Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 2: Loạn thế tang thương (2)

“Không được” Binh lính Bán thủ nhân nghiêm mặt nói. Gã nói tiếng loài người bằng một giọng không thành thạo: “Đêm khuya rồi. Không cho ai vào trong doanh. Đây chính là quy cù".


“Điều này là đương nhiên” Hồng y kỷ bản béo lùn cười nói: “Nhưng chúng tôi từ xa tới đây, có việc khẩn cấp cần cầu kiến Tú Xuyên đại nhân. Mong các huynh đệ thông cảm, hãy thông báo giúp chúng tôi một tiếng. Thật sự vô cùng cảm kích” Vừa nói ông ta vừa lén dúi vào tay tên lính Bán thú nhân một kim tệ.


“Cái gì?” Tên lính Bán thủ nhân ngạc nhiên giơ đồng kim tệ lên, nhìn đồ vật màu vàng trước mặt, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, gã lên tiếng hỏi: “Đây là vật gì vậy? Màu vàng cứng rắn, còn có hoa văn. Nhìn rất đẹp. Nhị Mao, ngươi hãy mau tới đây xem giúp ta một chút.


“Đại đầu. Đây là Kim tệ đó. Lần trước ở Ngõa Luân ta đã nhìn thấy. Cái này giá trị rất nhiều tiền đó. Ngươi phát tài rồi”.
“Ai da, cái này quý như vậy hả?” “Ta thì chẳng thấy có cái gì tốt, không thể ăn được, cũng không thể uống …..


“Tứ Trùng ngươi đúng là đồ ngốc. Cầm cái vật nhỏ này về trong thôn có thể mua được mười mấy mẫu đất”.
Đám binh lính Bán thú nhân tụ lại, líu díu nói chuyện với nhau, dáng vẻ hưng phấn, kích động hiện lên trên nét mặt.


Hồng y kỳ bản Khoa Nhĩ Lạp vẫn tươi cười như cũ nhưng cười của ông ta đã trở nên cúng đơ. Ông ta thậm chí không dám quay đầu nhìn mấy đồng bạn ở sau chỉ vì sợ bọn họ nhìn thấy nhau mà xấu hổ. Đường đường là một sĩ quan Hồng y kỷ bản muốn đi cầu kiến người ta mà còn phải đưa hối lộ cho một sĩ quan Ngũ trưởng nhỏ bé. Bản thân ông ta làm vậy đã đủ mất mặt, không ngờ đối phương còn ồn ào bàn luận với nhau. Lúc này Khoa Lạp Nhĩ chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất đề chui xuống đó.


“Thứ này” tên lính Bán thủ nhân giơ cao đồng kim tệ, vui mừng hỏi: “Là cho ta sao?” “Đương nhiên. Đương nhiên chỉ là chút thành ý, mọi người kết giao bằng hữu mà.


“Vậy ta không khách khí nữa, cám ơn ngươi” Tên lính gác cẩn thận cất đồng kim tệ vào túi, đôn hậu nói: “Ngươi thật sự là người tốt.
đồng ý kết giao bằng hữu với người”.


“Điều này ... không dám ... thật sự là vinh bực tức tới mức đỏ bừng mặt. Ông ta thầm bị cố gắng đè nén âm thanh.


“Này huynh đệ, ngài xem. Nếu báo hộ một tiếng không?” Tên lính Bán thú nhân cười đôn hậu nói: “Không được. Bầu trời tối đen, người không thể vào trong. Đây là quy củ. Bằng hữu cũng không được”.


Hồng y kỳ bản Khoa Lạp Nhĩ quay lại với sắc mặt vô cảm, tên lính Bán thú nhân ở trạm gác vẫn còn la lên ở đằng sau: “Ô, Khoa Lạp Nhĩ, ngươi không còn chỗ nào đi hả? Không thể vào doanh nhưng ở chỗ ta còn một đống cỏ khô. Chúng ta là bạn tốt. Ta có thể cho ngươi ngủ nhờ một đêm”.


“Khục khục khục” Cuối cùng cũng có người không nhịn được bật cười to. Tiếng cười giống như căn bệnh lây lan, mấy viên sĩ quan cao cấp cười nghiêng ngả, cả một đám cùng cười nắc nẻ. La Mộc, tổng đốc An Nhiên nhảy ra cười nói: “Khoa Lạp Nhĩ, ta yêu ngươi”.


