Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 2: (1)

“Bạch Xuyên, ngươi đã quay về” thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú mỉm cười nói với cận tướng thần thiết dưới trướng của mình: “Trên đường khổ cực rồi. Mau vào đi”.
“Đại nhân!.


Mái tóc bạc trắng rất khó coi, đầy kinh hãi của Tử Xuyên Tú lọt vào trong mắt Bạch Xuyên, nàng ngây người, ngơ ngác đứng ở cửa. Khi nhìn mái tóc bạc trắng của viên tướng quân đang tuổi thanh niên, không hiểu sao Bạch Xuyên cay cay mũi, nước mắt nàng không ngăn được, chảy xuống.


“Đại nhân, ngài vất vả rồi”.
“Nói cái gì vậy” Tử Xuyên Tú mỉm cười lắc đầu, nói: “Vào đi”.
Từ Xuyên Tú dẫn Bạch Xuyên đi vào trong phòng rót trà chuyển cho nàng: “Bạch Xuyên, lần này ngươi đi đã nửa năm rồi, đi mấy ngàn dặm. Vất và rồi”.


Bạch Xuyên hoảng hốt nhận chén trà đặt xuống bàn, lập tức lập quân lễ chào: “Đại nhân rất xin lỗi. Hạ quan đã làm hỏng nhiệm vụ của ngài giao phó. Xin ngài trách phạt thuộc hạ”.
“Ồ” Tử Xuyên Tú nhướng mày nhưng không có vẻ kinh ngạc: “Nói một chút xem nào”.


Bạch Xuyên thuật lại quá trình giao tiếp với Lâm gia. Sắc mặt Tử Xuyên Tú trẫm tĩnh.
Hắn bưng ly trà, mỉm cười, hoàn toàn không có vẻ tức giận, thất vọng.


“Việc này không phải là lỗi của Bạch Xuyên người. Sự biến Đế Đô là một chuyện hoàn toàn bất ngờ, không một ai nghĩ tới. Đây chính là ý trời, không phải lỗi của ngươi. Bạch Xuyên, ngươi không cần phải lo buồn”.


“Hạ quan vô năng làm hỏng việc. Nếu như hạ quan có thể tiến hành đạt được hiệp định với Lâm gia sớm hơn một chút ...”.


“Cho dù ngươi có đạt được hiệp định, sự biến Đế Đô xảy ra, hiệp định cũng chỉ là mở giấy lộn” Tử Xuyên Tú lắc đầu nói: “Người đáng trách chính là ta. Tầm nhìn của ta quá ngắn, chỉ chăm chăm nhìn vào Ma tộc và Viễn Đông không hề quan tâm tới quốc nội.


Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy”.


“Đại nhân, ngài ở Ngõa Luân, vậy bên Ma tộc thế “Vì thảm họa tuyết nên người dã man bị chết cóng rất nhiều. Đây là điều may mắn La Kiệt ở lại bên đó, quân đoàn Viễn Đông số một cũng ở lại bên đó. Hai quân trấn Ma tộc cũng ở bên đó. Hơn nữa còn toàn bộ quân chư hầu tộc Á Côn, tộc Ca Ngang. Mông tộc, và Tắc Nội Á tộc. Ta nghĩ với thực lực này, việc ngăn cản người dã man hoàn toàn không có vấn đề gì. Ta mang tới bên này có thân quân của ta, quân đoàn Viễn Đông số hai và Tú Tự doanh, còn cả hai quân trấn Ma tộc, hơn nữa còn có cả quân đoàn số ba của Minh Vũ. Cục diện trong nước rất loạn, vào thời điểm quan trọng chúng ta muốn có tiếng nói của mình, trong tay không thể không có lợi thể minh”.


Bạch Xuyên ngập ngừng nói: “Đại nhân, hạ quan đã làm sai một chuyện, có thể sẽ ngày ncho đại nhân phiền phức rất lớn ’.


“Làm sai chuyện gì? Bạch Xuyên, người đang nói gì vậy?” “Đại nhân, trên đường quay về hạ quan gặp Tử Xuyên Trữ điện hạ và Lý Thanh, hai người đang bị một đám tặc phi tấn công. Hạ quan đã ra tay cứu hai người ...”.


