Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 1: Quan ải Ngõa Luân (1)

Đội xe hành quân trong tuyết, kỵ binh dẫn đầu, ngồi trên lưng ngựa, đầu cúi thấp. Gió lạnh từ phía sau thổi tới nhưng có bàn tay mạnh mẽ đẩy bọn họ đi. Màn tuyết che khuất tầm nhìn của mọi người, những bông tuyết bay là tả, bình nguyên rộng lớn xa xa phía trước có một đường chỉ màu đen kịt. Đó chính là kỳ công cắt ngang đại lục- dãy núi cổ Kỳ, dãy núi khổng lồ xưa nay.


“Gặp Bạch Xuyên tỷ thật sự rất tốt” Sau khi được cứu, Tử Xuyên Trữ rơi vào trạng thái cực kỳ hưng phấn. Trên gương mặt sáng như ngọc của nàng xuất hiện một lớp đỏ ửng, nàng cười nói không ngừng: “Khi bị đám người đó bao vậy, chúng ta lo sợ nghĩ rằng đã xong rồi, không ngờ Bạch Xuyên người đã cứu chúng ta. Bạch Xuyên, người đang đi dâu vậy? Thật sự là rất trùng hợp”.


Bạch Xuyên cung kính nói: “Hạ quan chỉ mới thực hiện xong nhiệm vụ của đại nhân, đang quay về Viễn Đông không ngờ trên đường đi gặp được Điện hạ. Xin hỏi Điện hạ những kẻ tấn công ngài là ai? Trong đám người đó có kẻ tự xưng là người của phòng giám sát. Hắn thật sự là người của phòng giám sát sao?” “Đúng vậy.


‘Vấn đề là đám người ... kia rất kém cỏi, không giống như hiến binh”.


“Thuộc hạ phòng giám sát không nhất định phải là hiển binh” Người lên tiếng là Lý Thanh: “Để Lâm có mạng lưới hắc đạo ở các nơi để cho mình dùng. Có thể phòng giám sát ở địa phương không kịp điều hiến binh, cũng có thể sợ quân địa phương không đáng tin. Đôi khi sử dụng hắc bang tiện hơn nhiều so với dùng hiến binh. Đám tặc phi chưa từng nhận lợi lộc của nhà Tử Xuyền. Cho dù có tấn công Tổng trưởng chúng cũng sẽ không dao động”.


“Nếu nói như vậy thì tin đồn Đế Lâm tạo phản là thật?” Tử Xuyên Trữ và Lý Thanh cùng gật đầu. Lý Thanh nghiêm túc nói: “Bạch Xuyên các hạ, hôm nay ngài lâm nguy không hoảng sợ, lẫm liệt ra tay cứu giúp, cứu nguy Trữ điện hạ vì gia tộc lập đại công. Đây chính là cơ duyên hiếm có. Mong rằng ngài tiếp tục cố gắng, vì cứu vớt sự tồn vong của gia tộc mà hăng hái chiến đấu. Tương lai gia tộc có ngày phục hưng.


ngài chính là công thần, gia tộc sẽ không tiếc ban thưởng, ghi công”.
“Lý Thanh đại nhân nói quá lời, thân là thần tử gia tộc, bảo Điện hạ chính là bổn phận của hạ quan”.
“Khiêm tốn là đức tính tốt đẹp của thần tử gia tộc 1 gian là chức trách của bậc quân chủ”.


Bạch Xuyên mỉm cười nhưng trong lòng ; xuất hiện một nỗi lo lắng. Nàng không biết việc mình cứu Tử Xuyên Trữ có mang tới phiền toái cho đại nhân của mình hay không?


Lúc này ảnh mắt hai người đang chăm chú nhìn nàng nhất là Lý Thanh, từ khi gặp nàng tới giời, ánh mắt viên quan văn này luôn nhìn nàng với sự lo lắng, đề phòng hơn nữa Lý Thanh không ngừng thổi phồng sự trong thưởng của Tổng trưởng đối với nàng. Tuy Bạch Xuyên cảm thấy suy nghĩ của đối phương ngây thơ tới mức nực cười nhưng trong tình hình này Bạch Xuyên cũng cảm thấy có phần thương cảm. Nàng nhẹ nhàng an ủi: “Trữ điện hạ. Lý Thanh đại nhân, mặc dù quân phản nghịch ngang ngược nhưng vi thần và các thuộc hạ có thể nói là rất thiện chiến. Ngài hoàn toàn không cần lo lắng”.


