Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 18: Cung nữ

Di chiêu viện đang hành lễ thỉnh an Lưu hoàng hậu, nghe vậy thân hình tinh tế uyển chuyển kia ngừng lại một chút, nàng ta âm thầm cắn răng, đúng

là dung mạo nàng ta dưới Huyên quý tần một bậc, vì thế nàng ta không có

biện pháp khiến da mặt trắng nõn biến thành màu đỏ, so với tiểu tiện

nhân kia diện mạo xinh đẹp da trắng, nàng ta hận đến mức vặt chặt khăn

trong tay, chợt nghĩ tới tháng trước phạt nàng chép 《 Nội Huấn 》 ba lần, nàng còn chưa có nộp lên, liền vừa cười nhẹ nhàng, bản thân vừa đi tới

chỗ phía trước ngoài xuống:" Nhìn một chút trí nhớ bản cung thật là kém

a, kiểm điểm đều đã quên, bản cung phạt Huyên Quý tần chép 《 Nội Huấn

》đã chép xong?"

Thế này, cho dù bản cung lớn lên so với ngươi kém một chút, nhưng chức của ngươi sẽ cao hơn ta sao? Ngươi thấy bản cung

mà không hành lễ thỉnh an?

A, trong hậu cung ngươi không thể mãi

làm người siêu phàm xuất chúng được! Chờ không lâu nữa theo tính tình

của hoàng đế bệ hạ đã sủng ngưoi đủ, Huyên quý tần, ha ha, huyên*, đến

cùng bất quá cũng chỉ là cây cỏ!

* Tên của chị Huyên ý là cỏ huyên

Di chiêu viện dương dương tự đắc nghĩ.

" Ôi, nô tì mới là người có trí nhớ không tốt này, đều đã đem chuyện này

quên. Trầm Cẩn Huyên càng cảm thấy buồn cười, nàng nhìn khuôn mặt muốn

phát hỏa của Di chiêu viện, vốn gương mặt xinh đẹp bây giờ có chút vặn

vẹo, nàng chặn lại lời nàng ta muốn nói, nói tiếp:"Nô tì quên không còn

một mảnh a, đã quên nói với ngài, cũng may mà ngài nhắc, ngược lại đã

nhắc nhở nô tì, bệ hạ khoan hồng độ lượng, sớm đã miễn phạt cho nô tì

rồi."

"Ngươi. . . !"

Di chiêu viện nắm tay phải giữ ly

trà, các đốt ngón tay mảnh khảnh đều đã trắng bệch, nàng ta phí hết cả

lực mới kiềm chế được xúc động không đem ly trà ném trên đầu nhỏ củaTrầm Cẩn Huyên, nụ cười khô khốc dắt trên khóe môi cười cười: "A...bệ hạ

thật có tấm lòng rộng lượng..."

" Tốt tốt, nếu bệ hạ đã miễn phạt cho Huyên Quý tần thì không cần nhắc lại nữa, hoa nở ở ngự hoa viên rất đẹp, các ngươi nếu có ý, liền đi thưởng thức đi, bản cung thân thể

không khỏe, tất cả giải tán"

Lưu hoàng hậu đỡ trán, giơ cánh tay lên.

Mộc Mơ nhìn thấy, tiến lên vững vàng đỡ lấy. Chủ tớ hai người mắt không gặp tâm không phiền, đi vào nội thất, cũng không để ý tới tiếng chúng phi

tần nhất tề chào từ giả xin cáo lui.

Trầm Cẩn Huyên đứng lên,

hướng về phía Diệp phân nghi đi tới, cùng nàng ấy cầm tay, nàng cười

xinh đẹp: "Tỷ tỷ, chúng ta đi nhìn Uyển tỷ tỷ đi, chỉ qua mấy ngày nữa

là tỉ ấy ở đầy tháng rồi."

