Trùng Sinh Lại Làm Sủng Phi

Chương 16: Uy cháo (hai)

" Trẫm muốn lau mặt sút miệng."

Mục Diễm nói xong lời này, chỉ cảm thấy gò má tựa hồ càng ngày càng nóng lên, hắn một lần nữa nhắm mắt lại.

". . ."

Trầm Cẩn Huyên nghe vậy khẽ run, quay mặt hắn để sát vào, giống như một đứa

trẻ hiếu kì nhìn hắn, hoàng đế bệ hạ có dáng vẻ này, hình như là xấu hổ

a.

"Bệ hạ không muốn tiếp tục ăn cháo, là bởi vì không có súc miệng?"

Mặc dù không mở mắt, Mục Diễm cũng có thể cảm thấy được nàng đang rất gần

hắn, nên không muốn nói nhiều chỉ muốn ngủ thôi, cái gì mà không ăn cháo a, bé con này thật là nhiều chuyện...

"Ân."

Không tình nguyện đáp một tiếng, hắn yêu thích sạch sẽ có gì sai sao? Lẽ nào các ngươi đều không sút miệng mà ăn?

Bên tai truyền tới thanh âm nín cười của Trầm Cẩn Huyên, Mục Diễm trong lòng hơi phát điên.

"Minh Yến, Tràng Hoa, đứng đó làm gì, còn không mau đi chuẩn bị."

Trầm Cẩn Huyên che miệng quay qua một bên cười rực rỡ, chuyển lời phân phó

xong, lại nhìn dáng vẻ hoàng đế bệ hạ một bộ tức giận, tâm không khỏi

chợt nổi lên ý đùa giỡn, liền hỏi: "Bệ hạ, mặt ngài thế nào càng ngày

càng hồng, sao uống thuốc rồi mà vẫn không thấy tốt?"

Thanh âm

chưa hạ xuống hết, nàng còn thực sự giơ bàn tay dán lên trán Mục Diễm,

kì thực dược rất hiệu quả, da thịt dán vào truyền tới độ ấm không giống

lúc đầu nóng phỏng tay như vậy.

"Huyên quý tần được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!" Mục Diễm cắn răng trợn mắt nhìn nàng, nổi giận.

Cười hắn còn chưa tính, lại còn tiến thêm một bước trêu ghẹo hắn!

Trầm Cẩn Huyên xì vui vẻ một chút, không thấy Mục Diễm nghiến răng

nghiến lợi, nàng tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước: " Bệ hạ, ngài hiện tại trừng người dáng vẻ một chút cũng không đáng sợ, nô tì

trái lại cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, hậu cung đẹp ba nghìn, nào có ai

giống như bản thân bệ ha xinh đẹp động lòng người?"

Đó là nàng bây giờ không nhìn thấy dáng vẻ khi cười của nàng.

Mục Diễm trong lòng nghĩ như thế, hầu như là muốn thốt ra, lời đến khóe

miệng, nhưng vẫn bị chặn lại, khẽ mỉm cười, khí thế vân đạm phong khinh

kia lập tức ngưng tụ tại trên người hắn, hắn lạnh lùng nói: "Huyên quý

tần lại đem trẫm cùng nữ tử so sánh với nhau, dám phạm thượng, thực là

cả gan làm loạn!"

Ngôn ngữ mang theo ý cười, mặt mày ôn nhuận, nơi nào có nửa phần bộ dáng sinh khí.

" Bệ hạ ai kêu ngài lớn lên tuấn dật như thế, nô tì không thể nhịn được mới khen như thế."

" Nga? Nói như thế ngược lại là lỗi của trẫm?" Bé con này lại tự cho là đúng cáo trạng trước.

Mục Diễm ngồi dựa vào trên giường, tóc dài lộn xộn ở phía sau tản ra, hai

gò má ửng hồng, mí mắt tựa hồ rất nặng, hắn luôn nửa híp mắt, đầu hơi

nghiên qua một chút, một bộ hữu khí vô lực, căn bản là dáng vẻ Mỹ nhân lúc bệnh a.

Thanh âm nói chuyện của hắn khàn khàn xé rách, lại mang chút trầm thấp gợi cảm.

Nhưng thanh âm như vậy vẫn rất êm tai, Trầm Cẩn Huyên cũng không muốn đùa hắn nửa, nàng liền vội vàng nói: "Là lỗi của nô tì, đều là lỗi của nô tì,

bệ hạ chớ nói chuyện, nô tì đưa cho bệ hạ chén nước, để cho bệ hạ thấm

giọng."

