhỏ bé như này, sĩ quan từ Kỳ bản trở lên đã được tính là sĩ quan cao cấp.
Ngồi chủ tọa hội nghị chỉ có ba người: Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú, Lâm Băng. Vốn Tử Xuyên Tú mời tổng đốc và tỉnh trưởng tỉnh Ba Đặc Lợi chủ nhà là Ngõa Tân và Ngô Hoa lên chủ trì nhưng hai vị quan phụ mẫu này có đánh chết cũng không dám lên ngồi sóng vai Tổng trưởng điện hạ. Vì vậy chủ trì hội nghị chỉ còn mình Tử Xuyên Tú.
cùng từng mọi người Tử Xuyên Tú liếc nhìn mọi người xung quanh: “Các vị đại nhân tới từ các tỉnh, có vị đã hợp tác với ta nên nhận ra nhau nhưng có vị là lần đầu tiên gặp mặt. Ta thấy trước tiên nên giới thiệu về mình, để Tổng trưởng điện hạ có thể biết về các vị.
Trước tiên bắt đầu từ hàng đầu đi. Mọi người hãy tới đi”.
Vì vậy các tổng đốc, tướng bản thân mình.
giới thiệu dung Điện của Tổng thượng”.
“Hạ quan bộ quân dân tỉnh Á Tân “Hạ quan là Hồ Ma, tổng đốc tỉnh Đặc Luân Tây Á. Hôm nay lần đầu được gặp thiên hạ. Hạ quan cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Hạ quan tin tưởng dưới sự thống lĩnh trưởng điện hạ và thống lĩnh Viễn Đông, đại quân có thể lập nhiều chiến công vô Toàn “Hạ quan thị niềm yêu cuộc chiến cần vương thảo Tử chỉ Điện là Lâm Như Hải, tổng đốc tỉnh Á Tân, rất vinh hạnh được tham kiến Điện hạ.
đều nguyện cống hiến sức lực vì Điện hạ”.
sĩ người này Các trầm rất là Cao Trường Phong tổng đốc tỉnh Ốc Luân, xin cho phép hạ quan được biểu quý chân thành và ủng hộ của quân dân trong tỉnh với Điện hạ. Được tham gia phản nghịch, hạ quan cảm thấy vô cùng vinh quanh.
là Vệ Mẫn, tổng đốc tỉnh Cương Mục Đặc. Lần này tới cần vương, hạ quan “Hạ quan mang theo tám ngàn mãnh hổ. Hạ quan khản cầu Trữ điện hạ và Tú Xuyên đại nhân. Xin hãy ủy thác nhiệm vụ quân tiên cho chúng tôi. Chúng tôi nhất định sẽ đánh cho phản quân phong Đề Lâm tơi bởi tan tác”.
Xuyên Trữ vừa nói ta nhất định cống xong thì hạ.
Chúng Doan ha Khi nhìn thấy các tướng quân đều rời khỏi chỗ nổi thầy cảnh uy xuống chào hỏi, bày tỏ sự thuần phục với mình, bên ngoài Tử Xuyên Trữ vẫn thể hiện sự lãnh đạm nhưng trong lòng nàng không khỏi sóng. Nàng nhớ tới nỗi cay đắng gian khổ trên con đường bỏ trốn, lại nhìn phong được nhiều người ủng khi giới thiệu xong các sĩ quan đều quay Trữ chậm nói: “Từ tháng một trời. Cũng dụ dỗ nhưng các chính hộ, nàng không khỏi muôn vàn cảm khái.
về chỗ ngồi của mình.
Sau Tử Xuyên ngập trời, hắc rãi tới nay, quốc gia đã mất, làn sóng ác độc bầu may gia tộc vẫn còn những chí sĩ trung trinh như ám che khuất các vị. Mặc dù phản quân uy hϊế͙p͙, nhục, giữ vững lòng trung thành và đạo nghĩa.
vị, các vị hôm nay không phụ 1 nhà vị vẫn trung thành, không chịu khuất Đây là niềm hy vọng của quốc gia. Các Tử Xuyên, ngày sau nhà Tử Xuyên tuyệt đối sẽ không phụ các vị”.
quan đều vang, A lĩnh đang ngồi vội vàng bước ra, chào hỏi Tổng trưởng và cùng là chấn tinh hô to:
“Cống anh trong vang tay, khiến đắc Tử Xuyên Tú hiến sức lực vì gia tộc, tiêu diệt phản nghịch”.
ống hiến sức lực và gia hiến quân đội, n sức lực dù người khác đau đớn.
đã nghiêm nghị nói: “Kính cần tuân theo ý vì gia tộc, tiêu diệt phản nghịch” Hơn mười số lượng không nhiều nhưng giọng nói trầm