" Đúng vậy, ba ngày nửa tỉ ấy sẽ không còn ở cử nữa." Diệp phân nghi đưa tay cầm lại tay nàng, rất ấm, lại

liếc mắt nhìn nàng mặc quần áo, cười nói:" Ngươi như thế nào không sợ

lạnh, còn mặc quần áo chỉ có một tầng."

Trầm Cẩn Huyên đưa tay

bóp tay nàng ấy cách một tầng quần áo, giống như không phải một tầng mà

là hai đến ba tầng, nhưng tay nàng nóng không kém, lòng bàn tay còn có

chút đổ mồ hôi: "Rõ ràng là tỷ tỷ ngươi chịu rét không nổi."

Hai

tỉ muôi trêu chọc lẫn nhau, rất nhanh thì đã đến Trường Xuân cung, hôm

nay Uyển dung hoa đã dọn vào Chủ điện của Trường Xuân cung, nơi này có

phong cảnh đứng nhất nhì trong hậu cung, trong hậu cung chỉ có Uyển dung hoa là có hai hoàng tử, nàng ấy bị rất nhiều người kiên kỵ, hận còn có

cả hâm mô, may mà hoàng đế đối với hai đứa con trai nhỏ bé bảo vệ vô

cùng cẩn thận, cho nên mới nói địch ý đều không thể nào bay loạn đến

Trường Xuân cung.( sao đọc đoạn này ghét thế nhỉ, anh hoàng đế đúng là

hoa tâm.)

Đại hoàng tử Mục Diễm sinh ra rất thuận lợi, vẫn luôn

rất khỏe mạnh hoạt bát, Nhị hoàng tử Mục Thịnh thì không như vậy, so với Đại hoàng tử nhỏ hơn hai vòng, phát dục giống như không toàn diện, bởi

vậy, Uyển Dung hoa phá lệ để ý đến bé nhiều hơn, Đại hoàng tử cũng rất

dụng tâm, nói chung nàng ấy đối với hai vị hoàng tử đều đặt tâm tư nhiều hơn vài phần.

Lúc này đây, Trầm Cẩn Huyên cùng Diệp phân nghi

hai người đi vào, thấy nàng ấy tự chính mình uy Nhị hoàng tử bú sữa,

trong phòng cũng chỉ có cung nữ thiếp thân ở bên người hầu hạ.

Cung nữ bên ngoài đi tới trong lòng ôm Đại hoàng tử, Trầm Cẩn Huyên mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Nhị hoàng tứ nô lực hút ở địa phương kia nhìn

thật lâu, thẳng đến khi Uyển dung hoa không chịu nổi liền xoay ngươi quở trách nàng:" Huyên nhi ngươi sao lại... Sao..."

Uyển dung hoa da mặt mỏng, không biết phải nói thế nào.

Diệp phân nghi đang đưa ngón tay dài nhọn nhẹ đâm vào gương mặt nhỏ non nớt

của Đại hoàng tử, nàng ấy cũng không có chú ý đến Trầm Cẩn Huyên nên

không biết Uyển dung hoa nói cái gì.

Trầm Cẩn Huyên lơ đễnh, ngồi ở trên ghế ngoài bàn, trên mặt Đại hoàng tử hôn mấy cái, cọ lên trên

mặt đã đầy nước bọt của bé, Diệp phân nghi ghét bỏ không đâm vào mặt của bé nữa.

" Ta là tò mò nuôi con bằng sữa có ý vị gì." Nàng làm

người hai đời, còn có gì làm nàng không mở miệng được, huống chi trong

phòng lại không có người ngoài, nàng cũng không giấu diếm.

" Ha

ha cái này mà ngươi cũng hiếu kì, đúng là tâm tình của tiểu hài tử."

Diệp phân nghi vừa nghe liền hiểu, nàng ấy cười ra tiếng đi tới, tay

liền đổi đối tượng đến đâm trên mặt nàng, ngược lại phát hiện hai má

nàng cùng Đại hoàng tử đều mềm mại giống nhau, liền hỏi : " Ngươi làm

thế nào mà bảo dưỡng vậy? Da trắng nõn trơn tuột như vậy, trách không

được Di chiêu viện ghen tị ngươi, nàng ta yêu cái đẹp như vậy, nghìn vạn bão dưỡng chăm sóc so ra với người cũng kém bảy đến tám phần."

