Chương 9: Nương nhờ.
Tối đó Cammy ngồi máy tính đến tận 0 giờ để xem tin tức cập nhật của Khuyển tộc. Tin tức đưa tin về chuyện này xảy ra ngày hôm nay rất nhiều, dù sao cũng là Tướng quân Khuyển tộc, rất được người dân Khuyển tộc chú trọng, trong một buổi phỏng vấn trực tiếp còn đặc biệt mờ chuyên gia phân tích về khả năng trốn chạy thành công.
"Chúng ta có thể thấy, lân cận cao ốc có một con sông." Chuyên cầm gậy chỉ lên bản đồ, "Nếu kịp nhảy xuống sông trước khi tòa cao ốc bị nổ mạnh thì vẫn còn xác suất còn sống..."
Cammy gật đầu theo.
Một đêm không ngủ. Hôm sau lại túc trực bên TV và máy tính, tin tức đọc được là: Đã tìm được thi thể, không khớp với các đặc thù của Lars.
Cô thở phào vì nhẹ nhõm, cô nghĩ, chắc chắn Lars đã trốn thoát!
Khi ăn cơm, mẹ bảo vẻ mặt cô không tốt, nên ra ngoài chơi nhiều hơn. Cô căn bản không muốn rời máy tính, đành phải chạy sang nhà anh trai mượn máy tính dùng tiếp.
Lúc vào cửa, chị dâu Ngải Lăng đang sắp xếp quần áo, một chiếc va li đang mở nằm trên đất, Cammy chợt nhớ chị dâu từng bảo muốn trốn sang Khuyển tộc chơi, kích động hỏi: "Chị dâu, chị định tới Khuyển tộc du lịch hả?" Cô cũng muốn đi cùng.
Ngải Lăng phì cười, "Chị định về nhà một chuyến, không phải tới Khuyển tộc."
Hermes u ám đặt tay lên vai em gái, "Nhóc thích Khuyển tộc đến thế cơ hả?"
"Không... Không có." Cammy rón rén bước đến cạnh Ngải Lăng, "Chị dâu, em có thể đi cùng chị chứ?" Cô nhớ, quê của chị dâu chính là Lang tộc, ở phía tây Hồ tộc, mà phía tây Hồ tộc rất gần với phía Tây của Khuyển tộc, nếu cô tới đó, như vậy, càng gần anh hơn.
"Muốn tới Lang tộc chơi hả, được chứ, sáng mai chị sẽ xuất phát, tối em về thu dọn quần áo, mai chị qua đón em."
"Dạ."
Cammy chỉ ở trong nhà Hermes một lát liền đi về, cô vội vàng về nhà thu dọn đồ đạc.
Hôm sau, hai người khởi hành, ngồi trên xe có sẵn tài xế, đi thẳng về phía Tây. Tối qua Cammy lại xem tin tức đến rạng sáng, giờ ngồi trong xe cảm thấy hơi buồn ngủ. Đội trợ giúp tìm kiếm của Khuyển tộc đã xác định bên trong phế tích không có người, nhưng vẫn chưa tìm được Lars, nên đã chuyển sang tìm vớt dưới đáy sông và khu vực hạ lưu sông.
Đến giờ cơm trưa, họ đã đến khu vực phía Tây của Hồ tộc, Ngải Lăng bảo tài xế dừng xe, định tìm một chỗ để ăn cơm.
Cammy kéo chị dâu đến khách sạn, bên tường khách sạn có một con chó màu đen đang nằm sấp, thấy hai người Cammy đi tới, cái đầu đang rũ xuống ngước lên, rồi lại cụp xuống. Cammy thấy chú chó, còn là màu đen, lập tức nhớ tới cái đuôi màu đen của Lars, nguyên hình của anh cũng là một chú chó đen. Nghĩ vậy, cô chợt thấy đồng tình, ngồi xổm xuống đối diện với chú chó.
Chân trước của chú chó bị thương, máu đông lại, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, cô vươn tay định sờ đầu nó. Chú chó không gầm gừ gì, cô thuận lợi chạm vào bộ lông không trơn mượt lắm. Ánh mắt đen láy của chú chó nhìn Cammy chằm chằm, Cammy cảm thấy thấy ánh mắt của chú chó đầy đau thương, trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng khóc chịu, chợt nảy sinh ý muốn đưa nó về nhà.
