Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 287: Quyển 32 - Chương 6: Đơn Đả Độc Đấu 3

Tử Xuyên Tam Kiệtt web Lúc này Tử Xuyên Tú mới đi ra sau lưng Đế Lâm. Hắn cúi người đỡ Đế Lâm đứng dậy, khó nhọc dìu Đế Lâm cùng đi về phía mọi người. Bước chân hai người tập tễnh. Hai bên có hơn một trăm người tụ tập ở nơi này nhưng không một tiếng động. Tất cả chỉ biết ngây người nhìn người thanh niên tóc bạc đang cố gắng dìu người đàn ông bị thương cả người nhuốm máu bước đi.


Vào giây phút này không còn thống lĩnh quân Viễn Đông, không còn trưởng giám sát phòng giám sát, không còn phản nghịch, không còn trung thần. Trên mặt đất tuyết giăng mịt mờ này chỉ còn người thanh niên cô độc và huynh trưởng bị trọng thương của hắn đã dìu nhau bước đi. Trên mỗi mặt tuyết mà bọn họ đi qua đều đề lại những dấu chân loang lỗ vết máu.


Hai người vốn là huynh đệ thân thiết vì sao phải sinh tử tương tàn?
Mọi người đều rung động khi nhìn cảnh này. Trong hai bên có khá nhiều người lặng lẽ cúi đầu, không đành lòng nhìn cảnh tượng này.


Khi đi tới trước mặt người của phòng giám sát Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng đặt Đế Lâm xuống. Các sĩ quan phòng giám sát vội vàng bước tới đỡ Đế Lâm, kêu lên: “Đại nhân, đại nhân”.


Trong tiếng kêu gọi của mọi người. Đế Lâm chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt sáng ngời, sắc bén ngày xưa bây giờ trở nên ảm đạm, không còn ánh sáng. Đế Lâm nhỏ nhẹ nói: “Kim Tây, CaPhổ Lạp’.
“Có hạ quan!”.
“Ta thất bại. Chúng ta đi thôi”.
"Da!".


Ca Phổ Lạp cúi người cõng Đế Lâm. Kim Tây quay người nhìn Tử Xuyên Tú. Sắc mặt gã trắng bệch: “Thống lĩnh đại nhân, quân ta đã thất bại. Tuân theo hiệp định, chúng ta sẽ hạ lệnh cho quân đội phòng giám sát hạ vũ khí đầu hàng quý quân. Xin hãy nề tình nghĩa ngày xưa, xin đại nhân ngài hãy cho Đế Lâm đại nhân một con đường sống. Chúng ta sẽ rời khỏi nhà Tử Xuyên, không quay về nữa”.


Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn cố hết sức nói: “Đi thôi.
quan tâm cho đại ca”.
“Cám ơn đại nhân”.


Ca Phổ Lạp cõng Đế Lâm bị thương trên lưng cùng Kim Tây dẫn đám sĩ quan phòng giám sát buồn bã rời đi. Nhìn theo bóng dáng bọn họ, các sĩ quan Viễn Đông bùng nổ tiếng vỗ tay, hò reo cuồng nhiệt: “Thắng! Chúng ta thắng!”.
Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Chương 2: Đơn đả độc đấu ( )


Trong tiếng hoan hô rung trời, Tử Xuyên Tú vẫn chăm chú nhìn theo hướng Đế Lâm đang xa dần. Sắc mặt hắn tái nhợt, u buồn mà bị thương. Tử Xuyên Tú nhắm mắt lại, thì thào một mình: “Bái biệt, huynh Đế Lâm của ta”.
D Tin tức uân Viễn Đông chiến thắng Đế Lâm thất bại nhanh chóng lan khắp toàn quân.


Mặc dù có lệnh của Đế Lâm nhưng việc ra lệnh cho một đại quân gần ba mươi vạn người giải trừ vũ trang và đầu hàng là một chuyện không hoàn toàn dễ dàng.


Khi Đế Lâm mới từ nơi tỷ thí quay về không lâu, trụ sở tổng bộ phòng giám sát đã bị một đám hiến binh bao vây. Đám binh lính hô vang khẩu hiệu “thà chết chứ không chịu khuất phục”, tay vung cao mã đao, tuyên bố sẽ không buông vũ khí đầu hàng. Vì sợ đám quân nhân thô lỗ này xông vào làm ảnh hưởng tới Đế Lâm, Ca Phổ Lạp đành phải mang theo đội hộ vệ của Đế Lâm ra ngoài ngàn cản đám binh lính đó. Ca Phổ Lạp lớn tiếng tuyên bố thân phận của mình, ra lệnh cho các quân nhân giải tán nhưng đối phương không những không giải tán mà còn không ngừng hô to:“Chúng tôi muốn gặp Đế Lâm đại nhân”.