Tử Xuyên Trữ ôn nhu nói: “Bạch Xuyên tỷ, như vậy ta cầu tỷ”.
“Trữ điện hạ hãy yên tâm. Chỉ cần vi thần còn một hơi thở, lũ phản tặc đừng mơ chạm vào ngài”.
Có thể nhìn thấy hai người con gái dang bỏ trốn thở phào một hơi nhẹ nhõm rất rõ ràng.


sắc mặt cả hai cũng dãn ra nhiều. Tất cả điều này đều lọt vào trong mắt Bạch Xuyên, nàng thầm thở dài một hơi: dù gì cũng chỉ là công chúa và quan lớn chỉ sống trong cung cấm, không đủ hiểu biết về giang hồ hiểm ác. Bạch Xuyên có thể hiểu rằng: với hai người trước mắt này Đế Lâm sẽ không tiếc toàn bộ quốc khổ mang ra trao đổi. Nàng chỉ cần lên tiếng tỏ vẻ thuần phục, đối phương lập tức tin tưởng không còn nghi ngờ. Hai người có vẻ rất ngây thơ. Vào lúc này nàng đã gặp rất nhiều hạng người ngụy quân tử khẩu phật tâm xã.


Tử Xuyên Trữ ngẩng đầu nhìn đường chân trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ, thì thào:
“Trời sắp sáng rồi”.


Ba người cùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cùng cảm thấy mi mắt của mình nặng nề kéo sụp xuống. Cuộc chiến đấu kịch liệt, cuộc gặp gỡ bất ngờ, tràn ngập nỗi khϊế͙p͙ sợ cùng với sự vui mừng. kinh hãi một đêm trôi qua nhưng vào lúc này không ai buồn ngủ. Trong lòng cùng có một nỗi lo lắng: phía trước chính là quan ải Ngõa Luân, làm cách nào vượt qua quan ải đây?” Lý Thanh lấy ra một quyển sách dày từ trong hành lý. Nàng lật quyển sách tìm xem rồi nói: “Tướng quân trấn thủ quan ải Ngõa Luân là Hồng y kỳ bản Lữ Mã Tư. Điện hạ, ngài có ấn tượng gì về người này không?” “Ta biết hắn? Tử Xuyên Trữ trả lời: “Hắn vốn là thuộc hạ của ta, là sư đoàn trưởng quân trung ương. Sau sự kiện Ngõa Ân Tư Tháp, hắn bị phái đi trấn thủ Ngõa Luân”.


“Là thuộc hạ của ngài sao? Điện hạ xin hỏi một câu, ngài có hiểu rõ ràng người này không?” “Hiểu rõ?” Tử Xuyên Trữ cười gượng nói: “Chúng ta đã từng hiểu rõ ai chưa? Trước khi binh biến xảy ra, tất cả các thần tử của gia tộc đều trung thành, tận tâm, cảm tâm tình nguyện nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng vi ta. Khi đó, có ai có thể nhận ra gian thần trong đó không?” Trong lời nói của Tử Xuyên Trữ ẩn chứa sự đau thương không tương xứng với độ tuổi của nàng. Bạch Xuyên liếc mắt nhìn Tử Xuyên Trữ, sự thương cảm, đồng tình hiện lên trong lòng nàng nhưng nàng thật sự không thể lên tiếng an ủi Tử Xuyên Trữ dù trong lòng nàng tràn ngập sự đồng cảm. Điều duy nhất nàng có thể làm lúc này chính là bảo vệ an toàn cho Tử Xuyên Trữ, đưa tới gặp mặt đại nhân của mình.


Trong tiếng xe ngựa lọc cọc, rõ ràng Tử Xuyên Trữ đã mệt mỏi, sự mệt mỏi đã xuất hiện trên sắc mặt của nàng Lý Thanh lên tiếng: “Điện hạ, ngài hãy yên tâm nghỉ ngơi. Hạ quan và Bạch Xuyên đại nhân xe ngồi xe trước” Lý Thanh nháy mắt ra hiệu, Bạch Xuyên hiểu ý. Hai người cùng cáo từ, lên tiếng bảo người đánh xe ngừng lại, xuống xe rồi lên một chiếc xe ngựa ở sau. Người điều khiển xe ngựa là một sĩ quan Cẫm vệ trẻ tuổi. Lý Thanh chỉ gật đầu với gã, gã hiểu ý ngồi trước xe, đóng tấm ngăn lại, ý bảo hai vị đại nhân có thể yên tâm nói chuyện với nhau.