Nói xong, đứng dậy đi tới bên bàn rót nước, nàng không

biết người đang nằm trên giường kia tầm mắt nhìn thẳng đuổi theo bóng

dáng của nàng, đáy mắt là một mảnh trống khiến người ta không biết hắn

đang suy nghĩ gì.

Uống một chén nước ấm, Mục Diễm cảm thấy cổ

họng đã bớt nóng rực, lúc này, Minh Yến cùng Tràng Hoa đã bưng dụng cụ

rửa mặt vào, vì vậy chủ tớ ba người Trầm Cẩn Huyên tỉ mỉ hầu hạ hoàng đế bệ hạ rửa mặt, sút miệng, ăn cháo.

Mưa râm sáng sớm rốt cuộc

cũng dừng, Mục Diễm lần thứ hai chìm vào giấc ngủ vì thế nàng kết thúc

công việc chăm sóc, cả người Trầm Cẩn Huyên đều mệt mỏi cuối cùng nàng

cũng có thể ngủ một giấc, nàng cởi áo khoát ngoài, kéo một chiếc chăn

khác nằm bên cạnh Mục Diễm lúc này đã đi vào giấc ngủ, đầu nhỏ khẽ tựa

nhẹ vào vào vai hắn, không đến một hồi, liền vào mộng đẹp.

Trong

mộng một viện hoa đào nở rộ, bạch y nam tử dưới tàng cây đứng chắp tay,

trên vai y là từng cánh hoa rơi xuống, y xoay người khí sắc tái nhợt,

trên mặt lại là ý cười nhợt nhạt.

Mắt xếch hẹp dài nhẹ nâng, rất

nhanh liếc mắt quét y đang đứng cách mấy bước xa, trên mặt Trầm Cẩn

Huyên là sự cẩn thận cảnh giác, Phó Dập thấy thế vội vã, ấp úng nói:

"Minh Huyên quận chúa, chớ sợ, ta cũng không phải là kẻ xấu. . ."

Ngày đó, y thân mang trọng thương che mặt mọi người lặng yên tiến vào Đoan

vương phủ tĩnh dưỡng, đang tản bộ trên đường thì trong gió có hương hoa

đào liền một đường lần theo tìm tới viện của nàng, vì vậy thiếu nữ xinh

đẹp bị kinh sợ sau đó lớn tiếng quát lên, tự biết mình mạo phạm nam tử

liền tràn đầy áy náy mềm giọng giải thích.

Quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc.

Một khắc kia, nhiều đóa hoa đào chỉ làm nền, trời xanh mây trắng chỉ là phụ.

Phó Dập, y một bộ dạng tập trung vẽ tranh phong cảnh đều rơi vào con

ngươi của Trầm Cẩn Huyên, sau đó một đường thông suốt, cho đến khi đáy

lòng nàng có một bí ẩn nhỏ, một góc mềm mại nhất.

Nhưng là, đột

nhiên cuồng phong loạn vũ, hình ảnh cấp tốc chuyển biến, Kim Loan điện,

long y*, Phó Dập khoác hoàng bào, quân tử ôn nhu không còn thấy nữa, chỉ nghe hắn cao giọng hạ lệnh: "Giết!"

* áo của vua

Cảnh

trong mơ lại chuyển, binh lí hoang mang chiến mã rối loạn trên chiến

trường tràn ngập khói thuốc súng, nàng chỉ thấy một phen sáng loáng của

loạn đao hướng phía phụ thân nàng ngồi trên lưng ngựa bổ tới --

Máu tươi văng khắp nơi.

"Không! ! !"

Trầm Cẩn Huyên kinh hô một tiếng, mở hai mắt ra, nước mắt rơi lã chã

". . . Thấy ác mộng?"

Thanh âm của Mục Diễm tại trên đầu vang lên, Trầm Cẩn Huyên nghẹn ngào một

tiếng, tỏ vẻ hắn đã đoán đúng, sau đó nàng lấy tay lau nước mắt, sau đó

mới xoay người sang chỗ khác

Chỉ thấy Mục Diễm sắc mặt rõ ràng đã khá nhiều, chỉ là trên mặt hắn còn lưu lại trên mặt một chút nhập nhèm

buồn ngủ, chắc là hắn bị nàng đánh thức.

Mục Diễm nhìn vành mắt phiếm hồng của nàng , đem chăn xốc lên một góc, hướng nàng mở rộng tay, sau đó nói: "Lại đây."

