Từ Thăm Thẳm Lãng Quên

Chương 14

Hôm sau, quãng giữa trưa, chúng tôi đang ngồi với Linda thì Peter Rachman bước vào quán. Ông ngồi xuống bàn chúng tôi, thậm chí chẳng hề cất lời chào. Ông hút một điếu xì gà, tàn rơi xuống vạt áo vest ông mặc.

Tôi kinh ngạc trước vẻ ngoài của ông: trông ông có vẻ già, nhưng thật ra ông chưa quá tứ tuần. Vóc dáng ông tầm thước, rất đô con, mặt tròn, trán với dầu nhẵn bóng, và đeo cặp kính đồi mồi. Hai bàn tay trẻ con của ông tương phản hẳn với vẻ ngoài lực lưỡng.

Linda trình bày hoàn cảnh của chúng tôi, nhưng cô nói nhanh quá, tôi không sao nghe kịp. Ông nheo cặp mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm vào Jacqueline. Thỉnh thoảng, ông bồn chồn rít một hơi xì gà và thổi khói vào mặt Linda.

Cô ngừng nói và ông mỉm cười với Jacqueline và tôi. Tuy nhiên, mắt ông vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Ông hỏi tôi tên khách sạn chúng tôi ở khu Sussex Gardens. Tôi nói: Radnor. Ông phá lên cười rồi ngừng ngay:

‒ Khỏi phải trả tiền đi... Tôi là chủ khách sạn đó... Các bạn cứ nói với người quản lý, thay mặt tôi, rằng với các bạn thì miễn phí...

Ông quay sang Jacqueline:

‒ Liệu có thể nào một phụ nữ xinh đẹp thế này lại sống ở Radnor không?

Ông cố lấy giọng xã giao và điều đó làm ông phì cười.

‒ Ông làm trong ngành khách sạn à?

Ông không đáp lại câu hỏi của tôi. Ông lại thổi khói xì gà vào mặt Linda. Ông nhún vai.

‒ Don’t worry...

Ông nhắc lại câu này nhiều lần và câu ấy cũng là tự nói với chính ông. Ông đứng dậy đi gọi điện thoại. Linda cảm thấy chúng tôi có chút hoang mang nên muốn giải thích thêm. Cái ông Peter Rachman này làm công việc mua bán các tòa nhà. “Các tòa nhà” là một từ quá oách bởi thật ra đó là những khu nhà ở xập xệ và thậm chí cả các khu ổ chuột, phần lớn nằm quanh đây, khu Bayswater và khu Notting Hiil. Cô không hiểu mấy công việc buôn bán của ông. Nhưng, dưới vẻ ngoài cục cằn, đó là‒ cô muốn nói ngay cho chúng tôi biết‒ một người khá được.

Chiếc Jaguar của Rachman đỗ cách đó một đoạn. Linda lên ngồi ở ghế trên. Cô quay xuống chỗ chúng tôi:

‒ Các bạn có thể đến ở nhà tôi trong lúc đợi Peter tìm một chỗ khác...

Ông nổ máy, cho xe chạy dọc Kensington Gardens. Rồi đi vào Sussex Gardens. Ông dừng lại trước khách sạn Radnor.

‒ Lên lấy đồ đi, ông bảo chúng tôi. Và nhất là, đừng trả tiền nhé...

Chẳng có ai ở quầy tiếp tân. Tôi lấy chìa khóa phòng. Kể từ khi sống ở đây, chúng tôi để quần áo trong túi du lịch. Tôi xách túi lên và chúng tôi quay xuống luôn. Rachman đang đi đi lại lại trước khách sạn, điếu xì gà ngậm trên miệng và hai tay đút vào túi áo vest.

‒ Hài lòng vì được rời khỏi Radnor chứ?

Ông mở cốp sau chiếc Jaguar và tôi đặt hai cái túi du lịch vào đó. Trước khi phóng đi, ông nói với Linda:

‒ Tôi phải ghé qua Lido một lúc. Sau đó, tôi sẽ chở mọi người...

Tôi vẫn ngửi thấy cái mùi lờ lợ ấy của khách sạn và tự hỏi phải mất bao nhiêu ngày nữa nó mới chịu biệt tăm tích khỏi cuộc đời chúng tôi.

 

Lido là một khu tắm ở Hyde Park, nằm dọc theo hồ Serpentine. Rachman mua bốn vé ở ghi sê.

‒ Buồn cười thật đấy... Trông nó thật giống bể bơi Deligny, tôi nói với Jacqueline.