Cô cúi đầu nói với chị dâu ở bên cạnh, "Chị dâu, em muốn nuôi nó."
"Ừm..." Ngải Lăng nhìn chú chó vết thương chồng chất, cũng chẳng xinh xắn gì.
Cammy ngẩng đầu nhìn Ngải Lăng, ánh mắt van nài.
"Được rồi." Ngải Lăng mềm lòng, "Nhưng đừng để bị anh em phát hiện đấy." Động vật trên lục địa chia thành hai loại, một loại có thể hóa người, loại khác chính là động vật phổ biến. Mà cho dù là dân Khuyển tộc hay chó thông thường đều bị Hermes ghét từ lúc mới sinh.
Cammy vui mừng muốn bế chú chó lên, nhưng chú chó này đã trưởng thành, quá lớn, cô căn bản không bế được. Đang rối rắm không biết đưa chú chó này đi thế nào, nó đã tự đứng lên, đầu dán lên lưng Cammy cọ xát, cứ như thể đã biết Cammy sẽ nuôi nó. Ngải Lăng không khỏi cảm thán chú chó này đúng là thông minh.
"Em có thể đi chứ?" Cammy lo lắng hỏi.
Chú chó không biết nói, nhưng hình như nó nghe hiểu, chậm rãi đi hai bước cho Cammy xem.
Ba người vào quán cơm, lúc đang đợi đồ ăn, Cammy nhờ chủ quán lấy thuốc và bông băng băng bó cho cháu mới phát hiện toàn thân nó đầy vết thương, vô cùng đau lòng, bàn tay bôi thuốc cũng nhẹ nhàng hơn.
Đồ ăn dọn đủ rồi, Cammy cũng chưa kịp ăn, đã gắp thịt ra tay đút cho chó. Đầu lưỡi thô ráp của chú chó lần lượt lướt qua lòng bàn tay, Cammy chợt có cảm giác thương nó như lòng mẹ thương con.
Ngải Lăng nhìn dáng vẻ cưng chiều chó của Cammy, lấy làm lạ, làm sao một đôi anh em, anh trai ghét chó bao nhiêu, em gái lại quý chó bấy nhiêu?
Buổi chiều tiếp tục lên đường, Cammy và chú chó ngồi ở ghế sau, cô cầm di động cập nhật tin mới, chú chó ngồi bên cạnh cô, mắt không chớp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cứ như thể đang xem cùng cô vậy. Cammy rất tập trung tinh thần, vì thế không phát hiện.
Khi tới biên giới Lang tộc và Hồ tộc, đoàn xe xếp phía trước rất dài. Kẹt xe rồi. Tài xế nhoài ra cửa nhìn, "Hình như đang điều tra gì đó."
Một sĩ binh Hồ tộc đi tới xe bọn họ, không biết vì sao, chú chó bên cạnh Cammy đột nhiên nhảy xuống ghế ngồi, thu người đến nhỏ nhất, chui vào khe hở giữa chân Cammy và ghế ngồi. Cammy chứng kiến hành động đó của chú chó, trợn mắt há hốc mồm, còn biết cả... thu mình.
Quân sĩ thấy bảng số xe của họ từ xa, rồi đến bên cửa sổ nói chuyện với tài xế, thi thoảng lại liếc nhìn vào trong cửa sổ, nhưng cửa sổ không mở hết, cho nên tầm nhìn của anh ta cũng không lớn.
"Sĩ quan, các anh đang kiểm tra gì thế?" Tài xế tò mò hỏi.
"Đây là việc cơ mật, không nói được. Biển xe của anh là của quân đội Hồ tộc?"
"Đúng thế." Tài xế đưa gì đó cho quân sĩ, quân sĩ xem xong xua tay, "Các anh cứ đi thẳng tới cổng trái mà đi thôi." Quân sĩ nói xong tránh ra, miệng than thở: "Trong xe của quân đội Hồ tộc chắc không có gì, ai chẳng biết Hermes và Lars bất hòa."
