Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 391: “thôn bát phương” thu nhỏ

Tô Tô thu thập tài liệu, tinh hạch cô lôi ra từ trong thân nhộng mặt người còn chưa kịp cầm ấm tay đã bị cô hấp thụ mất. Nên cô rất hưng phấn, không hề mệt mỏi chút nào.

Chỉ có điều nhộng mặt người chồng chất bên ngoài tường rào, những con bò tới sau không tiến lên được. Mặc dù chúng là cao thủ đẩy tường nhưng chính chúng cũng không thể đẩy được vỏ nhộng của mình, vì thế vỏ nhộng mặt người trở thành phòng ngự tốt nhất bảo vệ nhà của Tô Tô!

Nhưng nhộng mặt người không vào được, Tô Tô cũng không ra được.

Trong tòa nhà khám chữa bệnh sau lưng Tô Tô vang lên tiếng trẻ con khóc yếu ớt. Cô cau mày, nhìn vỏ nhộng chồng chất bên ngoài tường rào. Trạc Thế Giai sinh con rồi, tạm thời họ cũng không thể vào.

Dù Tô Tô một mình đánh một bầy nhộng, nhưng nhóm thầy Tần cũng không rảnh rỗi. Dị năng của họ không có tác dụng giết nhộng, nhưng cũng không thể để một mình Tô Tô bảo vệ tất cả bọn họ, họ cũng tấn công những con nhộng mặt người ở phía sau.

“Tô Tô, giờ phải làm sao?”

Chiến sự tạm dừng vì nhộng mặt người đằng sau bị vỏ nhộng mặt người đằng trước chất đống chặn lại, nên mọi người cũng không còn nhộng mà giết.

Tô Tô thấy thế, xoa đầu Tiểu Ái, cô nhìn những cái đầu trắng hếu của xác nhộng mặt người ở ngoài, suy nghĩ mọt lúc rồi thành thật nói:

“Tôi đoán rằng đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta đâu, bác sĩ Trạc và đứa trẻ hiện giờ cũng không thể ra ngoài, tạm thời đành đợi ở đây thôi.”

Nếu hôm nay chỉ có Tô Tô và Tiểu Ái, Tô Tô hoàn toàn không dám chắc có thể đưa Tiểu Ái xông ra ngoài. Nhưng quan trọng là hiện giờ còn có một nhóm người, Trạc Thế Giai và đứa trẻ cần nằm lồng kính. Dù nói là gặp chuyện thì mỗi người phải tự lo thân mình, nhưng giờ chưa đến lúc cuối, Tô Tô không thể bỏ lại Trạc Thế Giai và đứa trẻ mới sinh.

Nếu Diệp Dục đi diệt căn cứ của Voldemort về sớm, chắc chắn sẽ đi tìm cô và Tiểu Ái. Vào lúc này, họ chỉ cần bảo đảm người của mình an toàn là được. Hiện giờ, có thể sống cho tới lúc Diệp Dục dẫn đặc công dị năng tới cứu cũng là một chuyện khó khăn.

Những người khác đương nhiên cũng nghĩ thế, họ ở cùng người phụ nữ của Diệp Dục và con của họ, chỉ cần họ không tìm chết thì thế nào cũng sống. Nên nhiệm vụ cấp bách lúc này là làm thế nào có thể bảo vệ tốt cho bản thân mìn ở một rừng cây um tùm thế này.

Sau đó Tô Tô giới thiệu cho mọi người về “thôn Bát Phương” thu nhỏ, những căn nào có thể ở được, căn nào là của cô và Tiểu Ái. Đồ trong những căn biệt thự này đều chưa bị chuyển đi, mọi người có thể tìm những đồ có thể ăn được.

Không tìm được đồ ăn cũng không sao, mỗi lần nhóm Tiêu Dao ra ngoài làm nhiệm vụ đều mang đồ ăn đủ cho nhiều ngày, nên tạm thời chuyện ăn uống không thành vấn đề.

