“Ha ha” Minh Vũ cười vẻ hài lòng, đi trước vào trong lều, Phổ Hân đi vào theo.
Bên trong trướng rất sáng. Mười mấy ngọn nến chiếu sáng trong trưởng như ban ngày.
Mười mấy sĩ quan vây xung quanh la bản và bản đồ ở giữa lều, thì thảo bàn luận với nhau, giọng nói có vẻ rất khẩn trương. Phổ Hân chỉ nghe được mấy câu đứt quãng.
“ ... lực lượng của Minh Huy không đủ để chống cự lại ...”.
“ ... dứt khoát để bọn họ tiến vào, tính ...”.
“ ... trước tiên chúng ta quyết định thái độ của chúng ta, kiên quyết cho đại lục biết lập trường của chúng ta, chiến tranh bình định của nhà Tử Xuyên không cho phép bất kỳ quốc gia nào bên ngoài nhúng tay vào ...”.
Ngồi chính giữa các sĩ quan tham mưu, Phổ Hân nhìn thấy một sĩ quan có mái tóc bạc đang lặng lẽ, cúi đầu. Người này mặc bộ quân phục hàng ngày không có quân hàm và quân hiệu, mái tóc bạc trắng dài, hiển nhiên lâu ngày không cắt, mái tóc dài xõa xuống che khuất vầng trán. Dưới ánh lửa, Phổ Hân có thể nhìn thấy ria mép một cách rõ ràng.
Mặc dù người nào không đeo quân hàm nhưng Phổ Hân đã bị thun hút ngay từ ánh mắt ban đầu. Người sĩ quan này có một khí phách, mị lực rất khó nói nên lời, khiến người ta nhìn thấy sẽ rất khó quên.
“Vị lão sĩ quan này khí phách bất phàm, không giống người khác” Trong đầu Phổ Hân hiện lên những sĩ quan Viễn Đông mà gã quen biết. Gã đã gặp Minh Vũ mới rồi, La Kiệt là một mãnh tướng nhưng không có khí chất siêu phàm, thoát tục như vậy. Bạch Xuyên, Lâm Băng là nữ tướng tuyệt không có khả năng là bọn họ. Chẳng lẽ người này là tướng lĩnh tinh anh Ma tộc mà đại nhân thu nạp ví dụ như tướng quân vũ lâm Vân Thiền Tuyết?
Vậy cũng có khả năng vấn đề là tại sao người này lại mặc quân phục nhà Tử Xuyên?
Trong khi Phổ Hân đang suy nghĩ thì người sĩ quan kia ngẩng đầu lên, đôi mắt như điện, hai trong mắt vẫn trong suốt, sáng ngời như cũ. Phổ Hân cực kỳ sợ hãi: vị sĩ quan này mình còn tưởng đáng tuổi cha mình, không ngờ lại là Tử Xuyên Tú đại nhân.
Chỉ là một thanh niên hai mươi sáu tuổi, vì sao mái tóc lại bạc trắng như sương vậy?
Phổ Hân đang định tiến lên chào nhưng Tử Xuyên Tú đã ra hiệu cho gã, ý bảo Phổ Hân trước tiên hãy ngồi xuống. Vì vậy Phổ Hân tìm một cái ghết ở trong góc và ngồi xuống. sau khi ngồi nghe một lát, Phổ Hân mới hiểu mọi người đang thảo luận tình hình tây bắc.
“Minh Huy gửi công hàm cho chúng ta nói quân đội của Lưu Phong Sương đã vượt qua biên giới tiến vào vùng tây bắc của đất nước. Đội quân này có quy mô ba liên đội, gần một vạn người. Minh Huy đã phái người liên lạc nhưng Lưu Phong Sương nói cô ta chỉ vì trợ giúp nước ta bình định phản loạn và xuất binh. Nếu người nào dám ra tay ngăn cản, người đó chính là thông đồng với phản nghịch”.
Minh Vũ thì thào giải thích với Phổ Hân: “Hiện tại Minh Huy không có chủ ý rõ ràng.
gửi công văn tới đại bản doanh chúng ta xin chỉ thị: rốt cuộc có cần chặn bọn họ lại hay không? Trữ điện hạ giao việc này cho Tú Xuyên đại nhân chúng ta quyết định. Mọi người đã thảo luận lâu rồi nhưng vẫn không có kết quả”.
Phổ Hân liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú, thì thảo: “Thật ra Minh Huy rốt cuộc có năng lực ngăn cản Lưu Phong Sương hay không?
