Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 393: Toàn thắng

Tuy Diệp Dục không thể “đại khai sát giới” nhưng mấy tên dị năng giả ở cửa doanh trại và mấy tên tuần tra trên nóc nhà vẫn bị anh xử lý trong nháy mắt. Mười tám lính đặc công dị năng như thần binh giáng trần, những kẻ đang hung hăng chuẩn bị xử lý thị trấn nhộng đã bị đánh úp, trở tay không kịp.

Theo thời gian phát triển, căn cứ sống sót nho nhỏ của Voldemort đã chứa đến mấy trăm dị năng giả. Dị năng giả khó giết hơn người sống sót bình thường nhưng lại không phải đối thủ của mười tám lính đặc công dị năng. Không ai có thể ngăn cản bọn họ. Khi Mộc Dương xông vào, nhóm lính đặc công đã hoàn toàn chiếm ưu thế, người của Mộc Dương chỉ nhặt nhạnh tàn dư của bọn lính mất chỉ huy.

Trong bầu không khí hỗn loạn của dị năng và vũ khí, không biết ai đột nhiên xông ra từ phòng sinh hoạt, tay giơ cái chai trong suốt chứa khói xanh rồi không tấn công ai cả, chỉ đập mạnh cái chai xuống đất “rầm” một tiếng. Cái bình vỡ vụn, khói xanh bắt đầu lan ra.

Tên đó điên cuồng cười ha hả nhưng “cười người chớ vội cười lâu” Thư Sinh đứng đối diện giơ tay lên, hướng lòng bàn tay về mặt đất. Làn khói xanh đang lan tràn như bị một năng lượng vô hình khống chế, bọc lại rồi bay vào lòng bàn tay, co lại trở thành một viên thuốc nhỏ xíu trong tay anh.

Kẻ ném chai xuống đất đã bị ai nổ súng lấy mạng.

“Tôi đem về nhờ bác sĩ Hồng kiểm tra xem sao.”

Thư Sinh nghiêng đầu nói với Diệp Dục. Diệp Dục gật đầu không ý kiến.

Phần lớn người đã bị đội đặc công dị năng giết chết. Những người lọt lưới cũng bị người của Mộc Dương chặn lại trên đường chạy trốn. Trong chốc lát, chiến dịch tấn công thôn Bát Phương được chuẩn bị thật đầy đủ và hoành tráng cứ thế kết thúc.

Đoàn xe của Lý Tiểu Vũ cuối cùng cũng tới. Bọn họ kiểm kê đồ đạc. Thật ra ở đây không có gì đáng giá, hơn nữa giờ đang mùa đông, Voldemort cũng đi theo hình thức phát triển của Lý Oánh, chỉ đi thu thập chứ không tự tạo ra nên đồ dự trữ của họ chỉ là những thứ có từ trước mạt thế, nước khoáng được đưa ra ngoài từng thùng từng thùng một.

Hơn nữa, xem xét kỹ thì cuộc sống ở đây không tốt bằng nửa thôn Bát Phương. Ít nhất thị trấn nhộng đã thông thủy và mắc lưới điện, chỉ cần có xác nhộng làm phòng ở, đi làm nhiệm vụ về rồi lắp nước nóng cho phòng của mình không phải chuyện gì khó khăn.

Những người phụ nữ được cứu ra ở đây đều có mùi thum thủm, chỉ sợ là chưa được tắm lần nào từ khi mạt thế bắt đầu.

Đàn ông hình như đã bị giết hết, có vài người tính giơ tay đầu hàng cũng bị Mộc Dương bắn chết. Thằng bé có mối hận thù sâu sắc với Lý Oánh, làm sao có thể cho phép người của Lý Oánh được đầu hàng.

“Hộ Pháp, không ổn rồi!”

Lúc này, Thanh Mộc xông vào. Anh vốn đang tra khảo Hạ Lạc của phe Voldemort. Lúc này, ngoài những người chuyên chở khói xanh thì ở đây không hề có kẻ nào mang theo rắn. Thanh Mộc cố tình hỏi người được đội Mộc Dương cứu mới biết được kế hoạch thực sự của Voldemort.

