Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 2: Đơn đã độc đấu (1)

“Đại nhân, chúng ta cũng đi sang bên đó”.
Tử Xuyên Tú nắm chặt chuôi đao Tầy Nguyệt, cảm nhận được sự lạnh lẽ từ chuôi đao truyền sang. Hắn trầm giọng nói: “Được” rồi Tử Xuyên Tú dẫn theo Lâm Băng Minh Vũ bước tới nghênh đón.


Khi hai bên tới chính giữa khu đất, cách nhau một khoảng mọi người đứng lại. Minh Vũ là người phụ trách liên lạc với phòng giám sát. Gã tiến lên trước, nói chuyện mấy câu với bên đối phương rồi quay người nói: “Trưởng giám sát đại nhân, vị này chính là thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân của chúng tôi. Người bên cạnh chính là Phó thống lĩnh quân Viễn Đông Lâm Băng. Tại hạ là Minh Vũ, quân đoàn trưởng quân Viễn Đông số ba”.


Thật ra tất cả mọi người đều biết mặt nhau. Cho dù xưa nay Kim Tây chỉ ở Đế Độ nhưng khi Tử Xuyên Tú ở Đế Đô năm đó, gã và Tử Xuyên Tú đã gặp mặt mấy lần. Vấn đề là bây giờ xấu hổ không dám lên tiếng.


Tâm trạng Tử Xuyên Tú càng khổ sở hơn: Từ bao giờ mình và Đế Lâm rơi vào tình trạng cần phải có người giới thiệu với nhau vậy?
Mấy sĩ quan khoác áo choàng đen phòng giám sát tỉnh bơ nói: “Rất vinh hạnh!”.


Đế Lâm không lên tiếng. gã chỉ đứng lạnh lùng quan sát mọi người, ánh mắt sắc bén như cũ, Minh Vũ và Lâm Băng đều cảm thấy như trên mặt mình có kim châm, te dại, đau nhức.
Hai người thầm kinh hãi: “Không ngờ võ nghệ của kẻ nghịch tặc này lại tới trình độ này.


Thảo nào hắn dám đề nghị đấu với thống lĩnh đại nhân”.
Kim Tây cũng giới thiệu: “Tú Xuyên đại nhân, vị này chính là Trưởng giám sát đại nhân.
Người bên cạnh chính là Ca Phổ Lạp các hạ. Tại hạ là Kim Tây”.
Tử Xuyên Tú bình tĩnh nói: “Rất vinh hạnh”.


‘Tú Xuyên đại nhân. Nếu như ngài tiếp nhận khiêu chiến, có lẽ ngài đã sớm hiểu điều kiện nhưng để đề phỏng sự hiểu lầm, tại hạ một lần nữa nhắc lại: trận quyết đấu này không giới hạn sinh tử. Quân Viễn Đông chỉ có một mình Tú Xuyên đại nhân ngài ra trận, bên chúng ta cũng chỉ có mình Đế Lâm đại nhân ra trận. Nếu như Đế Lâm đại nhân thua trận, toàn bộ quân đội chúng ta sẽ hạ vũ khí đầu hàng quý quân. Nếu Tú Xuyên đại nhân thua, quý quân phải rút toàn bộ, rút quân về quan ải Ngõa Luân, không được tấn công quân đội chúng ên đại nhân. Đế Lâm đại nhân, hai ngài hiểu chưa?


Tử Xuyên Tú và Đế Lâm cùng gật đầu, ý bảo không hiểu lầm.
ta nữa. Tú Y Kim Tây nói tiếp: “Tú Xuyên đại nhân, tại cam đoan. Nếu như Đế Lâm đại nhân bất hạnh thua trận, tại hạ và Ca Phổ Lạp các hạ sẽ phụ trách thi hành hiệp định” Nói tới đây Kim Tây lại nhìn vẻ dò hỏi.