Mặc dù Phổ Hân nói rất nhỏ nhưng Tử Xuyên Tú đã nghe thấy. Tử Xuyên Tú ngẩng đầu nhìn, ánh mắt hắn lấp lánh: “Phổ Hân, ngươi nói tiếp đi.
“Dạ, đại nhân. Kẻ thù xâm phạm biên giới thì đương nhiên phải đánh trả. Đây chính là kỷ luật của gia tộc, căn bản không cần xin chỉ thị nhưng Minh Huy lại gửi về một công hàm.
Hạ quan nghi ngờ rằng hắn không có sức, không dám chống cự rồi lại không dám gánh chịu trách nhiệm để quân Lưu Phong Sương xâm nhập, mới gửi công hàm về xin chỉ thị. Nếu như Điện hạ đồng ý cho quân Lưu Phong Sương vào nội địa tham gia bình định, vậy đương nhiên là điều tốt nhất. Nếu như Điện hạ hạ lệnh co Minh Huy ngăn cản. Đường tới biên giới tây bắc xa xôi, ít nhất cũng mất một tháng. Khi đó Minh Huy có thể lấy lý do: mệnh lệnh tới quá muộn, quân Lưu Phong Sương đã lướt qua phòng tuyến, bây giờ ngăn cản đã không kịp”.
‘Ô” các sĩ quan tham mưu giật mình than thở: “Chuyện là như vậy sao?” “Chắc chắn là như thế vậy” Phổ Hân lắc đầu nói: “Các vị đều là những quân nhân quang minh lỗi lạc. Đây không phải là vấn đề mưu lược quân sự mà là trên vấn đề thủ đoạn lừa gạt trên quan trường. Các vị đại nhân không tới địa phương nhậm chức nên không nhận ra cũng là điều bình thưởng. Hạ quan, thật xấu hổ, cũng đã làm tổng đốc nên hiểu biết chút ít những thủ đoạn này”.
Bầu không khí trong lều im ắng. Các sĩ quan tham mưu nhìn chằm chằm vào Phổ Hân, không ai lên tiếng. “Phổ Hân nói rất đúng” người lên tiếng là Tử Xuyên Tú, thống lĩnh quân Viễn Đông. Hắn thở dài nói: “Với tính tình của Minh Huy, rất có khả năng hắn sẽ làm chuyện đó”.
“Đại nhân, ngài hãy thay Trữ điện hạ thảo một chiếu thư lấy danh nghĩa Điện hạ, nghiêm khắc khiển trách thống lĩnh quân tây bắc.
Tử Xuyên Tú chậm rãi lắc đầu, cười gượng nói: “Ta sẽ suy nghĩ chuyện này một chút.
Bây giờ đã muộn rồi. Tất cả mọi người hãy về nghỉ ngơi”.
Hội nghị chấm dứt, các sĩ quan tham mưu ra về. Khi hiệu cho Phổ Hân, Phổ Hân hiểu ý đi lên bắt kịp Tử trên đường trong quân doanh.
“Phổ Hân, đã lâu rồi không gặp” dựa vào ánh trăng. Tử Xuyên Tú quan sát thuộc hạ cũ của mình: “Đã lâu rồi không gặp, ngươi có vẻ già hơn một chút.
Cấp trên đã rất lâu rồi không gặp mở đầu bằng câu nói đó khiến Phổ Hân cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhìn mái tóc bạc của Tử Xuyên Tú, Phổ Hân cực kỷ xúc động cuối cùng gã chi có thể thốt lên một câu: “Đại nhân, mặc dù quốc sự nguy nan nhưng ngài vẫn phải giữ gìn sức khỏe. Tư Đặc Lâm đại nhân đã ra đi. Minh Huy đại nhân sợ hãi rụt đầu. Nếu như ngài xảy ra điều gì bất ngờ, gia tộc sẽ như nào đây?
Nhóm dịch: Huntercd “Bây giờ nên làm cái gì thì hãy làm cái đó. Trên đời này sống đã đủ cực khổ rồi. Ngay cả cái chết còn bận tâm thì quá vất vả rồi”.
Phổ Hân kinh ngạc. Gã biết Tử Xuyên Tú đã mấy năm. Từ một thống lĩnh tây nam hăng Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Tru hải, cho tới một thống soái đại quân kiên nghị, quyết đoán trong cuộc chiến thành Ba Đan Phổ Hân chưa bao giờ thấy Tử Xuyên Tú có vẻ tiêu cực. Cách nói chuyện hờ hững này của Tử Xuyên Tú vẫn không giấu được sự bi thương và lãnh đạm.