“Tuyệt đối không đầu hàng. Tuyệt đối không từ bỏ. Chúng tôi muốn tiếp tục chiến đấu.
“Cút ngay. Các ngươi chỉ là những con rùa rụt cổ. Chúng ta chỉ muốn gặp Đế Lâm đại nhân”.


Cũng may dù tranh cãi quyết liệt nhưng đám binh lính kia vẫn duy trì kỷ luật, không tấn công đội hộ vệ của Đế Lâm. Sau hai tiếng ồn ảo, Ca Phổ Lạp phải liên tục cam đoan:
“Trưởng giám sát đại nhân tuyệt đối sẽ không vứt bỏ mọi người” các quân nhân mới hậm hực, tạm hài lòng bỏ đi.


“Con mẹ nó loạn rồi” Ca Phổ Lạp nói thầm: “Tại sao trước kia không xảy ra những chuyện như này?” Vì lo lắng vết thương của Đế Lâm, Ca Phổ lạp đi nhanh vào trong trụ sở tổng bộ, đi thẳng vào trong phòng ngủ của Đế Lâm. Mấy viên tướng thân tín đang ngồi trước giường Đế Lâm, sắc mặt vô cung ưu tư, lo lắng. Hai thầy thuốc đang kiểm tra tình hình thương thế của Đế Lâm. Khi Ca Phổ Lạp bước vào không ai lên tiếng hỏi gã, chỉ có mình Kim Tây quay đầu liếc nhìn Ca Phổ Lạp, Ca Phổ Lạp gật đầu, ý bảo tạm thời không có chuyện gì rồi tự tìm cái ghế ngồi xuống.


Hai thầy thuốc với sắc mặt nghiêm túc. Bọn họ bắt mạch một lúc lâu, lại kiểm tả vết thương rồi lại bắt mạch, thỉnh thoảng còn dùng mắt trao đổi với nhau, thì thào bán tán một lát.


Ca Phổ Lạp vốn định kiên nhẫn ngồi chờ nhưng sau khi chờ một tiếng đồng hồ, hai người thầy thuốc đã bắt mạch hơn mười lần, cuối cùng Ca Phổ Lạp không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Này hai đại phu, ta không muốn quấy nhiễu công việc của hai vị thế nhưng các vị có thể thông báo chút tình hình cho chúng ta không? Trong lòng chúng ta rất nóng ruột, tình hình của đại nhân có nghiêm trọng không” Người thầy thuốc tuổi lớn hơn vội vàng ho khan một tiếng và nói: “Vị đại nhân này, căn cứ theo kiến giải vụng về của tại hạ. Tuy ngoại thương của Đế Lâm đại nhân nghiêm trọng chỉ cần tăng cường nghỉ ngơi là ổn. Còn về phần nguy hiểm tới tính mạng mạch bác của đại nhân rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, lúc nhanh lúc chậm. Căn cứ vào tình trạng này rất có thể Đế Lâm đại nhân đã bị nội lực mạnh mẽ gây thương tích. Đây chính là hàn tàn thấu xương tủy, giống như ngũ tạng bị hư hàn vậy”.


Tử Xuyên Tam Kiệt Lão Trư “Đại phu, ngài nói chúng ta cũng không hiểu. Ngài chỉ cần nói với chúng ta một việc:


“Đại nhân có nguy hiểm tới tính mạng không?” “Hắn là không gây nguy hiểm tới tính mạng. Căn cứ vào khí lực của Đế Lâm đại nhân thì đại khái chỉ cần nghỉ ngơi một năm rưỡi là có thể bình phục.
chân khí của đối phương thì sẽ phục hồi như cũ ...”.


nhiên nếu có thể tiêu trừ đường đi hãy bảo trọng. Hãy andan.
Khi nghe nói Đế Lâm không gặp nguy hiểm tới tính mạng Kim Tây và Ca Phổ Lạp liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy cực kỳ bình tĩnh.