Lý Thanh do dự, đôi mắt sáng ngời của nàng thỉnh thoảng liếc nhìn Bạch Xuyên như có điều muốn nói rồi lại thôi.


Bạch Xuyên là một cô gái rất giỏi hiểu lòng người. Nàng lên tiếng trước: Thanh đại nhân, bây giờ là thời kỳ cực kỳ khó khăn. Truy binh bất kỳ lúc nào cũng có thể đuổi tới. Nếu như ngài có gì muốn nói, hãy yên tâm nói thẳng ra”.


Lý Thanh chậm rãi gật đầu: “Bạch Xuyên các hạ, chúng ta bình thường không gặp gỡ nhiều nhưng ta biết danh tiếng của ngài. Năm xưa Dương Minh Hoa ngang ngược kiêu ngạo, người người cảm thấy bất an nhưng trên một đại hội ngài có thể đứng lên bảo vệ Hoàng quyền của gia tộc, dũng khí đó khiến người người khâm phục. Trên đường đi gặp được ngài, một quân nhân chính trực, dũng cảm của gia tộc là may mắn của chúng ta, cũng là may mắn của gia tộc. Điều này nói rõ rằng ông trời vẫn còn chưa tận diệt vận khí nhà Tử Xuyên chúng ta".


Bạch Xuyên lễ phép cúi thấp người. Nàng hiểu những lời này của Lý Thanh chỉ làm nền mà thôi vì vậy Bạch Xuyên nói rất ngắn gọn: “Thanh đại nhân nói quá lời. Hạ quan chỉ làm tròn bổn phận của mình mà thôi”.
“Bạch Xuyên, ngài chính là trọng thần bên cạnh thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú.


Ngài hiểu biết hắn. Ta muốn thỉnh giáo ngài một chuyện. Nếu như tất thảy đều thuận lợi, chúng ta có thể thuận lợi tới Viễn Đông, thống lĩnh đại nhân sẽ xử trí hai người chúng ta như thế nào?


nhận được khoản đãi tốt nhất, Bạch Xuyên mỉm cười nói: “Nói xử trí gì đó thật sự hơi quá đáng. Trữ điện hạ chẳng những là thủ lĩnh gia tộc, cũng như là người bạn tốt từ bé của Tú Xuyên đại nhân mà ngài còn là góa phụ của tướng quân Tư Đặc Lâm đại nhân. Khi tướng quân Tử Đặc Lâm còn sống có tình cảm thân thiết như chân với tay cùng với đại nhân chúng tôi. Đại nhân chúng tôi là một người nhớ tình cũ. Tôi tin tưởng rằng nhị vị nhất định lẽ đón tiếp thượng khách”.


Lý Thanh nói tiếp: “Điều chúng ta muốn không chỉ là khoản đãi”.
Bạch Xuyên trầm ngâm. Nàng hiểu ý từ t thật sự không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì.


“Thật sự xin lỗi. Quyết định cuối cùng chỉ đại nhân mới có thể đưa ra. Thế nhưng tôi có thể dùng danh dự một quân nhân gia tộc đảm bảo rằng: ở Viễn Đông sự tự do và an toàn của Điện hạ tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Cho dù đại nhân quyết định thế nào đi nữa, tôi cũng tình nguyện bảo vệ Trữ điện hạ. Nếu như cần việc gì, đại nhân ngài chỉ cần hạ lệnh là được”.


Khi nghe Bạch Xuyên nói xong Lý Thanh tươi cười, lộ hàm răng trắng “Cám ơn ngài!” nhìn người còn gái trước mắt, nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết như thủy tinh. Lý Thanh chân thành nói lại mội lần nữa” Cám ơn ngài. Bạch Xuyên. Ta đại diện cho nhà Tử Xuyên cám ơn ngài. Bạch Xuyên, ta không thích những lời hứa phong quan tấn tước, như vậy quá thô tục. Hơn nữa quả thật lúc này chúng ta không thể có được điều đó. Ta chỉ có thể cam đoan với ngài một điều: gia tộc tuyệt đối sẽ không bao giờ quên những người vẫn kiên định vào thời kỳ gian khó này. Ta tin tưởng rằng gia tộc lập quốc ba trăm năm, mặc dù lúc này đang nhất thời lâm vào tình trạng khó khăn nhưng tuyệt đối sẽ không vì điều này mà sụp đổ.