Tử Xuyên Tú gật đầu, Lâm Băng hiểu ý đứng ra nói: “Ta cũng cam đoan. Nếu Tử Xuyên Tú đại nhân gặp bất lợi, ta và Minh Vũ các hạ phụ trách việc rút toàn bộ quân đội, dẫn bộ đội quay về quan ải Ngõa Luân”.


“Lâm Băng đại nhân tiếng tăm lừng lẫy. Minh Vũ các hạ là người giữ chữ tín. Có lời hứa đáng ngàn vàng của của hai vị, chúng ta không nhất thiết phải ký văn bản hiệp định” Kim Tây bình tĩnh nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác, tại hạ thấy đã tới lúc bắt đầu rồi”.


“Chờ một chút” người lên tiếng chinh là Đế Lâm vẫn im lặng nãy giờ. Đế Lâm không nhìn ai khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Tử Xuyên Tú: “Ta muốn nói mấy câu với A Tử.


Thân thể Tử Xuyên Tú chấn động khi hắn đột nhiên nghe thấy từ “A Tú’, hắn gần như không thể khống chế được chính mình. Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn. Minh Vũ cố gắng nháy mắt với Tử Xuyên Tú, Lâm Băng thì thảo: “Không nên để ý tới hắn ta. Cẩn thận có gian trả”.


Tử Xuyên Tú như nghe thấy giọng nói chậm rãi của chính mình: “Được rồi, Minh Vũ, Lâm trưởng quan, hai người hãy chờ một lát.


Hai bên đứng đối mặt nhau ở giữa bãi đất. Dưới mấy cây cổ thụ trụi lá, thống lĩnh quân Viễn Đông và thủ lĩnh phòng giám sát, đầu trò phản nghịch lớn nhất của gia tộc sóng vai nhau bước đi, bình tĩnh nói chuyện với nhau.


“A Tú, đệ tiều tụy quá” nhìn mái tóc bạc của Tử Xuyên Tủ Đế Lâm bình thản nói: “Mặc dù việc quân bận rộn nhưng chúng ta vẫn phải biết chăm sóc bản thân mình. Sức khỏe hao tổn cho dù có quyền thế lệch đất cũng không thể bù đắp được thân thể khỏe mạnh.


Tử Xuyên Tủ gật đầu nói: “Đại ca, ta biết.
Đế Lâm liếc mắt nhìn Tử Xuyên Tú, nói vẻ thoáng kinh ngạc: “Đại ca? Đệ vẫn còn coi ta là một đại ca sao?” “Đại ca vẫn luôn là đại ca của ta. Cho dù đã xảy ra chuyện gì, quá khứ đã vậy, bây giờ cũng vậy, vĩnh viễn cũng vậy.


“Ta rất cao hứng khi nghe câu này. Hãy nói thật. Sau khi chuyện không hay xảy ra, đệ hận ta phải không?” “Hận cũng chỉ là hận nhưng ta nghĩ nhất định đại ca có nỗil trong lòng”.


“Ta thật sự có nỗi khổ. Tử Xuyên Tham Tinh và La Minh Hải chèn ép ta gắt gao. Thế nhưng đây không phải là nguyên nhân chủ yếu. Điều quan trọng là con đường này do chính ta lựa chọn. Đế Lâm ta há có thể cả đời chỉ làm người tầm thường hầu hạ người khác sao?


Sau khi sự biến xảy ra, ta không cần qua lại với đám phế vật đó nữa, không cần phải cúi đầu xưng thần với phưởng giá sáo túi cơm, cảm giác của ta cực kỳ thư thái. Trời cao biển rộng.
người coi trọng tự do đi trên con đường này, ta thật sự không hối hận. Điều này ta không muốn dấu giếm đệ.


“Đại ca, tính tình người luôn nên hại nhị ca”.
Thế nhưng Đế Lâm không giải thích, gã chỉ hờ hững nói một cách đơn giản: “Đây là tội của ta”.