Nhóm dịch: Huntercd Cảm ơn các VIP đã ủng hộ vipvandan.vn “Cám ơn thầy thuốc Mặc dù giọng nói yếu ớt nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người. Không hiểu Trưởng giám sát đang nằm trên giường đã mở mắt từ khi nào. Mấy viên tướng vội vàng bước tới, kích động nói: “Đại nhân, ngài tinh rồi. Ngài có sao không?” Đế Lâm thì thảo nói: “Ta không việc gì”.


Đế Lâm cố gắng ngồi dậy. Kim Tây và Ca Phổ Lạp vội vàng tiến tới đỡ gã ngồi dậy, để Đế Lâm ngồi tựa nghiêng người vào gối.
Đế Lâm nhìn thầy thuốc nói: “Đại phu, những gì ngươi nói ta đã nghe được. Làm phiền ngươi rồi”.


“Đại nhân, nội lực của ngài thâm hậu, thể chất cực kỳ tốt. Cho dù ngài bị thương nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một năm, uống mấy thang thuốc sẽ nhanh chóng bình phục. Thế nhưng có một điều là trước khi khỏi hẳn, ngài tuyệt đối không thể động thủ với người khác. Bây giờ kinh mạch của ngài đã tổn thương rất yếu ớt, không được tức giận, không được hoạt động mệt mỏi. Ngài cần nghỉ ngơi.


Đế Lâm gật đầu nói: “Đa tạ đã chỉ điểm. Nhưng bây giờ ta có nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian một năm. Đại phu, ngươi có phương thuốc diệu kỷ nào để có thể khôi phục nhanh hơn không?” Dù Đế Hai người thầy thuốc cùng lắc đầu: “Đại nhân, thương thế của ngài rất kỷ lạ. Da của ngài bị kẻ thủ dùng đao phá rồi xuyên vào làm tổn thương nội tạng và phế phủ của ngài, thế nhưng lại không kích thương phá hủy hoàn toàn, hiển nhiên đối phương đã hạ thủ lưu tình.


Những thương thế kiểu này không phải nội thương mà cũng chẳng là ngoại thương. Xin thứ bọn tại hạ tài học thô thiển, thật sự không thể làm được nhiều, chỉ có thể kê đơn thuốc an thần, trợ giúp ngài nghỉ ngơi thật tốt mà lại không hao tốn công sức. Nếu như ngài muốn khỏi hẳn, ngài cần phải dựa vào khí lực và thời gian, thời gian một năm, thật sự không thể ít hơn” Đế Lâm cười gượng nói: “Ba Văn Công A Tú. Thiên hạ đệ nhất thần kỷ tuyệt kỹ, quả thật danh bất hư truyền”.


hiểu:
lính cấp Tham gia vipvandan.vn - Hội tụ đam mê Sau khi hai người thầy thuốc ra về, mấy viên tướng ngồi vây xung quanh Đế Lâm. Đế Lâm hỏi: “Tình hình bên ngoài thế nào?” Ca Phổ Lạp lời: “Có sĩ quan các khống chế, quân đội vẫn duy trì được trật tự.


Tâm trạng của bộ đội vẫn ổn định. Đại nhân ngài không nên quan tâm điều này. Ngài chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi. Chuyện quân đội, thuộc hạ, Kim Tây và máy vị đại nhân sẽ xử lý”.


“Đúng vậy. Đại nhân ngài hãy an tâm dưỡng thương. Chúng tôi sẽ xử lý thỏa đáng. Ngài không cần lo lắng”.
“Ca Phổ Lạp, hãy nói thật cho ta biết, ngươi có còn khống chế được quân đội không?


Bây giờ còn có bao nhiêu bộ đội còn nghe theo mệnh lệnh của chúng ta? Nói thật, ta phải biết sự thật mới có thể đưa ra quyết định”.


ngoại W COL “Điều này ...” Ca Phổ Lạp nhìn những người bên cạnh nhưng mấy viên tướng đều quay đi, không ai tình nguyện nhận vấn đề này hộ Ca Phổ Lạp, cuối cùng gã không biết làm gì hơn đành chán nản nói: “Đại nhân, thuộc hạ không biết nhưng mới rồi có một nhóm quân nhân gây chuyện bên ngoài. Bọn họ nói là không chịu đầu hàng. Thuộc hạ phải khuyên nhủ mới chịu về.


