Khi Trầm Cẩn Huyên lại một lần nữa bị ấn ngã bên cạnh ao, nàng cũng đã sắp
hôn mê rồi, mơ mơ màng màng nàng gian nan chỉ hỏi Mục Diễm một câu: "Bệ
hạ. . . Ngô. . . Nói lần này là tắm rửa mà. . ."
Mục Diễm nhẹ
cười ra tiếng, gạt sợi tóc trên mặt hắn, dưới ôn nhuận phát lực: "Lập
tức sẽ xong!" Nghe được đáp áp, Trầm Cẩn Huyên mặt hồng không còn lo
lắng, liền mệt mỏi vào giấc ngủ
Hoàng đế bệ hạ đã nói là làm, hai trận kết thúc Mục Diễm rửa sạch cho Trầm Cẩn Huyên một thân sảng khoái
nhẹ nhõm. Chờ hắn đem nàng rửa xong cũng không ôm nàng trở về Trà Huyên
Các, chỉ đem nàng tới Thiền điện ở Noãn Ngọc trì, nơi đó có bố trí
giường, có thể cho nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Dù sao đã ngủ cả
ngày, Mục Diễm đi không lâu Trầm Cẩn Huyên liền tỉnh, nàng ngồi xuống,
cảm thấy eo cùng bắp đùi bủn rủn vô lực, lại nhìn chung quanh cũng không thấy Mục Diễm, liền hỏi cung nữ đứng bên cạnh:" Bệ hạ đâu?"
" Bẩm nương nương, bệ hạ đi Sùng Đức điện."
" À... Trầm Cẩn Huyên nghĩ nghĩ, phân phó nói: "Tới đây, mặc quần áo cho ta."
Người kia trong giấc mộng, Trầm Cẩn Huyên không nghĩ chậm trở thời gian nữa, nàng trở về Trà Huyên các viết một phong thơ
Phụ thân mẫu thân đại nhân* dưới gối
*Từ dùng xưng hô đối với người ở trên tỏ ra kính trọng yêu mến.
Kính bẩm người, nữ nhi đã tới nước Kỳ mấy ngày, hỏi thăm đến mẫu thân phụ
thân, đã hơn mấy tháng, nữ nhi đối với mẫu thân phụ thân cùng đệ đệ rất
là nhớ thương, nữ nhi bất hiếu, cố ý gả cho hoàng đế nước Kỳ, ném mẫu
thân phụ thân ra ngoài vạn dặm, cảm thấy khó mà làm tròn chữ hiếu, cảm
thấy áy náy sâu sắc, tự trách mình không ngớt. Song lúc này hối hận thì
vẫn vậy, không có cách nào thay đổi được tình trạng này.
Tuy bệ
hạ cùng nữ nhi yêu thương lẫn nhau, ân ái không hết, nhưng nữ nhi đối
với phụ thân mẫu thân đệ đệ nhớ thương không ngừng, ngày gần đây càng
thêm nghiêm trọng, đau đầu suốt đêm mà khó ngủ, sợ rằng tính mạng sớm
chấm dứt rồi!
Hiện tại sâu sắc chờ mong phụ thân mẫu thân cùng đệ đệ đến nước Kì gặp mặt lần cuối, vì an ủi nội tâm hỗ thẹn của nữ nhi
Trong thư không thể nói đầy đủ, chỉ mong người tức tốc tới nước Kì.
. . .
. . .
Minh Yến bưng hộp thức ăn đến đã thấy quận chúa nhà nàng cầm trên tay trang
giấy chưa viết khô mực, chu miệng thôi, nàng cười cười, đi tới trước bàn đem hộp đựng thức ăn đặt xuống, nói: "Quận chúa, cơm nước đều đã nấu
xong rồi."
Đem bức thư bỏ vào phong bì chưa đề tên, Trầm Cẩn Huyên chuẩn bị hoàn hảo, liền đi ra ngoài:" Đi thôi"
Trong Sùng Đức điện, Mục Diễm dàn xếp tốt cho Trầm Cẩn Huyên ở Noãn ngọc trì
sau đó liền trở về trong điện phê diệt tấu chương, hắn không nghĩ tới
nhanh như vậy hắn và nàng đã dính một chỗ với nhau, sau khi nghe nàng
nói rõ nguyên nhân đến, hắn cầm lá thư nhìn một chút, cười nói:" Trẫm
nhìn nàng nói dối gạt người càng ngày càng thuận miệng hơn."
" Bệ hạ kia là ghét bỏ nô tì?" Đem cơm nước nóng hầm hầm bưng ra cái bàn nhỏ, Trầm Cẩn Huyên hỏi hắn.