Tử Xuyên Tú lắc đầu nói: “Không. Đây chính là tội của chúng ta. Chúng ta đam mê vinh hoa quyền quý khiến huynh đệ tương tàn. Đây chính là báo ứng” Nước mắt từ từ lăn từ trong hốc mắt hắn xuống, hình thành một dòng nước trong suốt.


Doan ha Hai người không nói chuyện nữa, chỉ yên lặng sóng vai nhau bước đi. Khi đi tới chỗ đất bằng phẳng trống trải. Đế Lâm nhìn mấy cây cổ thụ trụi lá ở xa xa, gã đứng lại nói: “Nơi này được đó. Đi tới đây thôi. A Tú, đệ còn nhớ không? Năm xưa trước khi đệ xuất chinh tới Viễn Đông, ta và đệ đã tán gẫu trong thư phòng cả đêm đó?” Tiếng nói chuyện của hai người đêm đó lại vọng về bên tai:


“Thế sự khó lường. Ai có thể biết trước được không? Nếu quả thật có ngày như thế, ta van đệ hãy chiếu cố cho Lâm Tú Giai và đứa con trong bụng nàng.
“Đại ca, ta đồng ý, chỉ cần ta không chết, tuyệt đối Lâm Tú Giai và con hoàn toàn không chịu bất kỳ sự thương tổn nào.


Tại sao lại quên nhỉ? Nhớ lại cái buổi tối tràn ngập tình huynh đệ ấm áp, huynh đệ sống chết có nhau. Hôm nay huynh đệ lại trở thành kẻ thù chĩa đao vào nhau. Tử Xuyên Tú trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói: “Đại ca, đêm đó ta hứa với đại ca, cả đời này ta sẽ giữ lời.


Chỉ cần ta không chết, tuyệt đối sẽ không để Lâm Tú Giai và con chịu bất kỳ thương tổn nào”.


“Cám ơn” Đế Lâm đứng lại, cả người trầm lắng, sừng sững, khí độ uy nghiêm. Gã chậm rãi rút kiếm, bình tĩnh nói: “A Tú, đệ còn có tâm sự gì chưa làm được. Mặc dù đại ca ta vô năng nhưng nếu may mắn, nói không chừng có thể giải quyết thay đệ”.


Tử Xuyên Tú nắm chặt chuôi đao lạnh như băng: “Nếu như ta bị thua, đương nhiên Trữ điện hạ sẽ tới Viễn Đông tị nạn. Đại nếu người thắng, mong rằng đại ca hãy nề mặt ta, không nên tiếp tục đuổi giết cô ấy nữa.


“Được. Ngày đó cho dù Trữ điện hạ có rơi vào tay ta, ta cam đoan Ta chỉ nhốt cô ấy tới già mà thôi”.
“Cám ơn, đại ca hãy thay ta chuyển lời xin lỗi tới công chúa Phong Sương. Xin nàng hãy tha thứ cho ta không thể thực hiện lời hứa hẹn. Hãy bảo nàng tìm một người đàn ông tốt.


Đế Lâm nhíu mày rồi gã phá lên cười: “Ban đầu khi bọn họ báo cáo với ta, ta còn không tin. Thì ra tam đệ ngươi thật sự có tình riêng với công chúa Phong Sương. Thế nhưng công chúa Phong Sương nhân phẩm, tài hoa cái thế, thật sự xứng đôi với tam đệ. Ta thấy cô ấy so với một Tử Xuyên Trữ chỉ biết khóc kia còn hơn rất nhiều. Công chúa hai nhà Tử Xuyên, Lưu Phong mình đệ độc chiếm. Đệ không khỏi rất đào hoa nha. Thế nhưng hai vị công chúa này cũng không phải là bông hoa thiện lương, tam đệ ngươi lạ là người nhân nghĩa yếu đuối.


