Ngày hai mươi tháng mười một năm bảy trăm tám mươi sáu, đích thân Tử Xuyên Tú đi tới thủ phủ tỉnh Khải Cách. Cùng đi với hắn tới đó có các thành viên chủ yếu của bộ thống soái quân Viễn Đông và phần lớn quân Viễn Đông. Tử Xuyên Tú tạm thời thiết lập tổng hành dinh chỉ huy trong thành Khải Cách. Khi ở nơi này, với tư cách tổng chỉ huy quân cần vương thảo phản nghịch nhà Tử Xuyên, Tử Xuyên Tú ban hiệu lệnh cho các chư hầu.
“Phàm những ai là quan lại gia tộc, có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ. Phòng giám sát, binh đoàn hiến binh, phòng quân pháp đã bị khâm định phản nghịch phạm thượng. Từ khi bản thông cáo này phát hành trong vòng một tháng các quan lại gia tộc trấn thủ các địa phương phải đoạn tuyệt toàn bộ với quá khứ. Trong phạm vi quản hạt của mình không được để bất kỳ tổ chức nào nêu trên hoạt động. Người nào vi phạm sẽ bị coi là đồng phạm với tội mư phản.
Tinh trưởng tổng đốc các tỉnh khu vực đông nam trong vòng một tháng phải tới đại bản doanh quân cần vương thảo phản nghịch tiếp kiến Trữ điện hạ. Kẻ nào làm trái sẽ bị coi như phạm tội mưu phản.
Thông cáo này được xưng là “mệnh lệnh chặt đầu hạn một tháng” gửi tới các đốc trấn gây ra một cơn chấn động mạnh. Khu vực đông nam có hai mươi bảy tỉnh, trong đó chỉ có năm tỉnh như Ba Đặc Lợi, Bi Đặc. Khải Cách là công khai đứng về phía quân Viễn Đông ở quan ải Ngõa Luân, còn phần lớn các tỉnh khác, trong cuộc chiến tranh giữa nhà Tử Xuyên và phản nghịch này vẫn giữ một thái đội im lặng. Tổng đốc các tỉnh đều là những người thông minh, bo bo giữ thân mình. Thực chất bọn họ đã sớm quyết định. Phòng giám sát và quân Viễn Đông đều quá mạnh, trong cuộc chiến tranh giữa hai bên này, bản thân bọn họ không thể nhúng tay vào. Với tình thế chưa hoàn toàn rõ ràng tuyệt đối không thể bày tỏ thái độ, không giúp một ai, không đắc tội với ai. Chờ sau khi hai bên chém giết nhau xong bản thân mình sẽ đứng ra hoan hỗ, chào đón người thắng cuộc là được. Thậm chí có tổng đốc còn suy nghĩ treo giao binh quyền trong tay mình xem trong Tử Xuyên Trữ và Đế Lâm người nào trả giá cao hơn thì theo người đó.
Nhưng bây giờ thông cáo của Tử Xuyên Tú đã nghiền nát vụn ảo tưởng của các tổng đốc.
So với việc nhẹ nhàng an ủi của Tử Xuyên Trữ Tử Xuyên Tủ nắm giữ thực quyền càng cố chấp, bá đạo hơn, không có thương lượng, không cho bất kỳ con đường lui. Tử Xuyên Tú bức bách các tổng đốc vẫn chưa có quyết định phải có lựa chọn, hoặc bên này, hoặc bên kia.
Đây cũng chính là biểu hiện mạnh mẽ, tự tin của quân Viễn Đông. Chẳng những quân Viễn Đông tự tin có thể đánh bại phản quân Đế Lâm, mà cũng tự tin có thể nghiền nát thành bụi những thế lực địa phương dám ngỗ ngược với chính quyền trung ương.