Trầm Cẩn Huyên bĩu môi, bỏ qua chăn của mình bản thân nàng chui vào chăn của hắn, cùng với mùi vị của hắn, lẫn lộn cùng nhau, chỗ nào cũng có mùi vị của hắn, nàng rất thích.

Mục Diễm đem chăn đắp tốt, một tay

choàng lên vai nàng, một tay khác nhẹ phủ lên đầu nàng khẽ vuốt, dưới

tay là mái tóc dài mềm mại, uyển chuyển, hắn nắm một chút tùy ý thưởng

thức.

Bên ngoài, phủ hoàng hôn, mưa bụi lất phất lại rơi

Chân trời hướng Tây ánh lửa hồng của mặt trời đã biết mất sau đám mây, toàn

bộ bầu trời là âm trầm, mưa nhỏ nhẹ nhẹ thỉnh thoảng rơi, hoàng cung

tráng lệ bị nước mưa ôn nhu gội rửa, nhưng việc bẩn bên trong vô pháp

rửa sạch.

Phòng trong, hai người im lặng, ai cũng không nói chuyện.

Mục Diễm nhìn nóc giường, Trầm Cẩn Huyên nhắm mắt lại, trong tay hắn nắm

lọn tóc của nàng, trong tay nàng nắm trung y của hắn, hắn cũng không hỏi nội dung của cơn ác mộng là gì, nàng cảm thấy như thế thật mỹ mãn, liên tiếp hướng trong ngực hắn cọ cọ.

" Trẫm một thân ra nhiều mồ hôi, nàng ngược lại cũng không ngại."

" Ừ, không ngại." Nói, xong còn hít mũi một cái.

Mục Diễm bật cười, vỗ vỗ vai của nàng: "Đứng lên đi, trẫm phải về Sùng Đức điện xem tấu chương một chút."

" Thái y nói bệ hạ phải nghỉ ngơi hai ngày thật tốt" Trầm Cẩn Huyên không buông tha hắn còn vòng cánh tay ôm thật chặt.

"Vậy đi Noãn Ngọc trì tắm rửa?"

"Tốt a".

Trầm Cẩn Huyên vừa nghe đến liền vui vẻ, ngoan ngoãn buông hắn ra ngồi

xuống, Mục Diễm theo đứng dậy, nhịn không được giơ tay nhéo nhéo mũi nhỏ của nàng, chọc cho nàng hừ hừ hai tiếng nói hắn liên tục khinh dễ

người.

Chơi đùa đã rồi, hai người rời giường mặc quần áo.

Đi tới Noãn Ngọc trì, Trầm Cẩn Huyên chân trần đứng ở bên cạnh ao, trong

hương khói trắng vụ, cặp mắt hoa đào kia càng lộ vẻ men say, nhìn hơi

nước mờ ảo lượn lờ trong ao, tóc dài nàng thả xuống, che tới bắp đùi,

hơi nước trong ao lan tràn đến chân của nàng, nàng giơ lên đầu ngón chân đá đá, hơi khói theo động tác của nàng mà bốc lên xoay tròn, hốt hoảng

mà tản ra chạy trốn.

Trầm Cẩn Huyên quay đầu lại nhìn một chút,

thấy Mục Diễm còn chưa tới, liền không đợi nữa, nàng đi về phía trước

hai bước, tới bên trong ao đứng vững, sau đó dùng đầu ngón chân dò xét

dò nước ấm, cảm thấy rất thoải mái, liền nhấc chân nhảy vào trong ao,

mực nước chỉ tới bắp chân của nàng, đi xuống thềm đá trong nước, mức

nước dần tăng, xuống lần nữa, đợi đi hết ba tầng thềm đá, mức nước đã

dân lên tới rốn nàng.

Cái ao này đều dựa theo thân của Mục Diễm đo đạt mà làm, nàng nếu có ngồi xuống, thì mực nước cũng không vượt quá đầu?

Bốn phía giống như ảo mộng ôn nhu ấm áp nhẹ nhàng tán loạn khắp nơi, Mục

Diễm theo màng trướng chậm rãi đi ra, hắn nhìn tiểu nhân nhi đang đứng ở trong ao, vung tay lên vỗ mặt nước, bọt nước bắn bốn phía, hắn không

khỏi cảm thấy buồn cười, đi vào trong ao, đi sau lưng của nàng đem nàng

ôm vào trong ngực.

