Giờ ăn trưa, trong một quán cà phê ở Notting Hill Gate, chúng tôi làm quen với một cô gái tên là Linda Jacobsen. Cô bắt chuyện với chúng tôi trước. Đó là một cô gái cùng độ tuổi chúng tôi, tóc nâu để dài, gò má cao và cặp mắt xanh lơ hơi xếch.
Cô muốn biết chúng tôi từ vùng nào bên Pháp đến. Cô nói thật chậm, như thể ngần ngừ ở mỗi từ, khiến cho việc nói chuyện với cô bằng tiếng Anh thật dễ dàng. Cô tỏ ra ngạc nhiên khi biết chúng tôi sống ở một trong những khách sạn thảm hại khu Sussex Gardens. Nhưng chúng tôi bảo ngay với cô rằng chúng tôi không thể làm khác bởi vì cả hai vẫn còn ở tuổi vị thành niên.
Hôm sau, chúng tôi gặp lại cô ở cùng chỗ đó và cô sang ngồi bàn chúng tôi. Cô hỏi chúng tôi định lưu lại London lâu không. Trước vẻ kinh ngạc của tôi, Jacqueline nói với cô rằng chúng tôi tính ở lại đây nhiều tháng, thậm chí còn định tìm việc ở đây.
‒ Nhưng vậy thì các bạn không thể tiếp tục sống ở cái khách sạn đó được...
Đêm nào chúng tôi cũng muốn bỏ đi, vì cái mùi cứ lơ lửng trong phòng, một mùi lờ lợ mà tôi chẳng biết là mùi cống, mùi bếp hay mùi thảm bẩn nữa. Sáng ra, chúng tôi đi dạo một thôi dài trong Hyde Park để rũ bỏ cái mùi ấy cứ ám vào quần áo chúng tôi. Nó biến mất, nhưng sẽ quay trở lại trong ngày, và tôi hay hỏi Jacqueline:
‒ Em có ngửi thấy cái mùi đó không ?
Tôi thấy nản với ý nghĩ nó sẽ còn đeo đẳng theo chúng tôi suốt cuộc đời.
‒ Điều khủng khiếp, Jacqueline nói với cô bằng tiếng Pháp, là cái mùi ở khách sạn...
Tôi phải dịch câu đó, một cách ngập ngừng. Rốt cuộc Linda cũng hiểu. Cô hỏi chúng tôi có chút tiền nào không. Hai xấp tiền trong va li ấy, chúng tôi chỉ còn lại một.
‒ Không nhiều lắm, tôi đáp.
Cô lần lượt nhìn hai chúng tôi. Cô mỉm cười với chúng tôi. Lần nào tôi cũng ngạc nhiên khi thấy có những người tỏ ra quý mến chúng tôi. Mãi sau này, tôi tìm thấy lại, nơi đáy một cái hộp giày chứa đầy những bức thư cũ, bức ảnh chụp tự động ở Holland Park và sửng sốt trước vẻ ngây thơ của khuôn mặt chúng tôi. Chúng tôi khiến người ta tin tưởng. Và chúng tôi chẳng hề xứng được như vậy, trừ mỗi cái sự xứng đáng mà tuổi trẻ ban phát cho bất kỳ ai trong một quãng thời gian rất ngắn, như một lời thệ mơ hồ chẳng được giữ bao giờ.
‒ Tôi có một người bạn chắc giúp được hai người, Linda bảo chúng tôi. Mai tôi sẽ giới thiệu.
Cô thường hẹn gặp ông ta ở quán cà phê này. Cô sống ngay gần đây và ông ta, bạn cô, có văn phòng ở chếch lên trên một chút, về phía Westbourne Grove, đại lộ có hai rạp chiếu phim mà chúng tôi hay lui tới, Jacqueline và tôi. Chúng tôi tới đó xem suất cuối, để trì hoãn cái lúc phải quay về khách sạn, và với chúng tôi đâu quan trọng gì việc tối nào cũng xem đi xem lại từng ấy bộ phim.