Khoa Lạp nhĩnói mà không quay đầu lại: “Biến!”.
hạnh mắng Sau khi cười một lát, các tổng đốc lại tụ tập thương lượng xem cần phải làm gì lúc này?


Đơn giản nhất là chờ ở bên ngoài quân doanh một đêm, chờ bình minh lên thì vào quân doanh bái kiến nhưng các tổng đốc không muốn như vậy. Bây giờ là lúc nào. Hiện nay bốn mươi vạn hùng binh quân Viễn Đông đang mở đường. Hoàng quyền chính thống nhà Tử Xuyên đang giương cao ngọn cờ trở lại. Các tổng đốc đang tranh nhau quay về với chính nghĩa Hoàng quyền nhà Tử Xuyên. Tỏ thái độ chậm một ngày chính là để lại ấn tượng của mình trước Tú Xuyên đại nhân. Hơn nữa đêm khuya khẩn cấp cầu kiến, có vẻ như đi suốt đêm tới tìm nơi nương tựa ở Tú Xuyên đại nhân mới bày tỏ được thành ý của mình.


của tôi” Hồng y kỳ bản Khoa Lạp Nhĩ trong lòng khi nghe từ phía sau tiếng cười “Không thể chậm trễ được. Nếu cứ như này Tú Xuyên đại nhân sẽ nghỉ ngơ, khi đó dù có vào cũng không thể gặp mặt được” Hồng y kỳ bản Phổ Hân, tổng đốc tỉnh Sử Địch lên tiếng:


“Ta sẽ tới liên hệ với bọn họ xem thế nào.


penc Phàm là con người đều có cùng một tính cách. Một khi bản thân mình bị mất mặt, bêu xấu, người đó sẽ hy vọng người khác cũng phải mất thể diện theo mình. Ngay khi Phổ Hân vừa nói, lập tức Khoa Lạp Nhĩ đồng ý: “Được, được, vậy làm phiền Phổ Hân huynh”.


Mọi người đều nói: “Ta cầu xin huynh. Ta cầu xin huynh”.


Phổ Hân gật đầu, tự mình đi lên trước. Các tổng đốc ở phía sau thấy Phổ Hân nói chuyện một lát với lính Bán thủ nhân, rồi móc từ trong túi ra một vật, đưa cho lính Bản thủ nhân xem, lập tức tên lính Bán thú nhân trở nên nghiêm nghị, cung kính, gã chào Phổ Hân rồi nói to:“Xin mời các hạ hãy chờ. Tôi sẽ đi thông báo ngay lập tức”.


chúng ta đã là bằng hữu, có thể thông cảm vào bẩm “Làm phiền ngươi” Phổ Hân vẫn dùng giọng nói không nóng không lạnh như cũ.


Tên lính Bán thú nhân hấp tấp chạy đi bảo cáo. Các tổng đốc vốn đang định chế giễu, giật mình nhìn Phổ Hân. Một lúc lâu sau có người lúng túng hỏi: “Phổ Hân, ngài làm thế nào vậy? Ngài thi ma pháp với bọn họ sao?” Nhóm dịch: Huntercd Phổ Hân cười nói: “Thật sự không có ma pháp. Thế nhưng ta chỉ cho bọn họ nhìn thấy thư của Tú Xuyên đại nhân mà thôi.


Tử Xuyên Tam Kiệt “Thư của Tú Xuyên đại nhân?” Các tổng đốc nhìn nhau: “Phổ Hân, ngài và Tú Xuyên đại nhân quen biết nhau sao?” “Khi Tú Xuyên đại nhân làm thống lĩnh quân Hắc Kỳ, tôi là trợ lý cho lão nhân gia ngài.
Nhờ ngài chiếu cố tôi mới có ngày hôm nay.


Lập tức các tổng đốc đều nhìn Phổ Hân với ánh mắt sặc mùi lấy long. Phổ Hân chuyển từ quân đông nam sang nhậm chức tổng đốc tỉnh Sử Địch. Khi gặp gỡ các đồng liêu, Phổ Hân rất khiêm tốn, không thể hiện mình nên mọi người không biết gã còn có mối quan hệ này.


Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn n Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Khoa Lạp Nhĩ tươi cười nói: “Phổ Hân huynh đệ, thật không ngờ! Ngài có mối quan hệ mạnh như vậy.dọc đường đi không nói một lời, luôn giữ sự bình thản. Chuyện này các huynh đệ thật sự phải dựa vào ngài. Khi gặp Tú Xuyên đại nhân, ngài hãy nói giúp các huynh đệ một hai câu’.


“Đúng vậy, đúng vậy” các tổng đốc cùng phụ họa: “Phổ Hân huynh đệ, chúng ta cũng có giao tình đi chung một đoạn đường, chung hoạn nạn. Tới khi ngài phát đạt, ngài ngàn vạn lần đừng quên chúng tôi”.


Phổ Hân cười nói: “Các vị đừng nói giỡn. Tú Xuyên đại nhân bận đại sự phục quốc, thảo phản nghịch. Lão nhân gia ngài có thể tranh thủ thời gian gặp mặt chúng ta đã tốt lắm rồi.
Mọi người đừng suy nghĩ nhiều về những chuyện khác”.


“Đúng đúng” Các tổng đốc liên tiếp nói: “Không hỗ là người bên cạnh Tú Xuyên đại nhân, nói chuyện rất có đạo lý”.


Một lúc lâu sau, từ hướng quân doanh vang lên tiếng võ ngựa. Một thanh niên sĩ quan thúc ngựa chạy tới. Tới trước trạm gác, gã xuống ngựa, đi tới trước hỏi: “Xin hỏi vị nào là tổng đốc Phổ Hân các hạ?”.


Phổ Hân đi lên trước nói: “Tôi là Phổ Hân. Xin hỏi đại nhân ngài là?” Gương mặt gã sĩ quan thanh tú, khí chất nhã nhặn, giọng nói ôn hòa: “Tôi là Minh Vũ, không dám xưng là: đại nhân. Tôi chỉ như các hạ, tôi cũng là Hồng y kỷ bản. Hoan nghênh ngài tới, Phổ Hân các hạ.
Hồng y kỳ bản Minh Vũ!


ánh nhớ nhau Hân. Trong túc: “Hãy Hân thoáng cảm không Phổ hồ có một dự Tú Xuyên lực đối địch với vẫn trả lời không chút chần bạt. Tôi không đi theo nhân đề Doan ha Nhìn thanh niên sĩ quan trên người không đeo quân hàm, quân hiệu, các tổng đốc thậm chí không dám thở mạnh. Bọn họ đều biết con người trước mắt chính là chỉ huy quân đoàn Viễn Đông số ba, tổng quản hậu cần quân Viễn Đông là một nhân vật có thực quyền trong hàng ngũ quân cần vương thảo phản nghịch lần này. Phái một người như vậy ra đón tiếp Phổ Hân, chứng tỏ Phổ Hân rất được thống lĩnh quân Viễn Đông coi trọng.


“Tổng đốc Phổ Hân, đại nhân nghe nói ngài đã tới, muốn gặp mặt ngài nhưng vì đang họp nên không thể phân thân. Xin mời ngài hãy theo tôi vào trong”.


Phổ Hân đang định trả lời đồng ý thì đằng sau có người kéo góc áo gã. Phổ Hân quay đầu lại, tổng đốc Khoa Lạp Nhĩ đang nhìn gã vẻ đáng thương thì thào: “Hãy giúp đỡ các huynh đệ một chút” Các tổng đốc cũng đi cũng nhìn Phổ hân với ánh mắt cầu khẩn.


Phổ Hân mềm lòng, nói với Minh Vũ: “Minh Vũ đại nhân, mấy vị này là tổng đốc An Nhiên, Kiết Nạp, cùng đến với tôi. Bọn họ đều là những chí sĩ trung thành với gia tộc. Bọn họ cũng rất muốn được nhìn thấy phong thái của Tú Xuyên đại nhân.