"Bệ hạ đến chậm nha, nô tì thế nhưng chờ thật

là lâu." Nàng để cho hắn ôm, thanh âm mềm mềm làm nũng, giơ tay hoàn

toàn đặt lên cánh tay đang ôm hông mình.

Mục Diễm luôn bị nàng

lên án, rõ ràng là nàng quấn quít lấy hắn không muốn hắn nhìn nàng cởi

quần áo, chờ nàng thoát xong nàng lại cười khanh khách khách đem hắn ném qua một bên, bản thân lại chạy trước, hiện tại lại còn trách hắn chậm,

thật sự là cố tình gây sự, rồi lại khiến hắn không thể trách được.

" Nàng thật là!"

Hơi thể ấm áp chiếu vào, hắn mang theo ý cười nói nhỏ truyền vào trong lỗ tai của nàng, nàng không khỏi một trận co rúm lại.

"Bệ hạ, người xem a, nước cao như thế, nô tì sẽ bị chết chìm!"

Nàng nói, lại vỗ một cái vào mặt nước.

" Chuyện này rất dễ?" Mục Diễm môi cười quyến rũ cười tốt đến mức có thâm ý, hắn dắt cổ tay của nàng đi tới một mặt bên cạnh ao, sau đó thản

nhiên ngồi xuống, nước chỉ tới xương quai xanh của hắn, sau đó hắn đem

Trầm Cẩn Huyên kéo xuống, lại là để cho nàng ngồi ở trên chân hắn .

Mặt Trầm Cẩn Huyên bùng một cái màu hồng lan tràn, dùng cả tay chân giằng co: "Ngô, không được, nô tì cần phải tắm, bệ hạ xấu lắm..."

Nàng đưa lưng về phía hắn, tóc dài hiện lên trên mặt nước, không tốt, vì vậy Mục Diễm bóp ở eo nàng, càng làm cho nàng dễ dàng đối mặt với hắn, nhìn thấy mắt phượng thâm thúy của hắn, cùng khóe miệng không có hảo ý kia

của hắn, Trầm Cẩn Huyên càng cảm thấy được mặt hồng luống cuống, tay vỗ

chân đá không chịu ngồi xuống.

Mục Diễm nào có để nàng như ý? Hắn chỉ lấy một tay ôm eo nàng cũng đủ để cho nàng hết giẳng dụa, lại dùng

một bàn tay khác đem đầu nàng áp xuống, dễ dàng đem cái miệng nhỏ phát

ra thanh âm mềm mềm ngọt ngọt kia ngăn chặn, chỉ chừa lại một chút để

cho nàng phát ra thanh âm nhỏ từ khóe miệng, khiến cho mê hoặc tai của

hắn, tâm hắn.

Tay chân không ngừng đá lung tung dần dần mềm

xuống, hai tay nàng bất tri bấc giác leo lên cổ Mục Diễm, mở cái miệng

nhỏ nhắn khiến cho đầu lưỡi của hắn tự do thâm nhập vào thành trì của

nàng, cướp đoạt mật ngọt trong thành của nàng, thỉnh thoảng, nàng còn

trúc trắc đáp lại hắn, dùng cái lưỡi thơm tho nhẹ nhàng liếm môi mỏng

của hắn, cũng sẽ run rẩy dò vào trong miệng của hắn, nếm lấy mùi vị của

hắn. Mỗi khi vào lúc này, Mục Diễm cảm thấy bị nàng rõ ràng trúc trắc

đáp lại hết lần này tới lần khác lại hết sức quyến rũ người khác đáp lại tạo ra một ngọn lửa bùng lớn.

Tay hắn sớm đã trượt xuống dưới

nước, ngón tay linh hoạt xâm nhập vào thành viện của nàng, nàng ngước

mặt, ôn nhu mời hắn lưu tình, nàng không biết dáng vẻ của mình bây giờ,

càng làm cho người khác nghĩ muốn khinh dễ nhiều hơn.

Mái tóc ướt nhẹp áp vào khuôn mặt của nàng, phản chiếu lên làn da trắng như tuyết,

cánh môi đỏ sẫm, trong mắt nàng hàm chứa nước thu, trong miệng phát ra

từng tiếng cầu xin khoan dung càng làm cho nàng kiều mị xinh đẹp.

Mục Diễm ngậm lấy cái cằm nhỏ với đường cong duyên dáng của nàng, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, dưới thân đang bị nàng chặt chẽ ấm áp bao lấy, hắn

đã đủ chậm đủ nhẹ rồi.