“Thủ đoạn tính toán nhỏ mọn này của các ngươi không cần thiết phải mang ra bêu xấu” Theo suy nghĩ của thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú về đốc trấn địa phương trong thiên đều không có í phách, tổng đốc các tỉnh đều run sợ. Khi thông cáo phát ra chưa tới một tuần, khắp các tỉnh đều dấy lên làn sóng xua đuổi sĩ quan, hiến binh phòng giám sát. Các tỉnh Duy Đặc, Đặc Luân Tây Á, Cương Mục Đặc, Á Tân đều tuyên bố ra nhập nghĩa quân cần vương thảo phản nghịch, đội phòng thủ của tỉnh được huy động xua đuổi phòng giám sát và hiến binh trú đóng ở các tỉnh. Tổng đốc thì tự mình lên đường, cưỡi ngựa ra roi, chạy nước kiệu về hướng Hoa Thổ Thnh Khải Cách lại, Trong số các tỉnh còn một là vì lực lượng của phòng giám sát ở tỉnh này quá mạnh mẽ hai là không tìm được cơ hội thích hợp ra tay nhưng tổng đốc, tinh trưởng các tỉnh đó cũng không dám chậm trễ, đích thân bọn họ tới hay là ngầm phải thân tín tới giải thích với Tử Xuyên Tú. Sự đời chính là như vậy, có thể dùng câu nói của Đế Lâm để hiểu: Bản tính con người là ti tiện. Tử Xuyên Trữ ôn tồn khuyên nhủ mấy câu, vừa nói đại nghĩa, lại khuyên nhủ lợi hại, không hiểu những câu nói của nàng có hiệu quả bao nhiêu nhưng các tổng đốc đều coi lời của nàng như trò đùa nhưng nay Tử Xuyên Tú, thống lĩnh quân Viễn Đông dùng mã đao, lập tức các tổng đốc bị hù dọa sợ tới mức tè ra cả quần, ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.
Trong lúc này, vùng đất đông nam đột nhiên nổi sóng thay đổi bất ngờ. Ngoại trừ năm tỉnh xung quanh thành Đế Đô và tỉnh Áo Tư có trong binh của phòng giám sát đang đóng.
không dám công khai giương cao đại nghĩa. Trên danh nghĩa, các tỉnh đông nam còn lại đều coi như quy về với nhà Tử Xuyên. Các tổng đốc cũng rất ấm ức: “Thật ra khi trước chúng tôi cũng nằm dưới sự thống trị của nhà Tử Xuyên mà.
Vì để chứng minh thành ý và quyết tâm của mình, cách làm của các tổng đốc không giống nhau. Hồng y kỳ bản Hồ Ma, tổng đốc tỉnh Đặc Luân Tây Á nửa đêm đột nhiên ra tay, lập tức bao vây phòng quân pháp trong tỉnh bắt toàn bộ sĩ quan quân pháp, sĩ quan phòng giám sát, hiến binh và cả người nhà bọn họ. Sau đó ông ta không xin chỉ thị của Tử Xuyên Trữ lập tức làm lễ tuyên thệ trước kih xuất quân thảo phản nghịch, chém đầu toàn bộ hai nghìn người, không phân biệt già trẻ, gái trai. Những dân chúng vây xung quanh xem sợ hãi, có mấy chục người ngất xiu. Tổng đốc Hồng y kỳ bản Hồ Ma, một người ngày thường hảo hoa phong nhã được gắn danh hiệu “tổng đốc đồ phủ”.
Tử Xuyên Trữ sửng sốt hồi lâu khi nàng nhận được báo cáo, nàng nói: “Tổng đốc Hồ Ma trung thành đáng khen nhưng làm việc hơi nóng vội”.
Ngược lại Lý Thanh có vẻ băn khoăn, nàng nói thẳng không chút ngần ngại: “Người này rất hung hăng ngang ngược. Nếu cho hắn một cơ hội, nói không chừng một ngày nào đó sẽ làm Đế Lâm thứ hai”.
Hồ Ma chỉ là một trường hợp đặc biệt. Đại đa số những tổng đốc khác không hành đôngn tuyệt tình như ông ta. Dù sao tổng đốc và sĩ quan giám sát trong tỉnh cũng là cộng sự lâu Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tử Xuyên Tam Kiệt Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Lão Trư ngày với nhau, nhiều khi bọn họ còn hợp tác, giúp đỡ lẫn nhau, không thiếu lần cùng uống rượu, tán gẫu, đánh bài, ít nhiều cũng có tình cảm với nhau.