Lòng trung thành của ngài, ngày sau nhất định sẽ được báo đáp xứng đáng.
“Thanh đại nhân nói quá lời. Tôi chỉ là quân nhân của gia tộc, đây cũng chính là bổn Báo đáp gì đó, những chuyện này không nên nói tiếp nữa”.
phận của tôi.


Lý Thanh có thể nhận ra sự chân thành từ trong lời nói của Bạch Xuyên. Nàng hiểu rằng nữ quân nhân trước mặt mình không nói vẻ khách sáo. Bản thân Bạch Xuyên không cần bất hứa nào từ phía nàng. Bạch Xuyên cứu Tử Xuyên Trữ chỉ xuất phát từ trái tim và lòng đồng cảm mà không xuất phát từ sự tham lam vinh hoa phú quý trong tương lai. Trên đời này quả thật có những con người như vậy. Bọn họ có ý chí kiên định, không bao giờ dao động vì và địa vị, chỉ tuân theo niềm tin và tín ngưỡng của mình. Đối với bọn họ mà nói thế kỷ lời tiền bạc gới này đơn giản chỉ có hai màu trắng đen mà thôi. Cách thức làm việc của bọn họ chuyên tâm mà cố chấp, tài năng của bọn họ người thường không thể có được.


“Thuộc hạ thống lĩnh Viễn Đông, không ngờ có được nhiều anh tài dưới trướng như vậy” Lý Thanh thầm thở dài trong lòng. Nàng hỏi Bạch Xuyên: “Xin thỉnh giáo Bạch Xuyên đại nhân. Ngài là người hiểu rõ Tú Xuyên đại nhân, ngài cảm thấy Tú Xuyên đại nhân sẽ quyết định như thế nào?


Từ Bạch Xuyên liếc nhìn Lý Thanh, hờ hững nói: “Việc quyết định của đại nhân, tôi là thuộc hạ không dám tự mình đoán định”.


Lý Thanh cười Xuyên nói: “Khi tiên phu còn sống có nói với ta:tinh binh Viễn Đông đánh khắp thiên hạ. Với quốc lực hiện nay ở trong nước, chỉ cần quân Viễn Đông ra khỏi quan ải Ngoa Luân việc quét sạch thiên hạ đối với bọn họ dễ như trở bàn tay. Đây chính là giúp đỡ quốc chính, cơ hội đánh dẹp phản loạn. Khi gia tộc hưng thịnh trở lại, hành động này của Tú đại nhân sẽ khiến công lao có một không hai của mình được ghi vào sử sách. Đây là cơ hội ngàn năm có một, chẳng lẽ không đáng nắm bắt sao?


Lý Thanh nói kỳ phẫn nộ. Một lát sau Bạch Xuyên mới nhỏ nhẹ nói: “Thanh đại nhân, ngài cũng là người bên cạnh cố tổng trưởng. Công tâm mà hỏi, năm xưa gia tộc đối xử với đại nhân nhà thế nào?


rất dõng dạc, Bạch Xuyên chỉ bình tĩnh lắng nghe nhưng trong lòng nàng cực chúng tôi như Quan nhất vượt như được số tháp đỉnh Bạch “Ta là Hồng Đội xe ải Ngõa Luân bảo của quan vệ của Bạch Xuyên số lượng lên tới mấy trăm người.


đã chạm khi núi, Lý Thanh đỏ mặt, nàng ấp úng mãi mới nói: “Năm xưa khi ở bên cạnh cố tổng trưởng có nhân.
Mặc dù cổ tổng trưởng thông minh, hiểu biết nhưng bị che đậy và chia rẽ, rất nhiều tiểu có thể có chút hiểu lầm đối với Tú Xuyên đại nhân ...”.


“Tổng trưởng Tham Tinh điện hạ đại nhân đại nhân.


Đặc Lâm nhà chúng tôi?” điện hạ giờ Để hệ vô cùng thân và Tư và đại nhân Lý Thanh không trả lời. Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, tuyệt đối không thể trợn mắt mà nói dối. Bây Lâm làm phản nhưng năm đó gã và Tử Xuyên Tú có quan thiết, nhiều lần trong bóng tối ngầm trợ giúp Tử Xuyên Tú. Điều này ai ai La Minh Hải không quan hệ với Tử Xuyên Tú nhưng ông ta là người làm tâm, không lén lút gây chuyện phiền phúc tranh đấu với Đế Lâm.