Ánh mắt Đế Lâm chợt lóe lên. Khi trước các sĩ quan, binh lính trong quân, từ trên xuống dưới đều sợ sợ mình như thần thánh. Thế mà hiện nay bọn họ dám ngang nhiên tới trước của của mình gây chuyện. Trong thống trị sự uy nghiêm tới từ kính sợ. Một khi đã mất đi sự kính sợ, cắn cơ của nền thống trị đã bắt đầu dao động chính mình đang mất dần sự khống chế quân đội.


Lâm trừ cô Nếu như chuyện này xảy ra vào trước đây thì chính là một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.
không thể không dùng thủ đoạn thanh trừng sấm sét và giết chóc để vãn hồi uy tín nhưng bây giờ ...Đế Lâm thầm tính toán một lát rồi đành từ bỏ.


“Tin tức ta chiến bại đã công bố rồi sao?” “Chúng tôi vẫn chưa chính thức công bố nhưng rất nhiều người đã biết. Bây giờ đại khái đã lan truyền trong quân rồi”.
“Như vậy hoàn toàn không còn khả năng tiếp tục cầm cự” Đế Lâm nói với một giọng nói cực kỳ bình tĩnh.


Việc thủ lĩnh quân đội hai bên dùng biện pháp quyết đấu đã được lan truyền khắp trong quân. Bây giờ cho dù Đế Lâm có muốn thay đổi ý định nhưng tinh thần đang xuống dốc, sẽ không muốn tiếp tục đánh nhau. Dù có đánh tiếp, ngoại trừ việc càng có nhiều giết còn không thu được bất kỷ lợi ích nào. Phòng giám sát đã mất đi hy vọng chiến binh lính người bị thắng. Ngược lại bên quân Viễn Đông vì thắng trận tỷ thí tinh thần lên cao.


đã không thể làm được nữa, chúng ta hãy rời đi thôi.


“Khi sự việc đi?” Các và Lâm đắc tội với nhà cầm quân “Rời Lưu Phong gia thấp nói cách ta là hoàn này ra bản có thể được toàn không thuộc nhóm cả nhóm. Khi trả lời không sẽ thu thập mọi người đều Doan ha “Trước kia ta có nghe A Tú nói, ngoại trừ đại lục này của chúng ta, bên ngoài biển còn rất hòn có nhiều sản vật, thổ dân trên đảo vũ lực yếu kém. Một quốc một thế giới biển có những gia mà chỉ có Ánh mắt mọi người sáng lên đó?


rộng lớn. Bên kia cũng có quốc gia văn mình như chúng ta. Nghe nói ngoài đảo lớn. Trên đảo mấy ngàn binh lính cầm gậy gỗ, thương trúc mà thôi ...”.


ngời. Kim Tây lên iếng trước: “Đại nhân, theo ý của ngài, có thể đặt chân chúng ta Trên táng thây trên “Đúng vậy” Đế Lâm nhìn mọi người xung ; quanh nói: “Đương nhiên. Đây chỉ là tin đồn.


to gió lớn, cực kỳ nguy vì biển sóng hiểm. Chỉ một điều không may, toàn bộ chúng ta sẽ biển chính vậy ép mọi người. Người không muốn đi đều có thể ở lại”.


ta không cưỡng tự nguyện nhưng tất cả mọi người đang ngồi trong này đều thân mình không còn con đường nào khác để di. Những binh xá tội, khoan dung nhưng những tướng lĩnh cao cấp như đó. Ngày sau một khi rơi vào tay Tử Xuyên Trữ, đương đó thì mình sống còn không bằng chết.


chút do dự: “Nguyện đi theo đại nhân hoàn Lão Trư toàn sĩ quan nhìn nhau. Kim Tây hỏi nhỏ: “Đại nhân, ngoại trừ nhà Tử Xuyên.
coi chúng ta là kẻ thù. Có người nào chấp nhận gia người nào cũng nhà Tử Xuyên mà thu nhận chúng ta không?” toàn 2 mình hoàn nhiên Tất cả góc bể.


“Hãy nói với quan binh. Những người theo chúng ; ta hãy tới đây tập hợp.
tình nguyện đi Những người không muốn, hãy ở lại. Bây giờ không ai biết con đường sống nào tốt. Tất cả mọi người hãy tự nguyện, dựa vào số trời đã an bài đi.
tới tận chân trời