Mục Diễm xem xong bỏ lại vào trong phong thư, đặt lại một bên.
Nói thế nào đây, hắn vẫn cảm thấy lí do nàng muốn giữ lại cha mẹ đệ đệ ở
nước Kì cũng không đầy đủ, thậm chí có chút bậy bạ, nhưng hắn đã đáp
ứng, tuyệt không đổi ý, nói chính xát hơn là hắn không muốn đổi ý, chỉ
là không hiểu mục đích của bé con mà thôi.
Nàng làm như thế, không phải là tương đương vức bỏ nước mình sao?
"Bệ hạ?"
Trầm Cẩn Huyên bày xong cơm nước, ngồi vào tháp mềm bên kia, cách bàn nhỏ nhẹ khẽ gọi hắn một câu.
" Ân, ăn đi, đợi chút trẫm sẽ gọi người đến truyền thư." Mục Diễm nói xong động đũa.
Trầm Cẩn Huyên há miệng, cũng không nói gì, động đũa gắp hai đũa cơm tẻ đưa tới miệng, nhưng ăn thì cảm thấy không ngon.
Nàng tới Sùng Đức điện tìm hắn thật ra là có ý tứ. Một là hắn vẫn chưa dùng
bữa tối, nàng lo lắng hắn bị đói; hai là nàng cần hắn phái người giúp
nàng truyền tin đến nước Ti, làm như thế sẽ tránh cho tin tức bị thuộc
hạ của Phó Dập chặn lại.
Nàng biết hắn không tin nàng.
Nhưng nàng không thể đem nguyên nhân nói cho hắn được. Nàng cũng không thể
nói:Bệ hạ, ta muốn thân nhân lưu lại ở nước Kì nguyên nhân là ta biết
Phó Dập muốn hãm hại gia đình ta...
A, thật đúng là có thể như thế nói!
Trầm Cẩn Huyên hạ quyết tâm, buông chén đũa, nàng vươn tay cầm tay đang gắp
rau của Mục Diễm, không cho hắn thu hồi lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc
nói:" Bệ hạ, nô tì sở dĩ cố ý giữ lại người nhà ở nước Kì không vì cái
gì khác, chỉ vì nô tì biết hoàng đế bổn quốc* có ý tứ diệt trừ toàn bộ
người nhà của nô tì, cha mẹ đệ đệ nô tì nếu ở lại nước Ti, chắc chắn sẽ
gặp nguy hiểm."
* Từ này chỉ hoàng đế của nước mình, chính là hoàng đế nước Ti
" Nàng thế nào lại biết được?" Mục Diễm đưa khủy tay đặt lên bàn, mặc cho tay nàng nắm lấy tay hắn.
" Nô tì... Nô tì mơ tới!" Trầm Cần Huyên nhìn khuôn mặt đối diện của Mục
Diễm sự nghiêm nghị đã nới lỏng không ít, liền nói ra lời này, nàng tựa
hồ liên tưởng đến ác mộng kia, giọng nói lộ rõ sự bi thương tuyệt vọng
thống khổ, sắp khóc" Nô tì là mộng thấy... Hoàng đế bổn quốc hạ lệnh
giết chết cha mẹ đệ đệ của nô tì. . . Còn có chiến trường. . . Nô tì
thấy, thấy một cây đao xông thẳng tới.... Bổ về phía phụ thân. . ."
Nói xong, nguyên bản khuôn mặt màu hồng phấn bây giờ đã trắng bệch một
mảnh, nàng bỗng nhiên buông tay hắn ra, trực tiếp quỳ ở trước mặt hắn.
Mục Diễm chỉ nghe được "Đông" một tiếng, đầu gối của nàng đã quỳ trên mặt
đất, tuy rằng dưới đất có lót thảm, nhưng thân thể nàng nhỏ yếu như thế, chắc là rất là đau. Hắn chỉ cảm thấy cử động hướng hắn quỳ của nàng đâm vào ngực hắn cứng lại, lại chợt nghe nàng nói thêm:" Bất luận bệ hạ tin hoặc không tin, nô tì đúng là mơ tới, nô tì thà rằng tin còn hơn không
tin, nô tì là nhất định phải đề phòng, nô tì. . . Nô tì không thể mất đi bọn họ. . ."
Tuy nói Mục Diễm không tin quỷ thần, nhưng nằm mơ
gì đó, từ trước đến nay rất mơ hồ. Nàng luôn là nửa đêm thấy ác mộng,
hắn đều biết, hơn nửa loại tình cảm này không thể nào giả mạo mà thể
hiện. Phản phất ngày đó nàng giống như là mất đi bọn họ, chân thật bi
thống (bi thương+ thống khổ), thật nhiều nước mắt, cũng làm cho hắn dao
động không ngớt, vì vậy hắn một lời đáp ứng.