“Lần trước gặp mặt người là khi nào nhi?” Tử Xuyên Tú hỏi vẻ hờ hững.
Phổ Hân nghiêm túc trả lời: “Đại nhân, đó là chuyện năm kia. Khi đó ngài chỉ huy quân Viễn Đông quay về đại lục tham gia cuộc chiến thành Ba Đan. Khi đó thuộc hạ còn nhậm chức trong quân đông nam, phụng mệnh Tư Đặc Lâm đại nhân tới đón tiếp ngài. Chúng ta hội quân ở tỉnh Ba Đặc Lợi.
“Ta nhớ rồi” Tử Xuyên Tú gật đầu. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao đen kịt: “Khi đó Tư Đặc Lâm là thống soái quân đông nam các ngươi. Giống như ta và ngươi bây giờ, Ta và Tư Đặc Lâm còn thương nghị quyết sách đối đầu với Ma Thần Hoàng suốt đêm ...”.
ngoài, Tử Xuyên Tú liếc mắt ra Xuyên Tú. Hai người sóng vai nhau đi Mặc dù Tử Xuyên Tú nhìn Phổ Hân nhưng Phổ Hân có cảm giác ánh mắt của Tử Xuyên Tú như xuyên thấu qua thân thể mình, xuyên qua quân trận dài vô tận, cuối cùng rơi vào bầu trời cao, ánh mắt thâm thúy kia vẫn đang tìm kiếm, tìm kiếm một bóng dáng đã biến mất trên thế gian này. Cuối cùng Tử Xuyên Tú khẽ thở dài nói: “Giây phút đó những là mới diễn ra ngày hôm qua”.
Phổ Hân im lặng. Gã biết Tử Xuyên Tú và Tư Đặc Lâm có mối quan hệ vô cùng thân thiết nhưng Phổ Hân không thể hiểu được rằng: tình cảm của ba người đàn ông đó tồn tại, tuyệt đối chỉ hai từ đơn giản “giao tình” có thể diễn tả hết được. Loại tình cảm này đã ăn sâu vào trong máu và xương tủy, giống như huyết mạch liên thông chém đứt đoạn này sẽ để lại vết thương máu chảy đầm đìa.
“Phổ Hân, mấy năm nay ngươi nhậm chức ở tỉnh Sử Địch hả? Tình hình bên đó thế nào?
Juantan in “Tình hình tốt lắm. Từ khi tin tức đại nhân ngài xuất binh lan ra, lòng quân dân trong tỉnh phấn chấn. Mọi người đều nói nếu như Tú Xuyên đại nhân xuất quân, vậy phản nghịch Đế Lâm coi như xong đời. Quân dân trong tỉnh đều đoàn kết, tập trung sức mạnh trợ giúp cần vương thảo phản nghịch”.
“Điều này chỉ sợ không phải là lời nói thật” Câu nói của Tử Xuyên Tú tuy nhỏ nhưng khiến Phổ Hân vô cùng hoảng sợ. Gã vội vàng phân bua: “Đại nhân, cần vương thảo phản nghịch đó là lòng người hướng tới. Quân vương sư đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vạn người hân hoan nghênh đón đại quân. Đây là chuyện hiển nhiên mà .
Tử Xuyên Tú mim cười, hắn lại hỏi: “Ta nghe nói cùng với người còn có mấy tổng đốc các tỉnh xung quanh, phải không?” “Đúng vậy. Bọn họ là ...”.
visavanic, ra viên người còn có mấy tổng đốc “Tổng đốc tới đây còn các tỉnh trưởng đâu?” Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Đang ở chỗ Đế Lâm sao?” Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Lập tức Phổ Hân á khẩu, gã lắp > bắp: “Tỉnh trưởng Sử Địch ở lại chỉ huy, xử lý công việc tỉnh nhưng tuyệt đối không có ý định cấu kết với Đế Lâm”.
trong “Từ khi bị chiến tranh.
Doan ha Tử Xuyên Tú vỗ vỗ vai Phổ » Hân nói: “Ta biết ngươi không làm vậy nhưng bọn người kia ..” Tử Xuyên Tú thở dài nói: “Đốc phủ các tinh đều có suy nghĩ đầu hàng hai bên. Tổng đốc tới bên ta biểu thị lòng trung thành, tỉnh trưởng sang bên Đế Lâm. Chỉ cầu che giấu tốt, cho dù ta hay Đế Lâm chiến thắng bọn hắn vẫn có thể bình yên bảo tồn được vị trí”.