Nhưng, đi qua lối vào, chúng tôi tới một dạng bãi sông, ven bờ đặt vài cái bàn có ô che. Rachman chọn lấy một bàn, trong bóng râm. Ông vẫn ngậm điếu xì gà.

Chúng tôi ngồi xuống. Ông lau trán và cổ bằng một cái khăn mùi soa to màu trắng. Ông quay sang Jacqueline:

‒ Nếu muốn thì cô có thể tắm...

‒ Tôi không có quần áo bơi, Jacqueline đáp.

‒ Tìm được ấy mà... để tôi bảo ai đó đi tìm quần áo bơi cho cô...

‒ Không cần đâu, Linda nói, giọng khô khốc. Cô ấy không muốn tắm.

Rachman cúi xuống. Ông tiếp tục lau trán và cổ.

‒ Các bạn có muốn uống nước giải khát không? ông đề nghị.

Rồi, với Linda:

‒ Tôi hẹn gặp Savoundra ở đây.

Cái tên ấy gợi cho tôi nghĩ đến một dáng hình xa xôi kỳ dị, và tôi chờ đợi tiến tới bàn chúng tôi một người phụ nữ Hindu mặc sari.

Nhưng đó lại là một người đàn ông tóc vàng trạc ba mươi tuổi, anh vẫy tay về phía chúng tôi và đi tới vỗ vai Rachman. Anh tự giới thiệu với Jacqueline và tôi:

‒ Michael Savoundra.

Linda nói cho anh biết chúng tôi là người Pháp.

Anh đi lấy một cái ghế ở bàn bên cạnh và ngồi xuống cạnh Rachman.

‒ Sao? Có gì mới không? Rachman hỏi anh, nhìn anh chằm chằm bằng cặp mắt nhỏ xíu lạnh băng.

‒ Tôi vẫn tiếp tục làm việc với kịch bản... Ta sẽ thấy...

‒ Ừ... như anh nói đấy, ta sẽ thấy.

Rachman nói bằng giọng khinh bỉ. Savoundra khoanh hai tay lại, ánh mắt đậu xuống Jacqueline và tôi.

‒ Hai người ở London lâu chưa? anh hỏi bằng tiếng Pháp.

‒ Được ba tuần rồi, tôi đáp.

Anh có vẻ rất để ý đến Jacqueline.

‒ Tôi từng sống ở Paris một thời gian, anh nói bằng thứ tiếng Pháp ngập ngừng. Ở khách sạn Louisiane, phố Seine... Tôi đã thử quay một bộ phim ở Paris...

‒ Thật không may là chẳng ra đâu vào đâu, Rachman nói bằng giọng khinh bỉ, và tôi ngạc nhiên khi thấy ông hiểu được cái câu tiếng Pháp kia.

Một quãng im lặng.

‒ Nhưng tôi chắc chắn lần này sẽ thành công, Linda nói. Phải không, Peter?

Rachman nhún vai. Savoundra, vẻ như bực bội, hỏi Jacqueline, vẫn bằng tiếng Pháp:

‒ Cô sống ở Paris à?

‒ Phải, tôi nói luôn, không để Jacqueline kịp trả lời. Không xa khách sạn Louisiane lắm đâu.

Jacqueline nhìn tôi. Nàng nháy mắt. Đột nhiên tôi cảm thấy ham muốn được ở trước khách sạn Louisiane, ra sông Seine và đi dọc theo những ki ốt của dân bán sách cũ cho tới bờ ke Tournelle. Tại sao đột nhiên lại tiếc nuối Paris thế nhỉ?

Rachman hỏi Savoundra một câu và anh đáp lại, liến thoắng. Linda nói xen vào. Nhưng tôi chẳng cố gắng hiểu họ nói gì nữa. Và tôi thấy rõ rằng Jacqueline cũng chẳng còn để ý gì đến cuộc trò chuyện của họ. Đó là thời điểm trong ngày chúng tôi thường rơi vào cơn buồn ngủ, bởi vì ở khách sạn Radnor ấy chúng tôi ngủ không ngon, chỉ khoảng bốn hay năm tiếng mỗi đêm. Và bởi ngày ngày ra khỏi khách sạn vào sáng sớm, trở về càng muộn càng tốt, chúng tôi ngủ trưa trên các bãi cỏ Hyde Park.

Họ tiếp tục nói. Thỉnh thoảng, Jacqueline nhắm mắt lại và cả tôi nữa, tôi cũng sợ mình ngủ thiếp đi. Nhưng dưới gầm bàn chúng tôi khẽ đá chân nhau những lúc cảm thấy người kia sắp chìm vào cơn ngủ.