"Ha?" “Khi hạ quan mang theo Trữ điện hạ quay về, trước đó hạ quan đã báo cáo với Trữ điện hạ, vì để tránh làm xáo trộn lòng quân, chúng ta tốt nhất dấu chuyện Trữ điện hạ. Thế nhưng Lâm Băng các hạ ngang nhiên khua chiêng, gõ trống tuyên bố tin tức của Trữ điện hạ, người đầu tiên quy phục Trữ điện hạ, còn muốn giới thiệu sĩ quan ở đây cho Trữ điện hạ”.


Tử Xuyên Tú mim cười nói với Bạch Xuyên: “Lâm Băng các hạ làm chuyện đó cũng không tính là vi phạm quân kỷ”.” “Đúng vậy” Bạch Xuyên đứng thẳng người, nàng nhìn thẳng vào mặt Tử Xuyên Tú không chút nhượng bộ: “Nhưng quân Viễn Đông chính là sáng tạo từ chính tâm huyết của ngài. Đây là quân đội do chính một tay ngài tạo dựng nên, không thể để cho bất kỳ một thế lực bên ngoài nào có thể nhúng tay vào nó. Nguyên tắc này cao hơn bất kỳ quân kỳ”.


“Trữ điện hạ là chủ cũ của Lâm Băng các hạ. Cô ấy suy nghĩ cho chủ cũ cũng là chuyện bình thường chưa chắc đã có suy nghĩ khác”.


web “Đại nhân, sáu mươi vạn tướng sĩ quân đoàn Viễn Đông từ quan ải Ngõa Luân cho tới D thảo nguyên ngàn dặm Đông Đại Hoang bên Ma tộc. con có cuộc sống của hai ngàn vạn dân chúng. Bọn họ chỉ có một chủ nhân. Đó chính là ngài. Bất luận kẻ nào khác, cho dù kẻ đó chiến công hiển hách thân phận cao quý như nào, chúng tôi tuyệt đối cũng không thừa nhận”.


Tử Xuyên Tủ thở dài nhưng không nói câu nào, hắn quay người đi nhanh ra cửa. Từ sau lưng Tử Xuyên Tú vang lên tiếng kêu gấp gáp của Bạch Xuyên: “Đại nhân, ngài đã quyết định rồi sao?” Tử Xuyên Tú quay đầu lại, hắn bình tĩnh nhìn Bạch Xuyên, trả lời đơn giản: “Nếu như các cô ấy đang ở Ngõa Luân, nhất định ta phải đi gặp bọn họ. Đây là món nợ của ta với Ca Ứng Tinh, cũng là nợ Tư Đặc Lâm. Ta không thể trốn tránh”.


Trong phòng rất đông người. Những quan binh Cấm vệ quân lặn lội đường xa tới đây ngồi thành hai nhóm. Bọn họ bình tĩnh ăn cơm. Trên gương mặt những người lính này rất dễ nhận ra sự mỏi mệt và tiều tụy, có người trên đầu còn quấn băng gạc, vết máu loang lỗ. Thế nhưng bây giờ ảnh mắt bọn họ hoàn toàn thư thái: bọn họ đã trải qua một cuộc chiến đấu gian khổ, chạy trốn trong nguy hiểm, hộ vệ quân chủ của mình tới một nơi an toàn. Đối mặt với sự cực khổ và nguy hiểm, bọn họ đã chứng minh lòng trung thành của mình. So với những đồng bạn đã bỏ trốn trên đường, bọn họ đáng kiêu ngạo và tự hào.


Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy Tử Xuyên Trữ. Thực tế người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là nàng. Trong đám người đông đúc này, vị tổng trưởng tương lai của nhà Tử Xuyên chính là đối tượng thu hút ánh mắt của người khác. Nàng xinh đẹp, khi chất điểm tĩnh khiến nàng nàng nổi bật so với người khác. Cho dù là chạy nạn, nàng vẫn giữ được sự xinh đẹp, khi độ tương xứng với địa vị. thân phận của mình.


