Lực cản lại xuất hiện từ một nơi không ai tính tới. Khi tin tức truyền tới nơi Tử Xuyên Trữ, đích thân nàng đi tới hỏi: “A Tú ca, nghe nói ca muốn một mình quyết đấu với Đế Lâm?
Không được đâu. Ta kiên quyết phản đối”.
Tử Xuyên Tú kiên trì giải thích với nàng hắn nói rõ đây chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với gia tộc nhưng Tử Xuyên Trữ vẫn kiên quyết không đồng ý sau đó nàng còn nói: “A Tú ca, Đế Lâm xuất kiếm rất nhanh, rất độc. Đối chiến với Đế Lâm rất nguy hiểm. Phục quốc là việc quan trọng tính mạng binh lính cũng quan trọng nhưng vẫn không bằng sự an toàn tính mạng của ca”.
“Ta biết nói ra có vẻ vô sỉ. Không phải vì là Tổng trưởng của gia tộc nên phải nói nhưng ta tình nguyện để hai mươi vạn binh lính chết cũng không để ca đi mạo hiểm. Nếu thật sự không đánh được, ta tình nguyện không cần bảo thủ. Ca dẫn ta quay về Viễn Đông là xong”.
Tử Xuyên Tú chấn động trước câu nói của Tử Xuyên Trữ. Hắn đứng lặng rất lâu không nói gì khi nhìn vào gương mặt lo lắng và nước vệt nước mắt của nàng.
Mục đích trong đời của đàn ông chính là quyền thế và giàu có, phụ nữ chỉ là thứ yếu nhưng lại là người yêu thương và sự bình an trong lòng. “Ta nguyện hy sinh hai mươi vạn binh lính cũng không để ca đi mạo hiểm” Trong lời nói cực kỳ khí phách này thầm thể hiện tình cảm chân thành, tình yêu thương sâu đậm khiến người khác rung động. Trong đôi mắt Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú nhìn thấy nước mắt và chân tình tha thiết từ lâu. Nhưng khi nghĩ tới lời ước hẹn của mình và Lưu Phong Sương. Tử Xuyên Tú cảm thấy yết hầu mình khô đắng hắn không dám nhìn vào đôi mắt như đẫm nước mắt của nàng.
Lúc này Tử Xuyên Tú có một cảm xúc. Hắn chỉ muốn giang tay ôm bờ vai mảnh nhỏ của người con gái yếu đuối này vào trong lòng, dịu dàng nói với nàng: “A Trữ, hãy tin tưởng ta, được không?” Thế nhưng hắn không thể làm như vậy. Hắn chỉ có thể bình tĩnh tới mức tàn nhẫn, lạnh lùng như băng giá mà nói với Tử Xuyên Trữ: “Điện hạ, vi thần hoàn toàn có thể nắm chắc.
Chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng”.
Sau khi đàm phán, thời gian quyết đẩy được ấn định vào ba ngày sau. Địa điểm quyết đấu chính là trên bãi đất trống trước thành Sa Cương bốn dặm. Ở nơi này, quân đội hai bên đều có thể phải lực lượng tới đóng trại trong ba ngày này. Quân đội hai bên có thể hạ trại cách nhau năm mươi mét, giám sát lẫn nhau vì sợ đối phương sẽ giờ thủ đoạn trên sân đấu.
Vì biết có tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa, quân đội hai bên đình chỉ hành động quân sự, chỉ trấn thủ trong quân doanh. Trong hai ngày trên chiến tuyến kéo dài mười mấy dặm vô cùng yên tĩnh, không xảy ra bất kỳ trận đánh nào.
Tin tức thống soái hai quân quyết đấu phân định thắng bại của cuộc chiến đã nhanh chóng lan truyền. Đây chính là sự kiện hiếm có từ xưa tới nay. Đám binh lính hưng phấn chờ đợi, bàn tán về chiến tích và vũ lực của Tử Xuyên Tú và Đế Lâm. Trong quân doanh Tú Tự doanh, thậm chí có binh lính to gan lớn mật còn mở cuộc đánh cá, đánh cuộc ai thắng ai thua trong cuộc quyết đấu của Tử Xuyên Tú và Đế Lâm.
một năm bảy trăm tám mươi bảy, bầu trời nhiều mây đen, gió lạnh nổi lên bốn phía, mặt đất là một khoảng tuyết trắng mênh mông vô tận.
Ngày mùng bốn tháng đến de Trên bãi đất trống có hai đội quân đứng song song, đối mặt nhau, cách nhau năm mươi mét. Bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bọn họ đã tới” Minh Vũ nói nhỏ, trong lời nói ẩn chứa sự run rẩy.