Ngày hôm nay, hắn lại một lần bị nàng dao động lần nữa, hắn biết là hắn đã tin rồi.
Mục Diễm đang muốn tới đỡ nàng đứng dậy, lại nghe nàng nói: "Bệ hạ, nô tì
trừ ngài, không có người nào có thể dựa vào được, nô tì. . . Chỉ có
ngài."
Nàng ngẩng mặt lên, hai giọt nước mắt tròn vo trong suốt hạ xuống, rơi vào tấm thảm, rất nhanh thì tan rã không thấy.
Hắn chợt nhớ tới dáng vẻ rơi lệ ngày ấy của nàng nhìn Sở Vi, nguyên lai khi đó nàng xuyên qua Sở Vi để nhìn chính bản thân mình, lúc đó có lẽ khẳng định là nàng cực sợ, đối với giấc mộng như thế.
Ánh mắt của nàng như đĩa nước thời gian phá lệ mà sáng sủa, nàng chân thành nhìn hắn,
không chút e dè nói Nàng chỉ có hắn . Mục Diễm cũng không nhịn được
nữa, hắn đi xuống mềm tháp đem Trầm Cẩn Huyên quỳ trên mặt đất nâng nàng dậy, kéo vào trong lòng.
“Trẫm tin, trẫm tin nàng."
Hai
bàn tay nhỏ nhỏ nắm áo bào bên hông hắn, nàng chôn ở trong ngực hắn cổ
họng phát ra tiếng nức nở, hắn nhắm mắt lại, ôn nhu xoa.
**. . . **
Bất tri bất giác đã cuối tháng tư.
Hàn khí của đầu Xuân rút đi, thay cho áo bông, trong cung cây cỏ muôn màu
khoe sắc, , ngự hoa viên các đóa hoa thi thau cùng nở rộ, ánh nắng tươi
sáng lại không gắt, có thể nói là phong cảnh tốt vô hạn.
Trầm Cẩn Huyên nghiễm nhiên trở thành nhất chi độc tú* ở hậu cung, hưởng sự sủng ái, vinh hiển của đế vương.
* Chắc là tương đương với một mình độc sủng**chớp mắt** mình cũng không biết nữa.
Trong một tháng, hoàng đế ngoài đi Vĩnh Yên cung của hoàng hậu một lần, cung
của Di chiêu viện một lần, Trường Xuân cung của Uyển Dung hoa ba lần thì những ngày còn lại đều tại Trà Huyên Các của nàng qua đêm, ngay cả
chuyện đơn giản như phi tần cũng không thể đặt chân đến Sùng Đức điện,
nhưng hoàng đế lại đặc quyền cho phép Trầm Cẩn Huyên tùy ý ra vào, nàng
thường thường sẽ đưa cơm cho hoàng đế, thường thường đến Sùng Đức điện
tới chờ hoàng đế cùng nàng về Trà Huyên Các nghỉ ngơi, thường thường cái này thường thường cái kia, quả thực nhận bao nhiêu hận thù và ghen tị
đến nỗi không thể không nhấn chìm nàng.
Hôm nay Trầm Cẩn Huyên
tâm tình rất tốt, mẫu thân nàng đã hồi âm sẽ nhanh đến kinh thành nước
Kì, tâm tình nàng có thể không tốt sao? Bởi vì tâm tình tốt, nàng nhìn
chỗ nào cũng thấy đẹp, trên đường đi Vĩnh Yên cung thỉnh an, dáng vẻ
nàng hớn hở không biết khí lạnh của các phi tần đang tỏa ra.
Chờ
nàng đến Vĩnh Yên cung, nhìn bên trong đã ngồi vài người, nàng cũng
không để ý, chỉ đối với Lưu hoàng hậu hành lễ:" Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương"
Những ngày gần đây Lưu hoàng hậu đã quen bị Trầm
Cẩn Huyên mang cho nàng ta bao nhiêu kích thích, nàng ta cười để cho
nàng đứng lên, chỉ thấy nàng sau khi ngồi xuống bưng lên tách trà đặc
trên bàn, nhấp một ngụm, tốt qua mức.
" Gặp chuyện tốt gì mà Huyên muội muội lại cao hứng như vậy?"