Lão Trư Minh Vũ liếc mắt nhìn mấy người, cười hờ hững nói: “Thì ra các vị đều là tổng đốc đại hạ thật sự thất kính rồi”.


nhân, vậy tại “Minh Vũ “Minh Vũ đại nhân, tôi thật sự ngưỡng mộ uy danh của Tú Xuyên đại nhân. Cầu ngài hãy tiến dẫn chúng tôi một lần” Minh Vũ thong thả quân doanh chúng tôi, nói: “Các vị đại nhân đã không quản ngại đường xa ngàn dặm tới lại được Phổ Hân các hạ đề cử, ắt hẳn các vị đều là chí sĩ kiên trung trung thành với gia tộc nhưng đêm nay thực sự đã quá muộn, xin mời các vị đại nhân vào trong quân doanh nghỉ tạm, ngày khác chờ đại nhân rảnh rỗi, tại hạ sẽ sắp xếp cho các vị gặp mặt Tú Xuyên đại nhân. Không hiểu ý các vị thế nào?


Minh Vũ nói là thương lượng nhưng giọng điệu phân biệt rõ ràng. Các tổng đốc vội vàng nói: “Tất cả dựa vào sự sắp xếp của đại nhân ngài.


Ngay sau đó Minh các tổng đốc và tuy Vũ gọi quân sự phụ trách tiếp đón trong quân tới để sắp xếp chỗ ở cho ng. Minh Vũ cười ôm quyền nói: “Các vị đại nhân đường xa khổ cực.
Trước tiên xin mời đi nghỉ. Tại hạ còn việc cần xử lý, trước hết xin cáo từ.


Các tổng đốc đồng loạt đứng tự nhiên.
Vũ đại nhân cứ đại nhân, chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu”.


ký Minh Vũ dẫn Phổ Hân đi vào trong quân doanh. Phổ Hân nói vẻ không yên lòng: “Đêm đã khuya, vốn đã thất lễ lại còn khiến Minh Vũ đại nhân thêm phiền toái. Thật sự ngại quá.


Vũ nói: “Phổ Hân huynh, tôi gọi như vậy, huynh thấy thế nào? Mọi người có Minh cười cấp bậc như nhau. Huynh gọi tôi là Minh Vũ là được”.
Phổ Hân biết đối phương muốn thân cận với mình, liền nói ngay: “Không ngại, không mạo muội rồi”.


ngại. Tại hạ “Phổ Hân huynh, huynh đi theo Tú Xuyên đại nhân đã lâu, có quan hệ sâu xa với đại nhân” Minh Vũ thản nhiên đi trước và nói: “Có vài việc có vẻ mạo muội. Tôi cũng không ngại cho là thân thiết với người mới quen. Có vài việc cần nói thẳng.


Hân thoáng rùng mình: “Xin mời huynh đài hãy chỉ giáo”.
Phổ chử: “Đây đại đang Hiện tổng “Ừ, Phổ Hân huynh. Huynh là người hiểu chuyện. Quốc gia trong thời kỳ đặc biệt.
nay việc kiêng kỵ nhất là các địa phương kéo bè kết cánh, thế lực phức tạp, nhất là các đốc địa phương.


thiết. Huynh Cho có hiểu dù là Trữ điện hạ hay đại nhân đều không muốn bọn họ lén lút kết giao thân ý của tôi không? Phổ Hân, huynh là người Tú Xuyên đại rõ nhân coi trọng huynh ngàn dặm tới tham gia với đại nhân. Đương nhiên đại nhân rất cao hứng, tương lai tiền đồ của huynh còn tiến xa, ở cùng với nhóm người kia hoàn toàn không có lợi.


nhân, dậy, vui vẻ tiễn đưa: “Không dám, không dám. Xin Minh Phổ Hân nghiêm nghị đáp: “Phổ Hân xin ghi tạc lời vàng ngọc. Phổ Hân rất cảm kích hảo ý của huynh đài”.


ha, mọi người chỗ “Ha đều là thuộc hạ dưới trướng Tú Xuyên đại nhân cần phải chiếu cố cho mà” Khi đi tới lửa, sắc người một đại trường sáng rực, Minh Vũ đứng lại, quay đầu nhìn Phổ mặt Minh Vũ sáng tối bất định. Minh Vũ nói vẻ vô cùng nghiêm Phổ Hân huynh, huynh là của Tú Xuyên đại nhân”.


rùng mình.
ổn. Chẳng gob Rõ ràng Minh Vũ nhấn mạnh điềm này khiến Phổ Hân mơ lẽ trong quân cần vương thảo phản nghịch tồn tại một thế đại nhân sao? Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu Phổ Hân nhưng gã là điều đương nhiên. Tôi là do chính Tủ Xuyên đại còn đi theo người nào đây?” vn