Nhóm dịch: Huntercd Doan ha Các tổng đốc khác hầu như chỉ dùng biện pháp hòa bình, tuyên bố công khai xua đuổi sau đó lại kéo sĩ quan phòng giám sát tới chỗ không người, khóc lóc kể khổ: “Thống lĩnh Viễn Đông rất hung ác. Lão đệ ta cũng thật sự bị ép buộc, không còn cách nào khác phải đắc tội với một bên. Huynh đệ ngài hãy thông cảm. Nếu như huynh đệ ngài tức giận trong lòng thì ngài cứ dứt khoát đánh ta một trận. Ta tuyệt đối sẽ không đánh lại. Bên đại nhân Đế Lâm, hy vọng ngài có thể giải thích hộ ta với đại nhân mấy câu, thật sự là rất bất đắc dĩ mà” Còn có tổng đốc còn tặng cho đối phương một ít lộ phí hòng lưu lại con đường sống sau này.
Các sĩ quan giám sát cũng có đôi mắt sáng như gương, bọn họ biết thế cục thiên hạ, bình thường chính mình có thể ngang ngược kiêu ngạo chính là dựa vào phòng giám sát ở Đế Đô, dựa vào quyền uy của chính nhà Tử Xuyên. Bây giờ một khi đối phương đã không cần chính mình nữa. Phòng quân pháp, giám sát ở các địa phương còn có thể ức hϊế͙p͙ dân chúng bình thường nhưng một khi động thủ thật sự với quân phòng thủ địa phương thì đúng là kẻ điên.
Một khi đối phương đã quyết định trở mặt, bản thân mình không bị mang đi tế cờ đã là điều may mắn, nào dám ở lại tranh cãi làm chi.
Cứ như vậy các sĩ quan phòng giám sát và các tổng đốc nói lời từ biệt nhau với một cách thức khách khí mà thân mật. Những người có quan hệ tốt còn nhỏ mấy giọt nước mắt, than thở nỗi niềm bi thương về thế sự, nhân tiện còn thành lập một khế ước bảo vệ lẫn nhau, nội dung đại thể là “Nếu như bên ngài thắng tới khi đó ngàn vạn lần đừng bỏ rơi huynh đệ.
Đại chiến chưa diễn ra, tình thế đã biến chuyển đột ngột. Khi nhìn thấy bộ hạ lần lượt đào ngũ, binh lực trong tay như một khối băng tan chảy dưới ánh nắng mặt trời chói chang phòng giám sát Đế Đô nóng lòng như lửa đốt. Có thuộc hạ đề nghị với Đế Lâm dùng cách đối chọi tương tự với quân Viễn Đông. Phòng giám sát cũng phát thông cáo, thông cáo an ủi các tổng đốc địa phương đang hoảng sợ nhưng Đế Lâm không đồng ý. Đế Lâm biết bây giờ có lên tiếng hù dọa cũng vô ích. Khí thế quân Viễn Đông như mặt trời đỏ rực, so với phòng giám sát bị người người xa lánh, đương nhiên các tổng đốc phải coi trọng quân Viễn Đông hơn. Lúc này lên tiếng đe dọa chỉ càng khiến phái có thực lực cảng đoàn kết xung quanh quân Viễn Đông mà thôi.
VI “Bắt chước người khác không phải là phong cách của ta. Không tới thì giết, thật khôi hải.
Những lời này đáng ra phải nằm trong kịch bản của ta thế mà bị A Tú đoạt mất. Không còn cách nào khác, ta chỉ còn cách đoạt lại lời thoại của A Tú mà thôi”.