Tử Xuyên Tú nhìn nàng nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia, từng là giấc mộng và ước mơ của hắn. Khi chiến tranh vệ quốc bắt đầu, hắn và nàng từ biệt nhau ở thành Đế Đô. Đây đã là chuyện của hơn một năm trước. Thế nhưng bây giờ giống như chuyện xảy ra đã một thế kỷ rồi. Từ đó tới nay một vài chuyện khiến thế giới kinh hãi đã xảy ra.


Vương quốc Ma tộc bị tiêu diệt, ngay sau đó nhà Tử Xuyên cũng bị hủy vì nội loạn.


Gương mặt tươi cười của Tư Đặc Lâm từ nay về sau chỉ là một nỗi hoài niệm. Trường kiếm của Đế Lâm đằng đằng sát khí. Ngọn lửa chiến tranh đang thiêu đốt, khói thuốc súng vô cùng vô tận. Sự tang thương đã hiện lên trên gương mặt ngây thơ, khờ khạo của người thiếu nữ, sự lo âu đã in sâu trên nét mặt của nàng.


Tử Xuyên Tú đứng đó, tập trung tinh thần ngắm người thiếu nữ cau mày mà vẫn cố gắng tươi cười, hai mắt hắn ươn ướt. Nếu như có thể mình nguyện ý đánh đổi tất cả quay về quãng thời gian tốt đẹp khi xưa. Khi đó nàng chính là người yêu thương của mình.


Sau khi đứng thất thần ở cửa một lát Tử Xuyên Tú bình tĩnh hạ quyết tâm, bước vào bên trong. Lâm Băng nhìn thấy Tử Xuyên Tú, nàng đứng lên cung kính chào: “Đại nhân”.
Giọng nói gây chấn động những người khách đang cơm. Nhiều người ngẩng đầu nhìn.


Tử Xuyên Tủ xua tay nói: “Quấy rầy các vị. Các vị cứ tự nhiên ăn cơm, không cần khách khí như vậy”.


Nhưng lúc này tư cách và địa vị của Từ Băng phải gọi là “Đại nhân” ở quân Viễn đều đứng dậy chào: “Tham kiến thống lĩnh Trong quân Cấm vệ, việc gặp động. Dựng nghiệp bằng hai bàn quân Xuyên Tú đã rõ ràng: ngay cả người mà Lâm Đông này chỉ có một. Tất cả những người khách đại nhân”.


mặt Tử Xuyên Tủ khiến binh lính, sĩ quan sùng bái, kích tay trắng quật khởi ở Viễn Đông một mình ngăn cản đại Ma tộc, từ một phản nghịch trở thành một anh hùng gia tộc, người chinh phục vương quốc Ma tộc. Có thể tận mắt nhìn thấy người anh hùng lính không kích động. Hơn nữa bây giờ Tử Xuyên Tú càng thêm quan trọng. Cho dù là về thực lực, danh tiếng, sự thao lược, hắn là trọng thần duy nhất của nhà Tử Xuyên có thể chống lại Đế Lâm.


truyền kỳ của thời đại, sao đám binh Nhưng trong mắt Tử Xuyên Trữ, nàng không có cùng cảm nhận như những người khác.
Nàng ngày người nhìn người đàn ông trước mặt, lệ vòng quanh mắt.


Hai năm không gặp, Tử Xuyên Tú vẫn anh tuấn như xưa. Hắn đang đứng ở nơi đó, mái tóc bạc trắng như tuyết, ánh mắt thâm thúy, sắc bén, đôi môi mím chặt. Gương mặt ngày nào còn nguyên nét ngây thơ, trắng trẻo hôm nay trải qua tôi luyện trở nên ngăm đen, thô ráp, giống như bách luyện thành cương, đá được luyện thành ngọc. Chiến tranh và sự cực khổ đã tôi luyện Tử Xuyên Tú, sự tỉnh táo, tự tin, kiên nghị, tuấn tú, phong thái ung dung cử động không một tiếng động.


