Truyện kể rằng, ngày xưa có một con cừu thường bị các con cừu khác trong đàn hắt hủi và ghẻ lạnh, bởi vì con cừu này có một đặc điểm rất khác biệt với các con khác trong đàn, đó là nó có bộ lông màu đen như than. Tất cả các con cừu khác trong đàn thường nghĩ rằng con cừu này bị bệnh hoặc bị dị tật bẩm sinh. Con cừu đen buồn lắm, một ngày nọ nó quyết định bỏ đàn cừu ra đi, vì nghĩ không ai thèm chơi với mình, nhiều khi các con khác còn muốn hãm hại mình nữa. Thế là nó bắt đầu đi lang thang nhưng không biết đi về đâu.
Đến một ngày đi ngang qua suối nước, nó nhìn thấy con nai đôi sừng rất đẹp, với bộ lông màu nâu và nhiều chấm trắng trên lưng nhưng lại mang vẻ mặt thật u buồn. Con nai buồn vì tuy nó có đôi sừng và bộ lông dẹp, nhưng chân nó rất yếu, nó không thể tự bảo vệ mình được. Con cừu đen đến gần hỏi thăm con nai, và tâm sự với con nai rằng: “Anh còn đỡ, anh không có gì khác biệt với những con nai khác, đồng loại của anh không ghẻ lạnh và tấn công anh… Còn tôi là con cừu duy nhất mang bộ lông đen, vì thế đồng loại của tôi thường ghẻ lạnh, tấn công, và bỏ rơi tôi. Tôi không thể cùng ăn chung với bầy đàn của mình, vì khi tôi đi đến đâu là bị đuổi đến đó.”
Nhìn thấy cừu đen rất tội nghiệp, nai đành an ủi: “Ước gì bạn có lỗ mũi dài như con voi nhỉ? Khi đó bạn có thể tự bảo vệ được mình.”
Cừu đen trả lời: “Nếu tôi có chiếc mũi dài, làm sao tôi có thể ăn cỏ hay uống nước được?”
“Ừm đúng ha,” nai ngẫm nghĩ, “Hay ít nhất nếu bạn có bộ sừng to giống tôi, hay có hàm răng khoẻ như sư tử!”
“Ồ nếu vậy tôi sẽ có cám dỗ tấn công các con vật khác!”
“Nếu vậy, có thể bạn cần có một nọc độc như của con rắn?”
“Không được đâu! Nếu như thế tôi sẽ bị tất cả mọi loài khinh ghét!” Cừu đen trả lời.
“Vậy bạn có ước mình được cao như hươu cao cổ không, hay to lớn như tê giác chăng?”
“Ừm, cũng có thể, nhưng như vậy đâu còn ai có thể vuốt ve tôi nữa!”
“Haizz!” con nai thở dài, “Tôi nghĩ bạn cần phải có gì đó để có thể tự vệ được, bạn hiểu không?”
Cừu đen trả lời: “Tôi e rằng khi mình có gì để tự vệ cũng là khi mình có thể dùng nó để làm hại kẻ khác. Tôi vẫn thích mình được là chính mình, cho dù mình có vẻ như nhu mì, nhút nhát hay yếu đuối. Tôi chỉ ước mình được đối xử như bao con cừu khác trong đàn cho dù tôi có khác màu lông.”
Thất vọng và không thấy có ích gì, con nai vốn nghĩ mình có hiểu biết quày quả bỏ đi. Con cừu đen tiếp tục lang thang một mình, nhưng lòng nó cảm thấy nhẹ hơn vì dường như nó đã trút bớt một nỗi buồn. Cũng trong đêm tối đó, có một sự kiện ngạc nhiên, vì có nhiều chim hót trong đêm và bay về hướng tây, nhiều con vật trong rừng thầm thì với nhau bằng thứ tiếng của nó rồi cùng chạy về một hướng… Con cừu tò mò chạy theo. Nó chạy mãi cho đến khi đứng trước một hang đá, ở đó có con gà trước hang đang gáy, có những chú thỏ chạy loanh quanh dưới góc hang một cách hớn hở. Rụt rè tiến vào bên trong, cừu thấy có con bò và con lừa đang nằm đó.
Có giọng nói thật ngọt ngào của người phụ nữ trẻ cất lên: “Cừu ơi, ngươi từ đâu đến?”
