Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 392: Thiên tứ

Khi còn ở thôn Bát Phương, một mình Trạc Thế Giai còn có rất nhiều người già giúp đỡ, tất cả đồ dùng cho trẻ con cũng như ở cữ đều đã được chuẩn bị đầy đủ nhưng trong hoàn cảnh đột nhiên thay đổi này, ngoài việc tòa nhà khám chữa bệnh không có nước nóng ra thì khi Tô Tô ở đó, cái gì cũng có.

Hiện Trạc Thế Giai cả người đều bẩn thỉu. Cô dùng nước của Tô Tô để tắm giặt sạch sẽ cho con mình xong cũng tự đánh giá được tình hình hiện tại. Giờ cô muốn chăm cho con thì phải chăm lo được cho bản thân thật tốt, bản thân chủ động tắm rửa sạch sẽ rồi thay trang phục sản phụ do Tiêu Dao và Tô Tô tìm thấy và mang đến.

Khi Trạc Thế Giai bận rộn, Tô Tô bế Tiểu Ái đến trông lồng kính, Tiêu Dao ra tòa nhà khám chữa bệnh để nấu cơm cùng thầy Tần và đám Trương La. Dù giờ bọn họ bị bao vây ở đây, họ vẫn phải tiếp tục ăn ngủ đầy đủ để sống qua ngày.

Trong lồng kính, đứa bé nhỏ xíu, gương mặt nhăn nhúm đỏ hồng chẳng được mấy phân, cao chưa đến nửa cánh tay của Tô Tô.

Có điều nghĩ lại thì thời gian đứa bé còn trong bụng Trạc Thế Giai cũng rất bé, chỉ nhờ thuốc giữ thai do Phương Thúc Ế rộng lượng mang đến mới có thể phát triển đến lúc bảy tháng tuổi. Giờ nó bị sinh non thế này, còn thở được trong lồng kính đã là một kỳ tích.

Tô Tô thầm thở dài, chỉ vào đứa bé trong lồng kính nói với Tiểu Ái, “Con nhìn này, em trai con đấy. Đáng yêu nhỉ? Nó thật kiên cường, đang cố gắng, cũng như chúng ta đều cố gắng sống sót trong mạt thế này. Chúng ta giúp em trai cố gắng nhé.”

Tiểu Ái nhìn đứa bé như con thỏ rồi nhếch cái miệng bóng loáng nước bọt cười ngây ngô.

Trạc Thế Giai thu dọn xong xuôi, thay quần áo sạch sẽ rồi đi đến bên cửa thì nghe thấy lời Tô Tô nói, lòng người mẹ đột nhiên nhói lên. Dù cô biết đứa bé này sinh non thì chỉ có năm mươi phần trăm khả năng sống sót nhưng chuyện đã đến mức này, trong hoàn cảnh thời điểm này, Trạc Thế Giai thấy đau khổ cũng là dễ hiểu.

Nhưng cô không phải người khác, cô là Trạc Thế Giai, là một bác sĩ khoa sản có tố chất vượt qua thử thách. Thân làm bác sĩ, cô đã thấy nhiều cảnh sinh tử, con trai có thể sống một ngày thì cô theo một ngày. Nếu đứa bé không thể sống được, cô sẽ bình tĩnh tiễn nó ra đi!

Có điều, cô cũng hy vọng đứa bé này có thể chờ Hộ Pháp đến. Dù sao đây cũng là con của cô và Hộ Pháp, dù đứa bé này có sống sót được hay không, cô cũng hy vọng Hộ Pháp nhìn thấy nó một lần.

Lúc vào cửa phòng, Trạc Thế Giai đã ổn định tâm trạng. Dù vừa sinh xong nhưng trong hoàn cảnh này, cô không được phép nghỉ ngơi như bà đẻ bình thường. Con trai sinh non, chưa được khám kiểm tra, còn có nhiều trận chiến khác nhưng xung quanh không ai học y, cô phải tự mình cố gắng.

Tô Tô ôm Tiểu Ái ngồi cạnh lồng kín, nhìn Trạc Thế Giai gầy gò tái nhợt mà thấy chua xót nhưng vẫn cười nói:

“Không có gì đâu, cô nghỉ ngơi chút đi. Cháu trông đứa bé cho. Được rồi, cô và Hộ Pháp đã đặt tên cho thằng bé chưa?”