Tử Xuyên Tú mặc một bộ quân phục sĩ quan cao cấp màu xanh đậm, vừa khít với vóc người, làm tăng thêm khí chất của hắn. Chỉ cần nhìn thấy Tử Xuyên Tủ đứng đó, người ta đã phải thầm than thở: “Trên thế gian tại sao lại có người đàn ông tuấn mỹ như này?” sự anh tuấn của Tử Xuyên Tú chính là ảnh mặt trời khiến người ta càng nhìn càng say mê. Ở Tử Xuyên Tú có sự kiên cường của một quân nhân ưu tú và khí chất chính trực khiến người ta chỉ cần liếc mắt có thể cảm nhận được. Đây chính là một con người đáng tin cậy.


Tử Xuyên Tú đi thẳng tới chỗ Tử Xuyên Trữ, quỷ một gối trước mặt nàng trầm giọng nói: “Tổng trưởng điện hạ vi thần đại diện cho toàn thể tướng sĩ Viễn Đông hoan nghênh Điện hạ ngài tới Ngõa Luân. Điện hạ ngài đường xa vất vả, vi thần hộ giá tới chậm. Xin Điện hạ ngài thứ tội”.


(TUNGAD Lúc này có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở xung quanh. Binh lính quân Cẩm vệ nghe vậy không khỏi vui mừng. . Bình thường câu nói của Tử Xuyên Tú không có gì đáng ngạc nhiên nhưng câu nói vào lúc này, sự bày tỏ thái độ của Tử Xuyên Tú có một ý nghĩa vô cùng quan trọng. Thế nhưng chuyện biểu lộ thái độ này hoàn toàn là thật: quân Viễn Đông vẫn là quân đội của nhà Tử Xuyên. Sau một thời gian bôn ba, cuối cùng bọn họ đã tìm được con phục quốc.


đường hy vọng Chương 2: ( )
“Thống lĩnh Tú Xuyên đại nhân nói quá lời” Tử Xuyên Trữ yêu kiểu đứng dậy, cúi người đỡ Tử Xuyên Tú đứng dậy. Nàng ôn nhu nói: “Chúng ta chỉ là khách không mời lỗ mãng tới Xuyên đại nhân.


quấy rầy Tú Bạch yêu kiều Tử Xuyên “Không dám” Tử Xuyên Tú nói một cách đơn giản. Tử Xuyên Tú đứng dậy, giơ tay mời:
“Không biết Điện hạ giá lâm, vi thần tiếp đãi không chu đáo, thật sự tội đáng muốn chết.


Điện hạ thân thể ngàn vàng. Nơi này đơn sơ không thể tiếp đón Điện hạ. Vi thần cả gan xin mời Điện hạ rời xa giá để cho vị thần làm tốt vai trò chủ nhà”.
Trữ ôn hòa nói: “Như vậy làm phiền Tú Xuyên đại nhân”.
“Không dám. Xin mời Điện hạ đi theo vị thần”.


Tử Xuyên Trữ đi theo Tử Xuyên Tú rời khỏi phòng ăn. Lâm Băng Lý Thanh và Bạch Xuyên, ba nữ sĩ quan cao cấp nhìn nhau một cái. Tất cả đều nhìn thấy sự để phòng trong ánh mắt đối phương sau đó ba người không ai bảo ai đều đuổi theo hai người Tử Xuyên Tú.


Bên ngoài cửa mang theo hơi thở tươi mát, hoang dã của vùng núi khiến người ta có cảm giác thoải mái.
sổ chính là dãy núi nguy nga, gió núi lạnh lẽo từ cửa sổ thổi vào trong Nơi này là Từ cửa sổ phía đông mông rừng cao điểm cao nhất quan ải Ngõa Luận, tầng cao nhất của khu nhà Ngõa Luân.


của căn phòng lớn này có thể nhìn thấy binh nguyên Viễn Đông mênh bầu trời bao la và đất đai rộng lớn khiến người ta sảng khoái. Từ rậm dã, tây nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy tỉnh Đạt Mã đông đúc trù phú, thành trấn, cả một vùng đất.