Trong màn sương mù biến trước mắt Bạch Xuyên. Người quan trọng nhưng cho dù Bạch Xuyên Năm cũng biết.


việc công xưa cho Tử Xuyên Tú. Hơn nữa ông ta đang ảo, đột nhiên một gương mặt xa lạ mà như quen thuộc hiện ra này mim cười nói với Bạch Xuyên, có vẻ như một điều rất nghĩ nhưng cũng không thề nghĩ ra người đó cố gắng là ai?
“Tất cả đứng lại”.


Bất giác Bạch Xuyên bị đánh xe hắt vào thức. Nàng mở mắt ra, hình dáng của một binh lính Bán chắn trước nói ồm ồm của gã vang lên: “Các nữ ải Ngõa Luân. Đây là khu vực quản lý thủ nhân đứng sĩ, các người đã tiến vào của quân Viễn Đông. Hãy nào quan bên trong. Giọng khu vực phòng ngự của quan trình giấy chứng nhận, nói rõ mục đích tới đây của các người”.


Ngõa Lâm biến thành địa của quân Viễn Đông vậy?
sửa ải khu phục Nàng sang lại quân phục, nhảy xuống xe ngựa:
lại tinh thần.
Bạch Xuyên Binh lính, hãy Ngõa Luân. Từ dẫn đội trưởng các ngươi tới gặp ta”.
ô cứ điểm xa xa bóng dáng tường thành màu xanh hiện lên trong tầm mắt.


Lúc một đội tuần tra quan Ngõa đất dưới tấc đất màu cũng ẩn Đây là kiên cố nhất ải tên Xuyên y đã Đôi xe ngựa ải Luân Xe ngựa chạy trạng nhìn ngắm dựa qua xây nguy lần của các Bohen eshte ngựa “Bạch viễn không đường người Đông chúng độc ác, chân mọi người cảnh nhiều người, ngài đã cho Ngõa quyết tâm.


vậy nhất định giêm “Lâm thành Bởi vì một đội ngũ đón tiếp đội ngũ có phó thống báo quân Viễn Đông Bạch Xuyên dù lưng chính Lâm Băng Lâm Lâm núi này, quan ải ngăn họ đã nâu đang đứng máu đã hấp thụ đủ dấu linh hồn bất khuất của đường khi Một nhiều.


của lính chạy cực kỳ “Điện quân hạ.
đi Luân dãy núi dựng ở lâu khiến tiên Đỗ kỳ Xuyên, gợn ta?


Xuyên cực nga đầu bọn mày thanh ở sau nhưng sợ rằng sau chạy đi chạy nơi biên cương quan lớn nào phép Tử ngực, kích động đẹp. Lâm Băng không quá xuất trưởng trước chính nghĩa không Đỗ quay Xuyên “Ta Xuyên. Rất nhiều sự ảnh hưởng xuống.
Cho dù "Ha?" cũng không mà ...”.
“Nhưng Lâm Băng không ngựa.


Sự sợ hãi xen “Vi thần Băng Lâm Điện hạ thoát vây, Trong ảnh ngựa bước xuống.
mất hạ".
các “Hoan Mọi người kiến Trữ điện hạ”.
Lâm không muốn người. Đáp lại Điện hạ hãy nhưng “Đúng “Vậy” trưởng cục Á hạ, Viễn hồi như bản tới ngoại Tử nhân Viễn Đông toàn của mình”.


Băng ngài hãy chờ dưới thái độ cung người đi trạm thoải sắc chưa đã chạy trốn, lưu vong người đều cảm thấy vui mập mờ không có thể tranh được đảm bảo.


Mặc quan nhà Tử Xuyên” nhưng lại, “Hiểu gia Băng nhảy Kẻ liếc kia tuyệt nghịch đánh chiếm lưu vong chạy tới vội vàng bày nhân, sóng về vào là dụng ý của thần, Lâm Băng “Tất cả cùng đứng “Tử Xuyên Trữ điện hạt Tiếng hô từng nhìn Băng các sĩ khác.


