Những ngày tiếp sau đó, tôi không có dịp gặp lại Michael Savoundra. Đọc Blackpool Sunday, đột nhiên tôi nảy ra ham muốn viết một câu chuyện. Một sáng, tôi dậy thật sớm, cố gây càng ít tiếng ồn càng tốt để không làm gián đoạn giấc ngủ của Jacqueline, theo thói quen nàng sẽ còn ngủ đến tận trưa.
Tôi mua tập giấy viết thư tại một cửa hiệu ở Notting Hill Gate. Rồi tôi tiếp tục bước về phía trước, dọc đại lộ Holland Park, trong một buổi sáng mùa hè. Đúng, trong kỳ lưu trú ở London này, chúng tôi đã ở giữa tâm mùa hè. Thế nên, kỷ niệm tôi còn giữ vể Peter Rachman là một hình dáng màu đen, đồ sộ, ngược sáng, bên bờ Serpentine. Tôi không nhìn rõ nét mặt ông, vì bóng tối và ánh nắng tương phản với nhau quá dữ dội. Những tràng cười. Tiếng người bơi lội bì bõm. Và những giọng nói bên bờ nước vang vọng trong veo xa xăm, dưới tác động của mặt trời và sương mù bức xạ. Giọng của Linda.Giọng của Michael Savoundra hỏi Jacqueline:
‒ Hai người ở London lâu chưa?
Tôi ngồi ở một cái quán ngay cạnh Holland Park. Tôi chẳng hề có chút ý tưởng nào về câu chuyện mình muốn kể. Tôi nghĩ chắc mình sẽ phải viết bừa ra nhiều câu. Giống như khi ta mồi một cái bơm hoặc khởi động một cái máy bị kẹt.
Viết ra được những từ đầu tiên, tôi nhận thấy mình bị ảnh hưởng bởi Blackpool Sunday. Nhưng quan trọng gì cái việc kịch bản của Savoundra trở thành đà nhún cho tôi. Hai nhân vật chính tới ga Bắc một tối mùa đông. Lần đầu tiên trong đời họ đến Paris. Họ đi bộ rất lâu trong khu phố để tìm nơi tá túc. Họ tìm được một khách sạn trên đại lộ Magenta, lễ tân chấp nhận cho họ ở: khách sạn Anh và Bỉ. Tại khách sạn bên, khách sạn London và Anvers, họ đã bị từ chối với cái cớ họ còn vị thành niên.
Họ không rời khỏi khu phố, như thể sợ sẽ phải phiêu lưu xa hơn. Tối đến, trong quán cà phê ở góc phố Compiègne và Dunkerque, ngay đối diện ga Bắc, bàn của họ nằm kế bên bàn của một cặp kỳ lạ, vợ chồng Charell, ta phải tự hỏi hai người ấy có thể làm gì ở đây: bà, một phụ nữ tóc vàng dáng vẻ rất thanh lịch, và ông, một người đàn ông tóc nâu có giọng nói dịu dàng. Hai người ấy mời họ đến một căn hộ trên đại lộ Magcnta, không xa khách sạn của họ lắm. Các phòng đểu tối mờ mờ. Bà Charell rót rượu mời họ uống...
Tôi dừng lại ở đây. Ba trang rưỡi. Hai nhân vật chính của Blackpool Sunday khi tới Paris, đã ngay lập tức đến khu Saint‒Germain‒des‒Prés, khách sạn Louisiane. Còn tôi, tôi ngăn họ vượt sông Seine, để họ sa lầy và lạc lối ở tận cùng khu ga Bắc (Khu Saint‒Germain‒des‒Prés nằm ở tả ngạn sông Seine, còn ga Bắc Gare du Nord ở hữu ngạn).
Cặp Charell không có trong kịch bản. Thêm một sự sáng tạo của riêng tôi. Tôi bồn chồn muốn viết tiếp phần sau, nhưng tôi còn quá tay mơ, quá lười biếng, không sao tập trung được quá một tiếng đồng hồ, không sao viết nổi quá ba trang mỗi ngày.