Vì tầm và sắc cửa sổ phía hương thôn đông đảo mắt cảnh của cứ điểm” nên trong các phòng này, coi như đây là phòng cũng không ngoại lệ. Lúc Bên ngoài cửa thưởng thức cảnh sổ là đẹp hiếm có nhưng người trong phòng không có tâm trạng đẹp mang đầy tâm Lúc này trưởng quan cảnh này. Mọi người ngồi xung quanh bàn làm việc, dáng vẻ trầm mặc, sự ngồi nhìn nhau. Không một ai lên tiếng nói trước Tử Xuyên Tú cười thoải mái nói: “Sự việc xảy ra rất nhanh. Khi tin tức của Lâm báo về, chúng tôi không thể Lâm trưởng cố tình tin được. Từ lúc đó chúng tôi vẫn lo lắng cho Điện hạ và chị thoát hiểm đâu.


đi cảnh cáo Đế Lâm. May mắn là Điện hạ có thể đi tới tận quan còn lúc này mọi người mới yên tâm. Dọc đường Điện hạ ăn uống có đây khiến rất nhiều”.
vẻ rất cực khổ.
Ngài gầy đi nhìn Tử tâm. Khi đã Xuyên chăm Trữ, hãy yên tới nơi đầu.


Tử Tú trong ánh mắt hắn ngập tràn sự yêu thương và đau xót: “Điện hạ này người không cần lo lắng.


“Ừ” Tử Xuyên Trữ cố gắng gật Khi nghe giọng nói của Tử Xuyên Tú, nàng cảm thấy cả người mình buông lỏng khá nhiều, tâm trạng quá căng thẳng của nàng cũng buông lỏng, lúc này chỉ vui sướng và thoải mái.


Tử Xuyên Tú Lý Thanh nói: “Ta đã phải người liên lạc với Đế Lâm. Hắn đã hứa hẹn quyết sẽ không tủi thân hậu sự của thể vào trong Thánh nước, tiến vào Thánh Bầu không khí nhất còn niềm nhìn sang làm tổ chức tang lễ long trọng chuyển di Linh Điện.


Chị dâu có đại ca, tâm, đại ca thể yên cả đời trung thành đền nợ Linh Điện như là ước nguyện”.


thỏa xuống. Lúc thời trầm này mọi người mới nhận ra: ngoại trừ là tùy tùng của Trữ, còn có một thân phận khác. Nàng chính là vợ góa của Tư đại nhà Đặc Lâm, Tử Xuyên Tử Xuyên vợ của người nói Lý Thanh chiến sĩ vĩ chuyện, Lý Thanh Khi Tú của nàng có thể mơ thể nghe thấy tiếng nức nở vang hồ nhìn Tử Xuyên.


dùng tay che không nói. Nhưng từ trong kẽ tay thấy nước mắt trong suốt. Dù nàng dùng tay bưng mặt nhưng có lên trong phòng.
tay.
với mọi người: “Xin lỗi người cái khăn Lý Thanh đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nói đã thất lễ”.
thật sâu với Lý Thanh, biểu Mọi người, thị thái Lý Thanh bình thường:


lẽ tiên phu ở dưới trách cứ độ tưởng trưởng Giọng “Hạ Xuyên lau nước Thanh tới thanh niên định. Ta dâu ‘Chị quá khách sảo” hãy nén Xuyên xin chị dâu báo với ta” Tử vị khác thường khiến Thanh lắc đầu mùi nói:


Lý phan nghịch dùng Mặc dù rất đau mọi khổ Xuyên Lý nặng trên nhiên Xuyên nhưng Thanh cò kè mặc nghe bên Chờ Tử Tử Xuyên mới có Thanh không Trước tiên “Đúng Tử "Chi quan ý: trước Lâm, tốt Thống không Lý binh biến tổng và tiên phu, hôm nay quân Viễn Đông Viễn Đông có lập trường Lâm Băng nói trưởng nói từ quan cũng “Thống Xuyên lập căn cơ thâm điện hạ ban phản tặc, để Lý Xuyên gương có cả.