Diệp phân nghi nghĩ đến dáng vẻ của Di Chiêu viện ở Vĩnh Yên cung liền cảm

thấy buồn cười, Di Chiêu viện vì dung mạo của mình mà kiêu ngạo, ỷ vào

phụ thân nàng ta làm quan lớn hậu thuẫn ở phía sau, trong cung cũng coi

như là người ương ngạnh đứng một đứng hai, ít khi đem nàng ta thành chọc tức tới bộ dạng như vậy, nàng ta trước kia khinh dễ Uyển dung hoa không ít lần, Diệp phân nghi nhìn nàng ta bị chọc tức trong lòng đã nghiền.

Vì sao Diệp phân nghi lại không bị Di chiệu viện làm nhục, rất đơn

giản,bởi vì Phụ thân của Diệp phân nghi chức quan cao hơn phụ thân Di

chiêu viện

" A...sinh ra đã xinh đẹp sao." Trầm Cẩn Huyên hắc hắc cười lên, rồi mới lên tiếng: " Ăn a, muốn xinh đẹp cần phải nghiên cứu

ra phương pháp ăn..."

Trầm Cẩn Huyên gợi câu chuyện lên, đứng dậy nói một đống thức ăn để đạt được diện mạo xinh đẹp hiệu quả, nàng nói

rất nhanh, vừa nhanh vừa nhiều, làm cho các nàng không thể nhớ được,

thật muốn lấy giấy bút ghi vào.

Dứt lời, Trầm Cẩn Huyên uống đủ ba tách trà ấm

Dung mạo của bản thân là điều kiện, nhưng là để trở thành sủng phi ắt không

thể thiếu điều kiện trọng yếu, nàng làm sao lại không để tâm nghiên cứu

đây?

Người nào trong hậu cung ngốc lâu đều cảm thấy tĩnh mịch,

hơn nữa Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi là nữ tử điềm tĩnh như thế.

Khó có được một muội muội như Trầm Cẩn Huyên, thời gian lớn tĩnh mịch đã giảm đi không ít.

Diệp phân nghi thân thể yếu lại sợ lạnh, đối

với hai người Trầm Cẩn Huyên cùng Uyển dung hoa rất tốt, nhưng thật chất nàng là người đối với người khác lạnh nhạt, lại đối với các nàng ôn

nhu, làm nũng nói khoang dung, ai nếu có đôi lời nói xấu đến các nàng,

nàng cũng có thể không đem mặt mũi Lưu hoàng hậu mà trừng phạt người

kia.

Lúc đầu, Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi cũng thương lượng qua, ngươi nói nàng là một quý tần tam phẩm, nịnh bợ hai người bọn họ

thì không có khả năng, lôi kéo lòng người, nàng làm sao lại phải đối xử

thật lòng với các nàng?

Sau lại, nàng gọi các nàng là tỷ tỷ, các nàng nhận nàng như muội muội.

Ba người tụ lại, thời gian phá lệ trôi mau, Trầm Cẩn Huyên cùng Diệp phân

nghi từ Trường Xuân cung cùng với cung nữ đi ra thì trời đã tối, nói nơi này cách Thước Ương cung cũng gần, Trầm Cẩn Huyên nói trước sẽ đưa Diệp phân nghi về, sau đó nàng sẽ trở về sau. Diệp phân nghi đáp ứng, hai

người hướng về phía Thước Ương cung mà đi.

Màn đêm buồn bã, ánh

trăng mờ nhạt, Minh Yến cùng Thường Hoa mỗi người cầm một cậy đèn ra

khỏi Trường Xuân cung đi theo chủ tử mình.