Từ xa Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy Đế Lâm. Cho dù Đế Lâm đội mũ vành rộng sụp xuống như trong vòng vây của những sĩ quan áo khoác choàng màu đen, dáng người cao gầy của Đế Lâm vẫn khiến người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Chi trong thoáng chốc một cảm giác căng thẳng khó nói nên lời xuất hiện trong Tử Xuyên Tú. Hai bàn tay hắn nắm chặt, miết khiến các đốt ngón tay trắng bệch. Lúc này Tử Xuyên Tú đang sợ hãi, sợ hãi khi đối diện với người thân mà đã từng rất ân cần, thân thiết với mình.
n Hai năm nay, từ sau cuộc chiến thành Ba Đan, đây là lần đầu tiên Tử Xuyên Tú gặp lại Đế Lâm. Khi chia tay năm đó Đế Lâm vẫn là huynh trưởng và chiến hữu đáng tin cậy nhất của mình. Nhưng tại sao chi sau hai năm gặp lại, mọi người đã trở thành kẻ thù đánh nhau không chết không thôi?
Nhóm dịch: Huntercd Tại sao mình lại đối đầu với đại ca? Bây giờ nên nói cái gì đây?
Toàn thân Tử Xuyên Tú lạnh giá, người hắn run rẫy. Tử Xuyên Tú cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng vẫn không thể ngăn được sự run rầy trong lòng. Lúc này Tử Xuyên Tú đang sợ hãi như một tân binh bình thường. Hắn len lén nhìn mấy tướng lĩnh bên cạnh như Lâm Băng Minh Vũ, Bố Lan đang tập trung tinh thần quan sát đối phương. Khi thấy không ai nhìn thấy sự hoảng hốt của mình, Tử Xuyên Tú mới hít một hơi thật sâu, dần dần trấn tĩnh lại tinh thần.
Tử Xuyên Tam Kiệt Khi còn cách nhau hơn năm mươi mét, nhóm lớn sĩ quan của bên đối phương đứng lại.
chỉ có ba người tiếp tục đi tới.
VIP đã ủng hộ vipvandan.vn Tham gia vipvandan.vn - tụ đam mê Lực cản lại xuất hiện từ một nơi không ai tính tới. Khi tin tức truyền tới nơi Tử Xuyên Trữ, đích thân nàng đi tới hỏi: “A Tú ca, nghe nói ca muốn một mình quyết đấu với Đế Lâm?
Không được đâu. Ta kiên quyết phản đối”.
Doan ha Tử Xuyên Tú kiên trì giải thích với nàng hắn nói rõ đây chính là sự lựa chọn tốt nhất đối với gia tộc nhưng Tử Xuyên Trữ vẫn kiên quyết không đồng ý sau đó nàng còn nói: “A Tú ca, Đế Lâm xuất kiếm rất nhanh, rất độc. Đối chiến với Đế Lâm rất nguy hiểm. Phục quốc là việc quan trọng tính mạng binh lính cũng quan trọng nhưng vẫn không bằng sự an toàn tính mạng của ca”.
Lão Trư “Ta biết nói ra có vẻ vô sỉ. Không phải vì là Tổng trưởng của gia tộc nên phải nói nhưng ta tình nguyện để hai mươi vạn binh lính chết cũng không để ca đi mạo hiểm. Nếu thật sự không đánh được, ta tình nguyện không cần bảo thủ. Ca dẫn ta quay về Viễn Đông là xong”.
Tử Xuyên Tú chấn động trước câu nói của Tử Xuyên Trữ. Hắn đứng lặng rất lâu không nói gì khi nhìn vào gương mặt lo lắng và nước vệt nước mắt của nàng.
Mục đích trong đời của đàn ông chính là quyền thế và giàu có, phụ nữ chỉ là thứ yếu nhưng lại là người yêu thương và sự bình an trong lòng. “Ta nguyện hy sinh hai mươi vạn binh lính cũng không để ca đi mạo hiểm” Trong lời nói cực kỳ khí phách này thầm thể hiện tình cảm chân thành, tỉnh yêu thương sâu đậm khiến người khác rung động. Trong đôi mắt Tử Xuyên Trữ. Tử Xuyên Tú nhìn thấy nước mắt và chân tình tha thiết từ lâu. Nhưng khi nghĩ tới lời ước hẹn của mình và Lưu Phong Sương. Tử Xuyên Tú cảm thấy yết hầu mình khô đắng hắn không dám nhìn vào đôi mắt như đẫm nước mắt của nàng.
