Chương 8: Trao đổi.
Chớp mắt, một tuần đã qua, Cammy rảnh rỗi ở nhà, cô vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, cũng không có bài tập, rảnh rỗi nhớ lại lần gặp mặt ở Khuyển tộc ngày đó, cảm thấy mình quá ngây ngô, chuyện bé xé ra to, mới gặp một chút cản trở đã muốn về thế ngoại đào nguyên, lãng phí mất thời gian quý báu ở bên Lars, giờ đã ở nhà, chỉ có thể ôm nỗi nhớ nhung.
Tuy rằng chiếm được cơ hội gọi điện thoại cho Lars, nhưng cô không dám gọi đến quấy rầy anh mãi, cô tính, một tuần gọi hai cuộc, thời gian dài một chút là giỏi lắm rồi. Vì tránh để xấu hổ vì không có lời nào để nói, cô còn viết hẳn đề tài trọng tâm ra giấy, lúc gọi thì cầm trong tay, chọn một vài vấn đề trên giấy để nói.
Tối nay lại có thể gọi điện thoại, cô sớm đã ăn cơm xong rồi về phòng, đếm từng phút trôi qua.
Trong sách có viết: khi không biết nói gì thì bàn về đồ ăn, bởi vì dân lấy thực làm trời, ngày nào con người cũng phải ăn món gì đó, cho nên mỗi lần bắt đầu cô đều kể hôm nay em ăn gì.
"Tối nay em ăn sườn xào chua ngọt, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm."
"Ồ, lại tự làm hả?" Lars nhớ lần trước cô đã mình tự làm đồ ăn.
"Vâng, nhưng em đổi cách chế biến một chút, chiên sườn trước rồi mới thêm nước sốt vào, làm vậy ăn giòn hơn." Vì ở nhà buồn tẻ, cô đi học nấu ăn, vẽ tranh, tóm lại không để mình rảnh rỗi.
"Nghe cũng đúng nhỉ." Đúng lúc Lars đang xắt thịt chuẩn bị cơm tối, tức thời liền xắt thịt thành miếng nhỏ, quyết định thử theo lời Cammy một lần.
Cammy kể về thức ăn xong, mắt liếc xuống tờ giấy, chọn một nội dung khác. "Em thấy thời sự nói gần đây phía Tây biên giới của Khuyển tộc bất ổn, Sài tộc và Lang tộc gây ra không ít động tĩnh đúng không ạ?" Để đuổi theo bước chân anh, đuổi kịp tư tưởng của anh, cô đã xem rất nhiều tin tức liên quan đến Khuyển tộc, còn hiểu biết về chuyện lớn của Khuyển tộc hơn cả Hồ tộc.
Lars ngạc nhiên khi nghe Cammy nói có xem tin quân sự, nhưng vẫn phân tích sơ lược về tình hình cho cô. Sài tộc và Lang tộc bất hòa, các nhà quân sự đều đoán chiến tranh sẽ nhanh chóng bùng nổ, nhưng kỳ quái là, sau vài đợt bạo động quy mô nhỏ gần đây đều nảy ra ở giáp giới của Sài tộc và Khuyển tộc, mà không phải giáp giới giữa Sài tộc và Lang tộc, gây ra rối loạn cho những người dân Khuyển tộc sống ở vùng biên giới. "Cho nên, tuần sau tôi phải qua phía Tây xem thế nào, nếu không cần thiết em đừng gọi cho tôi."
"Vâng." Dĩ nhiên cô có thể hiểu yêu cầu của anh, nhưng vẫn hơi lo lắng. "Phía Tây có nguy hiểm không?"
"Chuyện này không nói rõ được." Chính vì cảm thấy sự việc quá quái gở, anh mới quyết định qua quan sát, nói chuyện với người Sài tộc.
"Vậy anh cẩn thận một chút."
"Tôi sẽ."
...
Tắt máy, Cammy đánh dấu những đề tài đã nói, lấy thuốc ức chế ở trong ngăn kéo ra, vừa rồi Lars dặn cô phải nhớ tiêm, một liều chỉ có thể duy trì một tuần, tháng này cần tiêm 4 lần.
Cho dù có người khác tiêm hộ cô cũng đã thấy sợ, làm sao có thể tự tiêm cho mình. Cầm một mũi thuốc ức chế chạy "bịch bịch" ra phòng khách, cha mẹ đang ngồi cạnh lò sưởi trên vách tường. Cammy ngả vào lòng mẹ, nhỏ giọng nói mình đến kì động dục, đưa thuốc ức chế cho mẹ rồi mẹ lại bảo cha tiêm cho cô. Quá trình rất thuận lợi, tiêm xong, cha còn bảo cô: "Sau này không còn là trẻ con nữa đâu nhé."
Cô cầm bông băng lên cánh tay, về phòng, cũng không nghe được cuộc trò chuyện lúc sau của hai vị phụ huynh.
"Có cần cho nó xem đối tượng, làm quen trước, rồi kết bạn." Mẹ Cammy đề nghị. Sở dĩ phải làm như vậy cũng không phải do hai người bảo thủ muốn can thiệp đến việc kết hôn của con, mà là do tính cách của Cammy. Cho tới giờ Cammy cũng chưa chơi với các bạn nam, cũng không thích đi ra ngoài, họ lo đến tuổi cô vẫn chưa có đối tượng cưới gả, khi đó mới tìm thì đã muộn.