"Rốt cuộc là bọn họ đang tìm cái gì mà có vẻ thần thần bí bí thế." Tài xế oán giận một câu, lái xe rời đi. Tuy Cammy không biết chú chó đang làm gì, nhưng vẫn luôn giữ im lặng, còn dịch người qua chỗ ngồi giữa ở đằng sau, chặn khe hở lộ ra giữa ghế tài xế và ghế lái phụ. Chắc nó đang trốn thứ gì đó, trực giác nói với cô như thế.
Sau khi xe chạy được khoảng một kilomet, chú chó mới bò lên, nửa ngồi.
"Em muốn lên không?" Cammy lại dịch sang cạnh cửa sổ, để một chỗ trống.
Chú chó cúi đầu liếm mu bàn tay Cammy, vẫn không nhúc nhích.
Đây là lần đầu Cammy đến Lang tộc, nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh. Đến nhà chị dâu, cô không khỏi kinh hãi. Cô vốn tưởng trước mặt chỉ là một ngọn núi nhỏ, còn tưởng nhà chị dâu ở trên núi, nào ngờ chị dâu nói một tiếng "Theo kịp nhé", sau đó biến thân, hóa sói chui vào cửa hang động.
Cô cũng hóa về nguyên hình chui qua cái cửa hang không lớn đó, chú chó theo sát sau lưng cô. Đường trong hang rất dài, với cơ thể của cô thì may là khá vừa, có thể đi lại bình thường, nhưng đối với chú chó lớn hơn cả nguyên hình của cô thì khá gian nan để đi vào. Cô bất chợt quay đầu, xem chú chó có bị mắc kẹt hay không.
Lối đi trong hang u ám, ánh mắt chú chó như sáng lên dưới ánh sáng mờ nhạt, nó cúi thân, nhưng mắt lại nhìn lên phía trước, thoạt nhìn sáng rực, Cammy cũng an tâm hơn. Đường hang ở trước dần rộng ra, cô quay đầu đi đường mình, nào ngờ đường hang hơi dốc xuống, cấu tạo và tính chất của đất cũng tơi xốp hơn, chân trước mới trượt, cả người đã trượt nhào lên phía trước. Hoảng loạn, Cammy kêu lên thành tiếng.
Ngải Lăng đã về đến nhà nghe thấy tiếng kêu, ngoảnh vào cửa động hỏi một câu "Sao thế?" Nói rồi lập tức cầm đệm êm lót ở lối ra cửa hang, cô ấy nghi Cammy đã trượt chân, định lấy đệm êm đỡ cô. Nhớ năm đó, Hermes cũng lộn nhào xuống như thế, suýt chút đè nát cả người cô... Không hổ là anh em.
Tiếng Ngải Lăng vang vọng trong hang, Cammy không thể đáp lại được. Giờ phút này, cổ của cô bị ngậm, tứ chi được nâng lên khỏi mặt đất.
Được cứu rồi. . . Cammy thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cảm ơn." Cô nói tiếng cáo, cũng không biết chú chó có hiểu hay không.
Chú chó hé miệng, thả Cammy xuống đất.
Lần này Cammy đi một cách nghiêm túc, nghĩ lại cũng đến là mất mặt, thế mà để một chú chó cứu mình. Cô mới là người cơ mà? Tuy, giờ đang ở hình thú.
Đường đi trong hang rất dài, cho đến khi cô thấy được một cái chóp cao cao, hình như còn có cả gia cụ? Cammy hóa hình người.
"Không sao chứ?" Ngải Lăng thấy cô, chú chó và tài xế an toàn tới, lấy đệm êm ra, cầm một tấm khăn lông ướt đưa cho cô, "Lau mặt đi nè." Cô bò trong hang gương mặt toàn bụi bẩn.
Cammy cầm khăn lông, lau mặt, tự dưng lại bò trong hang.
Ý định ban đầu của cô là, cách nơi Lars xảy ra chuyện gần một chút, có thể nghe được một vài tin tức nhỏ về anh, nhưng trên thực tế, một chút tin tức cũng không nghe được, Cammy cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, hơn nữa ngay lúc này, cô lại phát hiện một vấn đề lớn. Nhà chị dâu ở trong hang núi, điện thoại không có tín hiệu!!!! Cô còn phải xem tin tức mới cập nhật!
Quyết định đến Lang tộc nhất định là sai lầm, cô muốn về nhà cơ ~~~(>-