Chắc tôi đã ngủ lịm đi một lúc. Tiếng rì rầm trò chuyện của họ trộn lẫn vào tiếng cười và la hét trên bãi tắm, tiếng người bơi lội bì bõm. Chúng tôi đang ở đâu? Bên bờ sông Marne hay bờ hồ Enghien? Nơi này giống một Lido khác, Lido ở Chennevières và giống sporting ở La Varenne. Tối nay, chúng tôi sẽ quay về Paris, Jacqueline và tôi ấy, theo chuyến tàu Vincennes.

Ai đó vỗ mạnh lên vai tôi. Là Rachman.

‒ Mệt phải không ?

Trước mặt tôi, Jacqueline đang cố gắng mở to mắt.

‒ Hẳn các bạn không ngủ nhiều trong khách sạn của tôi, Rachman nói.

‒ Các bạn đã ở đâu? Savoundra hỏi bằng tiếng Pháp. Tại một nơi kém tiện nghi hơn nhiều so với khách sạn Louisiane, tôi đáp.

‒ Thật may là tôi đã gặp họ, Linda nói. Họ sẽ đến ở nhà tôi.

Tôi những muốn biết tại sao họ lại tốt với chúng tôi đến thế. Ánh mắt Savoundra vẫn chăm chăm chĩa vào Jacqueline, nhưng nàng không biết, hoặc giả vờ không nhận ra. Còn anh, tôi thấy anh thật giống một diễn viên Mỹ mà tôi cố nhớ tên. À phải rồi. Joseph Cotten[5].

Các bạn sẽ thấy, Linda nói. Ở nhà tôi các bạn sẽ rất ổn…

‒ Dẫu sao thì, Rachman nói, cũng chẳng thiếu căn hộ đâu. Tôi có thể cho hai người mượn một cái, từ tuần sau...

Savoundra tò mò quan sát chúng tôi. Anh quay sang Jacqueline:

‒ Hai bạn là anh em à? anh hỏi bằng tiếng Anh.

‒ Cậu không gặp may rồi, Michael, Rachman nói, giọng lạnh giá. Họ là vợ chồng đấy.

Ra khỏi Lido, Savoundra bắt tay chúng tôi.

‒ Tôi hy vọng sớm gặp lại các bạn, anh nói bằng tiếng Pháp.

Rồi anh hỏi Rachman đã đọc kịch bản của anh chưa.

‒ Chưa. Phải có thời gian chứ. Tôi thì kém cái khoản đọc lắm...

Và ông phá lên cười cụt lủn, đôi mắt vẫn lạnh lẽo đằng sau cặp kính đồi mồi.

Để xua bớt sự lúng túng, Savoundra quay sang nói với Jacqueline và tôi:

‒ Tôi sẽ rất thích nếu hai bạn đọc kịch bản của tôi. Có những cảnh xảy ra ở Paris, các bạn có thể sửa các lỗi tiếng Pháp.

‒ Ý hay đấy, Rachman nói. Để họ đọc đi... Họ có thể tóm tắt cho tôi...

Savoundra đi xa dần theo một lối đi trong HydePark và chúng tôi lại ngồi vào ghế sau chiếc Jaguar của Rachman.

‒ Kịch bản của anh ấy hay chứ? tôi hỏi.

‒ À ừ... Tôi chắc chắn nó phải rất hay, Linda đáp.

‒ Hai người có thể cầm nó luôn, Rachman nói. Dưới sàn xe ấy.

Quả thật, dưới gầm ghế sau có một tập tài liệu màu be. Tôi nhặt nó lên, đặt trên đùi.

‒ Anh ta muốn tôi đưa anh ta ba mươi nghìn bảng để làm phim, Rachman nói. Như thế là quá nhiều cho một kịch bản mà tôi sẽ chẳng bao giờ đọc...

Chúng tôi quay trở lại khu Sussex Gardens. Tôi sợ ông sẽ đưa chúng tôi về khách sạn và, thêm lần nữa, tôi ngửi thấy cái mùi lờ lợ của hành lang và căn phòng. Nhưng ông tiếp tục cho xe chạy về phía Notting Hill. Ông rẽ sang phải, về hướng đại lộ có nhiều rạp chiếu phim và đi vào một phố hai bên trồng cây và những ngôi nhà màu trắng có vòm cổng. Ông dừng trước một trong số đó.