"Bà cứ xem trước một chút, kết bạn cũng không phải không được. Nhưng mà, thuốc ức chế trong tay My My từ đâu ra?" Cha Cammy đang định vứt cái vỏ rỗng của thuốc ức chế. Làm cha mẹ dĩ nhiên đã chuẩn bị sẵn thuốc ức chế cho con gái, nhưng tự Cammy đã cầm thuốc đưa cho họ.
"Tự mua?" Mẹ cô cũng không xác định được.
"Bà thấy với tính nó mà dám à?"
Mẹ Cammy nghe thế cũng cảm thấy quái lạ, với tính của con gái, chắc chắn không dám tự mua mấy thứ như thế này, nhưng bà không thể tìm được lý do tốt hơn.
Một tuần sau đó, Cammy thật sự không gọi điện thoại cho Lars, cô dành tất cả thời gian cho việc vẽ tranh. Dĩ nhiên, người cô vẽ là Lars, lấy ảnh chụp màn hình Lars trên TV để phỏng theo, cầm bút chì từ từ phác họa hình dáng của anh trên trang giấy trắng, từng chút từng chút vẽ ra hình ảnh của anh. Mỗi lần vẽ đều mất bốn đến năm tiếng, sau khi vẽ xong, so sánh tranh với ảnh chụp, tâm trạng tốt vô cùng.
Hôm nay vẽ một bức nhỏ hơn bàn tay, cô muốn giữ trong ví tiền, lúc nhớ anh, liền mở ví để ngắm.
Mở TV, cô vừa nghe tin tức, vừa kẹp tấm giấy cứng vào trong lớp bảo vệ trong suốt, rồi mới bỏ vào trong ví tiền.
"Sau đây là một tin tức khẩn cấp..." Nghe nữ biên tập viên nói vậy, Cammy ngẩng đầu lên.
"Hôm nay Tướng quân mới nhận chức Lars của Khuyển tộc đã gặp mặt Tướng quân Biên Cố của Sài Tộc trong tòa cao ốc ở phía Tây - Khuyển tộc, cao ốc bất ngờ nổ mạnh, hiện tại hai vị Tướng quân đều không rõ sống chết..."
Ví trong tay Cammy rơi bịch xuống đất, cô hơi không tin vào tai mình, nhưng trên màn hình, video clip hình ảnh tòa cao ốc biến thành phế tích vẫn còn đang đưa tin, bên dưới cái tên Lars cũng được gõ dồn dập. Cô không nghe nhầm.
Cô lập tức lấy điện thoại, điên cuồng gọi cho Lars, cô nghĩ bất kể ai nghe cũng không sao, cô chỉ muốn biết rốt cuộc anh đã được cứu hay chưa, nhưng mà, không có người nhận. Cô gấp đến độ bất khóc, trong người trào dâng cảm giác bất lực.
Cô nhớ, anh đã hứa sẽ cẩn thận, nhưng anh cũng đã nói không biết có gặp nguy hiểm hay không, giờ nguy hiểm thật, anh tránh được chứ? Anh thông minh như vậy... Chắc chắn sẽ không sao. Cô vừa an ủi mình, vừa điều chỉnh hô hấp gọi điện thoại cho anh trai. Thứ mà anh trai biết được, chắc chắn còn nhiều hơn cô.
"Anh, anh biết tin cao ốc ở phía Tây của Khuyển tộc bị nổ mạnh hôm nay chưa?"
"Ừ, anh xem tin rồi, sao thế?"
"Anh nói..." Cô hơi nghẹn ngào, bịt kín miệng mình, để nước mắt chảy xuống, cứng rắn buông xuống sự đau khổ trong giọng nói, "Lars, Tướng quân... Khuyển tộc, sẽ có việc gì sao?"
Hermes chỉ cảm thấy giọng em gái mình rất lạ, "Nhóc bị cảm?"
"Anh trả lời em trước!" Cô rít lên mất kiểm soát, lấy tay không ngừng lau sạch nước mắt trên mặt.
"Là đối thủ nhiều năm, tuy anh cũng mong cậu ta sẽ gặp chuyện gì đó, nhưng sự việc lần này chỉ có thế cậu ta đã có chuyện, thì chẳng phải quá yếu ớt và không có não sao? Không xứng làm đối thủ của anh." Tuy Hermes không biết vì sao em gái hỏi vậy, lại còn kích động như thế, nhưng vẫn ăn ngay nói thật, dù sao anh cũng cảm thấy chỉ thế đối thủ đã chết là chuyện không thể nào.
Cammy suy ra kết luận từ lời nói vòng vèo của anh trai, hỏi vặn lại: "Thật thế ư?"
"Giả." Hermes trêu. "Nhóc khóc đấy à?" Rốt cuộc anh đã nghe ra.
"Đâu có."
Sợ lộ, cô vội tắt máy. Nằm sấp trên giường, vùi đầu vào gối, để nước mắt thấm hết vào gối nằm.
Tin anh, tin anh, tin anh... Cô mặc niệm trong lòng, đồng thời cầu nguyện ông trời sẽ che chở cho anh. Mong ước của cô không xa vời, chỉ cần anh còn sống là được.
Người xưa có câu: Nếu dùng thứ quý giá hoặc thích để trao đổi với ước nguyện của mình thì mới linh nghiệm. Vậy thì cô cũng muốn trao đổi. Nếu anh còn sống, cô bằng lòng sau này không đụng đến đồ ngọt nữa.
Đời người có năm vị, cô thích nhất là vị ngọt, giờ cô bỏ ngọt, đã đủ thành ý để trao đổi chưa?