Lúc này Tử Xuyên Tú có một cảm xúc. Hắn chỉ muốn giang tay ôm bờ vai mảnh nhỏ của người con gái yếu đuối này vào trong lòng. dịu dàng nói với nàng: “A Trữ, hãy tin tưởng ta được không?” home Thế nhưng hắn không thể làm như vậy. Hắn chỉ có thể bình tĩnh tới mức tàn nhẫn, lạnh lùng như băng giá mà nói với Tử Xuyên Trữ: “Điện hạ, vi thần hoàn toàn có thể nắm chắc.
Chúng ta hoàn toàn có thể chiến thắng”.
U sự hoảng thần.
Sau khi đàm phán, thời gian quyết đẩy được ấn định vào ba ngày sau. Địa điểm quyết đấu chính là trên bãi đất trống trước thành Sa Cương bốn dặm. Ở nơi này, quân đội hai bên đều có thể phải lực lượng tới đóng trại trong ba ngày này. Quân đội hai bên có thể hạ trại cách nhau năm mươi mét, giám sát lẫn nhau vì sợ đối phương sẽ giờ thủ đoạn trên sân đấu.
Vì biết có tiếp tục đánh cũng không còn ý nghĩa, quân đội hai bên đình chỉ hành động quân sự, chỉ trấn thủ trong quân doanh. Trong hai ngày trên chiến tuyến kéo dài mười mấy dặm vô cùng yên tĩnh, không xảy ra bất kỳ trận đánh nào.
Tin tức thống soái hai quân quyết đấu phân định thắng bại của cuộc chiến đã nhanh chóng lan truyền. Đây chính là sự kiện hiếm có từ xưa tới nay. Đám binh lính hưng phấn chờ đợi, bàn tán về chiến tích và vũ lực của Tử Xuyên Tú và Đế Lâm. Trong quân doanh Tú Tự doanh, thậm chí có binh lính to gan lớn mật còn mở cuộc đánh cá, đánh cuộc ai thắng ai thua trong cuộc quyết đấu của Tử Xuyên Tú và Đế Lâm.
Ngày mùng bốn tháng một năm bảy trăm tám mươi bảy, bầu trời nhiều mây đen, gió lạnh nổi lên bốn phía, mặt đất là một khoảng tuyết trắng mênh mông vô tận.
;
Trên bãi đất trống có hai đội quân đứng song song, đối mặt nhau, cách nhau năm mươi mét. Bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bọn họ đã tới” Minh Vũ nói nhỏ, trong lời nói ẩn chứa sự run rẩy.
Từ xa Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy Đế Lâm. Cho dù Đế Lâm đội mũ vành rộng sụp xuống như trong vòng vây của những sĩ quan áo khoác choàng màu đen, dáng người cao gầy của Đế Lâm vẫn khiến người ta chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Chi trong thoáng chốc một cảm giác căng thẳng khó nói nên lời xuất hiện trong Tử Xuyên Tú. Hai bàn tay hắn nắm chặt, miết khiến các đốt ngón tay trắng bệch. Lúc này Tử Xuyên Tủ đang sợ hãi, sợ hãi khi đối diện với người thân mà đã từng rất ân cần, thân thiết với mình.
Hai năm nay, từ sau cuộc chiến thành Ba Đan, đây là lần đầu tiên Tử Xuyên Tú gặp lại Đế Lâm. Khi chia tay năm đó Đế Lâm vẫn là huynh trưởng và chiến hữu đáng tin cậy nhất của mình. Nhưng tại sao chi sau hai năm gặp lại, mọi người đã trở thành kẻ thù đánh nhau không chết không thôi?
Tại sao mình lại đối đầu với đại ca? Bây giờ nên nói cái gì đây?
Toàn thân Tử Xuyên Tú lạnh giá, người hắn run rẩy. Tử Xuyên Tú cố gắng trấn tĩnh bản thân nhưng vẫn không thể ngăn được sự run rầy trong lòng. Lúc này Tử Xuyên Tú đang sợ hãi như một tân binh bình thường. Hắn len lén nhìn mấy tướng lĩnh bên cạnh như Lâm Băng Bố Lan đang tập trung tinh thần quan sát đối phương. Khi thấy không ai nhìn thấy Tử Xuyên Tú mới hít một hơi thật sâu, dần dần trấn tĩnh lại tinh Minh Vũ, hốt của mình, Khi còn cách nhau hơn năm mươi mét, nhóm lớn sĩ quan của bên đối phương đứng lại, chỉ có ba người tiếp tục đi tới.