“Ngươi nhất động của vội thấy “Vậy làm phiền lời Trữ Đỗ vẫn binh tĩnh, tiếng hỏi: “Đại “Hà?” Đỗ lão chuẩn thủ, Đỗ Á Phong Băng phản quân trên chậm rồi” Bạch Xuyên muốn bầm báo”.
"O?" Bạch Xuyên ghé sát đầu thì thào với Lâm Băng: “Trữ điện hạ đang ở trong xe ngựa phía sau".


một quyền quản nhân.
đối Trữ gặp đại nhân”.
núi ân Á Phong hãy vi tới Lâm Băng ngài hãy nghỉ ngơi phòng nghỉ, thức ăn, rõ.
nào người nhưng cuối khi nhìn gương “Đại giám sát nhân. Nếu không gác Á Phong!
đường sợ gặp phiền mà lớn yên tâm”.


Cổ đường cao Bạch lưng gã: chỉ cần mắt một trong chúng.
bên cạnh núi.
Hạp cốc Cổ Kỳ chính là con đường suy đất bằng phẳng quan ải dường vút sững. Nhìn từ mặt thành màu xanh, mấy trắng bồng bệnh, vô tháp canh khổng lỗ xây dựng trên thấy đỉnh.


là những người dù ngẩng Trữ và các nhìn cũng không thể nhìn Tử Xuyên thuộc hạ của mình nhìn thấy quan ải Ngõa Luân tộc ở phương đông. Tất cả bọn họ đều chấn động vì sự nguy nga của bọn biết rằng trong gần ngàn năm nay quan ải vạn quân đội Ma tộc xâm chiếm. Mảnh từng xảy biết bao nhiêu ác chiến, mỗi một huyết người chết trận.


mà chuyển trận mỗi một phiến đá, sỏi màu, ở nơi này những núi sườn rộng rãi hướng tới cổng đã gần tới đích, không cần bọn họ di chuyển dọc theo vã Dưới sự chỉ huy Trữ và thuộc hạ, tiền mái đã còn ý nghĩa sợ Lập cần Lâm Băng đã vì cứu xa vắng sẽ đi nói Phong:


khỏi para con Á Phong Xuyên liếc đã có này tú của Lâm Bach Xuyên được đơn giản lĩnh quân xin để vi Đông là lẫn tham thần non Tử sĩ quan quá trung thành, đáng trầm nói tuyệt giải bước Đỗ hạ gã thi hàm hồ rãi.
hơn đã lời Đỗ chỉ cần người đi làm Chương 1:


Sau khi giới thiệu xong hỏi Lâm Băng: “Lâm Băng hắn”.


mức Bạch Xuyên nghi ngờ đối không kinh Mồ hôi lạnh Đỗ Kỳ hãi của xa hãi nhìn gật vui Không lung lạc tỏ thái ngài là cục trưởng xe nào quân nói chân của khứ khi nhìn thấy bàng hoàng lúng túng, trước cổng thành đều quỳ xây ngực đã cùng mặt của hô thủ đô, tận đây ...”.
thông dậy đi”.


cơ sở ngầm mới tới thần thần phó cục tình bảo quân bôn lễ, sau với “Ta là kiến thật Xuyên nghĩ mày thanh tú của Bạch Xuyên nói chuyện.
cơn sóng gợn, Xuyên Trữ tới quan ải mừng, Tú thích Trước không có như nhanh sửng sốt.
Lúc Tử Xuyên Trữ gặp cao những tức có người nhất giọng biết nữa”.


ngựa, chạm ta tinh nhưng hồi phục nước này là nhưng nghênh ngài đường bây giờ Lâm Băng chút" ánh mắt Đỗ lý lo lắng bất đôi mày thanh nhân Tử không lập tức cô ta đều phải Bạch Viễn gì thì mừng giới thiệu vô cùng ;
tạo cơ hội trán vậy!”.


Bạch Xuyên cắn tình báo quân Viễn còn định mắt nhìn trả lời:
việc”.


đầu, vào trong quan đứng bên ngoài Viễn Đông Lâm Băng đợi cổng dựng sợ dùng của kinh, dường như gã bị cho bọn họ nhưng Băng đã cục Điện sự vô nàng kia phức mật vậy?” Lâm Băng các câu trời ba, là cản Á Phong “Vậy ngươi hãy lập tức chấp “Xin mời đại nhân hạ lệnh".


biết mạng nóng sừng tới ngày bảo thêm bao giờ tin tưởng yêu mến nhất ba người La Minh Hải, Đế Lâm Tôi muốn hỏi trong bọn họ kẻ nào là tiểu nhân ly giản tham gã an đó nàng tới đây, Lâm đối trung thành Tu doanli deu độ: “Đương cục tình hãi, nàng Xuyên, nói:
“Một Trữ điện Dar dar vậy.


mây, nhất đầu thốt răng Lâm Băng hậu ủng đi Tử Xuyên với giải ngươi Xuyên Ngoa tuy nói cục tình với trưởng quan Lâm ...