Sau đó Tô Tô địu Tiểu Ái chạy đi thăm Trạc Thế Giai, nói thật trong lòng cô vô cùng lo lắng, tình hình Trạc Thế Giai đang thế nào cô chưa được tận mắt trông thấy. Cô chỉ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ vô cùng yếu, còn yếu hơn cả tiếng khóc của Tiểu Ái lúc mới sinh, giống tiếng kêu của một con mèo con.

Đợi đến lúc Tô Tô chạy lên tầng hai mới phát hiện căn phòng làm phòng đẻ toàn là máu. Tiêu Dao đang bận chăm sóc cho một cậu bé rất rất nhỏ. Trạc Thế Giai dưới thân toàn máu trèo xuống giường, dù cô rất yếu đuối nhưng vẫn giúp Tiêu Dao chăm sóc đứa con sinh non của mình.

“Một cân rưỡi.”

Cô đón con mình đặt lên cân, cau chặt mày. Tóc cô ướt sũng, rối tung, đôi chân trần dưới áo lông vũ không ngừng chảy máu. Nhưng lượng máu chỉ bình thường, chưa tới mức độ băng huyết.

Không khí rất lạnh, Tiêu Dao tìm một túi chăn chưa mở, Trạc Thế Giai dùng chăn quấn quanh thân, sau đó cởi áo lông vũ của mình, rồi bế con mình lên. Xong xuôi tất cả Trạc Thế Giai mới quay ra nói với Tô Tô:

“Tô Tô, cháu phải giúp cô rửa sạch lồng kính.”

Rất nhiều thiết bị trong biệt thự đã lâu không dùng, nhiều chỗ còn đóng một lớp bụi dày. Đứa trẻ của Trạc Thế Giai là sinh non, lúc mới sinh ra còn chưa bằng một nửa Tiểu Ái, nếu đến cả lồng kính cũng bụi bẩn thì tỉ lệ tử vong tăng cao lên rất nhiều.

Tô Tô nghiêm túc gật đầu, cô bắt đầu rửa trong ngoài lồng kính một lượt, những chuyện này đối với dị năng hệ thủy như cô không phải chuyện khó. Lúc này Tiêu Dao chạy khắp nơi trong tòa nhà khám chữa bệnh để tìm đồ, tìm được một ít đồ dùng y tế như thuốc khử trùng và chăn đệm.

Chờ Tô Tô rửa sạch lồng kính, và rửa sạch bụi trong phòng sinh, cô nhìn đôi chân trần của Trạc Thế Giai, tự vỗ đầu mình nói:

“Cháu quên mất, ở đây còn có túi đồ sinh.”

Ban đầu lúc bỏ đi, thật sự là quá vội vàng, những thứ có thể mang đi chỉ là những đồ nhỏ nhỏ, còn những thứ như túi đồ sinh, Tô Tô chỉ cần một hai món là được, nhưng ban đầu cô tích mười mấy hai mấy bộ trong biệt thự nhà họ Tô.

Vì cô là một sản phụ, không dùng hết nhiều đồ như thế, nên những đồ còn lại đều đóng bụi trong biệt thự nhà họ Tô. Bởi vì ngoài tường rào bây giờ toàn hoa ăn thịt người, nên chẳng có ai vào đây, vì thế đây như một thế giới khác, không hề có dấu chân người.

Tô Tô ôm Tiểu Ái vội vàng về biệt thự nhà họ Tô, cô vẫy tay một cái, dâng nước lên, chưa tới mười phút sau đã xuống tầng hầm. Cô tìm được vài bộ đồ trong tủ, còn có mấy món đồ body của trẻ con, ngoài ra cô còn tìm được cả sữa cho trẻ sơ sinh.

Lúc làm những việc này, Tô Tô luôn địu theo Tiểu Ái, con bé tỏ ra rất hào hứng. Giờ đối với con bé, thứ gì cũng là thứ mới mẻ, nên Tiểu Ái rất im lặng, không vì Tô Tô bận rộn mà la hét.

Tiêu Dao tìm mấy món đồ sạch cho Trạc Thế Giai, cô bàn với Tô Tô, gọi thầy Tần vào. Tô Tô xả một bồn nước tắm trong nhà tắm, sau đó để thầy Tần đun nước, cho Trạc Thế Giai tắm rửa.