Ngày trước đêm Chúa Giáng Sinh năm xưa, Thiên Chúa đã sai Thiên Thần Gabriel xuống mặt đất để quy tụ tất cả thú vật trên mặt đất đến hang Bethlehem và bảo chúng: “Hãy chuẩn bị cho mình một điều ước dâng lên Chúa Jesus Hài Đồng.”
Có rất nhiều thú vật đến trước mặt Thiên Thần để được hướng dẫn chỉ trừ một số loài vật mê ngủ không nghe được tiếng Thiên Thần.
Quy tụ trước mặt Thiên Thần, nhiều thú vật sợ các con vật khác mạnh hơn sẽ ăn thịt mình, nhưng Thiên Thần trấn an chúng rằng: “Đêm nay Chúa sinh ra làm người, vì thế quy luật kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu sẽ không được thực hiện, các loài vật phải biết tôn trọng lẫn nhau.”
Sau một lúc bối rối các con vật đứng cạnh nhau thành một vòng tròn xung quanh Thiên Thần. Thiên Thần đề nghị mỗi con vật hãy nói cho ngài biết vắn tắt về ước muốn sâu thẳm trong lòng mình lúc này là gì? Để sau đó, Thiên Thần Raphael và Michael sẽ từ trời xuống lấy danh sách những điều ước đó dâng lên Chúa trong đêm Giáng Sinh.
Cá voi lớn nhất ở ngay bờ đại dương vội lên tiếng: “Tôi là con cá to nhất vì thế tôi ước được công nhận là hoàng đế của biển cả.”
Ngay lập tức con sư tử gần đó thêm vào: “Tôi là con vật mạnh nhất, tôi muốn Chúa ban cho tôi tước hiệu là Chúa tể duy nhất của rừng sâu.”
Con heo ở phía bên kia cũng vội lên tiếng: “Tôi có một điều ước, đó là tôi sẽ được công nhận là con vật quan trọng nhất, vì loài người dùng tôi để làm chả, để nuôi sống họ. Vì thế tôi là con vật quan trọng nhất.”
Vừa nghe đến đó, tất cả các thú vật nhao nhao lên giận dữ, đòi tấn công con heo, vì cho rằng nó kiêu ngạo nghĩ mình là quan trọng nhất.
Thấy vậy, Thiên Thần Raphael và Michael phải tuốt gươm của mình ra để giữ gìn trật tự, ra lệnh các con vật không được khoe khoang xem mình lớn chừng nào với con khác, nhưng điều ước phải là từ chính những gì mình cần cho bản thân lúc này.
Nghe đến đó, con voi giơ vòi lên nói: “Như mọi người biết đó… tôi có thân hình to lớn, có cái mũi thiệt dài, nhưng đôi mắt tôi thật là kém, vì thế tôi ước Thiên Chúa cho tôi được đôi mắt tinh như đôi mắt diều hâu.”
Con lạc đà vội đưa cổ vào trong nói rằng: “Tôi không có sừng! Tôi ước mình có hai cái sừng của con bò, và tôi ước mình được nhanh nhẹn như con khỉ.”
Con nai liền chia sẻ, nó có một bộ sừng đẹp, nhưng chân nó rất nhỏ, vì thế nó ước có đôi chân to như chân con voi.
Có con gà trống nhảy từ đâu xuống gáy ò ó o rằng, ước gì nó được miễn gáy vào ban sáng để có thể ngủ lâu hơn một chút.
Con chuột ước gì mỗi con mèo đều đeo một cái chuông ở cổ thì mỗi lần chúng đi đâu cũng có tiếng chuông rung để chuột có thể nghe báo động mà bỏ trốn…
Thiên Thần Gabriel lúc ấy mới trấn an thú vật: “Các ngươi hãy nhớ, Đấng Cứu Thế sắp sinh ra là Thiên Chúa của bình an (Rm 15,32) và Ngài sẽ chiến thắng sự bất công trên mặt đất này.”
Nghe đến thế con thỏ nói: “Tôi ước gì có một trái tim dũng cảm như sư tử.”
Con rùa chậm rãi bò tới nói: “Tôi ước gì có thể bay được như chim diều hâu”…
Và con ốc sên thì ước mình có thể đi nhanh như con báo.