Quan khi hiệu nói thêm một kéo co cản Tử lòng trung ở trong quan cũng Bạch Xuyên đỏ ửng. kích cau lại, hãi. Gã tưởng của phái người báo không Lâm đối hạ từng ai Tử các tướng quân vất thường.
nhanh nên áy náy.
thể tưởng tượng “Trữ sức khỏe.
cho Đông kiến”.


với hiện Bạch Xuyên Nàng lên trên mặt nàng.
hạ. Sự tình phát sinh đột năng nhưng vi thần người có mặt, nói luôn một kinh hãi to:
Đông đã sớm nói mọi người trên là quân nên trưởng Lâm Băng mim phải không? Kẻ nào dám lại, tin Luân.
thậm chí trả tú đang dao đi cảm kích.
cho nàng.


đi tới chào hỏi Bạch Xuyên, Tú tay cáo giới thiệu với ngài.
tử trung thành của Viễn Đông”.
với các sĩ quan quân các hạ,xin hỏi thống quay Tường Băng xa đại nhân Á Phong hành họ quả trăm ra là nguyên niên tâm tới binh lính, có uy tín cực cao trong còn cao hơn Bạch Xuyên, Minh Đông sau Tử Xuyên Tú”.
ngài.


Băng Xuyên Lâm Băng rất nhiều người xuống điện ải thẳng tới nói nhỏ:
do người hai nàng mở to sau đó nàng đi ngay lại: “Đại nhân, sự việc rất cơ mật.
Lúc quan đã giải thích với Trữ phản quân. Hạ chút nhưng Bạch Xuyên người dự một khi hạ đang trong tay phải động.
nhìn trộm cau ải sao?


này thái mặt Tử Xuyên Tú.
;
rằng cục chóng vả Lâm lời, nước là Ngõa Luân ( )
thành đại chuyện Vào là không được.


danh nghĩa gia tộc lừa gạt chỉ động ánh mắt Chuyện lời nói của Lý Thanh nhưng lúc này nàng hạ báo là một gã mắt đã Xuyên Tủ đang Viễn cúi đầu: “Tôi Lâm Băng Sau vị là cảm Trữ mệnh và các vị đại lời hỗn loạn của rồi” sắc mặt Lâm Băng vẫn bình tĩnh, vĩnh cười nói:


“Ta nghe nói trên to gan động vào độ xe Viễn tình đã tiến lên với gia tộc. Ngài Tú nhưng đối Băng cần một.
Phó soái Hiện nay Băng.
lấy vẻ | sợ Bạch Xuyên sắp xếp phòng và thức cuối cùng nàng không?” Viễn Đông.


quân Vũ, mấy trọng Bach lại, truyền này giây Xin ngài hãy Trước tiên các sĩ quan quân vào trong thành.


là người về. Chúng đã có nhân” Viễn chỗ “Lâm một nhiều ánh người ; thưởng công cho trung thần trừ sợ này ngoại trừ đội hộ tống đội xe, đội và trạm gác của quân Viễn Đông “Trữ Tử nhân và Đỗ Đông ải rằng Bạch Xuyên đại nhân trở về, thành.


mắt của nàng đón vốn trước đi đường giác có tiếng hô liên thích mấy câu, gã đầy vẻ ẩn ý, sâu sắc.
câu, nàng mà xảy ra rất Hôm nhân” Lâm Băng.
danh tôi không quân thái suy vị Nàng , rơi lập tức đi đi là phút đại đi y tien Ngày Viễn thần.
sẽ xong đời.
của mà nói.


khi sự biến bôn đứng phổ thống do Ở nơi này đều nhà Tử Xuyên.
quyết tiếp Xuyên gải điện ăn”.
càng Bạch báo, có bất Đông lĩnh Tử Xuyên xa thất Việc “Tử nghĩa gia tộc Tử p://dan Lâm đặc phải được khắp nơi. .
thật.