Bốn người đi đến Thước Ương cung thì gặp hai người, một cung nữ và một tên thái giám, hai

người này cũng rất hiểu lễ nghi, cách một đoạn nữa liền thối lui đến

chân tường đồng loạt hành lễ nhường đường, chuyện này ngược lại không có chuyện gì phải chú ý tới, nhưng mà...

Trầm Cẩn Huyên đi mấy

bước luôn cảm thấy nơi nào đó có điểm quái dị, nàng nghĩ ngợi, bỗng

nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, trong lòng kinh hãi!

Đã thấy

hai người kia đã quẹo vào một đường nhỏ đi tới cung khác, nhìn lại không thấy gì cả, Trầm Cẩn Huyên lôi kéo Diệp phân nghi khiến Minh Yến cùng

Thuyền Hoa thổi tắt đèn lồng, bốn người chặt bước đuổi kịp.

Thái

giám cung nữ trước mặt cố ý đi đường vòng, đi được ước chừng hai khắc,

cuối cùng lại đi vòng hai lần ở Dao Hoa cung, Trầm Cẩn Huyên nghĩ nghĩ,

nhớ tới kiếp trước ở Dao Hoa cung được phân ra thành hai sườn điện của

Cảnh Quý nhân cùng Ninh tần.

Kiếp trước hai người này đều không làm ra sóng to gió lớn gì, kiếp này....là muốn không giống sao?

Đỉnh đầu ánh sáng êm dịu của ánh trăng tương phản với bóng đêm của màn đêm,

có một chút lộng lẫy, nhưng không bằng ánh sáng rực rỡ của con người.

Diệp phân nghi lúc đầu nghi hoặc không thôi, không biết Trầm Cẩn Huyên là

đang làm gì, nhưng Diệp phân nghi đi theo lập tức phát hiện bên trong

huyền cơ, cung nữ cùng tên thái giám kia, thái giám bên trái so với cung nữ thấp hơn nữa cái đầu, nhìn nàng ta khom lưng rút cổ còn cao hơn thái giám kia nữa cái đầu, nếu là đứng thẳng, chắc là cao bằng đầu?

Trong hoàng cung khi nào có cung nữ thân cao như thế?

Rõ ràng người kia chính là một nam tử!

Diệp Phân nghi khẩn trương cực kỳ, bàn tay nàng đã toát một tần mồ hôi dày,

nàng cảm thấy nàng cùng Trầm Cẩn Huyên sẽ phát hiện một chuyện phi

thường lớn.

Trầm Cẩn Huyên cảm giác đến nàng ấy đang khẩn trương, dùng một bàn tay khác vỗ vỗ sau lưng Diệp phân nghi, ý bảo nàng ấy

thoải mái, tiếp theo quay đầu với Minh Yến nhỏ giọng phân phó: "Minh

yến, em vào xem."

Minh Yến lĩnh mệnh, đem đèn lồng giao cho

Thuyền Hoa, lắc mình mất cái thì các nàng không nhìn thấy người nữa,

Diệp phân nghi trong lòng phi thường kinh ngạc, Minh Yến này không đơn

giản, nàng lại để một người dị quốc có võ công đến gần hoàng đế như vậy, này...

Nàng nhìn gò má của Trầm Cẩn Huyên coi như ngậm miệng khẽ cười, lại yên lòng, nàng ấy là một nha đầu tốt, thận thận của nàng ấy

kì thực rất mẫn cảm, nhưng nếu nàng ấy thật có ý này, công phu Minh Yến

giỏi như thế, cùng với sủng ái của người kia, làm việc gì cũng dễ như

trở bàn tay, muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu?

Diệp phân nghi

tiếp tục suy nghĩ chuyện nha đầu này đối với nàng thổ lộ cảm tình, một

điểm đều không e dè, nàng đã cảm thấy trong lòng ấm rất ấm, sau khi gả

cho người kia, vào cung nàng chưa bao giờ ấm lòng như vậy.