Phổ Hân thầm thở một hơi. Lúc này Phổ Hân mới hiểu được vì sao khi gặp mặt Minh Vũ cố ý biểu thị sự khinh miệt, coi thường mấy tổng đốc kia trong khi đó theo lý mà nói bây giờ là lúc quân Viễn Đông cần mượn sức nhất của phái thực quyền địa phương.
nghe “Đại nhân, đại quân Viễn Đông thế như chẻ tre. Với uy danh của đại quân, việc tiêu diệt lũ phi Đế Lâm dễ như trở bàn tay. Lúc này những kẻ đó còn muốn cấu kết với Đế Lâm. Thực rất ngu xuẩn.
sự “Bọn hắn không ngu xuẩn mà là thận trọng. Căn cứ theo cục diện hiện nay chúng ta đang chiếm ưu thế nhưng tuyệt đối không thể coi thường Đế Lâm. Chiến sự có thể thay đổi bất ngờ chỉ trong nháy mắt, khả năng lật ngược thế cờ lúc nào cũng có thể xảy ra. Cho dù nhà Tử Xuyên có thể thuận lợi phục quốc hay Đế Lâm có thể soán vị thành công, vì để ổn định lòng người, củng cố địa vị thống trị đều phải dùng thủ đoạn ôn hòa trấn an địa phương. Như vậy mục đích của những kẻ đó đã đạt được rồi”.
Xuyên Tú vừa nói, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn: “Lần chiến tranh này, cho dù Tử là Trữ điện hạ giành lại thiên hạ hay Đế Lâm thuận lợi lên ngôi, các thế lực địa phương chắc chắn sẽ bành trướng. Tổng trường mới nhậm chức nếu như không xử lý thích đáng chuyện phiên trấn cát cứ sẽ trở thành mối họa lớn của quốc gia”.
Phổ Hân nghiêm nghị lắng nghe, đột nhiên gã cảm thấy vô cùng buồn cười: vị trung thần oai phong lẫm liệt một lòng suy nghĩ vì đất nước, chính bản thân mình không phải là một “phiên trấn” lớn nhất sao? Nếu nói là cát cứ, trong nội địa gia tộc còn có người nào có thế lực mạnh hơn Viễn Đông?
Tử Xuyên Tú cười nhìn ánh mắt nghiêm túc của Phổ Hân: “Đừng có căng thẳng như vậy.
vì nghi ngờ ngươi. Nếu nghi ngờ ngươi, ta sẽ không nói Ta nói những lời này không phải với ngươi. Phổ Hân, bên ngươi đã chuẩn bị chiến tranh như thế nào rồi?” chuẩn được đội dân được nhưng sư đoàn và nói Trữ điện hạ phát hịch văn từ Viễn Đông, tỉnh Sử Địch đã bắt đầu chuẩn Nhưng bị được ba tháng tỉnh hạ quan tài nguyên cằn cỗi, mặc dù dốc hết toàn lực nhưng chỉ lương thảo cho ba vạn người. Mặc khác tỉnh hạ quan còn tổ chức dự bị thể năm vạn người. Vì thời gian gấp gáp, bây giờ bọn họ vẫn chưa sử dụng dùng làm dân phu. Về phương diện quân sự tỉnh có đội phòng thủ một mời đại i nhân sai phái, điều động”.
lữ là đoàn đặc chủng. Xin “Tốt lắm, Phổ Hân, ngươi rất có tâm”.
của hạ quan. Không dám nhận lời khen ngợi của đại nhân”.
nhìn trời, cười nói: “Giờ đã muộn rồi. Ngươi cả ngày đi đường.
đi. Hai ngày nữa, đại bản doanh sẽ chuyển tới thủ phủ tỉnh các tỉnh tập kết. Quân đội tỉnh các ngươi hãy sớm khi đó, nói không chừng sẽ cần sử dụng”.
chức trách Tú ngẩng đầu hãy đi ngủ sớm Lợi.
Đó quân vương sư là nơi bị cho tốt. Tới đại nhân”.
lệnh, “Tuân bị có một “Đây Tử Xuyên đã mệt mỏi Ba Đặc chuẩn chính rồi,