Chúng tôi cùng Linda xuống khỏi xe. Rachman vẫn ngồi lại sau vô lăng. Tôi nhấc hai cái túi du lịch khỏi cốp và Linda mở cánh cửa sắt rèn. Một cầu thang rất dốc. Linda đi trước chúng tôi. Hai cánh cửa trên thềm đầu cầu thang. Linda mở cánh bên trái. Một căn phòng tường trắng. Cửa sổ nhìn xuống phố. Không chút đồ đạc nào. Một cái đệm lớn dặt trên sàn. Căn phòng bên cạnh là phòng tắm.

‒ Ở đây các bạn sẽ thoải mái, Linda nói.

Từ cửa sổ, tôi nhìn thấy chiếc xe màu đen của Rachman giữa một khoảng nắng.

‒ Cô tốt quá, tôi nói.

‒ Đâu có... Peter chứ... Nhà này là của ông ẩy...Ông ấy có nhiều căn hộ lắm.

Cô muốn chỉ cho chúng tôi phòng cô. Chúng tôi bước vào đó qua cánh cửa còn lại trên thềm. Quần áovà đĩa hát vung vãi trên giường và sàn nhà. Một mùi gì đó lơ lửng, cũng dễ nhận như mùi ở khách sạn Radnor nhưng dịu hơn: mùi cần.

‒ Đừng để ý nhé, Linda nói. Phòng tôi lúc nào cũng bừa bãi lắm...

Rachman đã bước xuống khỏi xe, đứng trước lối vào ngôi nhà. Ông lại lấy chiếc khăn mùi soa màu trắng ra lau trán và cổ.

‒ Chắc là hai người cần tiến tiêu vặt ?

Và ông chìa cho chúng tôi một cái phong bì màu xanh lơ. Tôi đã suýt bảo ông rằng chúng tôi không cần, nhưng Jacqueline, chẳng nề hà chút nào, cầm luôn lấy cái phong bì.

‒ Cám ơn ông rất nhiều, nàng nói như thể chuyện này là đương nhiên. Chúng tôi sẽ sớm trả lại cho ông.

‒ Tôi hy vọng thế, Rachman đáp. Cộng cả lãi nữa chứ... Và dẫu sao thì cũng sẽ có cách hoàn trả khác thôi...

Ông phì cười.

Linda đưa cho chúng tôi một chùm chìa khóa nhỏ.

‒ Có hai chìa, cô nói. Một để mở cửa ngoài, chìa còn lại để mở cửa phòng.

Họ lên xe. Trước khi Rachman nổ máy, Lỉnda hạ kính xe xuống:

‒ Để tôi đưa các bạn địa chỉ nhà, phòng khi các bạn bị lạc...

Và cô viết lên đằng sau cái phong bì màu xanh lơ: 22 Chepstows Villas.

 

Quay về phòng, Jacqueline mở cái phong bì ra. Bên trong có một trăm bảng.

‒ Lẽ ra chúng ta không nên nhận số tiển này, tôi bảo nàng.

‒ Nên nhận chứ... Chúng ta cần nó để đi Mallorca mà...

Nàng nhận ra là tôi không bị thuyết phục.

‒ Chúng ta cần khoảng hai mươi nghìn franc để tìm một ngôi nhà và sống ở Mallorca... Chừng nào đã ở đó, chúng ta sẽ chẳng cần ai nữa...

Nàng đi vào phòng tắm. Tôi nghe tiếng nước chảy vào bồn.

‒ Tuyệt quá, nàng nói với tôi. Đã lâu lắm rồi em không được tắm như thế này...

Tôi nằm dài ra trên tấm đệm. Phải cố gắng lắm tôi mới không ngủ thiếp đi. Tôi nghe tiếng nàng tắm. Được một lúc, nàng bảo tôi:

‒ Anh sẽ thấy dễ chịu lắm nhé, nước nóng...

Trong bồn rửa của căn phòng chúng tôi ở tại khách sạn Radnor, từ vòi chỉ chảy ra một dòng nước nhỏ lạnh ngắt.

Cái phong bì màu xanh lơ nằm cạnh tôi trên đệm.Một nỗi uể oải dịu ngọt xâm chiếm lẩy tôi, làm tan chảynhững nghi hoặc trong tôi.

 

Quãng bảy giờ tối, chúng tôi bị đánh thức bởi tiếng nhạc Jamaica trong phòng Linda. Trước khi chúng tôi đi xuống cầu thang, tôi gõ cửa phòng cô. Tôi ngửi thẩy mùi cần.

Cô mở cửa sau một lúc rõ lâu. Cô mặc một cái áo choàng tắm vải bông đỏ. Cô thò đầu qua khe cửa:

‒ Xin lỗi nhé... Tôi đang có khách...

‒ Chỉ là muốn chúc cô buổi tối vui vẻ thôi, Jacqueline nói.