Trong cung Dao Hoa

Tiểu thái giám dẫn cung nữ cao hơn quá đầu của mình dè dặt né qua tầm mắt

mọi người, đem nàng nhét vào phòng ngủ dành cho hạ nhân của bản thân,

sau đó tên thái giám cũng không li khai, liền hướng tới cửa ngồi, cánh

tay vòng đầu gối tận lực thu nhỏ thân hình, hắn thẳng tai trừng mắt to

cảnh giác xung quanh.

Bên trong phòng, cung nữ vóc dáng cao đứng

thẳng thắt lưng, tay giơ lên gạt mũ cùng tóc giả biến hóa nhanh chóng

thành một nam nhân lông màu thô to, mắt to, da xanh đen, thân thể cường

tráng.

Là Cảnh quý nhân.

Nàng ta mặc một kiện lụa mỏng tơ

vàng quần dài thêu hoa, trên mặt chỉ trang điểm một chút, đôi mắt trong

vắt hàm chứa thủy quan, hàm răng khẽ cắn môi dưới, điềm đạm đáng yêu

muốn nói nàng ta ngày đêm tơ tưởng đến nam nhân trước mặt.

Hai

người thâm tình nhìn nhau, ai cũng không nói nói, thẳng đến trên mặt

Cảnh quý nhân rơi lệ, nam nhân giống như phục hồi lại tinh thần, vài

bước đi mau đứng trước mặt nàng ta, đưa tay lau nước mắt của nàng ta.

Cảnh quý nhân bắt lại tay y, đem khuôn mặt đặt vào trong lòng bàn tay của y, nhắm mắt lại nhẹ nhàng cọ cọ.

Nam nhân tựa hồ cũng thật là khổ sở, y nhắm mắt lại, tĩnh tâm cảm thụ hô

hấp của nàng ta phả vào bàn tay y, cảm thụ mi mắt thân dài của nàng ta

nhẹ chạm qua cảm thấy hơi ngứa, nàng là Man Dương, Mạn Dương của y...

Y nghĩ đến trong đầu toàn là nàng, liền thấp gọi lên tiếng: "Mạn dương. . . Mạn dương. . ." từ ngữ ẩn tình, từ ngữ run rẩy, từng chữ khiến trong

lòng Cảnh Mạn Dương co rút lại đau đớn.

Nàng ta theo giường đứng lên, ở trước mặt của y ngẩng mặt, không cho nước mắt rơi, rồi nhắm mắt lại

Nam nhân phủ ở trên mặt nàng ta, dè dặt hôn xuống.

. . .

Trên nóc nhà, Minh Yến nuốt ngụm nước bọt, phía dưới nàng cũng không dám

nhìn, đem mái ngói không tiếng động để trở lại, một hành động như thế

làm cho nàng phác giác nhắm mắt lại, nàng phát huy khinh công, không có

khiến cho người Dao Hoa cung chú ý, trở về đầu hiểm chỗ Trầm Cẩn Huyên

ẩn thân.

"Quận chúa, cung nữ là nam, y. . ." Minh yến nghĩ tới

hình ảnh vừa thấy, nhịn không được lại nuốt ngụm nước bọt, lúc này mới

tiếp tục nói: "Y cùng Cảnh quý nhân. . ."

Nói đến chỗ này, trong lòng bốn người ai mà không hiểu.

Trầm Cẩn Huyên cũng biết

Khi nàng cùng nhóm cung nữ thái giám lúc nãy đi thoáng qua, nàng vô ý ‎nhìn thoáng qua mặt đất, dư quang khóe mắt quét chân cung nữ cùng thái giám, bất quá nàng cũng không quá chú ý, tiếp tục đi đường của nàng.

Nhưng chỉ có một cái liếc mắt đó, để cho nàng luôn cảm thấy có gì không thích hợp.

Nàng nhịn không được tỉ mỉ nghĩ, tâm nói đâu có chỗ nào không đúng

Cặp chân kia...

Một tiểu cung nữ làm sao có chân to hơn cả thái giám?!

Cho nên nàng nhanh chóng quay lại nhìn thoáng qua. bóng dáng cao kia, rộng kia, bước chân kia!!