“Tôi đến từ đàn cừu trên đồi cao bên kia rừng!” Cừu nhìn người phụ nữ trả lời! “Tôi bị các bạn của tôi hất hủi và tôi không có nơi nào để đi.”
“Chúng tôi cũng vậy, chồng tôi Joseph và tôi đã đi tìm khắp nơi nhưng không có nhà trọ ở Bethlehem nào có chỗ cho chúng tôi. Vì thế chúng tôi đành trú ngụ trong hang đá này, vì tôi vừa sinh con.” Nói thế rồi người phụ nữ hướng mắt về máng cỏ bên cạnh bà, bên trong máng cỏ, Hài Nhi Jesus đang nằm mỉm cười nhìn nó.
“Hãy cắt lấy lông của tôi đắp cho hài nhi được ấm, hãy vắt lấy sữa của tôi cho Hài Nhi uống!” Cừu nói với Mary một cách vui mừng khi nhìn thấy Hài Nhi.
Mary và Joseph đều mỉm cười. Từ trong máng cỏ, Hài Nhi Jesus với tay chạm vào mặt cừu, và đó cũng là lần đầu tiên cừu đen được ai đó vuốt ve mình. Nhìn vào ánh mắt Hài Nhi, cừu tự nhiên nghe được tiếng nói bên tai nó rằng:
“Ta sinh ra là để tìm con chiên thất lạc.”
(Lc 15, 3-7)
Bạn thân mến, những khi ta cảm thấy mình yếu đuối, mình chịu thiệt thòi và bất công vì lý do nào đó, chúng ta dễ rơi vào cơn cám dỗ không muốn chấp nhận chính mình. Nhiều người trong chúng ta ấp ủ những ước muốn hão huyền, muốn có quyền lực và địa vị để chứng tỏ mình… Và không ít lần, những ước muốn mà ta tìm kiếm để khỏa lấp bản thân lại làm cho chúng ta trở nên quên mất Chúa, chúng ta mất đi lòng nhân từ, chúng ta mất đi lòng khiêm tốn, và rồi chính những tham vọng để chứng tỏ mình làm cho chúng ta dần dần xa Chúa và xa rời tha nhân.
Ngày lễ Giáng Sinh, Chúa lại nhắc chúng ta rằng, cho dù ta là ai, cho dù ta yếu đuối, thấp hèn thế nào, hay khi ta cảm thấy lạc lõng giữa bạn bè của mình,… Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta, Chúa không bao giờ khinh rẻ chúng ta, vì Ngài đã chọn lấy vị trí thấp bé nhất trong cuộc đời để được sinh ra. Jesus bé nhỏ đó đã sinh ra trong máng cỏ, để không ai có thể ngăn cản chúng ta đến với Ngài.
Ngày nay, người ta không còn thấy con cừu màu đen nữa! Nhưng cuộc sống quanh ta vẫn luôn còn nhiều trẻ em bị bỏ rơi, bị hất hủi vì các em không được sinh ra bình thường như các trẻ em khác. Có em sinh ra đã mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, có em bị tự kỷ, hay bị dị tật bẩm sinh. Và vì khác với các trẻ bình thường, hoàn cảnh gia đình nghèo, các em thường bị bạn bè xa lánh, không được đến trường… rồi các em mất cả tuổi thơ và tương lai. Còn đó rất nhiều sự phân biệt đối xử với trẻ và quyền của trẻ trong xã hội chúng ta hôm nay.
Có lẽ vì thế mà Chúa cũng đã chọn sinh ra trong hoàn cảnh nghèo hèn thiếu thốn nhất, để nhờ đó, tất cả mọi trẻ em trên thế giới cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể gặp được Chúa.
Giáng Sinh cũng không chỉ là ngày để chúng ta vui mừng bên gia đình mà thôi, nhưng bạn và tôi cũng được mời gọi trở nên những người mang Chúa Hài Đồng đến cho những bạn nhỏ, những trẻ em xung quanh chúng ta đang còn thiếu tình thương, đang còn bị phân biệt đối xử vì hoàn cảnh, vì bệnh tật, vì nghèo hèn, để tất cả nhân loại đều được cảm nghiệm ơn Chúa trong mùa Giáng Sinh này.