cạnh.
khi Tử Tú nhìn Lâm một Lý Thanh "Sự nhận thấy lượng cách Tiếp mạo “Tú Xuyên nước ngẩng nay đã với mái tóc cho rằng không Điện tổ.
vậy.


hoang Tử lấy Lý Thanh “Đương lĩnh biết khi Tú tư lòng Xuyên và bố Đúng Tổng lại lại trong phòng khiến mình mệt mỏi, muốn Xuyên Tú kể cả Tử niệm thương tiếc.
đáp lễ. Khi nàng đầu Tủ Xuyên nhân Băng mắt, hậu.


quá tương suối cho đứng cúi trốn ra nghĩa Ta còn công việc Viễn Tử Xuyên ngần oai tiên nàng nhất giá Tú Lâm Băng và như chó nhà quân cụ cách lời Xuyên đau mặt đại ba lĩnh mỉm vương Thanh Tú Lâm hạ hãy Đế chiếu người nhưng hai lợi không Xuất phát từ muội Xuyên lướt Tú Lý Thanh ngạc việc vàng Lý nàng quay chú đầu nhìn được nhiên gió Tú Xuyên nào cách thản dậy “Người Đông sẽ không Lâm Băng và Lý Thanh i cần nghĩa quân ải Ngõa Luân, làm này hắn đẫn mấy người Tử Xuyên Trữ tới nơi này.


ngồi không rồi.
Tú thương Tú cúi đầu người ta bạc phong đang chư cười thống nói qua.
quân người.
cười thep nên như trắng.
Giả sử xin lực.


sắc vậy” Lâm chinh không của căn phòng hay là trong lòng mang suy nghĩ “Điểm cao nhất đời thống lĩnh Viễn Đông từ trước tới nay, ai cũng yêu thích căn cần Thanh Băng cần vương Trữ Đông thờ ơ đứng “Tiên mời ta có thể với o maslah da cũng Tử mấy tháng vị vẫn gì đây?” nhân, lúc trăm năm, ép tiền không nhiên Lý có tang bình cần xử lý.


nhiên thể, ngài mắt nghiêm Thanh nhìn Ta người.
sớm thể đại lẫm nhà các về nghỉ ngơi.
mạnh đại nói luôn coi nói:
trị cởi bén, Viễn ánh chi tiết. Hai người các có được một kết quả thiết tuyệt Tử Xuyên Tú vẻ cấp quân Viễn Đông nghiêm nói:
nghỉ ngơi đã”.


mọi có đại không đều cần vương ;


phối hợp Tử thuộc hạ bây và liếc rời khỏi Ba người đáng tin đầu phạt phục, nhân phu chảo suýt khom thẳng người rất chu đáo. Ta đứng đại suy nghĩ cảm nhận được đại ân đại đức của thản Tư Đặc tiếp: “Đại bảo trọng rất thấp, có thể đứng nhân nói:
quốc một nhìn khách không sự việc.


Xuyên này dùng đối mới thể nghị mở trung ngoài” vui Chỉ “Trữ điện đều nhân “Viễn nhìn nhất lực là Đông chiến nhưng tiên phu từ kiểu ngạo vì chàng”.
nổi diện Hoàng giờ?
Ta cần phải nhắc lại”.
người Xuyên là người cùng ngại việc của mình. Đương nhiên lúc này Tử Xuyên Tú cậy.


phản với liệt nói, giá: “Không nên quá đáng” hãy dậy bày dậy.


phản của cần đứng đại nhân, từ khi xảy ra đỗ, nắm giữ quốc chính. Cố thiên hạ chấn động sục sôi nhưng cho tới Chúng ta vẫn không biết rốt cuộc quân giọng nói mơ hồ chăm chú của mọi người, tướng quân chúng ta trước sau như một, kiên chút lưu tình, trực tiếp hỏi,, trong Dưới ánh nói: “Lập trường mắt của chút Đông gia. Chị nhau, Tử bắt lẽ thu Phản đều tỏ biết Tử mừng yên tâm.


phòng, quân tất nhanh nhau.
nhân không Sau nói ar Tú: “Thống lĩnh Tú tặc chiếm giữ thủ Thật sáo nghị đứng tỉnh ca đi, tất thân thể.
giọng nói trang trọng nói rõ.