Phòng giám sát cũng phát ra một thông cáo, nói quân Viễn Đông đại nghịch bất đạo, ngang nhiên, có dũng khí phản bội gia tộc, phạm tội ác tày trời, sớm muộn cũng bị đại quân gia tộc trấn áp. Nhưng hiện nay quân phản nghịch Viễn Đông hung hăng ngang ngược, tổng đốc các địa phương bị mê hoặc hay bị binh lực hùng mạnh từ bên ngoài trấn áp, không thể không theo phản nghịch. Gia tộc hiểu nỗi khổ và khó khăn của bọn họ. Vì vậy gia tộc cho phép các tổng đốc trong tình hình bất đắc dĩ giả vờ đầu hàng giặc. Giữ thân mình, chờ tới thời gian, thời cơ thích hợp sau này, lập tức trong ứng ngoài hợp, đại phá nghịch tặc.
Không thể không nói, một chiêu xuôi thuyền đẩy dòng của Đế Lâm này cực kỳ hay. Tử Xuyên Tú không khỏi thầm than thở. Phòng giám sát không đóng cánh cửa đối với những tổng đốc đã gia nhập quân Viễn Đông, còn cho bọn họ một cơ hội bất kỳ lúc nào phản bội quân Viễn Đông Trong khi đó đối với quân Viễn Đông mà nói, đây chính là kế ly gián cay độc nhất. Trong số các tổng đốc tới gia nhập, người nào thật lòng, người nào giả dối, thậm chí người nào là nằm vùng của phòng giám sát, không một ai biết rõ khiến cuối cùng quân Viễn Đông nghi ngờ tất cả mọi người. khi giao chiến với quân đội của Đế Lâm vẫn còn phải canh cánh đề phòng đồng minh của mình, vốn là quân đồng minh trợ lực nay trở thành nỗi vướng víu.
“Không uổng là người cầm quân giỏi nhất. Chỉ một thông cáo này đã làm suy yếu quân thù. Mưu kế của đại ca quả thực đã đạt tới tiêu chuẩn cao nhất”.
Tuy than thở nhưng Tử Xuyên Tú không có ý định đua tranh cao thấp với Đế Lâm trong mưu kế. Hắn hiểu rằng thắng lợi cuối cùng chỉ đế dựa trên thắng lợi trên chiến trường.
Ngày hai mươi hai tháng mười một, ánh sao trên bầu trời cao cao chiếu trên vùng đồng quê. Cây Ưng kỳ màu đen của gia tộc bay phất phới trong gió. Bên dưới là cờ là một quân doanh khổng lồ, hàng dãy lều vải màu xám chỉnh tề. Quân doanh khổng lồ nhìn không có đầu, có cuối, những đống lửa cháy rừng rực trong quân doanh, từng đống lửa với một khoảng cách cố định tỏa ánh lửa đi xa, cho tới tận đường chân trời mắt thường không nhìn thấy.
Trong quân doanh hơn mười vạn đại quân cắm trại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, ồn ào đi lại của binh lính đi tuần tra, canh gác, không một tiếng động khác lạ nào khác.
Trong màn đêm, vó ngựa dỗn dập vang phá tan màn đêm yên tĩnh. Trên đại đạo, một đám kỵ sĩ hướng về phía quân doanh, giục ngựa chạy tới nhưng ngay khi còn ở bên ngoài quân doanh ba dặm, bọn họ đã đụng phải binh lính Bán thủ nhân đi tuần tra.
Binh lính Bán thủ nhân cường tráng quát to: “Kẻ nào? Hãy đưa giấy thông hành ra đây”.
Đám kỵ sĩ khoác áo choàng nhanh chóng xuống ngựa. Từ quân phục màu xanh đậm có ra bọn họ là những sĩ quan cao cấp nhưng lúc này bọn họ hoàn toàn không có phong sĩ quan cao cấp. Một Hồng y kỳ bản béo lùn tươi cười nói: “Các huynh đệ tuần tra cực khổ. Tôi là Khoa Lạp Nhĩ, tổng đốc Kiết Nạp. Mấy vị này là tổng đốc các tỉnh An Nhiên, Sử Địch, Khải Cách. Chúng tôi tới là mong được gặp mặt Tú Xuyên đại nhân.
Mong các huynh đệ thông cảm cho qua.
thể nhận thái, khí chất của