" A?" Trầm Cẩn Huyên thả ly trà trong tay xuống, nhìn sáng phía Lưu hoàng hậu cặp mắt đào hoa mỉm cười câu người, "Hoàng hậu nương nương đã nhìn
ra?" Giọng nói nhẹ nhàng, nàng nói giơ tay lên đặt lên mặt mình, giả bộ
sờ sờ mặt, cảm thấy sờ càng ngày càng mềm mại, nàng phục hồi lại nghi
hoặc nói tiếp:" Rõ ràng như vậy sao?" ( chị Huyên à chị thật là vô sỉ)
Làm như đang hỏi Lưu hoàng hậu cũng là đang tự nhủ một mình, nói chung là
một bộ dáng vẻ tiểu nhân đắc ý, làm cho người trong phòng đều tức đến
vặn khăn tay.
" Ha ha không phải sao, trên mặt đã hiện rõ ràng,
khóe miệng đều nhếch đến tận mang tai rồi." Lời nói này nếu phát từ
trong miệng cười khác chính là trào phúng, nhưng theo trong miệng Diệp
phân nghi nói ra, tại sao lại mang ý tứ vô cùng thân thiết mà trêu ghẹo
đây?
Diệp phân nghi ngồi xéo đối diện Trầm Cẩn Huyên, hai người
bọn họ quan hệ đã khá thân thiết, đều là Trầm Cẩn Huyên tự mình chủ động tới làm quen, động chút là chạy tới Thước Ương cung lôi kéo Diệp phân
nghi nói chuyện phiếm. Lại nói tiếp, hai người bọn họ đại khái trong
cung là người duy nhất không phân chức vị, xưng hô tỉ muội.
Trầm
Cẩn Huyên nghe xong mặt lại càng vui mừng, thật đúng là lấy tay sờ lên
khóe miệng, sờ xong đối với Diệp phân nghi đô đô cái miệng kiều mị giận
dỗi:" Tỉ tỉ là nói ta miệng rộng đúng không."
Diệp phân nghi dùng khăn che môi cười khanh khách, " Đúng vậy ý tứ của ta là như thế đó."
" Hừ, tỉ tỉ khinh dễ người ta." Trầm Cẩn Huyên hừ nhẹ một tiếng, cùng Diệp phân nghi cười đến vui tươi hớn hở.
Phi tần rõ ràng biết trong hậu cung rất ít có tình cảm chân thành khắn
khít, có người nhìn thấy trong lòng không có tư vị gì, ứa ra nước chua,
lòng nói Huyên quý tần này tốt số được ông trời quan tâm, cái gì nàng
đều có, hoàng đế sủng ái, tỷ muội tình thân, nếu là ngày nào đó lại cho
nàng một cái hoàng tử công chúa, đúng là viên mãn?
Thật là càng
nghĩ càng giận, nhưng các nàng tức giận, cũng chỉ dám lén lén sau lưng
sinh khí, len lén ghen tị, ngoài mặt còn phải tôn trọng nàng, nịnh hót
nàng.
Trầm Cẩn Huyên từ trước đến nay xem thường người khác nịnh
bợ nịnh hót, nàng thích tự mình chủ động đi kết giao, tỷ như Diệp phân
nghi cùng Uyển dung hoa, nàng không thích ai cũng đừng nghĩ tới gần
nàng.
"Huyên quý tần có chân mày lá liễu, cặp mắt đào hoa, cái
miệng anh đào nhỏ nhắn, diện mạo thật xinh đẹp, còn hơn cả Đát Kỉ."
Không biết Di chiêu viện đã nghe các nàng nói bao lâu mới lượn lờ, thước tha từ ngoài phòng đi đến, trước không thỉnh an Lưu hoàng hậu, ngược
lại tiến tới chỗ Trầm Cẩn Huyên cất lời.
Chợt nghe qua giống như
một lời nói khích lệ, ngẫm nghĩ lại kì thực câu này bên trong chứa ngầm ý trào phúng, Chu U vương vì tán thưởng vẻ đẹp ấy đã tự tay phóng hỏa đùa giỡn chư hầu, Trụ vương cũng nối gót với tình trạng Đát Kỉ là của
dang vọng, Đát Kỉ là của phạm nhân giết người, đây không phải là ngầm
trào phúng nàng là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân là kẻ gây tai
họa sao?
Trầm Cẩn Huyên cười, lòng nói Di chiêu Viện này nhìn
giống như là người hiểu biết a, chỉ thấy nàng giơ tay đặt dưới chiếc cằm khéo léo, cười rất chi là sáng lạng, rồi lại nghe nàng ngạo nghễ nói:"
Đây là chuyện tự nhiên, nô tì bẩm sinh dung mạo xinh đẹp, nhìn Di chiêu
viện nương nương, tuy so với nô tì kém một chút, nhưng cũng coi là mi
thanh mục tú, ngũ quan đoan chính, đại khả nương nương không cần tự ti
mặc cảm."