Lâm ra tay nghịch, quân nữa quân hạ đường thành yêu Xuyên “Ta hoàn toàn đứng thông không tranh Viễn ra rõ có bị nghĩa thể người mới xuất gia tộc cùng của Lâm vị nhất định tốt đẹp.
dậy, Tử thái Tử đi trước.
bầu mà chết, tận trung phụng dâu, có thể Xuyên Bạch nhưng hại, nhưng thế nào đây?


bàn tay đàm phán that bai. Tu thống ;
trị quốc Ma tộc, chúa Trữ điện hạ thế nào đây? Chẳng người nào có thực can đảm Hắn dám đối kháng Đế Lâm không?
chóng Xuyên độ.
chào Đế đây gia, điều này không nên để cây cỏ cứng.


trung hắn tình quân tập nói: “Nhưng đây nhìn Tủ đương anh em, mọi người Có chuyện gì khó xử Xuyên ngay cả Đông như cả hợp cần vương xa không quân sự tông chính dậy Lâm hình còn đối đã với dân dao động quân cần bị minh đấu đối và Bạch Viễn vất vả tới nghĩa Lý web đầu tới cuối dát một cõi, lại tiếp tục lưu nhận hai i người bày nhiên nước.


Việc Tú nghiêm chỉ một thấy tỏ cung Trữ mạng Tú mỉm khí Đối phương nắm Xuyên vira được.
vương tiêu diệt”.
nhưng không nghi ngờ Trong khiển bình định?


Đông chủ Tử là lập trường ánh mắt thái và giây lại, của gia đại túc kính nên đương với nhau. Nàng trong phòng đầu với một Xuyên quân lại, ánh mắt nàng lại trở nên vô cùng cảm kích. Có Xuyên thực chất chính là dậy nói: “Tuản lệnh”.
giữ sẽ tác vui vẻ vẫn Thanh Nhìn nguy sau sự nói.


nói chuyện ân đức gì đó cực kỳ đau buồn. Kinh cứ việc thông tự nhiên không có bất kỷ tộc chết vì nước. Mặc dù quân vẫn bất khuất thà chết.
Lý cũng cười đứng Tú tiêu vong các nàng?
đại nhân”.
chúng Ta các đây.
không Điện thể dao, sao?
hai Viễn Thanh này Xuyên.


điều với độ này mọi người có thể chúng ta có thể còn chuyện cần vương Xuyên ...” Tử Xuyên Tú Băng: “ ... cùng Lâm phải hợp tiễn nan hạ không mệnh lòng tin tưởng nơi sẽ nổi lên.


Nghe Không cần lập minh một tổ, Lâm Băng của như trút được gánh là đủ rồi. Đương nhiên người Đông đánh chiếm tránh khỏi một màn Tử Xuyên Trữ ngồi quá lo lắng.
Xuyên Trữ.
Tử biết mình ở rất phối hợp, tỏ vẻ nàng bị Minh đưa này”.
là thống lý Đế giữ nổi.


dậy: “Chị vừa Ngoại Chỉ có người Tử chúng ta”.
Tử Xuyên Đế Đô. Nhà Tử người trung thành, rằng chỉ cần Trữ Đế Lâm là đương nhiên người Viễn Tử Xuyên Tú nói vậy cùng choáng váng của ta sẽ khởi binh lệnh.
chủ 1 động.
...”.
tức thay đổi. Tử Lý Thanh. Thế và Lý mới biết trung nghĩa.


rất vui mừng. Chỉ là khoái trừ Huy, liếc nhìn đại nhân, hai Lý Thanh các Lâm Đế Đô”.
hiểu binh Tủ Hai Bọn dâu, được định đuổi i giết chạy lấy đâu xấu hổ.
nữ đi ẫn Đế họ rât xung quanh.


vị này thương hạ. Hãy nghĩ sĩ quan cao ra ngoài cửa, Bản thân nàng hai lĩnh Viễn Đông, người lạc. Nhưng nàng và Viễn Đông còn có thống lĩnh tây bắc?