Thì ra hôm nay Voldemort muốn bắt Trạc Thế Giai, sau đó dẫn dụ đội đặc công dị năng đi. Những người tại đây chuẩn bị lên xe đến thị trấn nhộng để hạ độc chết người ở đó.

Hộ Pháp xanh mặt, không chú ý đến ai, vội vàng bay về phía doanh trại. Diệp Dục thấy thế thì bảo Mặc Vị Minh:

“Tốc độ của anh nhanh, về trước đi. Cứ hành động theo hoàn cảnh, tìm được bác sĩ Trạc thì đi theo, đừng hành động đừng suy nghĩ.”

“OK.”

Mặc Vị Minh gật đầu, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu. Những lính đặc công còn lại cũng nhanh chóng quay về theo Hộ Pháp, còn không quên dẫn theo Trương Văn Viễn. Đôi mắt của Trương Văn Viễn rất có ích trong việc tìm kiếm.

Chuyện còn lại trong doanh trại được giao cho Mộc Dương và Lý Tiểu Vũ xử lý. Mấy trăm người chỉ còn lại mười mấy người phụ nữ tàn tạ chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ, đồ đạc cũng không có gì nhiều nhặn, chỉ có đống khí độc chất thành núi khiến người ta e sợ.

Hiện giờ, trong Tương thành, Voldemort ở một xó xỉnh nào đó vẫn chưa nhận được thông tin của phe mình ở doanh địa. Hắn không phải người của quân đội, tay chân cũng không ai nhập ngũ, bình thường hắn chỉ liên hệ với chúng bằng thư từ. Giờ hắn đang chờ tay chân gửi thư đến thông báo tin đám lính đặc công đã rời khỏi thị trấn nhộng.

Lúc này, tại thị trấn nhộng, Đới Thuần phát hiện ra chuyện Trạc Thế Giai đi sau nửa tiếng nên đã đi thông báo cho anh Bì. Anh Bì biết đây là chuyện lớn, lại kiểm tra lưới điện mới phát hiện ra Tô Tô đã dẫn Tiểu Ái đi cùng đội Tiêu Dao tìm Trạc Thế Giai.

Vì thế, thị trấn nhộng được đưa vào tình trạng báo động, chỉ được vào không được ra. Tất cả đều phải đợi trong xác nhộng của mình, ai mà gây hấn, tự ý ra ngoài trái lệnh cấm thì bị bắn chết ngay lập tức, không cần biết lý do.

Vì thế trong Tương thành, Voldemort bị thuộc hạ cho chờ đợi ở đó. Hắn không nhận ra vấn đề, còn đang phấn khích vì gặp được Tô Tô và Tiểu Ái nên tràn ngập niềm tin với việc tiêu diệt thị trấn nhộng.

Có điều dù tin tưởng nhưng những con nhộng mặt người tiến vào khu biệt thự Quả Táo vẫn không làm được gì khiến Voldemort bắt đầu sốt ruột. Trời dần tối, cả ngày trôi qua mà đám nhộng vẫn bị cản lại ở cổng chính. Chúng không thể phá hủy được xác đồng loại nên đành phải chen nhau phá phách bên trong biệt thự.

Có điều, lũ nhộng phá hoại này nhanh chóng thấy được sức mạnh của thực vật…

Buổi tối mùa đông gió rét gầm rít, Mặc Vị Minh phụ trách truy tìm đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vết bánh xe thiết giáp rồi chỉ về phía Tương thành với Hộ Pháp từ trên trời nhảy xuống. Hộ Pháp gật đầu, dẫn đầu đi về phía Tương thành.

Phía sau hai người, Diệp Dục đang dẫn đồng đội lái xe đi qua, Trương Văn Viễn vẫn lắc đầu, chưa nhìn thấy Trạc Thế Giai ở đâu cả. Từ sau khi Trạc Thế Giai bị trói, cô luôn bị che chắn nên Trương Văn Viễn không thấy được.

Đám người Diệp Dục đành đi theo hướng của Hộ Pháp và Mặc Vị Minh.