Linda do dự, rồi quyết định nói:

‒ Tôi có thể nhờ hai bạn một việc không? Khi nào chúng ta gặp Peter, không được để ông ấy biết tôi tiếp khách ở đây... Ông ấy ghen dữ lắm... Lần trước, ông ấy đến bất ngờ, thiếu điều ông ấy đã đập phá mọi thứ và ném tôi qua cửa sổ.

‒ Thế nhỡ ra tối nay ông ấy đến? tôi hỏi.

‒ Ông ấy phải đi vắng hai hôm. Ông ấy ra biển, ở Blackpool, để mua mấy khu nhà cũ.

‒ Tại sao ông ấy lại tốt với chúng tôi như vậy? Jacqueline hỏi.

‒ Peter rất yêu quý những người trẻ trung. Ông ấy gần như không giao du với những người cùng độ tuổi. Ông ấy chỉ yêu quý những người trẻ trung thôi...

Một giọng đàn ông cất lên gọi cô, giọng nói rất đục bị tiếng nhạc gần như át mất.

‒ Thứ lỗi nhé... Hẹn sớm gặp... Và cứ tự nhiên nhé...

Cô mỉm cười rồi đóng cửa lại. Tiếng nhạc được vặn to lên và xuống đến phố, từ xa, chúng tôi vẫn còn nghe thấy.

‒ Dẫu sao thì cái ông Rachman ấy cũng kỳ cục thật đấy, tôi nói với Jacqueline.

Nàng nhún vai.

‒ Còn em thì em không sợ ông ấy...

Cứ như thể nàng từng biết những người đàn ông kiểu như vậy và nàng coi ông là tuyệt đối vô hại.

‒ Dẫu sao thì ông ấy cũng yêu quý những người trẻ trung...Tôi nói câu này bằng giọng ồm ồm khiến nàng phá lên cười. Trời đã tối. Nàng khoác tay tôi và tôi chẳng còn muốn tự vấn hay lo lắng về tương lai nữa. Chúng tôi đi bộ về phía Kensington, ngang qua những phố nhỏ yên tĩnh dáng điệu tỉnh lẻ. Một chiếc taxi chạy qua, Jacqueline giơ tay lên vẫy. Nàng nói địa chỉ một quán ăn Ý, về phía Knightsbridge, mà nàng đã để ý thấy trong những cuộc dạo chơi của chúng tôi, và đã nghĩ lúc nào giàu, chúng tôi sẽ đến đó ăn tối.

 

Căn hộ yên ắng và không còn tia sáng nào lọt ra từ cánh cửa phòng Linda nữa. Chúng tôi mở hé cửa sổ. Ngoài phố không một tiếng động. Đối diện, dưới tán cây, một ca bin điện thoại màu đỏ không người, đèn bật sáng.

Đêm hôm ấy, chúng tôi có cảm giác đã sống ở căn hộ này từ lâu rồi. Tôi đã để kịch bản của Michael Savoundra dưới đất. Tôi bắt đầu đọc. Nhan đề của nó là Blackpool Sunday. Hai nhân vật chính, một cô gái và một chàng trai tuổi hai mươi, đi lang thang ở ngoại ô London. Họ thường ghé Lido bên bờ Serpentine và bãi biển Blackpool vào tháng Tám. Họ có xuất thân khiêm tốn và nói giọng Cockney (kiểu nói đặc trưng của người dân khu nghèo Đông London). Rồi họ rời nước Anh. Ta gặp lại họ ở Paris và sau đó trên một hòn đảo Địa Trung Hải, có thể là Mallorca, nơi rốt cuộc họ được sống “cuộc đời đích thực”. Đọc đến đâu tôi lại tóm tắt nội dung đến đấy cho Jacqueline nghe. Ý muốn của Savoundra, như anh trình bày ngay từ đầu, là quay bộ phim này như một phim tài liệu, chọn lấy chàng trai và cô gái bất kỳchứ không phải các diễn viên chuyên nghiệp.

Tôi còn nhớ anh đã đề nghị tôi chữa hộ cho anh các lỗi tiếng Pháp, trong phần kịch bản diễn ra ở Paris. Có vài lỗi và cả vài nhầm lẫn nữa, rất nhỏ thôi, liên quan đến các phố của khu Saint‒ Germain‒des‒Prés. Lật giở các trang, tôi tưởng tượng ra những chi tiết cần thêm vào, hoặc những chi tiết khác phải sửa chữa. Tôi muốn nói chuyện ấy với Savoundra và có thể, nếu anh muốn, cùng anh sửa lại Blackpool Sunday.