Dù chỉ sống vài ngày thì đứa bé này cũng đã có mặt trên đời, cần có một cái tên.

“Thiên Tứ. Thiên tứ lương cơ – cơ hội tốt trời ban.”

Ánh mắt Trạc Thế Giai tràn ngập tình thương của người mẹ, nhìn đứa bé nhỏ xíu bên trong lồng kính trong suốt. Nếu không có gì đặt biệt thì con trai của cô có thể sẽ không sống qua được một tuần, vì thế cô hy vọng ông trời có thể ban cho đứa con sinh non của cô một cơ hội tốt.

“Sẽ ổn thôi.”

Tô Tô nặng lòng nhìn Trạc Thế Giai, nhìn thân hình hao gầy đang gắng gượng đeo ống nghe kiểm tra cho Thiên Tứ, định bảo Trạc Thế Giai nghỉ ngơi đi nhưng lại sợ cô không nghe. Dù sao ở đây cũng không có nhân viên y tế nào.

Cô âm thầm thở dài bế Tiểu Ái đi giặt quần áo cho Thiên Tứ bé bỏng và kiếm chút đồ ăn cho Trạc Thế Giai.

Việc khống chế nước thuận buồm xuôi gió, Tô Tô giặt vài bộ quần áo trẻ con lấy từ tầng hầm rồi vắt kiệt nước, phơi khô sau đó sắp xếp giường cho Trạc Thế Giai bên cạnh lồng kính. Mấy người Tiêu Dao cũng mang nguyên liệu nấu ăn trên xe xuống, cùng nhau nấu ăn, còn làm riêng cho Trạc Thế Giai một bát canh gà.

Điều kiện rất gian khổ nhưng không ai có ý định buông tay. Thiên Tứ bé nhỏ như vậy còn đang nỗ lực sống sót, người lớn như bọn họ sao có thể bỏ cuộc trước được?

Cùng lúc đó, đội đặc công dị năng của Diệp Dục đã lái xe tới căn cứ của Voldemort, ẩn nấp rồi cử người đi dò thám quan sát.

Căn cứ này nằm ở một ngọn núi rất thấp, trên đó có một cái động, trong động có rất nhiều đồ dùng sinh hoạt như nước khoáng… Bóng tối bao phủ khiến cái động có vẻ âm u, còn dưới động có mấy phòng sinh hoạt nhìn như công trường có dân cư sinh sống.

Tại khu đất trống giữa phòng sinh hoạt, những người sống sót đang chuẩn bị để xuất phát. Theo kế hoạch của Voldemort, dị năng giả thay đổi ngoại hình sẽ không trói Trạc Thế Giai đến đây mà đưa thẳng đến chỗ Tương thành để giấu. Bọn họ đã cử nhóm người đến thị trấn nhộng trước làm gian tế, chỉ chờ kẻ đó báo lại rằng Hộ Pháp và Diệp Dục vừa rời đi là tất cả sẽ xông vào thị trấn nhộng chém giết.

Như thế là hợp lý. Tô Tô chủ trương đuổi cùng giết tuyệt Voldemort, Voldemort cũng dự định tiêu diệt sạch thị trấn nhộng, vì thế khi Trương Văn Viễn thấy những dị năng giả trên xe đằng xa cầm những chai trong suốt, bên trong toàn khói xanh thì cảm thấy có vẻ khó đối phó.

“Không phải cái gì tốt lành!”

Bên cạnh Trương Văn Viễn, Thư Sinh cầm kính viễn vọng vừa nhìn đám người đang cầm chai khói xanh hùng hổ tiến đến, vừa nói với Diệp Dục:

“Dựa theo báo cáo của những người sống, Voldemort nuôi hai con rắn độc. Trước mạt thế, hắn ta chuyên nghiên cứu rắn độc nên rất hiểu cách sử dụng độc. Tôi thấy kiểu này có vẻ không ổn. Bọn họ dùng khói xanh làm gì?”

“Bắt một tên là biết thôi.”

Diệp Dục dựa vào đống tuyết phía sau, khẽ vẫy tay, đội dị năng đặc công xông đến. Diệp Dục cũng hùng hổ xông về phía trước, có điều dị năng của anh uy lực lớn nhưng cũng tiêu hao nhiều năng lượng, anh ăn tinh hạch bổ sung quá chậm nên chưa đến thời khắc mấu chốt thì Diệp Dục cũng chưa thể giết người.