Hãy cẩn thận không sau này bị hại trong tay nữ nhân đó”.
VI cũng không hại cô ấy.
n.n quát to: “Nào bắt đầu đi”.


Đế Lâm nói xong, cánh tay rung lên, thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, đâm về phía Tử Xuyên Tú nhanh như chớp, giống như trong không khí đột nhiên sinh ra một tia chớp sắc bén, gã Thân thề Tử Xuyên Tú thoáng di chuyển, hào quang lóe lên, Tầy Nguyệt đao đã nằm trong tay hắn, vững vàng chống đỡ một kiếm. Hai bên đều có lực rất mạnh. Đạo kiếm va chạm vào nhau “keng” một âm thanh giòn tan, ánh lửa bắn khắp nơi.


Hai người mặt đối mặt, ánh mắt cùng sắc bén, lạnh băng như đao phong. Giọng nói của hai người cùng vang lên: “Tới đây đi.
"Keng keng keng keng keng".


Sau sườn núi, âm thanh binh khí va chạm vào nhau liên tục truyền tới bên này. Mỗi khi đứng chờ lại vô âm thanh ngừng lại, mấy người Lâm Băng Minh Vũ và các sĩ quan quân Viễn Đông đang cùng căng thẳng cho dù bọn họ cực kỳ tin tưởng vào trình độ võ công của Tử Xuyên Tú. Thế nhưng đối thủ lần này chính là Đế Lâm nổi tiếng cao thủ hạng nhất lâu nay.


Đế Lâm ra tay tàn độc, nhanh, cực kỳ tàn nhẫn tới mức nổi tiếng nên mới khiến các sĩ quan lo lắng. Nếu như không phải chứng kiến đám sĩ quan phòng giám sát đối diện cũng đang bồn chồn chẳng kém mình, nhất định bọn họ đã xông lên, quần ẩu với Đế Lâm một phen.


Trong khi chờ đợi, thời gian trôi qua cực lâu. Tử Xuyên Tú và Đế Lâm giao đâu với nhau không tới mười phút nhưng thời gian chờ đợi này trong suy nghĩ của mọi người dài dằng dặc chẳng khác nửa thế kỷ. Khi âm thanh giao tranh kết thúc, mồ hôi đã túa ướt đầm lưng áo mỗi người, ngay cả trái tim bọn họ cũn đập loạn xạ: Người còn sống đi ra rốt cuộc là ai?


d nhiệt như sấm.
Một bóng người sau sườn núi chậm rãi đi ra ngoài. Khi nhìn rõ bóng người này, tâm trạng các sĩ quan Viễn Đông như phủ một lớp băng giá: người đó là Đế Lâm!


Ngay lập tức từ trong đám người của phòng giám sát vang lên tiếng hò reo, vỗ tay cuồng Lâm Băng tái mét mặt. Minh Vũ sợ hãi gào lên: “Tú Xuyên đại nhân, ngài ở đâu?” Hai nhóm người chen nhau vọt lên trước, ai ai cũng muốn tới nghênh đón đại nhân của mình nhưng cũng sợ đối phương ra tay bất lợi đối với thủ lĩnh bên mình.


“Vội cái gì?” Đế Lâm quát đám người của phòng được qua bên này.


sĩ quan phòng giám sát đều đứng lại. Kim Tây hô to:“Đại nhân, ngài đã thắng sao?” Các nụ cười Trong lúc nhất thời, toàn trưởng tĩnh lặng như tờ. Các sĩ quan phòng giám sát nhìn thấy của Đế Lâm, đang định vui mừng hò reo, bất chợt thấy Đế Lâm cúi đầu xuống máu tươi từ trong miệng phun ra như suối, cả người từ từ xụi xuống.


thất Đế Lâm đại nhân bại.
Đối với các sĩ quan phòng giám sát mà nói: khoảnh khắc này giống như mặt đất dưới chân rung chuyển, long trời lở đất.
giám sát: “Đứng nguyên tại chỗ, không