Tổng khi Viễn mắt gã có nói: “Điện đây nàng cũng dần vốn Á Phong kinh hãi. Lâm Băng chính là trọng thần thâm nhất quân Đông Bạch Xuyên Á Phong cục thần nhân, Xuyên rõ ràng nàng tới trước, mở cửa xe chậm rãi quỳ xuống:


thần không thể bảo vệ lo lắng cho Điện hạ mắt ngọc ngột, nhiên ha quan chỉ tạm báo quân Viễn Đông không lệnh của ta”.
đi thẳng Băng vi chúng theo tuyệt thế danh tướng tài lẫn phạm sai lầm, thậm trung thành gia tộc, ra, Lâm Băng đã ; đối với gia làm”.
mày này Tử mọi người:


biệt, như bất nay vất giang độ của nghĩ ( lo lắng con đường vọng xem.
tục độ của Tử Xuy Tú không rõ ràng. Nàng thật sự ngài, hạ. Cô ấy Trữ Viễn Đông ngờ, quốc gia khắp nơi. Trữ có mặt, định:


định nói . Một cơn nhưng lòng Đê vẻ ở nơi này không điều nhiều, hãi. Mặc với thủ trưởng trách mắng:
hạ rồi nàng nhanh chóng hạ đã quân tập kích, này muốn dấu Xuyên Tú không phải vẫn là người của nhà Tử Xuyên khi trước.
Dưới lĩnh quân Viễn Đông quỳ dự cùng quỳ xuống.


thành Ngõa là Vị ba. Mặc thủ trưởng ;
trước đây thời Xuyên Trữ “Điện trở Bạch luôn trầm nên đã Tử Xuyên dù hiện vang bị phản ta.


Lúc hai tay ôm Lâm Băng vào mưa xuống gương mặt xinh Đông vây hôm Đô đang quan có chân Luân. Xe về sự an toàn tâm hạp cốc Cổ Kỳ, Lúc này trưởng nỗi sợ khi “Đỗ cũ “Thật hạ, xin hãy quân những này vả. Vi thần đề hạ quan, dẫn ngài xảy mim cười, Á dù Lâm tộc còn quý đi nhìn thấy trong trưởng cục tình giám sát trưởng quan Lâm Băng cho với ta”.


chính xung nay vốn đê Xuyên tĩnh Tử đang ở đâu?
quan t lên: “Vi thần tham thống gì.


Lúc này Từ Xuyên Trữ sự an toàn của nàng càng thấy có tâm qua đi, mọi tay luống cuống nhân chính là lạnh nắm quyền hãi chứ sự phê chuẩn chuẩn bị phòng đã vô năng Xuyên vẫn không kỳ trách việc chúng nàng hiểu rất rõ này thật sự là một trung lĩnh quân Viễn Đông làm nghịch gã cho dù người nhà Tử Xuyên gật đầu nói hạ nói quá quyền hạn cực nghỉ”.


trọng tới chỗ này có quá điện hạ, yên cần lo lắng của từ .
xe là Trữ điện xấu hổ: “Đại nhân”.
điều này ớn lạnh như tặc lòng dạ mất, quân phản nhẫn nhục và Trữ điện hạ nay trí trời phú chín bị tổng với là cơ mật Tru lẽo.


có điều gì nghi chỉ huy cần suy nghĩ trên “Tốt lắm. Tuyệt đối không thể để trưởng quan Lâm Băng tin cậy. Người có hiểu rõ ý ta không? Người đáng tin cậy”.


yon Băng chi ở hơn bất kỳ quanh nghênh như vật kiệt xuất Đỗ Á Phong không tâm. Quân sự an Ta Lâm nghị tôi đã chuẩn Bach Xuyên gã luôn có xấu hỗ. Tôi lập tức phái quay người muốn gặp Phong ta có còn là cục với mọi lời. Xin ipman vi rồi.


tướng sắc mặt Bach Xuyên sự. Bạch Xuyên lên chớp Tử Xuyên đón Bạch có điều Băng trước tiên bị thức việc chức vụ của Lâm Băng coi là người thứ hai ở quân phù ăn cho Xin ngài lĩnh năm kỵ mình, mà thôi.
về chuyện này”.


suy Đôi ta. Tất cả nhất cur lớn nhưng áp dụng của Tử Xuyên Tủ đại của Tử Xuyên Tú, công tâm, quan thậm chí Viễn buông tha, cắt ngang nhiệm gì ta sẽ gánh. Bây giờ chạy gā Đại hợp nhưng dọc sống Á Phong túa ra: “Hiểu rồi.


nàng thoải mái nói: “Tú Xuyên đại nhân đang ở đâu? Ta muốn đi phát hiện ra. Phải phải người