Gần như con vật nào cũng ước có được điều mà mình đang thiếu thốn…
Tuy nhiên, có con dế đậu trên nóc nhà gần đó nói rằng: “Tôi chỉ biết gáy và cuộc sống của tôi ngắn ngủi. Vì thế, tôi xin Thiên Thần cho tôi được gáy bằng điệu nhạc từ đôi cánh tôi bên cạnh Chúa Hài Đồng”. Thiên Thần nghe vậy liền hứa: “Điều này rất đơn giản, ngươi sẽ được như ý nguyện.”
Sau đó, chỉ còn duy nhất mỗi con lừa, ngồi im lặng một mình không hề nói gì. Thiên Thần Michael liền hỏi con lừa, “Còn ngươi, ngươi có muốn ước điều gì với Chúa Hài Đồng không?”
Con lừa lúc đó mới lên tiếng: “Tôi nghĩ rằng người ta luôn cho tôi là con vật ngu ngốc, nên tôi nói ra thế nào cũng bị chê cười. Nhưng tôi thấy không con vật nào biết chấp nhận bản chất tự nhiên do Chúa ban cho mình cả. Ai cũng thèm khát và ghen tỵ với những bản tính và tài năng của con khác. Tôi lớn lên đã được dạy rằng, đừng ham muốn những thứ không thuộc về mình, để rồi bạn sẽ bị thất vọng, và chán chường vì mình không thể có nó. Thật vậy, ngày lễ Chúa Giáng Sinh là ngày lễ của quà tặng, nhưng không ai trong chúng ta nhận ra chính Chúa Hài Đồng là món quà to lớn nhất Thiên Chúa trao cho chúng ta trên mặt đất này, vì Ngài đến cứu rỗi thế gian. Chỉ có chú dế nhỏ bé kia đã nghĩ đến việc cho Chúa Hài Đồng tiếng gáy của mình. Còn phần tôi, tôi chỉ ước ao mình được ở gần Chúa Hài Đồng trong đêm nay, dùng hơi thở của tôi để sưởi ấm cho Ngài”.
Muôn thú lúc này trở nên ngạc nhiên và thinh lặng sau khi nghe chú lừa phát biểu, và chúng chưa kịp nói gì thêm thì có tiếng trống vang lên từ trời thông báo Chúa Jesus giáng sinh.
Ngay lúc đó, chú lừa nở nụ cười thật tươi vì được Thiên Thần cho đến ở bên cạnh máng cỏ dùng hơi thở sưởi ấm cho Chúa. Con dế, như đã được hứa trước đó, bắt đầu cất lên điệu nhạc từ đôi cánh của mình bên trên đống rơm trong máng cỏ. Và Tổng lãnh Thiên Thần Gabriel dâng cho Mẹ Mary danh sách của những điều ước mà các con thú vật vừa mới nói với Ngài.
Kể từ ngày đó, hàng năm vào dịp lễ Giáng Sinh người ta thường thấy bên máng cỏ có tượng con lừa, và có những bản nhạc giáng sinh được hát lên để nhắc nhớ lại những ơn mà chú dế và chú lừa đã xin được trong đêm Giáng Sinh ấy.
Bạn thân mến, nhiều khi chúng ta cũng thế, chúng ta thường đến bên hang đá Chúa trong đêm Giáng Sinh với rất nhiều điều ước, đa số là ước cho được những gì mà mình không có, hay những gì mà mình thèm khát từ những người khác. Có khi chúng ta ước ao có được cái gì đó để khoe khoang với người xung quanh, hay chúng ta thường ước ao được công nhận là giỏi nhất, là tài nhất như chú sư tử trong câu chuyện trên.
Vì thế chúng ta dễ quên rằng món quà lớn nhất trong đêm Giáng Sinh chính là Con Một Chúa. Chúa đến để ở bên cạnh chúng ta, hiện diện với chúng ta. Chúa không đòi chúng ta bất cứ điều gì, Chúa cũng mời gọi chúng ta trao cho Chúa và cho những người mình yêu thương nhất chính mình, con người của mình. Và đối với Chúa, không có gì đáng quý cho bằng sự hiện diện của chúng ta bên cạnh người mình yêu thương trong mùa Giáng Sinh này.